Đọc truyện Sizzle – Chương 43
Sam và Lyra kết hôn tại nhà thờ St. Agenes. Cha Henry vui vẻ làm chủ hôn. Lyra đã nghĩ nó sẽ là một đám cưới nhỏ, nhưng trước khi chốt danh sách khách mời, nhà thờ San Diego đã đông nghịt gia đình, bạn bè, và, theo lời Sidney, một nhóm trong lĩnh vực chính trị và ngoại giao, bao gồm các đại sứ và những người quyền cao chức trọng khác.
Cả buổi lễ và tiệc chiêu đãi ở Khách sạn Coronado đều kết thúc hoàn hảo. Lyra nghĩ có lẽ là do bố mẹ cô đã từ chối tới dự. Khi Lyra bảo với mẹ cô rằng Sam đã cầu hôn cô và cô đồng ý, phản ứng của mẹ cô không khiến cô ngạc nhiên.
“Ôi, Lyra, con nghĩ cái gì thế? Với ngoại hình của con, con có thể làm tốt hơn là một đặc vụ FBI. Nếu anh ta cưới con vì tiền…”
Phản ứng của bố cô cũng không khá hơn. “Ta chắc là anh ta yêu con, nhưng để đề phòng anh ta cưới con vì tiền, ta nghĩ con nên chuyển lòng tin của con sang ta. Con sẽ muốn đảm bảo tài khoản của mình ở ở nguyên trong nhà Prescott, tất nhiên, nên nếu con…”
Khi Lyra từ chối, một cuộc tranh cãi đã nổ ra. Nó kết thúc bằng việc bố mẹ cô dọa sẽ tẩy chay lễ cưới, nhưng bất chấp chiến thuật cưỡng chế của họ, cô vẫn giữ vững quan điểm và không bỏ cuộc.
Cô giả vờ không bận tâm, nhưng sự thật là cô thấy xấu hổ khi bố cô không dẫn con gái vào lễ đường nếu không được trả tiền. Owen và Cooper rất tức giận với hành vi đó, nhưng họ cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Owen dẫn cô thay cho bố của họ. Sidney là phù dâu chính của Lyra, đi vào lễ đường với Cooper. Một người em họ và hai người bạn đến từ Texas làm phù dâu. Người được nhất của Sam là chàng họ hàng Tristen, Jack và Alec làm phù rể. Ngoài thợ ảnh chính, còn có các thợ ảnh từ các tờ báo và tạp chí bên ngoài nhà thờ để chụp lại sự kiện thanh lịch này.
Lyra yêu bố mẹ của Sam, những người đối lập hoàn toàn với bố mẹ cô. Họ tốt bụng và hào phóng, và chào đón cô vào gia đình với vòng tay rộng mở. Họ đề nghị tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi cho Sam và cô ở Highlands để bạn bè Scotland và gia đình có thể chào đón cô. Gigi hứa sẽ tới dự.
Sam và Lyra đi nghỉ trăng mật tại ngôi nhà ở San Diego. Họ chỉ có ba ngày trước khi Lyra phải quay lại Los Angeles để dự lễ trao giải. Bài dự thi gửi Dalton Award của cô đã bị loại kỳ trước vì sau cái chết của Mahler, không còn ai bảo trợ cho cô. Tuy nhiên, cô vẫn tiếp tục làm bộ phim đó, và nhờ một giáo sư khác, cô sẽ gửi nó vào kỳ sau.
Cô dành giải nhất. Cô nhận được nhiều lời mời từ các công ty sản xuất ở Los Angles và New York, nhưng cô đã từ chối hết. Lyra không muốn làm việc cho ai nữa.
Cô yêu sự tự do đến từ việc tự mình viết và chỉ đạo công việc, cô đã chốt ý tưởng cho một series phim trẻ em mà cô muốn theo đuổi. Cô có thể làm việc ở bất kỳ đâu, mà thật may, vì ba tháng sau Sam sẽ đưa cô về nhà của họ ở Highlands.
Chồng cô đầy rẫy những bất ngờ. Bất ngờ đầu tiên, nhà của họ là một tòa lâu đài. Nó phải xây cách đây hàng thế kỷ rồi và nó rất tráng lệ, chỉ là nó lạnh lẽo và trang trọng quá. May là căn hộ nhỏ của họ ở tầng hai lại ấm cúng và cuốn hút. Điền trang, hoặc khu đất theo như Sam gọi, là nơi đẹp nhất mà cô từng thấy.
Bất ngờ thứ hai là Sam sẽ thừa kế một vài tước hiệu. Là địa chủ, anh sẽ trở thành Laird Kincaid, nhưng anh cũng sẽ trở thành Bá tước của Cairnmar.
Bất ngờ thứ ba khiến Lyra sửng sốt nhất. Người chồng ngọt ngào, yêu dấu của cô hóa ra là một chiến binh hung hãn trên sân bóng bầu dục.
Ngồi trên đồi cạnh bố mẹ Sam, Lyra lo lắng theo dõi trận đấu giữa đội của Sam và đội khác tới từ thị trấn bên kia. Có lúc cô thấy Sam nổi lên giữa một đám đông những người đàn ông cơ bắp, cô túm lấy tay bố chồng. “Có phải anh ấy mới gãy…? Khuỷu tay anh ấy…?”
Bố Sam, nhìn thấy vẻ kinh hoàng trong mắt cô, thông cảm vỗ đầu gối cô. “Con biết người ta nói gì về sân bóng bầu dục không? Đó là một trò chơi lưu manh giữa các quý ông. Đừng lo con yêu, nó ổn cả”.
Cô gật đầu, quay lại nhìn chằm chằm vào chồng. Người anh đầy bùn, đồng phục của anh lấm chấm vết máu mà cô không nghĩ là của anh. Động đội của anh nhìn như vừa bị đánh. Tuy nhiên điều cô thấy ấn tượng nhất là khi trận đấu kết thúc, cả hai đội đều cười vang và kéo nhau rời sân cỏ.
Sam thấy cô trong đám đông và tách ra tới chỗ cô. Anh bị một vết thương trên lông mày, bùn dính từ đầu tới chân. Bất chấp sự thật là cô đang mặc áo trắng, cô vòng tay qua cổ anh và ôm anh. Điều đó với Sam là chưa đủ. Anh hôn cô say đắm, phớt lờ sự cổ vũ của đồng đội.
Khi ngừng lại để hít thở, anh nói, “Đó là cách một người chồng nên làm để chào đón vợ khi anh ta về nhà”.
Đỏ mặt vì khán giả của họ, cô nói “Anh chỉ cách em có chín mét”.
“Chính xác”, anh đáp rồi lại hôn cô.
Cô dựa vào anh. “Em nhẹ cả lòng khi thấy anh vẫn còn nguyên vẹn”.
“Đó là một môn thể thao, cưng ạ”.
Một môn thể thao? Họ thực sự gọi tình trạng lộn xộn mà cô vừa chứng kiến là một môn thể thao? “Nó có cần dữ dội thế không? Em không muốn anh bị thương”.
Anh phá lên cười. “Một vài vết cắt nhỏ và mấy vết bầm tím không giết nổi anh đâu”.
Anh nhặt túi vải của mình lên, lấy tay khoác vai cô, rồi bắt đầu đi về xe. “Sáng nay anh nhận cuộc gọi từ FBI. Họ muốn anh bay tới D.C ngày mai để tham khảo ý kiến về một vụ án. Anh sẽ đi trước bình minh. Em có muốn đi cùng anh không?”
“Em không thể”, cô trả lời. “Mai em sẽ tới trường Cairnmar để quay tập phim mới”.
“Vậy thì anh đoán tối nay chúng ta phải nói mấy lời tạm biệt rồi”. Anh rà soát từng inch cơ thể cô đầy dục vọng rồi nói. “Thực ra, nếu em đủ khả năng, anh sẽ nói tạm biệt suốt cả đêm”.
Khi Lyra đợi trước xe để Sam nhét dụng cụ chơi bóng của anh vào cốp xe, cô nhìn xung quanh. Cô đang ở trong một sân cỏ được bao quanh một bên là dãy nhà đá cổ kính, bên kia là một đồng cỏ với đàn cừu đang yên bình gặm cỏ. Xa xa là dãy núi Highland hùng vĩ. Tất cả điều này đều khác xa với những gì cô biết chưa đầy một năm. Nhờ Sam, mọi thứ đều mới mẻ, thú vị và tuyệt với.
Anh quay sang cười với cô, và trái tim cô ngập tràn tình yêu thương.
Cuộc sống với Sam sẽ đầy những bất ngờ.