Sizzle

Chương 6


Đọc truyện Sizzle – Chương 6

CHA HENRRY ĐÃ CÓ MỘT BUỔI TỐI THÚ VỊ. Ông đã gọi trước để báo cho Lyra ông sẽ đến sau buổi dâng lễ lúc 5 giờ. Ý định của ông là có một buổi nói chuyện nghiêm khắc với Gigi Prescott rồi trở về nhà xứ trước 6 rưỡi để ăn đồ ăn thừa đã nguội lạnh, nhưng mùi cay tỏa ra từ bếp của Gigi khiến dạ dày ông sôi lên, và không tốn nhiều công để dỗ dành ông ở lại dùng bữa tối.

Bữa ăn do bà Lyra chuẩn bị xứng đáng cho vua chúa ăn.Đó là một phần kế hoạch khiến linh mục nguôi giận. Với sự giúp đỡ của Lyra, bà đã làm món rau chân vịt trộn, sườn nướng với bánh put-đinh Yorkshire, món khoai tây tám-nghìn-calo đặc biệt của bà, và măng tây tươi. Về phần tráng miệng, bà làm bánh táo với kem quế.

Mặc dù Cha cao và gầy nhưng tối nay ông đã ăn hết phần dành cho ba người thợ rừng. Lyra không thể tưởng tượng được ông nhét đống thức ăn đấy vào đâu. Gigi đã quyết định không làm súp thịt đỏ theo ý cô, bà bảo đàn ông ai cũng thích thịt bò, hầu hết là thế. Vị linh mục rõ là một fan của thịt bò. Ông cũng lấy thêm món đó tới hai lần.

Gigi mời Cha Henry uống cà-phê trong phòng khách, sau đó đề nghị họ ra ngoài hiên nhà, ngồi trên ghế đu liễu gai thảo luận về “tình hình” nước thánh.

Lyra ở trong nhà. Cô không muốn bà nội cảm thấy cô và linh mục đang hợp lự đối phó với mình. Giọng họ quá nhỏ, gió lai ngày một mạnh nên Lyra không thể nghe được cuộc đối thoại, nhưng cô nghe thấy tiếng Cha cười, đó có lẽ là tín hiệu tốt.

Khi Cha Henry gọi Lyra để chào tạm biệt, cô quyết định đi bộ cùng ông tới chỗ để xe. Cô muốn biết “tình hình” đã được giải quyết chưa.

“Bà cháu đã hứa với ta sẽ không đụng tới nước thánh nữa. Thực tế là ta đã đưa ra những lựa chọn thay thế… một vài”, linh mục nói.

“Và?”

Ông lắc đầu. “Bà ấy giải thích rằng chúng không giống nhau”.

“Nhưng bà hứa là sẽ không lấy nước thánh trong bình nữa đúng không ạ?”

“Đúng vậy”.

“Tốt rồi, nhưng nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra dính dáng tới bà thì cha sẽ gọi cho con chứ, chỉ mình con thôi? Con thấy không cần thiết phải lôi thêm ai trong gia đình vào việc này”.

“Bà ấy đã hứa với ta rồi”. Ông nhắc cô.

Vâng, đúng thế, Lyra nghĩ. “Con chắc chắn bà hiểu khái niệm đó”. Cô nói.


Ông hiểu ngay. “Ta sẽ gọi cho con”.

“Cảm ơn Cha”. Cô mỉm cười nhẹ nhõm.

Ông mở cửa xe rồi dừng lại nói “Nếu bà ấy lại phạm lỗi lần nữa và lấy nước thánh, bảo bà ấy đừng có thay thế nó bằng nước sô-đa. Nó vẫn còn kêu lèo xèo khi Bill Brashaw, một trong những giáo dân của chúng ta, đi qua. Cậu ấy nghĩ đó là một phép lạ. Nếu mục sư mà thấy thì ông ấy sẽ không vui đâu”.

Mãi tới khi xe của Cha Henry rẽ vào góc phố, Lyra mới phá lên cười. Khi bước lên mấy bậc thềm trên hiên nhà, mắt cô bắt gặp một chuyển động nhẹ của rèm cửa nhà bà Castman.

Lyra mỉm cười. Sự tò mò của bà hàng xóm đang giết chết bà ấy. Lyra vào nhà và mang bát đĩa trong phòng ăn vào nhà bếp. Trong khi đang cho chúng vào máy rửa bát, cô nghe thấy tiếng cười vọng ra từ phòng khách. Cô thò đầu ra thì thấy Gigi đang nói chuyện với hai người hàng xóm. Trước khi cô dọn xong thì khách của Gigi đã tăng lên sáu. Lúc nãy, Lyra còn thắc mắc sao nội lại làm hai cái bánh. Giờ thì cô đã hiểu. Bạn bè và hàng xóm thường ghé qua chơi, và Gigi luôn nấu cho họ ăn. Bà là một chủ nhà tuyệt vời. Khi Lyra còn là một đứa bé, cô vẫn hay ngồi trên mấy bậc thang, khuất khỏi tầm nhìn, lắng nghe bà cô kể những mẩu chuyện hay nhất.

Từ nhỏ, Lyra đã muốn được như bà. Không có gì là lạ. Với Lyra, bà nội Prescott là tất cả những gì một người phụ nữ miền Nam quý phái sở hữu.

Lyra Colette Decoursey sinh ra tại Alexandria, Phía Nam California, một thị trấn nhỏ xinh đẹp cách Charleston một giờ đi xe, Gigi được nuôi dưỡng như một đứa trẻ có đặc quyền của Beauregard Decoursey, chủ sở hữu ngành công nghiệp duy nhất của Alexandria, Xưởng Dệt Decoursey. Bà học tại các trường nội trú tốt nhất Châu u, một tháng sau khi trở về nhà ở tuổi 18, bà gặp Tobias Christopher Prescott, người mà bố cô vẫn gọi là ông vua mới nổi của ngành dầu khí tới từ bang Texas thiếu văn minh.

Một năm sau, bà cưới Tobias, một đám cưới xa hoa nhất mà Alexandria từng chứng kiến. Gigi kể cho cô nghe nhiều năm sau đó rằng bà đã hứa yêu thương và tôn trọng chồng bà như thế nào vào ngày cưới, nhưng bà đã bỏ qua chữ “tuân theo” trong lời thề. Tuân lời một người chồng là chuyện vớ vẩn. Bà cô rất cứng đầu nhưng dù thế, ông nội Tobias không hề phiền lòng với thái độ của bà, và họ đã trải qua cuộc hôn nhân bền vững và hạnh phúc kéo dài 42 năm.

Lyra biết cô sẽ chẳng bao giờ tìm thấy một người như nội Tobias. Ông là người tuyệt nhất trên đời rồi.

Cô nghi ngờ việc có bất kỳ người đàn ông nào giống ông trong thời đại này. Những người cô từng hẹn hò đều coi mình là cái rốn của vũ trụ, hám tiền, mấy tay sô vanh nghiện sex chỉ mong được leo lên người phụ nữ mới quen được hai tiếng đồng hồ. Chẳng cần phải nói, bọn họ đều thất vọng và còn hơi sốc khi Lyra nói không và tự đi về nhà.

Tình yêu không giành cho cô, cô nghĩ. Cô quá mệt với việc hẹn hò với mấy gã khốn, nó không đáng. Cô vui vì mình độc thân. Sao lại phải thay đổi khi mọi chuyện đang tốt?

Khi Lyra xuống nhà kiểm tra khóa cửa và chúc ngủ ngon bà nội thì cũng đã hơn 11 giờ. Phòng ngủ của Gigi nằm phía sâu trong nhà ở tầng một. Cửa phòng bà vẫn mở, bà đang thắt dây áo choàng.

Thấy Lyra ở cửa bà nói “Hôm nay thật vui đúng không?”


“Vâng ạ”. Lyra bước vào phòng, ngồi bên mép giường Gigi. “Đêm nào bà cũng có nhiều bạn thế sao?”

“Không, dĩ nhiên là không rồi, mặc dù nhà Parker – họ sống trong căn nhà trệt màu hồng cách đây hai nhà – thích qua kiểm tra bà”.

“Cháu mừng là họ làm thế”. Lyra chú mục vào khung ảnh trên tủ quần áo: hai ông bà đang đứng tay trong tay trước hai con ngựa.

“Bà có bao giờ nhớ trang trại không?”

“Ồ, dĩ nhiên là bà nhớ rồi. Đó là nhà của bà suốt cả đời rồi”.

“Đôi lúc cháu nghĩ bà đã từ bỏ nó để tránh xa khỏi bố mẹ cháu”.

Gigi có vẻ lúng túng, rồi khéo léo nói lảng đi. “Bà yêu California. Chuyển nhà đi cũng tốt”.

Lyra mỉm cười. “Bà có nhớ ông nội Tobias không?”

“Có chứ. Bà thích cuộc sống hôn nhân”. Bà nói.

“Bà có bao giờ tính đến chuyện tái hôn chưa? Ông Tobias sẽ mong bà được hạnh phúc”.

“Không, không, bà không bao giờ có thể tái hôn đâu. Bà tin cháu sẽ có một, Lyra ạ, và với bà đó là Tobias”.

“Một gì cơ ạ?”

“Một tình yêu đích thực. Nào, đi ngủ thôi”.


“Cháu không biết bà lại lãng mạn thế cơ đấy”. Lyra nói rồi hôn chúc ngủ ngon nội.

Khi trở về giường, Lyra nghĩ về mọi việc hai ông bà đã làm. Họ đã biến nông trại Texas nhỏ bé thành một đế chế rộng mười lăm nghìn mẫu Anh chuyên sản xuất dầu và gia súc cùng những con ngựa giống. Đó là một nơi tuyệt vời để sống cùng gia đình, và hai người họ đã hy vọng có một đàn con, nhưng họ chỉ có thể có một. Họ đã chỉ bảo cho con trai mình, Christopher, bằng tình yêu thương và sự tận tình, hy vọng rằng lớn lên con mình sẽ tiếp quản nông trại. Anh ta đã trưởng thành với mọi điều kiện thuận lợi, nhưng lại không tỏ ra hứng thú với việc kinh doanh của gia đình. Sau khi học xong cao đẳng, anh ta kết hôn với Judith Thorndyke, một phụ nữ giao thiệp rộng rãi ở Dallas, rồi chuyển về trang trại, cố gắng né tránh trách nhiệm dù bố mẹ anh ta có nỗ lực bao nhiêu. Cuộc sống của bố mẹ Lyra đầy ắp những chuyến ngao du và nghĩa vụ xã hội, chỉ bị gián đoạn bởi ba lần bầu bí. Hai anh của Lyra, Owen và Cooper, sinh cách nhau một năm. Lyra ra đời năm năm sau đó.

Dù bố mẹ hiếm khi ở nhà, tuổi thơ của Lyra ở trang trại vẫn rất ấm cúng, nhờ có Gigi và ông Tobias. Trong khi Christopher và Judith ngồi phản lực bay khắp thế giới, Owen, Cooper và Lyra lớn lên cùng tình yêu thương, đùm bọc của ông bà. Họ được ủng hộ khám phá và theo đuổi đam mê của mình. Với Owen và Cooper, đó là trang trại. Niềm yêu thích của Lyra lại thiên về nghệ thuật hơn: cô bị cuốn hút bởi việc làm phim.

Bố mẹ Lyra đã vô cùng thất vọng vì sở thích đặc biệt của cô con gái. Họ đã hy vọng cô chen chân vào xã hội nhờ việc kết hôn với một gia đình quyền lực và giàu có. Tuy nhiên, Gigi đã cổ vũ cô theo đuổi mơ ước của mình. Sau khi tốt nghiệp cao đẳng, bà cô đã giao trang trại cho Owen và Cooper rồi chuyển tới California. Lyra đã quyết định ở đó để theo học một trong những trường dạy làm phim tốt nhất nước, và Gigi muốn ở cạnh cô. Vì đó cũng như vô vàn điều khác trong đời, Lyra mãi mãi biết ơn Gigi. Và cô luôn che chở cho bà.

Dù bà nội là một phụ nữ tuyệt với, bà cũng không hề hoàn hảo ở nhiều phương diện.

Bà có những mối ác cảm riêng. Bà chỉ thảo luận chính trị với ai theo Đảng Dân chủ vì, theo sự thiên vị thái qua của bà, họ thông minh và hiểu biết, cong mấy người Đảng Cộng hòa thì không. Bà cũng cứng đầu và mê tín nữa. Và nếu ai coi ăn trộm nước thánh là một tội ác, vậy thì Gigi chính là một tên trộm.

Sau khi đi lễ vào sáng Chủ nhật, Lyra cùng Gigi tới siêu thị. Họ đã đi dọc các gian hàng, mua cam, nho và những bó hoa cúc tươi màu, sau đó họ ăn trưa ở một quán cà phê hướng ra biển rồi về nhà. Lyra yêu quãng thời gian yên tĩnh của họ, nhưng cô biết cô phải quay về Los Angeles, vậy nên đầu giờ chiều cô đã ôm tạm biệt bà rồi quay lại đường cao tốc hướng về phía Bắc.

Khi rõ vào góc phố thì điện thoại cô reo. Cô nhấc nó lên, đỗ xe vào lề đường rồi trả lời điện thoại. Đầu bên kia là Cooper.

“Gigi thế nào?” Anh cô hỏi.

“Bà ổn ạ”.

“Vẫn xấu tính như xưa?”

“Ồ, vâng”.

“Thế thì bà đang sống tốt đấy. Anh vẫn nghĩ bà nên về trang trại để Owen và anh có thể chăm sóc bà”.

“Bà không muốn quay về đâu, bà không cần một người giữ trẻ. Bà hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc bản thân”.

“Này, anh chỉ đang bảo vệ cho bà giống em thôi. Nghe này, lý do anh gọi… em sẽ không thích nó đâu…”


“Nói cho em đi Cooper. Cứ nói đi”. Cô nhắc lại thiếu kiên nhẫn.

“Bố mẹ vừa mới mua một căn nhà ở La Jolla, gần chỗ Gigi”.

“Sao cơ?” Lyra suýt đánh rơi điện thoại. “Sao họ lại làm thế?”

“Bố nói họ muốn sống gần Gigi phòng khi bà cần họ những năm cuối đời”.

“Ồ, phải rồi”. Cô chế giễu. “Họ đối xử với bà cứ như bà là người cổ đại ấy. Bà đã bảy mấy tuổi nhưng ở thời này, đó không gọi là già. Hơn nữa, bà hoàn toàn khỏe mạnh-”

Cooper ngắt tràng đả kích của cô. “Anh chỉ nhắc lại những gì họ nói thôi”.

“Em không tin họ, anh cũng nên thế. Lý do thực sự của họ là tiền của Gigi. Họ muốn ở gần nó hơn là gần bà. Em thề là mình không thể hiểu sao Gigi có thể chịu nổi sự tham lam trắng trợn như vậy”.

“Có lẽ vì ông là con bà”. Cooper nói.

Lờ đi sự thật đó, Lyra nói “Mỗi lần những người đó làm điều gì tồi tệ và em khuyên bà đừng bao giờ nói chuyện với họ nữa, thì bà luôn lặp lại câu “Đừng bận tâm đến điều đó”, rồi kết thúc cuộc thảo luận”.

“Như anh nói, ông là con của bà”.

“Em biết”. Cô nói.

“Anh phải đi đây. Em ổn chứ?”

“Em ổn”, cô thở dài.

“Giữ liên lạc nhé”. Nói rồi anh cúp máy.

Lyra hít một hơi thật sâu. Cô sẽ không để thông báo của Cooper làm ảnh hưởng. Cô còn một tuần bận rộn ở phía trước, nhưng nó chỉ thuận lợi khi mà cô giữ tập trung và bình tĩnh. Cô sẽ không để việc này hay bất cứ điều gì khác khiến cô bực mình.

Cô có thể nghe thấy lời bà nội vang vọng trong đầu: “Đừng bận tâm đến điều đó. Đừng bận tâm đến điều đó”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.