Bạn đang đọc Sinh Tồn Thời Mạt Thế – Chương 19: Tai nạn thời mạt thế 06
Dịch giả: Củ cải ngọt+ Mô Mô
“Hằng Nhạc cậu đã trở về! Mau đến xem, nhà cậu có trộm này!”
Lưu Kiến Tuấn ở sát vách gọi cậu. Du Hành cảm thấy mồ hôi lạnh chảy toàn thân. Chạy vào trong nhà nhìn thấy Ngũ Thường Hân không có việc gì nhưng lại nhìn thấy một người thanh niên ở trong bẫy kêu khóc. Anh ta vừa nhảy xuống liền bị rơi vào trong bẫy, hồi trước Du Hành phí nhiều công sức mới gia tăng được độ sâu một mét năm, tăng tường vây quanh lên hai mét năm, một ngã này dẫn tới anh ta bị trẹo chân lại bị đinh mũ ghim khắp người khiến hắn ta đau đớn đến mức phải kêu to.
Ngũ Thường Hân ở trong lòng bị dọa giật mình nhưng gặp nguy không loạn* thừa dịp người trong bẫy người còn chưa thể đứng lên, cầm thanh sắt ở phía sau cửa thép đập xuống, lại thật sự đem chân anh ta đánh gãy. Cô lại chạy ra ngoài cửa hô to với mọi người, chỉ một lúc sau đã vây quanh một vòng người.
Người vây xem bàn luận về cái bẫy kỳ quái của Ngũ gia, có một số người ánh mắt cũng thay đổi — Mũi đinh nhiều như thế, người Ngũ gia lòng dạ thật ác độc. Cũng có người cảm thấy cái bẫy này thật là một phương pháp tốt, dự định về nhà cũng đào thử.
Du Hành lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát đến trực tiếp đến đem người mang đi. Ngũ Thường Hân còn ghi lại khẩu cung. Một lúc sau mọi người tan gần hết, lúc này Du Hành mới thở dài một hơi. Cậu còn thấy trong bẫy có con dao bổ dưa hấu!
“Anh, em không sao cả, đừng lo lắng! ”
Ngũ Thường Hân cảm thấy mình vừa hoàn thành một việc vĩ đại, thần thái sáng láng.
Du Hành liền chú tâm đi làm công việc tiếp theo, khuyên những người vây xem trở về, nghe Ngũ Thường Hân nói là nhà Lưu gia cách vách là người thứ nhất tới giúp đỡ, cậu liền lấy hai túi kẹo mang sang cảm ơn.
Bình tẩu có chút xấu hổ:
“Không cần không cần, đây chỉ là chuyện nhỏ.”
Du Hành để túi kẹo xuống, cậu nhìn thoáng qua tiểu mập mạp, cũng không ôm lấy thằng bé như trước kia mà xoay người rời đi.
“Này……” Bình tẩu khó xử nhìn về phía mình mẹ chồng, mẹ Lưu sắc mặt cũng có chút không tốt, nói: “Nhận lấy đi.”
Tầm đó ở quê nhà, mọi người rõ ràng chính là không có ý tứ muốn thâm giao.
Bình tẩu trở lại phòng của mình, cùng chồng mình nói:
“Hằng Nhạc ngồi tù đã hết một Hoàng lịch, nhìn cách hành xử của cậu ta sau khi được thả ra, cha mẹ làm sao có thể….”. Cô ta cũng không phải là nói cha mẹ chồng không đúng! Thật sự là, nhà khác bị người quen cướp đi, nhà mình đề phòng một chút là đúng, thế nhưng là vô duyên vô cớ liền xa cách với Ngũ gia thì thật sự có hơi độc đoán.
Lưu Kiến Thông cười khổ:
“Cha mẹ cũng là muốn tốt cho chúng ta, nếu như cậu ta thật sự có ý xấu……”
Bình tẩu liếc mắt, không muốn nói thêm về chuyện này.
Du Hành cũng không biết việc xảy ra ở Lưu gia, cậu sau khi về nhà xử lý lại cạm bẫy một chút, một lần nữa sửa lại. Cậu tin rằng sau chuyện ngày hôm nay, tiếng xấu nhà bọn họ truyền khắp nơi, những tên trộm cũng sẽ cân nhắc một chút trước khi hành động. Không nghĩ tới chạng vạng tối liền có người ở cửa nhà cậu kêu khóc.
Hóa ra là cha mẹ và những thân thích của người thanh niên kia. Họ là người của thôn bên cạnh, hô hào:
“Dù sao Ngũ gia cũng không có tổn thất gì, để cho bọn họ viết một lá thư tha thứ, lén hoà giải.”
Thế nhưng Du Hành lại biết, vì giữ gìn trật tự xã hội, gần đây đối với tội trộm cướp cố ý gây chuyện xử phạt rất nặng, không phải nói là muốn lén giải quyết liền có thể giải quyết được. Coi như có thể, dựa vào cái gì mà cậu phải viết? Nếu như Ngũ Thường Hân kinh sợ* hoặc là bị thương, nhiệm vụ này liền phải làm lại từ đầu!
Cậu cửa đều không mở, mặc kệ cho bọn họ từ khóc lóc kể lể đến chửi rủa. Cậu không có khả năng tha thứ cho tên trộm, nếu tha thứ không phải sau này tên trộm nào cũng đều có thể đến nhà cậu sao?
Tin đồn Ngũ gia Ngũ Hằng Nhạc hung ác lần đầu tiên truyền đi.
Thời gian mùa hè nóng bức khó khăn đã đến, Du Hành trông coi một mẫu ba phần đất nhà mình, xem như bình yên vô sự, nhưng nước trong giếng nước càng ngày càng ít đi, chất nước càng ngày càng đục ngầu. Cậu đặc biệt lên trên trấn đổi năm thùng nhựa, mỗi ngày cất trữ một chút.
Mà lúc ngay lúc này, phía nam cũng đã sớm loạn lên. Theo nhóm người đầu tiên từ phía bắc và phía tây chạy xuống thôn mà Du Hành đang sinh sống, thôn trấn yên bình cuối cùng cũng bị đánh vỡ.
Lúc nửa đêm trên trấn mười mấy cửa hàng bị cướp, bởi vì lưới điện bị hỏng lần nữa, nên camera cũng không thu lại được chứng cứ gì. Mới qua hai ngày, thôn bọn họ xuất hiện một nhóm người, giữa ban ngày ban mặt ngay trên đường phố cạy cửa cạy khóa, siêu thị và quầy bán quà vặt không một cái nào may mắn thoát khỏi, đội trị an trong thôn hoàn toàn không thể chế trụ nổi, thế nhưng lại xuất hiện thương vong.
Máu tươi vẩy lên trên mặt đường xi măng khô ráo nóng hổi, rất nhanh liền bị khô đi, lưu lại một vệt đen trên mặt đất.
Du Hành đặc biệt dùng lễ mời đến một bà đỡ đẻ rất có kinh nghiệm trong thôn đến đỡ đẻ cho Ngũ Thường Hân, bà đỡ sờ bụng Ngũ Thường Hân nửa ngày, nhẹ nhàng thở ra:
“Thuận lợi khi sinh khả năng rất lớn. Thời gian về sau ngày nào cũng phải kiên trì mỗi ngày đi lại, không thể nằm trên giường quá lâu.” Du Hành cũng thở dài một hơi, hiện tại không có điện, bệnh viện huyện bởi vì đủ loại nguyên nhân đã đóng cửa một tuần lễ. Lần mở lại tiếp theo không biết là lúc nào. Ngũ Thường Hân có thể thuận lợi sinh là chuyện tốt nhất.
Cậu đưa bà đỡ ra cửa, vừa vặn gặp được lực lượng phòng vệ trong thôn đi qua, cậu chào con trai ông trưởng thôn một câu, nhìn bà đỡ được con của bà đón về, lúc này mới đóng cửa lại khóa kỹ trở về phòng.
Từ lần trước khi cửa hàng trong thôn bị cướp, trong thôn cùng trong trấn cùng những thôn khác hợp tác, từng thôn phái ra một chút thanh niên trai tráng tạo thành một đội tuần tra, cả ngày lẫn đêm ở trong trấn tuần sát. Lúc đầu Du Hành cũng có tên trong danh sách, chỉ là cậu đã tìm lý do ở nhà chăm sóc em gái mang thai để không phải đi.
Ngũ Thường Hân trong phòng tiếp tục may tã, dùng vải vóc từ quần áo cũ để may. Cho dù bụng cô đã lớn bảy tháng nhưng cũng không thấy béo lên bao nhiêu, ngược lại bụng lộ ra lại rất lớn. Du Hành nhìn thoáng qua cô một cái liền về phòng mình, ngồi một mình trong vườn.
Thò đầu nhìn xuống giếng, mực nước giảm xuống cực kỳ rõ ràng, dây thừng trước kia rất ngắn. Cậu liền lấy ra một cái dây gai, sau khi thắt vào thùng gỗ thì ném thùng gỗ xuống, thùng gỗ chạm vào đáy giếng phát ra một tiếng trầm đục, nước đã che lại thùng nước. Khi kéo thùng gốc lên, nước bên trong đục ngầu.
Du Hành mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trời chiều đã ngã về tây, ráng chiều tầng tầng lớp lớp đỏ đến loá mắt. Cậu vào nhà đem trong thùng nước rót vào lu nước, trong lu thả phèn chua.
Giếng hoàn toàn khô ráo.
Sáng sớm, Du Hành liền nghe được trong nhà những gia đình khác truyền ra tiếng khóc. Cậu vào trong vườn xem thử, đáy giếng chỉ còn lại bùn cát ướt sũng.
Mặc dù mấy thùng nước cậu cất trữ trước đó đã đến lúc phát huy công dụng nhưng từ nay về sau cậu và Thường Hân chỉ có thể rửa mặt hàng ngày, không thể tắm rửa. Dù trong nhà có thùng đựng nước nhưng nó lại chính là vật bảo toàn mạng sống cuối cùng của hai người họ.
Dù sao bây giờ trời nóng như đổ lửa, nhà nhà thiếu nước, không đủ điều kiện vệ sinh cá nhân, thoạt nhìn người nào cũng lôi thôi lếch thếch.
Nguồn nước khô cạn lại dẫn phát biến động mới. Loạn. Không ít người tìm hiểu các vùng duyên hải vùng ven sông khu vực còn có nước, liền mang người nhà chuyển đến. Có người tìm thân thích nương tựa, không có thân thích……. Đến rồi lại nói. Ngũ gia vẫn chưa tới thời điểm sơn cùng thủy tận*, Ngũ Thường Hân bụng cũng đã lớn, đi xa nhà rất không an toàn, bọn họ liền không có ý định xuôi nam.
Sát vách Lưu gia mặc dù cũng chuẩn bị không ít nước, nhưng là nhà họ nhiều người, ăn dùng lớn, đặc biệt là nhà họ có con gái gả ra ngoài mang theo một nhà già trẻ tới tìm nơi nương tựa, trong nhà rất nhanh liền nghèo rớt mùng tơi.
Lưu Kiến Tuệ nhìn giếng nước cạn kiệt trong nhà, cau mày, con của cô ta ở bên cạnh vô cớ gây rối:
“Mẹ, mẹ con nóng, con muốn tắm rửa, con muốn tắm rửa……”
Bọn họ một nhà tới có nửa tháng, thành phố đã sớm không còn nước, nghe mẹ cô ta nói nhà mẹ đẻ còn nước trong giếng, liền mang theo cả gia đình bố mẹ chồng cùng cô em chồng đến đây. Đúng là qua vài ngày có nước tắm rửa có nước uống hàng ngày.
Nhưng bây giờ giếng đã cạn, làm người ta sống như thế nào?
Bình tẩu chịu đựng tức giận, ôm mập mạp trở về phòng, mập mạp sờ mặt cô hỏi:
“Mẹ, tại sao mẹ khóc? ”
“Mẹ không có khóc.” Bình tẩu lau nước mắt, mở ra một bình nước để mập mạp uống một ngụm, lại vặn chặt giấu đi. Chờ sau khi mập mạp ngủ, Bình tẩu lại bắt đầu rơi nước mắt.
Cô đau lòng cho con trai mình. Vì thiếu nước mà đã lâu mập mạp không được tắm rửa, cô chỉ đành dùng khăn lông ướt lau mặt cho thằng bé. Một nhà cô chị chồng kia, sau khi đến liền vung tay quá trán* múc nước tắm rửa, không hề có ý thức tiết kiệm. Nước để uống đều không có, còn muốn cái gì thể diện của người thành phố?
Làm sao bây giờ? Cô chỉ giấu đi năm chai nước khoáng, đủ uống trong lâu?
Ngoài cửa mẹ chồng đang kêu cô, cô tranh thủ thời gian đi ra ngoài:
“Mẹ, có chuyện gì ạ?”
Mẹ chồng cô có cười có chút xấu hổ:
“Con và Ngũ gia có quen biết, đến Ngũ gia đi mượn chút nước đi, trong nhà nước không còn đủ dùng nữa.”
Này làm sao mà bà có thể nói ra được?
Bình tẩu ở trong lòng không đồng ý:
“Mẹ, chúng ta cùng Ngũ gia…… Đã không thân cận bằng trước kia.”
Từ khi cha mẹ chồng cô không cho Thường Hân vào nhà bọn họ, nói là trong nhà có việc không tiện, một lần coi như xong, hai lần ba lần, Hằng Nhạc liền biết nhà mình không muốn cùng nhà cậu ta qua lại, thế là cũng dứt khoát không còn qua lại nữa.
Hiện tại nhà nào cũng thiếu nước, còn đi Ngũ gia mượn nước, này làm thế nào lại không biết xấu hổ như thế?
Mẹ chồng Bình tẩu cũng cảm thấy ngượng ngùng, cho nên mới bảo Bình tẩu đi: ” Đi thôi đi thôi, thử xem một chút.”
“Trong nhà không phải còn có một xô nước sao? Trước dùng đến đi, Kiến Thông và anh rể chắc cũng sắp trở về rồi, đến lúc đó liền có nước. ”
Bình tẩu không muốn đi.
Mẹ chồng cô cười nói: “Xô nước kia, Tuệ Tuệ nói muốn giảm nhiệt, đã dùng để tắm rửa rồi.”
Nước để nấu cơm còn không có, còn muốn tắm rửa?
Bình tẩu tức giận đến đứng không vững, hết lần này tới lần khác Lưu Kiến Tuệ từ phòng bếp ra, mở miệng: ” Em dâu đi hỏi một chút, đều là hàng xóm quê nhà.”
Cô ta đối Ngũ gia gần nhà có ấn tượng khi thời điểm cô ta chưa lấy chồng liền biết con trai nhà họ Ngũ là một tên lưu manh, về sau nghe mẹ cô ta nói còn cậu ta còn bị ngồi tù. Không khí nhà bọn họ đoan chính, chủ động cùng Ngũ gia qua lại, đã tính là ủy khuất rồi. Mượn chút nước mà thôi, không phải chuyện nhỏ sao?
Chồng Bình tẩu cùng anh rể đều đi ra ngoài tìm nước, Bình tẩu không có chồng ủng hộ, không có cách nào đành phải đi qua Ngũ gia mượn nước.
Khi Du Hành nghe thấy Bình tẩu gõ cửa còn rất kinh ngạc, cậu ta biết Lưu gia có thân thích đến, hơn nữa hai nhà thật lâu không còn qua lại với nhau, chính vì thế khi biết Bình tẩu tới mới để cho người ta ngạc nhiên.
Bình tẩu mở miệng đều cảm thấy ngượng ngùng:
“Hằng Nhạc, giếng nước nhà chị đã cạn, muốn hỏi cậu mượn một ít nước.” Du Hành hiểu rõ, cậu mời Bình tẩu vào, đi đến bên cạnh giếng ra hiệu cho cô nhìn xuống:
“Bình tỷ, chị nhìn, giếng nước nhà em cũng đã cạn. Nhưng em cũng nói thật, em cũng cất một ít nước, xem ở tình cảm hàng xóm có thể cho chị mượn một ít. Nhưng chị cũng biết, hoàn cảnh nhà của em bây giờ cũng khó khăn, Thường Hân mang mang thai em không dám ra ngoài tìm nước, chút nước này là dùng một chút thiếu một chút…..”
Bình tẩu nghe đến mặt đỏ rần, vội vàng nói: ” Chị biết chị biết, anh Kiến Thông đã đi ra ngoài tìm nước, chỉ mượn nước nhà em một lần này thôi.”
Du Hành liền vào trong phòng lấy ra một chậu rửa mặt. Nhà bọn hắn một ngày đều không dùng đến một chậu nước. Lưu gia nhiều người, một chậu nước đủ nấu cơm, tiết kiệm một chút lúc khát nước mới lấy uống cũng có thể uống trong một ngày. Cậu và Ngũ Thường Hân đều là khát đến chịu không được mới uống nước, nấu cơm cũng là nấu cơm khô.
Dần dần, giếng nước ở phụ cận đều cạn kiệt. Đội tuần tra trong thôn cũng sụp đổ, mọi người ai về nhà nấy cùng người nhà tập hợp lại cùng nhau tìm chủ ý, thế là trên đường loạn lại càng loạn thêm. Du Hành cũng biết, nhà họ chỉ có hai người, một người lại là phụ nữ mang thai, cho dù cậu là thanh niên trai tráng, cũng là mục tiêu hàng đầu của những tên trộm.
Vì sao cậu lại muốn qua lại với Lưu gia? Là vì đàn ông trong nhà ít ỏi, nên muốn cùng Lưu gia giao hảo. Cậu suy nghĩ muốn mời cha con Trương Thao đến nhà mình ở. Trương gia cũng có một cụ bà, hai nhà yếu thế có thể bổ sung cho nhau, mới có thể cùng nhau tiến lên.
Không đợi Du Hành mở miệng nói trước, Trương Thao đã tự mình đến. Thì ra nửa tháng trước cha của Trương Thao ở bên ngoài va chạm với lưu manh, đầu bị thương, nằm triền miên trên giường một tuần thì mất. Tang sự lần này không có cách nào làm lớn, anh ta cũng không nói với Du Hành, Trương Thao luôn ngơ ngơ ngác ngác, đối với biến hóa xung quanh mình không bao giờ để ý, đợi đến khi giếng trong nhà cạn anh ta mới giật mình nhận ra, mình đã không trữ nước, nước trong nhà không còn nhiều lắm, chỉ uống một tuần đã hết.
Anh ta sẽ không lấy không nước của Ngũ gia, hôm sau khi anh ta lái xe đến chở một túi gạo và một rương mì ăn liền. Du Hành nhân cơ hội nói ý của mình với Trương Thao. Vẻ mặt Trương Thao suy sụp tinh thần, hiện tại anh ta lẻ loi một mình, ở chỗ nào không phải là ở? Vì vậy liền quyết định chuyển nhà tới. Du Hành thu dọn một gian phòng cho Trương Thao, Hằng Nhạc để cho anh ta lương thực cùng đồ ăn của mình.
Đồ dùng trong nhà của Trương Thao không phải là nhiều, hồi trước cha Trương bị bệnh, phải tìm bác sĩ xem bệnh uống thuốc, không có tiền trả tiền thuốc men, tiền thuốc phải dùng đồ ăn để trao đổi, về sau khi chuẩn bị việc tang sự cho cha Trương, lại tốn thêm một ít nữa. Vì vậy anh ta chỉ cần lái một chuyến xe là dọn xong hết. Du Hành cũng không tham đồ đạc của anh ta, gọi Trương Thao lại đưa chìa khoa trong tay mình để cất vào kho khóa kĩ.