[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 72: Lửa giận của Xà Vương đại nhân


Đọc truyện [Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa – Chương 72: Lửa giận của Xà Vương đại nhân

Edit: Liễu Quân

_oOo_

Lần trước nói tới đoạn, Pomfrey vì không chịu nổi quấy rầy nên quyết định ném sinh vật phiền toái nào đó cho Xà Vương đại nhân xử lý. Trùng hợp là ngày ngày hôm sau, Umbridge bắt đầu khảo sát tình huống dạy học của các giáo sư. Vì vậy, môn Độc dược của Snape được chọn làm tiết đầu tiên.

Xà Vương đại nhân đã nhận được thông báo “áy náy” của bà Pomfrey từ sớm, đương nhiên dù Pomfrey có cố không cười thì Xà Vương đại nhân cũng sẽ không tin bà Pomfrey có miếng áy náy nào… Cảm giác giải thoát toát ra từ giọng nói quá rõ ràng gòi có được không.

Snape hừ lạnh. Gần đây, vì đề phòng Harry bị cái giống loài ghê tởm mang đi thực nghiệm sản phẩm phép thuật hắc ám – Bút Lông Chim Lấy Máu, Snape đã cấm túc Harry tới tận cuối học kỳ.

Nội quy Hogwarts – điều thứ 32, học sinh vi phạm sai lầm, Viện trưởng có quyền ưu tiên nghiêm phạt.

Nội quy Hogwarts – điều thứ 384, cấm túc của Viện trưởng được ưu tiên so với các giáo sư còn lại.

Cho nên, dù Umbridge tìm đủ mọi cách muốn trừng phạt Harry – “tung tin vịt” “lấy lòng mọi người” “ích kỷ hư vinh” “nhiễu loạn trị an giới phép thuật” – thì vẫn cứ không giành được người.

Nhưng điều đó không thể ngăn cản nhiều động vật nhỏ vì đủ loại lý do – ví dụ như Ron cho rằng môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám phải chú trọng thực hành, Hermione cho rằng CLB nhà mình không thể giải tán…

Mà bị Bút Lông Chim Lấy Máu sờ gáy.

Harry tức giận rồi, suốt đêm viết thư gửi cho Lucius và Rita.

Thương tổn bạn Chúa Cứu Thế?

Chúa Cứu Thế không phát uy, cho cậu là bình bông bằng vàng hả!

Bên kia, Umbridge – rất vui vẻ trừng phạt vài động vật nhỏ – đứng trước cái gương hồng nhạt của bả, cười toe toét.

Hôm nay… mình nhất định phải cố lên! Umbrige dùng cái giọng ỏng à ỏng ẹo kiểu thiếu lữ tự nói với bản thân trong gương.

Sau khi Umbridge ra khỏi nhà vệ sinh, cái gương lập tức run rẩy quay sang khóc lóc khăn mặt ở đối diện, “Ọa ọa, thân mến, người ta sẽ không bao giờ xài giọng búp bê nũng nịu nữa, quá… quá kinh tủng!”

Khăn mặt 【 vẻ mặt bình tĩnh 】: “Quai.”

Khi Snape bước vào lớp, khóe mắt thoáng nhìn cái cục hồng chà bá chiếm cứ một góc phòng.


“Hôm nay, chúng ta sẽ điều chế thuốc… phòng chống côn trùng.” Snape nhận được tờ giấy từ Harry ngồi trên bàn nhất lặng lẽ đưa lên, quyết định thay đổi nội dung bài học.

“Ế này! Giáo sư Snape, tôi muốn hỏi, độc dược anh dạy có cơ hội dùng tới ư? Vì sao anh không dạy các học trò đọc sách Độc dược nhiều hơn nhỉ? Phải biết, lý thuyết cơ sở chiếm một phần rất lớn trong đề O.W.L đó!”

Snape nhíu mày. Đám rắn con nhìn Viện trưởng nhà mình nhíu mày thì hoàn toàn không hề sợ hãi. Tình huống hôm nay khác rồi. Có con cóc hồng này ở đây, lửa giận của Viện trưởng không phát tới bọn họ. Tên trước mặt mới là thí sinh tốt nhất á!

Lúc mọi người thấy trong phòng dư ra một cục hồng thì đồng loạt theo bản năng tính xài bùa Ù lỗ tai do giáo sư Flitwick đặc biệt dành riêng mấy phút cuối tiết ngày hôm qua để dạy.

Chẳng qua, hiếm lắm mới có dịp được chứng kiến trận quyết đấu thế kỷ của Xà Vương đại nhân và Cóc Hồng, nhóm động vật nhỏ quyết định, có thể ủy khuất lỗ tai của bọn nó một tẹo.

Snape lạnh lùng mở miệng: “Ta cho rằng, ta mới là giáo sư của tiết này? Có lẽ, ta giả thiết rằng cô có biết, dù có là cuộc thi O.W.L thì môn Độc dược vẫn có sáu mươi phần trăm điểm tính trên thao tác?”

Snape dừng một chút, “Ngại quá, lý luận Độc dược trong cuộc thi này chỉ chiếm bốn mươi phần trăm. Mà chỉ cần hoàn thành tất cả bài tập thì không cần phải lo lắng vấn đề lý luận nữa. Hay là cô lo học trò của tôi cũng như cô? Giáo sư Umbridge chỉ được một cái P trong cuộc thi O.W.L?”

“My god!” Nhóm rắn nhỏ bắt đầu xì xào, “Con cóc ngu xuẩn đó chỉ lấy được một cái P? Dù có là Longbottom của Gryffindor cũng có thể lấy được một cái A!”

“Khụ khụ.” Pansy ho khan mấy tiếng. Ê, đừng có so sánh người yêu của cô với cái sinh vật không có thưởng thức đó ngay trước mặt cô!

Umbridge dồn hết máu lên mặt, “Thầy! Làm sao mà thầy…”

“Làm một Hội phó Hiệp hội độc dược, tôi giả thuyết rằng cô có biết, thành tích O.W.L môn Độc dược hàng năm đều phải thông qua xét duyệt của tôi? Phải tra xét hồ sơ xem… có gì thiếu khuyết. Chẳng qua, thật đáng thất vọng. Ai mà ngờ, dù đã nhiều năm trôi qua, quý ngài Umbridge vẫn không nhớ rõ một vái quy tắc của cuộc thi Độc dược… Nhìn cái gì! Ta giả thiết rằng trên bảng đen đã có các bước chúng bây cần?” Snape giả vờ răn dạy nhóm động vật nhỏ đang hưng trí bừng bừng theo dõi hướng phát triển bên này.

Lần đầu tiên, nhóm sư tử con Gryffindor cảm thấy giáo sư Snape thiệt lợi hại. Có thể khiến Cóc hồng không đáp trả nổi một câu! Sùng bái + cúng bái!

Nhóm rắn nhỏ Slytherin thì đồng loạt dương dương tự đắc. Nhìn đi, đây chính là Viện trưởng của tụi tui đó!

“Tôi thấy theo sách giáo khoa, không phải tiết này thầy nên dạy chế tác nước sinh tử sao?” Umbridge hít sâu một hơi, sau đó cố làm ra vẻ bình tĩnh mà nói.

“Đương nhiên, nhưng để phù hợp với yêu cầu của quý ngài, tôi nghĩ tôi cần giúp bọn chúng ôn tập cơ sở của bọn chúng, để phòng ngừa cho cuộc thi cỡ lớn đầu tiên trong đời bọn chúng – O.W.L.” Snape nhướng mà, đáp lời một cách hoàn mỹ không sức mẻ.

“Chú ý, làm xong đơn thuốc này không cần nộp lại cho ta, mang về ký túc xá của chúng bây. Ngày mai, giáo sư Sprout sẽ cho chúng bây sử dụng.” Snape xoay người cực kỳ khí thế, bỏ qua một cách triệt để sinh vật hồng nhạt không rõ giống loài đang bên bờ bùng nổ.

Nhưng, với tình trạng hiện nay, Umbridge còn muốn cầu cạnh Snape nên bả chỉ có thể thu liễm thu liễm lại thu liễm! Không nhịn được thì làm qué gì giờ…


Cách mười phút nữa tan học, Cóc hồng nhận lấy toàn bộ khinh bỉ xem thường ngó lơ rốt cuộc chịu hết nổi, chạy khỏi phòng học. Chạy đến phòng học tiếp theo, phòng học không có Snape.

Khóe miệng Snape thoáng nhếch cao.

Đây là đơn thuốc có thể xua muỗi, cách làm không khó, kỳ thực nhiều động vật nhỏ đều làm xong, dù là Neviile cũng đã hoàn thành dưới sự giúp đỡ của Pansy.

Lúc nãy, Umbridge còn ở, bọn họ không thể làm gì ngoài lọ mọ với đống tài liệu, giờ có thể tiễn bả đi, nhóm động vật nhỏ quên mất Xà Vương mặt lạnh còn trong lớp, vung tay hoan hô.

Chẳng qua, chỉ kích động chút xíu mà đã gặp bi kịch… Lúc Ron vung tay lên, không cẩn thận hất hai tài liệu còn thừa vào trong cái vạc còn đang đặt trên bếp… Nổ.

May mà Seamus cùng tổ với Ron đã tranh thủ cho độc dược vô hai lọ rồi, còn vạc thuốc này chỉ làm ra để lấy lệ Umbridge thôi.

Ron choáng váng, hự, hôm nay, ngay cả Neville cũng không nổ vạc… Cậu lại… Đây là tiết độc dược đầu năm đọ!

Nhưng vô cùng thần kỳ, Snape chỉ cau mày cho Ron mấy bùa vệ sinh, không trừ điểm, cũng không có châm chọc, thậm chí ngay cả lao động cũng không có.

Snape bước lên bục giảng, “Tôi nghĩ, giáo sư Sprout đã có đủ độc dược dùng cho ngày mai, độc dược các trò làm được cứ giữ lại mà dùng đi! Với cái thời tiết này… Ta chỉ mong cái đầu rỗng của các trò có thể ghi nhớ, đêm nay đừng quên đặt độc dược trước của phòng ngủ của mình Giờ, tan học.”

Nói xong, Snape hất áo choàng, ra khỏi lớp.

Harry “thịch thịch thịch” chạy lên bục giảng, treo nụ cười giảo hoạt mà thông báo cho mọi người, “Tài liệu độc dược rất quý, không cần cung cấp độc dược cho bất kỳ một người… không có phẩm vị, cũng không có thường thức về cuộc thi độc dược nào, các trò hiểu không?”

Nhóm sư tử con trợn mắt, hóa ra… giáo sư Snape tốt lắm!

Nhóm rắn nhỏ yên lặng cong môi, trễ nhất là ngày mai, nhất định có trò hay để coi.

Lại nói hai đầu, đầu bên kia, Đại Tế Ti đã điều tra ra kết quả. Nhưng tất cả mọi người tình nguyện không nghe được tin tức này.

Đại Tế Ti nói, vì có chút nguyên nhân, một vài tà vật Ma tộc bị phong ấn năm xưa đang cố phá hủy phong ấn. Hồ Đen cũng là một trong các điểm trấn áp, thứ bị phong ấn chính là Bạch tuột đỏ Ma tộc, được coi là tà vật tương đối kém cỏi trong số tà vật Ma tộc, vì… phạm vi hoạt động của hàng này chỉ hạn chế ở trong nước.

Nhưng phong ấn trong Rừng Sương Mù, Rừng Rumani, thung lũng Godric dường như đều có xu thế rục rịch. Hiện giờ, Đại Tế Ti không thể ngồi yên trong Hogwarts, lão cần dẫn người đi gia cố phong ấn ở những nơi đó.


Dumbledore vuốt vuốt râu, quyết định mời nhân mã Firenze đến một chuyến.

Có lẽ đây là dấu hiệu chiến tranh tới sớm? Có thể phải chiến đấu hai lần?

Harry thấy Dumbledore muốn đi gọi Firenze thì vô cùng tự nhiên nghĩ tới dì nhỏ của Sev nhà cậu – Sybill Trelawney. Ờm, chờ tới lúc cậu cùng Sev nhà cậu kết hôn, giáo sư Trelawney cũng sẽ thành dì nhỏ của cậu. Harry nghĩ, không thể để Umbridge ức hiếp dì nhỏ nhà cậu, cho nên…

Nhất định phải giải quyết Umbridge trước khi bả đuổi Trelawney.

Harry liếc nhìn Snape, đột nhiên cười gian.

Ngày hôm sau, Umbridge xin nghỉ một ngày để đến Muggo, nghe nói Hogwarts đột nhiên xuất hiện một đàn muỗi khổng lồ một cách khó hiểu…

Cho đến bây giờ, Umbridge đã thị sát hoàn tất cả bốn Viện trưởng của bốn Nhà. Có người nói, trên lớp biến hình của Ravenclaw và Hufflepuff, Umbridge bị McGonagall liên thủ với Hermione đùa giỡn một hồi. Hiện giờ, Umbridge – vây trong trạng thái bùng nổ – sắp buông tha giọng búp bê của bả, muốn rít gào lắm gòi.

Ờm, thật ra giáo sư McGonagall chỉ nhân lúc Umbridge nói đến khảo sát thì hỏi bả mấy câu, sau đó lại nhân lúc Umbridge ấp úp, Hermione nhanh chóng giơ tay trả lời… Cuối cùng, lúc học biến da dê thành chim trắng, Hermione để cho Tiểu Bạch của cô ị lên đầu Umbridge một bãi thôi mà…

Đương nhiên, công chúa Ravenclaw thông minh của chúng ta đâu thể nào để Umbridge nắm cán được, cô nàng đã sớm biến ra tận hai con. Chờ Umbridge phát điên đi tìm thủ phạm, mọi thứ đã hoàn toàn không có cách nào kiểm chứng… Chim trắng bay đầy phòng học á!

Hai ngày nay, càng có nhiều động vật nhỏ ghét bỏ hành vi chép lý luận trên lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của Umbridge. Kẹo trốn học của anh em sinh đôi bán chạy vô cùng. Từ đó, trên lớp chép sách của Umbridge chỉ bắt gặp lác đác vài động vật nhỏ, hơn nữa còn giống như là thay ca, mỗi tiết đều đổi mới.

Nhờ Umbridge, bốn Nhà trở nên vô cùng hài hòa đoàn kết. Slytherin phụ trách tìm ra một vài chú ngữ pháp thuật hắc ám mang tính đùa dai, Hufflepuff phụ trách yểm trợ, nhóm Gryffindor phụ trách thực hiện, còn Ravenclaw thì phụ trách nghiên cứu nội quy trường học, tùy thời tùy chỗ có thể trích dẫn nội quy trường để thanh minh cho Gryffindor bị bắt.

Hết thảy những thứ này đều phải cảm ơn Umbridge. Nếu không có cái con mụ … à không, sinh vật không có não đó, nội quy dán trên tường cũng không dày ra như hóa đơn, mà nội quy trường học vốn nghiêm mật của Hogwarts cũng sẽ không có nhiều lỗ hỏng như vậy.

Quy tắc càng nhiều, chỗ trống có thể chui càng lớn.

Đã mười ngày, Umbridge chưa có được một phút giây yên ổn…

Đầu tiên là cái mâm hình con mèo bả treo trên tường. Mỗi ngày đúng mười hai giờ khuya, con mèo này lại gào lên như tới kỳ động / dục.

Trong cơn nóng giận, Umbridge đã đập bể toàn bộ mấy cái mâm bảo bối của bả.

Đương nhiên, chỉ nhiêu đó còn chưa đủ.

Snape trước mặt thì đồng ý cung cấp thuốc cho Umbridge, sau lưng cũng không có nghiên cứu gì, chỉ lấy thuốc mỹ dung đặc chế dành cho Tom lần trước ném cho Umbridge.

Đương nhiên, thứ này không thể nào trị tận gốc đậu đỏ…


Chẳng qua, trò đùa dai cũng nhanh chóng bùng nổ!

Vừa vào tiết một môn Độc dược, Umbridge lại vác mặt tới nữa.

Snape nhíu này, okie, có kẻ muốn đưa lên cửa tìm chết, đừng trách anh ác.

“Potter, trò và Longbottom cùng ngồi xuống cuối hàng. Cả Weasley và Finnigan (Seamus) cũng xuống dưới đi.” Snape sắp xếp lại chỗ ngồi.

“Giáo sư Snape, thầy làm gì vậy?” Giọng Umbridge cực chói.

“Đây là mấy thằng oắt luôn không nghe giảng, cho nên tôi muốn để bọn nó cách xa bục giảng một chút.” Snape ra vẻ ghét bỏ mà nhíu mà.

“Há, hóa ra Chúa Cứu Thế tự cao tự đại không nghe giảng bài!” Umbridge cười tới mức muốn đấm vô đầu bả một phát… Sau đó giao cái bà phiền phức này cho bác sĩ phụ trách.

Hôm nay, Snape dựa theo yêu cầu chú trọng trụ cột của Umbridge, để bọn nhỏ ôn tập nước thuốc mụn ghẻ.

Một hàng bốn người bọn Harry nhanh chóng hoàn thành. Bởi vì có một đoạn ký ức cực kỳ sâu sắc với loại nước thuốc này nên Neville vô cùng cẩn thận chế tác, sau đó… thành công.

Harry rót thuốc xong, ý bảo ba người còn lại cũng mang độc dược lên bục cho Snape kiểm tra.

Umbridge cười châm chọc, định bụng tới coi độc được của Harry nhân tiện tìm Harry gây phiền phức…

Chính lúc này! Harry lặng lẽ thi bốn cái bùa trôi nổi quanh bốn phía cái vạc. Có con nhím – vốn nằm trong số những thứ lơ lửng đó – đột nhiên rớt cái tủm vô vạc còn đang sôi, sau đó…

Một vụ nổi liên hoàn vạc vô cùng kích thích được ghi vào lịch sử! Nhưng thần kỳ làm sao, người bị hại chỉ có một, những người còn lại không sao hết. Không thể không nói, Harry…. à không, là Snape tính toán quá chuẩn.

Lúc y sư tới mang Umbridge đi Mungo, Harry lay lay tay áo Snape, “Bả phải mất bao lâu mới khỏi hẳn?”

“Ít nhất… phải chờ tới khi em tốt nghiệp đi? Snape lành lạnh nói, “Dưới tình huống nước thuốc mụn ghẻ đã hoàn thành còn chưa tắt lửa lại bị gai nhím… Hiệu quả sinh ra không chỉ đơn giản là nổ vạc. Nếu có người dính thứ thuốc này, em sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”

Harry cười hài lòng, í, hình như cậu quên gì đó…

Chờ chút! Còn có cuộc thi O.W.L! Cóc! Mi quay về đi, mau trở về! Chúng ta chờ thêm vài ngày, chờ trò đùa dai kéo dài cuộc thi O.W.L chứ!

Harry vừa nghĩ tới chuyện không thể kéo dài thời hạn thi, mặt nhỏ lập tức xu xị.

Thật đúng là, đồ cóc chết tiệt! Đi cũng không để lại chút cống hiến!

Harry ai oán rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.