Đọc truyện [Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa – Chương 10: Chị em Petunia Lily
Harry trong phòng xép dưới cầu thang, lăn lộn khó ngủ, trong đầu luôn luôn lập lại lời nói của Lily, lời nói Petunia, Petunia chanh chua, Petunia quan tâm chăm sóc, Petunia là người đầu tiên phát hiện cậu cận thị, dẫn cậu đi mua mắt kính, đương nhiên, còn sai sử cậu sai sử không khách khí, lúc Vernon tức giận phát hỏa với cậu, Petunia phát giận trước một bước, đuổi cậu đuổi về phòng xép…
Ác, nhất định là không khí ngột ngạt! Mùa hè rồi, buổi tối nên ra ngoài hít thở không khí! Đương nhiên, đối với Harry yêu lượn đêm, những lời này có thể nói là Mùa xuân/hạ/thu/đông, buổi tối nên ra ngoài hít thở không khí!
Harry chui ra khỏi “Phòng”, muốn ra ngoài hít thở không khí, vừa bước ra, đã thấy Petunia ngồi bên cửa sổ, lật xem gì đó, thấp giọng lẩm bẩm. Ánh trăng chiếu vào, tạo thành cái bóng cô đơn trên sàn nhà.
Dùng đũa phép, cho mình một chú Tĩnh Âm, một chú Ẩn thân, chưa vào học, mình đương nhiên không biết qui định gì học trò vị thành niên cấm không được sử dụng pháp thuật ngoài trường, Harry nhún vai, đến gần cửa sổ.
Bất quá, cậu đã xem nhẹ một chuyện, học sinh chưa vào học sao có thể sử dụng hai cái chú ngữ không tính là đơn giản, may mà theo dõi ma lực bạo động khu vực này là thân tín của Dumbledore (có thể tới kiểm tra do lường khu vực chỗ ở của Kẻ Được Chọn, đương nhiên có tính đặc thù), nhưng điều này vẫn khiến Dumbledore chú ý, đương nhiên, đây là nói sau.
“…Lily, qua không lâu nữa, Harry cũng phải đến cái nơi kia, đúng, là cái thế giới pháp thuật chết tiệt kia, cái nơi nguy hiểm đó đã mang em đi, cái nơi mà em cùng chết với Potter. Harry, Harry còn là một đứa nhỏ, những người đó xưng nó là Kẻ Được Chọn, là muốn đứa nhỏ này đi làm mấy chuyện nguy hiểm hả? Nó còn nhỏ như vậy, cả ngày ngây ngốc, Vernon đánh nó, mắng nó nó đều không phản kháng nổi, thế đối phó tên ác ma kia như thế nào? Mấy người đó sao lại nhẫn tâm như vậy?”
Petunia đang cầm một sách cũ lâu đời, trong sách lộ ra tấm ảnh đã ố vàng, trên ảnh, là Lily với Petunia lúc còn bé đang cười sáng lạng. “Sao chị có thể bỏ Harry được, nó là đứa nhỏ Evans, trừ bỏ Dudley, nó là đứa nhỏ Evans cuối cùng, người thân cuối cùng của chị, em chỉ để lại một đứa nhỏ duy nhất. Nó cũng cố chấp như em, chị ngăn cản nó đừng đi đến nơi nguy hiểm đó không được, còn nhớ Severus Snape không?
Chị biết, các người là bạn, gã luôn không nhìn chị, là gã đến đón Harry, gã hình như không nhận ra chị, được rồi, này không quan trọng, Harry phải đi, nó thật sự không thể trốn thoát khỏi cái chiến trường kia, không có gì có thể ngăn đứa nhỏ kia, chị nhìn thấy ánh mắt kiên trì đó, nó giống y như em, ánh mắt như hồ nước xanh.”
Petunia nghẹn ngào, “Mỗi lần nhìn đến nó, chị sẽ nhớ tới em, còn có cái chiến trường đáng sợ kia, Dumbledore nói cho chị biết, máu của chị có lời nguyền bảo hộ không chỉ có thể bảo vệ được Harry còn có thể bảo vệ chị, sẽ không bị cái ác ma kia tìm được, nhưng mà… cái giá lại là em rời đi…
Chị không thể đối tốt với Harry, chị không thể lại để cho Harry giống em, vì bảo vệ chúng ta mà hi sinh thêm một người thực hiện lời nguyền huyết thống bảo hộ, chị không phải là người dì tốt, Harry ở đây chị chưa từng cho nó một ngày bình an, chị xem nó như một đứa ở mà sai bảo, không cho nó đồ mới, không cho nó đồ chơi mới, nó đều xài lại đồ cũ của Dudley, nó nhất định sẽ chán ghét chị đúng không? Vậy nó sẽ không giống em ngu ngốc như vậy đúng không? Chị làm như vậy là đúng, phải không?”
Âm thanh Petunia rất nhẹ, nước mắt lộp bộp rơi trên tấm ảnh, Petunia luống cuống lao đi, đây là bức ảnh cuối cùng của Lily khi còn bé.
Lúc trước vì bảo hộ cô, Lily đã cắt đứt quan hệ chị em với cô, mang đi hết thảy những gì có liên quan, xóa đi ký ức của Petunia, nhưng cô ấy không biết Petunia đem ảnh bọn họ chụp chung cất vào một quyển tự điển thật dày, khi Lily ra đi, chú ngữ mất hiệu lực, Petunia dần nhớ ra chuyện cũ, dường như phát điên lên tìm các dấu vết có liên quan đến Lily.
Nếu không phải có bức ảnh này, và sau đó Harry vào nhà mà đôi mắt của Harry với Lily không khác hồ nước xanh thẫm, Petunia thậm chí còn muốn tự lừa gạt mình chưa bao giờ có cô em gái này, hết thảy đều là giấc mơ, ít nhất như vậy, không cần vừa tỉnh lại phải đối mặt với tin tức em gái duy nhất đã vô thanh vô thức* ra đi, loại thống khổ này, thật giống như sợi băng mỏng như tơ từng tất từng tất cắt xé tim gan, cảm giác luống cuống, hối hận, không dám tin, đau lòng, thương tâm, mất đi chính là em gái mà cô ghen tỵ, là em gái lớn lên từ nhỏ với cô, cô từng thề phải vĩnh viễn bảo vệ em mình, không để em ấy xảy ra vấn đề gì.
Câu nói cuối cùng giống như là một lời chào tạm biệt của em gái, dùng tánh mạng để bảo vệ con của mình cùng chị gái.
Petunia nâng hai tay che mặt, nén tiếng khóc, tiếng khóc nghẹn ở cổ, không thể lớn tiếng khóc lên, không thể để cho Vernon biết, cô là cô vợ toàn năng của Vernon, là người mẹ vạn năng của Dudley, không thể để Harry biết, cô… cô là người dì mà Harry oán hận.
Harry đứng phía sau Petunia, không biết nên nói gì, xoay người, cũng giống như khi đến Harry lặng lẽ không tiếng động trở về phòng, nếu hiện tại mình xuất hiện, dì Petunia nhất định sẽ xấu hổ.
Phía sau, là Petunia tận lực đè nén tiếng khóc.
Một ngày trước khi đi, Harry dậy sớm, đi vào bếp, thuần thục chuẩn bị bữa sáng, vốn là hai ngày này đều là Petunia chuẩn bị (ngẫm lại ánh mắt tử vong của Xà Vương đại nhân), nhưng hôm nay, Harry lại cầm nồi sạn.
“Harry?” Petunia cảm thấy thật kinh ngạc. Trước kia Harry sinh bệnh không cần làm việc nhà, đứa nhỏ này hận không thể bệnh thêm mấy ngày, hôm nay có chuyện gì sao?
“Dì Petunia, dì ngồi đi, con làm là được rồi.”
Ánh mắt Petunia thực phức tạp, ngồi lên bàn, đứa nhỏ này…
Một nhà ăn xong bữa sáng, Vernon đi làm, Dudley đi đánh bóng chày, trong nhà chỉ còn lại Harry và Petunia.
“Dì Petunia, có thể theo con đến một nơi được không?” Harry mỉm cười nói.
“Chỗ nào?” Petunia nghi hoặc hỏi.
“Là người ma pháp giới, con sắp phải đi, bà ấy muốn gặp dì, có thể đi cùng con không?”
“Được rồi được rồi, đồ phiền phức, cả ngày chỉ biết tìm tao gây phiền toái.” Petunia làm ra dáng vẻ như không kiên nhẫn, người giới pháp thuật? Vừa lúc có thể dặn dò bọn họ chăm sóc cho Harry.
Harry nắm chặt tay Petunia, ấn vào nhẫn trên tay, giống như là có một cái móc câu móc lấy rốn, một trận quay cuồng, đi đến trang viên Potter.
“Dì, nơi này là trang viên Potter.” Harry nâng Petunia sắc mặt trắng bệch sắp nôn ra lên, ách, lần sau tốt nhất cải biến một chút.
Petunia phất tay, ý bảo Harry khoan hẳn nói, cô thật sự rất muốn nôn!
Dắt Petunia đi vào phòng đặt bức họa James cùng Lily, Harry kéo tấm màn che màu đỏ ra.
“Harry, con tới rồi.” Một âm thanh ôn nhu đến từ Lily. Petunia cứng người, bao lâu rồi không có nghe được âm thanh này, âm thanh của em gái cô.
“Mẹ, hôm nay con mang đến cho mẹ một niềm vui bất ngờ.” Harry kéo Petunia lên, đẩy cô lên gần bức họa.
“Petunia!”
“Li… Lily…”
Harry mỉm cười ra ngoài, để căn phòng lại cho hai chị em cách biệt đã lâu.
James xuất hiện trong bức tranh sơn dầu để trống ở phòng khách, nhướng mày với Harry, “Harry, làm tốt lắm, Lily không yên tâm nhất, trừ con ra, chính là người chị Muggle này của cô ấy!”
Harry nở nụ cười, cậu đương nhiên biết.
Cậu biết mùi vị tưởng nhớ người thân, cũng biết cảm giác vui sướng khi gặp lại người thân.
Bọn họ đều là người một nhà.
________
Note:
(*) Vô thanh vô thức: im hơi lặng tiếng, im bặt. Ở đây ý nói rời đi mà không ai hay biết..