[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 21: Quidditch, bảo vệ mi không thương lượng!


Đọc truyện [Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa – Chương 21: Quidditch, bảo vệ mi không thương lượng!

Edit: Liễu Quân

__oOo__

“Ác! Tôi đã nói lại chương trình học không an toàn này nên đình chỉ! Snape! Hai người các người tiêu hao độc dược nhiều nhất!” Là âm thanh của Nữ vương Pomfrey của bệnh thất.

Harry trong trong mờ mịt cảm giác có người nói nói, nhưng, chết tiệt, vì sao cậu không mở mắt ra được!

“Poppy, hiện tại không nói cái này, Harry thế nào?” Đây là âm thanh của Dumbledore.

“Ma lực tiêu hao quá độ! Oh, Harry đáng thương của ta… Còn cụ nữa! Dumbledore, cụ làm gì vậy, chổi ở Hogwarts bao nhiêu lâu đổi một lần!” Bà Pomfrey không hề bởi vì Dumbledore là hiệu trưởng mà khách khí. Được rồi, đây có lẽ là vì Dumbledore làm tiêu hao quá nhiều dược sâu răng ở chỗ của bà? Bạn biết, Dumbledore đang chọc vào lông của Xà Vương đại nhân…

Dumbledore ngượng ngùng sờ cái nơ bướm màu huỳnh quang thắt trên chùm râu, được rồi được rồi, kinh phí của ban giám đốc cụ đều chuyển cho Hội Phượng Hoàng, chuyện này là cụ sai.

Snape đứng một bên hừ lạnh, chuyện này liên lụy đến Harry, còn có con đỡ đầu của anh, đừng hi vọng anh sẽ từ bi từ bỏ ý đồ.

Đương nhiên, gia tộc Malfoy cũng sẽ không.

Xem Dumbledore gần đây rất đau đầu vì ban giám đốc yêu cầu cụ phải trình bày kinh phí giáo dục, bất quá, này cũng không liên quan gì đến anh đúng không?

Snape trừng mắt nhìn Draco ngồi một bên để Pansy Parkinson băng bó, yên lặng chút, đừng có ồn ào chỗ này để con công già Lucius làm việc!

Thủ đoạn của con công già đó, anh biết quá rõ, đừng có ồn ào chỗ này, không biết bệnh nhân trong bệnh thất cần nghỉ ngơi sao?

Tốt, yên lặng rồi.

Snape mở miệng nói: “Này, Poppy, tôi nghĩ, hay là để tôi mang học trò Nhà mình về Slytherin nghỉ ngơi? Dù sao ở đây… Cũng không phải thích hợp để tịnh dưỡng.

“Ác, đương nhiên, nếu như cậu nguyện ý tự mình chăm sóc Harry mà không phải nhét đứa nhỏ đáng thương này vào ký túc xá để nó tự sinh tự diệt?” Bà Pomfrey híp mắt nói.

“Nếu như cô kiên trì.” Âm thanh Snape không hề phập phồng.

“Được rồi, như vậy cậu có thể mang Harry đi.” Pomfrey nhún nhún vai.

Snape cúi người, ôm lấy Harry. Vì sao không cần bùa trôi nổi? Ác, xin lỗi, vậy quá tiêu hao ma lực rồi, Snape theo bản năng hủy bỏ đề nghị này trong đầu.

Trở lại hầm Snape ở, Snape thả Harry xuống giường, đắp kín mềm. Harry vẫn đang hôn mê, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.


Tuy rằng ma lực của cậu rất cường đại, nhưng đây là thân thể một đứa nhóc mười một tuổi, trải qua việc phát ra một lượng lớn ma lực, ma lực linh hồn vẫn chưa hòa hợp tốt với thân thể, tiêu hao ngày hôm nay, là ma lực trong thân thể mười một tuổi của cậu.

Cũng khó trách Harry chịu không nổi, thân thể này quá yếu.

Snape lặng lẽ nhìn Harry trước mặt, lại là như vậy, một lần, một lần, lại một lần nữa! Tên quỷ khổng lồ con không có đầu óc này lúc nào cũng cần một chút dạy dỗ!

Bây giờ cái gì cũng không làm được, chỉ có thể giúp Harry áp chế bạo động ma lực trong linh hồn, chậm rãi dẫn dắt, cho ma lực trong linh hồn và cơ thể hòa hợp, anh không thể đưa ma lực của mình vào, mặc dù Harry không có bài xích ma lực của mình, nhưng, trong lúc nước sôi sắp tràn ra, làm sao có thể rót thêm nước sôi vào đây? Mắt thấy tên nhóc kia khó chịu, Snape cũng không có biện pháp, chỉ đành lấy mắt ngó.

Cũng không biết qua bao lâu, Harry cuối cùng cũng từ trong một mảng sương trắng đi ra, lông mi run run, Harry nỗ lực giương mí mắt nặng nề, chớp mắt, đây là đâu vậy?

Hình như… Là phòng ngủ của Snape?

Đời trước, sau chiến tranh nơi Harry đi nhiều nhất, là phòng làm việc của Snape và căn phòng ngủ thông với phòng làm việc này.

Harry vùng vằng ngồi dậy, một bàn tay đè vai cậu xuống, ngẩng đầu, là Snape!

“Nằm xuống!” Âm thanh của Snape trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, tựa hồ rất lâu rồi không lên tiếng.

“Em… Em không phải cố ý.” Harry rụt về trong chăn, tình huống khi đó, không cho phép cậu lo lắng!

“Ta đương nhiên không có khả năng trông cậy vào Kẻ Được Chọn sẽ nhớ kỹ lời giáo sư độc được của cậu ta, cũng không thể trong cậy Đấng Cứu Thế vĩ đại của chúng ta nhớ kỹ mang theo đầu óc của cậu ta, dùng miệng của cậu ta, cầu cứu với giáo sư của cậu ta, đúng không?” Giọng Snape mang theo một tia nguy hiểm.

“Giáo sư Hooch mang Neville đến bệnh thất, khi đó không có giáo sư, hơn nữa… Hơn nữa cũng không kịp mà…” Harry sờ sờ mũi.

“Đây quả thật là một lý do tốt! Như vậy là cái gì cho phép mi xài ma lực không tiết chế một lần nữa? Chẳng lẽ mi không biết sử dụng ma pháp không đũa phép tiêu hao ma lực cỡ nào sao?” Snape cảm thấy mình sắp bị tên quỷ khổng,lồ con này làm tức chết rồi, cũng không kịp dùng cách xưng hô gì mà Kẻ Được Chọn vĩ đại, hay Cậu bé vàng của Dumbledore.

“Xin lỗi mà…” Harry cũng không biết phải giải thích thế nào.

“Tốt, xét thấy hành vi ngu xuẩn của mi vô cùng có thể hấp dẫn nguy hiểm và thể chất hấp dẫn phiền toái, mi, cấm tham gia tuyển chọn Quidditch! Cấm tham gia thi đấu Quidditch!”

“Đừng mà!”

“Không được!”

Người trước, là Harry phản kháng, người sau, là Salazar đột nhiên xuất hiện, âm thanh uy nghiêm biểu hiện anh đối với mệnh lệnh này của Snape vô cùng bất mãn.


“Ngài Salazar?!” Snape đến là hoảng, thế nào mà Salazar Slytherin vĩ đại lại xuất hiện… Ác, được rồi, anh đã quên quỷ khổng lồ con trước mặt là học đồ của Salazar Slytherin.

Giáo sư oán niệm.

“Phốc” một tiếng, lần này là Godric Gryffindor, hoa hoa lệ lệ lên sân khấu.

“Cho nó uống.” Salazar đưa cho Snape, đá đá mắt về phía Harry bĩu môi.

Snape cầm lấy, đi tới trước giường, nhíu mày, “Tự mình uống hay để ta… đút mi?”

Harry thức thời nhận lấy, uống xong, được rồi, chí ít xuất phẩm độc được vị đông y của Sư tổ cũng không tệ lắm, nghĩ đến đây, Harry liếc nhìn Snape.

“Vừa nãy, Cậu nói không cho Harry tham gia Quidditch? Ta… Không có nghe lầm chứ?” Salazar giống như lơ đãng hỏi, sửa sửa móng tay, dũa dũa một chút. Ừ, chí ít có tố chất vận động, có thể để người nào đó không được thống khoái, không, có lẽ phải nói, rất “Đau nhức” khoái!

“Lẽ nào, là ý của Godric bảo cậu? Hử?” Salazar liếc mắt nhìn người nào đó đang cười đến vô hại ở một bên, người nào đó dường như đầu đung đưa, cổ lắc lắc.

“Như vậy, lời vừa rồi của cậu ta xem như không nghe thấy.”

“…” Này… Rốt cục là mệnh lệnh? “Nhưng, tôi phải phụ trách an toàn của ngài Potter, xét thấy thân phận của cậu Potter đặc biệt như vậy, Quidditch đối với những kẻ không có ý tốt mà nói, thực sự quá dễ dàng gian lận.” Snape cố gắng thuyết phục Xà tổ đại nhân.

“Cái này rất đơn giản! Ừ… Cậu, phụ trách công tác trọng tài của thi đấu Quidditch, như vậy không được sao?” Godric mở miệng, càng nghĩ cái chủ ý mình đề ra càng cảm thấy đắc ý, như vậy thật tốt, vừa có thể huấn luyện tên học đồ này, vừa có thể xúc tiến tình cảm của bọn họ, dù sao, muốn phân công thụ cũng cần hai người phải ở một chỗ mới được a!

Salazar gật đầu, không sai không sai, tên sư tử ngu ngốc này rốt cục cũng có chút đầu óc.

“Này…” Nội tâm Snape đang gào thét, có lầm hay không, anh ghét nhất là loại vận động thô lỗ không chút đầu óc này đó! Sau khi qua cuộc thi năm đó, anh không còn chạm qua cây chổi lần nào nữa!

“Đây là mệnh lệnh của đạo sư của cậu.” Godric ôm thắt lưng Salazar lành lạnh mở miệng.

“Tốt… Được rồi!” Snape cắn răng, đồng ý.

Dù sao đây cũng là mệnh lệnh của hai vị sáng lập.

Slytherin tôn trọng thực lực tuyệt đối.

╮(╯▽╰)╭╮(╯▽╰)╭╮(╯▽╰)╭╮(╯▽╰)╭╮(╯▽╰)╭╮(╯▽╰)╭ phân cách tuyến thổi qua


Ban đêm, huấn luyện Quidditch.

Snape đen mặt, ngồi trên chổi luyện tập, đương nhiên, xung quanh không có ai. Chuyện mất mặt như vậy… Oh, thực sự là đủ rồi!

Bầu trời đầy sao, sân bóng Quidditch vắng vẻ, chỉ có âm thanh Snape thấp giọng chửi bới. Nhiều năm không cỡi chổi, Snape có chút không quen, đã có Độn Thổ, chổi đương nhiên vứt xó rồi!

Harry cho mình một bùa Ẩn thân, lén lút đến sân bóng.

“Đi ra” Cảm giác nhạy bén được chiến tranh rèn giũa vô cùng tốt, Snape cảm nhận được có người tới.

Hơn nữa, chỉ sợ là…

Harry bĩu môi, thu hồi chú ngữ, đi về phía Snape.

“Dạ du? Gryffin…” Nói được một nữa, Snape cứng miệng.

Harry nhịn không được, “phụt” một tiếng bật cười.

“Giáo sư? Không bằng… em giúp thầy?” Harry đề nghị, dù sao, cậu so với Snape còn quen thuộc hơn với… những cây chổi khả ái này.

“Không cần! Cậu Potter, nếu ta nhớ không lầm, hiện tại, mi hẳn là phải ngủ trong ký túc xá chứ.” Snape nhìn chằm chằm Harry.

“Ai nha, những chuyện nhỏ nhặt này… Ai quan tâm chứ?” Harry tùy tiện cười, bò lên chổi, chui vào hai tay Snape, mùi thơm sau khi tắm rửa trên người Harry xông vào mũi Snape.

Kéo cán chổi, chổi nhoáng cái vút lên, Snape theo bản năng ôm chặt lấy Harry.

“Nhột…” Harry không được tự nhiên uốn éo hông, tay Snape đặt lên eo cậu làm cậu không khỏi bật cười “Ha ha… Nhột… Ha ha…”

Snape đen mặt, muốn vươn tay bắt lấy cán chổi, bắt nó bay xuống, chỉ là, cây chổi hình như càng nghe lời Harry hơn.

Harry cố ý điên cuồng một chút, tay Snape lại trở về eo cậu, giáo sư đại nhân có chút sợ độ cao, Snape đen mặt, vừa định buông tay, cảm giác được độ ấm phía sau sắp cách xa, Harry lên tiếng.

“Đừng, cứ như vậy.” Giọng Harry mang theo tia khẩn cần, thật lâu không ai cho cậu một cái ôm, Harry có chút tịch mịch cúi đầu, có chút quyến luyến ấm áp sau lưng cậu.

Snape trầm mặc, theo ý Harry, không động.

Harry thả chậm tốc độ bay, gió đêm dịu dàng lướt qua tai hai người, bầu trời Hogwarts, yên tĩnh, xinh đẹp.

Harry nhích lui về phía sau, Snape cúi đầu, thân thể nhỏ bé trong lòng tản ra mùi thơm ngát sau khi tắm, sạch sẽ mà ấm áp, kỳ thực phần ấm áp này, anh cũng quyến luyến.

Bay một hồi, Snape cảm thấy thời gian không còn sớm, phải để cho bệnh nhân nghỉ ngơi.


Snape mở miệng, “Ta giả thuyết, Cứu thế chủ vĩ đại sẽ không để cho mình và giáo sư độc được của cậu ta chết vì rơi từ trên cao chứ?”

Harry lắc đầu, mái tóc mềm mềm cọ cọ vào cằm Snape, “Gọi Harry, giáo sư, mỗi lần đều kêu một câu dài như vậy, không mệt mỏi sao?”

Ai cần mi lo! Snape nói thầm trong lòng.

“Như vậy, Harry, xuống, quay về đi ngủ.” Snape ra lệnh.

“Được rồi được rồi, như thầy mong muốn, giáo sư.” Harry thúc giục cái chổi rớt xuống, Snape nhảy khỏi chổi, Harry cũng leo xuống. Sau lưng và trước ngực của hai người đột nhiên bị cảm giác mất mát kéo đến mà cảm thấy có một tia không thích ứng, liếc nhìn nhau, lại rất nhanh dời mắt đi.

“Như vậy, ngủ ngon, giáo sư.” Harry chần chừ, đánh vỡ xấu hổ bất thình lình giữa hai người, vội vã chạy về ký túc xá.

Snape nhìn theo bóng lưng Harry, hình ảnh trên không chậm rãi dừng lại, anh nghĩ, anh sẽ nhớ kỹ hình ảnh này, bất giác, có một chỗ trong lòng bắt đầu trở nên mềm mại.

Sợ rằng chính anh cũng không phát giác, động vật nhỏ nhìn thấy có thể kinh ngạc không nhỉ, khóe miệng Xà Vương đại nhân, Snape, có một độ cong thật dịu dàng.

“Ngủ ngon, Harry.”

Tiểu kịch trường:

Harry 【đỏ mặt xấu hổ】 Sev… Ừm… Em nghĩ…

Snape 【nhướng mày】 Xét thấy các loại biểu hiện và hành vi của Cứu thế chủ… Ta giả thuyết, em thích ta?

Harry 【tức giận】 Không phải… Dĩ nhiên không phải!

Snape 【biểu tình thất vọng】 Vậy là em cự tuyệt ta? Em không thích ta sao?

Harry 【kinh hỉ】 Dĩ nhiên không phải! Anh thích em sao?

Snape 【liếc mắt Harry】 Cậu Potter, em đã cự tuyệt.

Harry 【không được tự nhiên】 Em không có… Em… Em chính là đến để bày tỏ này…

Snape 【dáng vẻ tự tin hiểu rõ】 Hừ! Không nói sớm.

_______________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nga ha hả ha hả, trước mắt điềm văn sao? Đã ghiền sao? Thân ái, tiếng sói tru ở nơi nào?

Từ bây giờ, JQ bắt đầu phát sinh nha ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.