Đọc truyện [Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa – Chương 7: Ron Weasley
Edit: Liễu Quân
___oOo___
Trước cửa có treo chuông gió bằng vỏ sò nên âm thanh phát ra khá thanh thúy, a, xin lỗi chứ cho người làm ăn nhỏ như Malkin chút ít lợi thế đi, âm thanh chuông gió càng đẹp, thuyết minh người tới sẽ mang cho Malkin càng nhiều tiền lời, được rồi, đó cũng là lý do khi Malkin trông thấy cả người Harry đều là quần áo Muggle rách nát cũng không tỏ vẻ hoài nghi khinh bỉ.
Phải biết rằng, khi Draco vừa mới nhìn thấy quần áo trên người Harry, dưới đáy lòng cũng yên lặng phê bình thường thức ăn mặc của Harry. Thân ái, bạn không thể yêu cầu quần áo cũ của một thân thể cường tráng… nhường cho đứa nhỏ (ác, ngươi xác định không phải là do nó không mặc được đó chứ), mặc trên người của một đứa bé gầy yếu như Harry, thì có thể có vẻ thường thức thế nào, làm cho một Malfoy và nhà thiết kế thời trang ưu tú nhất giới pháp thuật đồng thời có cùng một suy nghĩ, thân ái, ngươi đừng náo loạn.
Thật là, chưa thấy người đã nghe tiếng, một âm thanh tùy ý, đến từ một người phụ nữ mập mạp, là Molly Weasley.
“Malkin thân ái, làm cho Ron của chúng ta một bộ đồng phục đi, có thể rẻ một chút, ôi, phải biết rằng, nếu không phải Fred với George nghịch ngợm, biến đồng phục năm nhất thành thứ không thể mặc được, tôi cũng sẽ không mang Ron đến đây may đồng phục đâu.”
Molly luôn nhớ kỹ, một nhà Weasley nhiều con như vậy, mọi chuyện đều phải tính toán kỹ lưỡng.
Molly nói to như thế, Harry nghĩ, vị này đối xử với y như mẹ mình vậy, Molly làm mình cảm giác được cái gọi là gia đình, Harry làm sao có thể ghét bác ấy được, được rồi, giọng Molly quả thật có hơi lớn, nhưng các mặt khác đều rất tốt.
Còn nhớ đời trước Molly thật dũng mãnh vận dụng các loại chú ngữ gia đình, thành công diệt được mấy tên Death Eater, hơn nữa bác ấy còn có thể sắp xếp một nhà Weasley đông con như vậy trở nên gọn gàng ngăn nắp, kỳ thật Molly là một nữ phù thủy rất cường đại, không phải sao? (còn có ở giới pháp sư ít con có khả năng sinh nở thật cường đại…)
“Im lặng chút nào, bà Weasley.” Bà Malkin tỏ vẻ thật buồn bực, lại là tóc đỏ nhà Weasley!
Ron vô theo Molly, nhìn thấy Draco (nhìn tóc là biết) cùng một chỗ với Harry, hừ lạnh, nhất định là hai tên Death Eater.
Draco khinh thường nhìn Ron Weasley (cũng là nhìn tóc mà biết), lại là một tên Weasley, sỉ nhục của quý tộc máu trong, thực không hiểu một đời sau của một gia tộc máu trong làm thế nào lại có thể biến mình thành bộ dạng này, là do sinh nhiều quá sao? Draco ác ý nghĩ.
Harry lắc đầu, đối lập giai cấp ở giới pháp sư so với giới Muggle còn nghiêm trọng hơn, đối lập giai cấp trong tiềm thức mạnh mẽ như vậy, giới pháp thuật sao có thể an ổn.
Kéo kéo tay áo Draco, “Chúng ta đi thôi, đã đo xong rồi, vậy nói với bà Malkin làm xong thì báo chúng ta biết đi!”
“Được, dù sao, mình cũng không muốn cùng một chỗ với quỷ nghèo, cùng thở một bầu không khí.” Hừ cái gì mà hừ, bạn bè của Malfoy tên Weasley đó có thể hừ sao?
“Mày nói gì?” Hiển nhiên, Ron nghe được âm thanh từ Draco âm lượng không thấp.
“Như thế nào?” Con công bạch kim nhỏ vẻ mặt khinh thường.
“Mày!” Ron không chịu được khích, xoắn tay áo lên.
“Quả nhiên giống y chang cha mày, chỉ biết dùng phương thức Muggle giải quyết vấn đề.” Draco châm chọc.
Mắt thấy hai người này sắp đánh nhau. Harry bắt đắt dĩ xoa trán.
Lúc này tiếng chuông ở cửa lại vang lên âm thanh dễ nghe.
Là Lucius, Narcissa, còn có… Snape!
“Draco Malfoy, chú ý lễ nghi của con!” Vừa nghe âm thanh này, Harry cùng Draco không hẹn mà rùng mình một cái, tự động tiếp câu sau trong lòng.
Harry: Gryffindor trừ X điểm.
Draco: , chép X lần
Hai người bị Xà Vương rõ ràng là đang tức giận tập kích, lập tức yên lặng.
“Vâng, đã rõ, ba đỡ đầu.” Draco nghiêm chỉnh, đứng vững, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc. (hữu mộc hữu thấy Rồng Nhỏ thực manh)
“Năm mươi lần gia quy nhà Malfoy.” Ngay lúc bạn tốt sắp thốt ra, xem khẩu hình miệng phát âm là 200 lần cái gì đó, Lucius mở miệng giải vây cho bé con nhà mình.
“Vâng, ba ba.” Trộm ngẩng đầu, dùng ánh mắt cảm kích mà mình ba ba.
Snape hừ lạnh, đồ công già nuông chiều con.
“Cậu Potter, ta giả thuyết chúng ta đã có thể đi chọn đũa phép cường đại mà hoa lệ cho cậu rồi chứ?” Xà Vương đem tầm mắt tử vong chuyển hướng sang Harry.
“Vâng, Mr.” Harry học bộ dáng Draco, cố gắng làm ra tư thế có thể để cho Xà Vương hài lòng.
“Như vậy, đuổi theo.”
Không ngoài dự đoán, tàn phá bừa bãi trên lối đi trong cửa tiệm của Ollivander, Harry thành công mang về ông bạn già của mình, mười một tấc Anh, gỗ sồi, lông đuôi Phượng Hoàng, trong truyền thống Cơ Đốc Giáo, cây sồi tượng trưng cho cái chết và phục sinh, thật sự rất thích hợp với trường hợp hiện tại của Harry, không phải sao? Có lẽ lần đầu tiên nhận được cây đũa phép này, mọi chuyện nhất định đã được sắp đặt hoàn hảo.
Nhìn một đống lộn xộn trong tiệm Ollivander, khóe miệng Snape hơi hơi gợi lên, lực phá hoại của tên nhóc quỷ khổng lồ con thực sự rất mạnh mẽ.
“Nếu như đã hài lòng với đồ của mi, như vậy ta giả thiết, chúng ta có thể về rồi chứ?”
Được rồi, được rồi, Harry thừa nhận nghe được hai từ “chúng ta” và “trở về”, cả người thật dễ chịu, chúng ta về nhà, ôi, có cảm giác thêm một người thân (kỳ thật mỗ tây định nói vợ chồng già, có điều MS* có chút quá sớm ha ~)
“Được… a, Mr, con có thể có một con sủng vật không?” Harry cầm lá thư, chọc chọc một hàng có câu có thể mang sủng vật (tỏ vẻ rất thích động từ này), nhìn chằm chằm Snape.
Ác, chết tiệt, đừng có nhìn ta như vậy!
“Như vậy, nhanh lên!”
__________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: quả nhiên ánh mắt Harry là vô địch. Quả nhiên giáo sư đối với đôi mắt to của động vật nhỏ không có sức chống cự!
Chương tiếp theo sẽ giới đến mọi người nữ phù thủy nhỏ nhà Ravenclaw ~ hết sức chờ đợi nhé ~
_____________
Note:
(*) MS: Quân thực sự không biết nó có nghĩa gì, tra bác Gúc Gồ cũng không ra, nếu nó là thuật ngữ trong ngành, vậy ai đi qua có nhã ý hãy giúp Quân chỉnh lại nhé!