Bạn đang đọc Sinh Tồn Thời Mạt Thế – Chương 17: Tai nạn mạt thế 04
Dịch giả: Tô Nha, mô mô
Tin tức này là Bình tẩu ở sát vách nói, buổi sáng chồng chị đưa con trai đi chơi nghe được tin này.
“Có thể doạ chết người! Nghe nói là do người bên ngoài làm, còn nói chuyện bằng giọng địa phương.”
Ngũ Thường Hân sợ tới mức hai tay run rẩy: “Dám giành với nhà quan, chẳng lẽ lại không dám đi cướp của người dân bình thường như chúng ta à?”
Bình tẩu cũng bị hù cho giật mình, vội vàng nói: “Đúng, đúng, em nói đúng lắm! Chị phải tranh thủ về nhà ngay mới được!”
Nạn hạn hán kéo dài lâu như vậy, chỉ cần là người biết nhìn xa trông rộng một chút là đã dự trữ không ít hàng hóa trong nhà rồi. Nghĩ tới có người giành lấy, tim gan như bị người bóp chặt.
Ngũ Thường Hân nhìn nhà mình, thoáng yên tâm hẳn ra. Đi lấy nước đã chuẩn bị sẵn mang đến nhà kho cho Du Hành: “Anh nghỉ ngơi một lát, uống chút nước đi.’
Du Hành xoa trán, mồ hôi thấm ướt mặt khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, cậu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch nước. “Cũng sắp xong rồi. Nơi này có nhiều bụi bặm, em ra ngoài trước đi.”
Nhận lại chén, Ngũ Thường Hân cũng không đi ngay mà lùi về cửa nói chuyện cùng Du Hành, đem tin tức Bình tẩu nói với cô Du Hành biết.
Du Hành đã trầm mặc một lát, lòng cảm thương cho những người ở đó bèn dặn dò Ngũ Thường Hân: “Gần đây em đừng đi ra ngoài, bên ngoài đang loạn, nếu buồn chán thì đi sang nhà bên cạnh tìm Bình tẩu nói chuyện.”
Ngày hôm sau lại đi một chuyến đến căn cứ/chợ. Hôm nay người tới càng nhiều hơn, cậu còn gặp Cao Minh và mẹ của anh ta, cậu cũng chỉ liếc mắt một cái liền đi làm tiếp công việc đang làm, bà cụ nói xa nói gần: “Hóa ra là tiểu tử Ngũ gia à, ngồi tù mấy năm đã biết cân chưa? Đừng để người ra lừa mất tiền oan đấy nhé.”
Người xung quanh lập tức nhìn lại đây. Ở cái địa phương nhỏ bé này, đã từng ngồi tù sẽ bị khinh bỉ. Chẳng mấy chốc đã có người nhận ra Du Hành.
“Đây chẳng phải thằng ranh con nhà họ Ngũ sao? Hình như là bị đi tù vài năm vì tội ăn trộm đấy?”
“Còn trẻ mà không lo học cho giỏi, còn khiến cho vùng này mang tiếng xấu!”
Nếu như là Ngũ Hằng Nhạc thật sự thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình mắng chửi người. Nguyên chủ ghét nhất là bị người ta xem thường, anh ta dựa vào bản thân nuôi sống gia đình, người ngoài liên quan cái khỉ gì?
Du Hành cũng không để trong lòng, hời hợt nói với ông chủ quầy hàng: “Ông chủ, lấy cho tôi một cân thịt gà theo giấy ghi chú này.”
Ông chủ cũng không để ý những chuyện này, trước mắt thì ông ta nghe thấy bà cụ này đang ẩn ý nói quầy hàng nhà ông ta cân thiếu thịt.
Điều này nhịn được không?
Vì vậy vừa nhanh nhẹn chặt thịt gà vừa nói: “Từ trước tới nay tôi làm ăn buôn bán thành thật! Nhóc con, nếu cậu không tin thì có thể mang đến cửa hàng khác cân thử, thiếu thì đến tìm tôi!”
Du Hành liền cười rộ lên: “Tôi mua ở chỗ ông mua bao nhiêu lần rồi? Không cần phải để ý tới mấy người đó.” Nhận lấy túi thịt gà xong liền đi, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn người khác.
Cao Minh giữ chặt tay bà cụ: “Mẹ, chúng ta về thôi, trời nóng nực như thế này cẩn thận thịt hỏng mất.”
Lúc này bà ta mới gật đầu: “Được, trở về hầm canh cá cho Tiểu Vương uống, ai như những cô gái trẻ bây giờ đều thích chưng diện! Gầy tong teo, sữa cũng không có, sữa bột cũng đắt lắm! Nên uống nhiều canh cá một chút mới có sữa, con cá này giá cả trên trời!”
Mọi người xung quanh vẫn chưa thôi hóng chuyện, Cao Minh nhìn cũng thấy ngại, tức giận kéo mẹ: “Chúng ta về thôi!”
Hai người vừa đi ra ngoài, bà cụ lại thay đổi chủ đề: “Sớm biết như vậy đã không rời hộ khẩu của Ngũ Thường Hân ra ngoài, nếu thì còn mua được nhiều thịt hơn nữa!”
Cao Minh xấu hổ. Sau khi ly hôn, bà cụ nhất quyết không để cho Ngũ Thường Hân chuyển hộ khẩu về lại nhà họ Ngũ mà chỉ đưa cho cô một chút phí sinh hoạt tháng. Nhưng khi Ngũ Hằng Nhạc cao lớn tìm đến cửa, da đỏ thẫm, thoạt nhìn đã biết là do phơi nắng trong tù, hung thần ác sát như vậy anh ta có thể từ chối được không? Bây giờ hối tiếc có ích gì?
Anh ta chỉ dám ra tay với Ngũ Thường Hân, còn Ngũ Hằng Nhạc thì anh ta không dám.
Du Hành về tới nhà, không nói chuyện vừa rồi cho Ngũ Thường Hân mà chỉ đưa đồ cho cô, Ngũ Thường Hân cất đồ ăn vào trong tủ lạnh rồi đưa cho Du Hành một cái khăn và cốc nước.
“Anh, vừa nãy có người gõ cửa, gõ rất lâu, em nhìn qua cửa nhỏ thì không phải người quen nên không dám mở cửa.”
Du Hành rùng mình: “Em làm rất đúng, không nên mở cũng không được cho người ta biết trong nhà còn mỗi phụ nữ.” Lại vội vàng đi ra ngoài kiểm tra sân và tường vây, kết quả là phát hiện ra bên góc tường có rất nhiều dấu chân lộn xộn, khả năng là không bò qua tường được.
Cậu đã tự mình đến ngoại ô đào bùn và vận chuyển cát đá, trước kia tường vây chỉ cao có một mét năm, sau khi sửa xong thì cao đến hai mét rưỡi, bên trên còn gắn miểng thuỷ tinh, cây cối bên cạnh cũng bị cậu chặt xuống để ngừa người khác giẫm lên bò vào.
Loại tình huống này còn muốn bò vào, trừ khi đã được huấn luyện, mấy tên lưu manh bình thường không thể bò qua được.
Nhưng vẫn không thể lơ là hay xem nhẹ bất kì ai.
Cậu đến văn phòng phẩm mua thật nhiều đinh mũ, dành riêng ra hai ngày đào bẫy xung quanh tường vây, bên trong toàn là đinh mũ, tiếp đó dùng cỏ khô nguỵ trang bên ngoài.
Dặn dò với Ngũ Thường Hân: “Về sau anh đi ra ngoài sẽ đưa em đến nhà Bình tẩu chơi, chờ anh về sẽ tới đón em.”
Mang theo hai bình sữa bò sang nhà bên cạnh, mẹ chồng của Bình tẩu cười: “Có phải chuyện lớn gì chứ? Cứ để Thường Hân sang đây là được, ta và lão già đều xây dựng ở đây, yên tâm đi, mang sữa bò về cho Thường Hân uống.”
Du Hành cố ý buông sữa bò xuống, “Vậy thì để cho tiểu mập mạp uống.”
Nói xong thì sờ đầu đứa con trai năm tuổi của Bình tẩu, cười nói: “Uống cho mau cao lớn, sau này giúp dì Hân mang em trai đi chơi được không?”
Mập Mạp cười tươi rói kêu em trai một tiếng, ôm bắp đùi cậu.
Đợi Du Hành đi rồi, mẹ chồng Bình tẩu cảm động nói: “Không ngờ rằng tiểu tử Trần Hằng này lại đối xử tốt với em gái như vậy, Thường Hân đúng là có mệnh tốt, nhà mẹ đẻ như vậy cũng có cái dựa vào.”
Bình tẩu cũng nói: “Đúng vậy.”
Bố chồng Bình tẩu nói: “Là do thằng bé này biết thay đổi, trước kia thật sự học không giỏi, cũng may bây giờ đã biết suy nghĩ hơn, Ngũ gia sau này sẽ tốt rồi!”
“A Bình, con cất sữa bò đi, cách hai ngày cho Mập Mạp uống một chai.”
“Mẹ và cha cũng uống một chai đi.”
“Hai lão già này còn uống mấy thứ này làm gì. Để giành cho Mập Mạp uống. Mập Mạp lớn lên phải khỏe mạng, có phải không Mập Mạp…”
Đã qua hai ngày, có người đến tìm Du Hành, vẫn là người quen trước kia.
“Nghe nói cậu đã trở về, về mà không nói với anh em một tiếng để làm bữa tiệc đón gió tẩy trần!” Là một người đàn ông hơn ba mươi, mặc một cái áo đơn giống Du Hành, vì nghỉ hè nên trên đầu còn đội cái mũ rơm và cầm theo kẹo trên tay. Anh ta đặt kẹo lên bàn, nhìn thấy ly nước mà Ngũ Thường Hân đưa tới, cười nói: “Ái cha, Tiểu Hân cũng ở đây à? Về nhà mẹ đẻ chơi với anh trai em sao?”
“Em ấy và Cao Minh ly hôn, hiện giờ ở cùng tôi!” Du Hành nhận lấy nước, đưa qua cho Trương Thao, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Trương Thao và Ngũ Hằng Nhạc trước kia cùng nhau kết anh em, tình cảm rất tốt. Do trước đây anh ta luôn bận rộn không có thời gian đi liên lạc với người bạn Ngũ Hằng Nhạc.
“Tại sao lại ly hôn? Tên ranh con Cao Minh không đối xử tốt với tiểu Hân sao?”
“Đừng nói nữa, chuyện đã qua rồi.”
Trương Thao thở dài một hơi, không hỏi nữa. Lúc Ngũ Thường Hân kết hôn anh ta cũng đến tham dự, cùng lắm thì nhà họ Cao sẽ không cho sắc mặt tốt, anh ta biết mình chỉ là một tên côn đồ, người ta không ưa anh ta cũng là chuyện bình thường. Sau này anh ta thay đổi, tới nơi khác làm công, chỉ ngày lễ tết mới về một chuyến, bình thường cũng không quay lại nhiều.
Anh ta an ủi Ngũ Thường Hân: “Em đừng nghĩ nhiều quá, ở cùng với anh trai đã sao, có người ức hiếp em có thể nói cho anh biết.”
Ngũ Thường Hân nở một nụ cười đối phó.
“Từ lúc cậu bị bắt tôi chỉ muốn mặc kệ mọi chuyện, nhưng chí ít tiểu Hân nhà cậu đã lấy chồng, nhưng trong nhà tôi vẫn còn cha mẹ, nếu tôi vào đấy thì không biết họ sẽ ra sao. Tôi vừa về đây không lâu, trước giờ vẫn đi làm công ở nơi khác, vừa vặn hôm qua nhìn thấy cậu mới nhớ ra đã mãn hạn tù nên mới tới đây!’
“Chỉ cậu còn nhớ rõ tôi.”
Trương Thao lắc tay: “Thật ra trước khi tới đây tôi đã nghĩ, nếu cậu vẫn còn chơi cùng mấy tên hỗn tạp kia thì tình anh em của chúng ta đến đây là kết thúc. Sau này lại hỏi thăm mọi người mới biết từ khi cậu trở lại đã sửa sang lại nhà cửa…” anh ta nhìn xung quanh một lượt, nói tiếp: “Mới biết là cậu định yên ổn sống qua ngày như tôi, sau này tôi có thể tới tìm cậu nói chuyện rồi.”
Người này nói chuyện thật thú vị.
Du Hành không nhịn được cười rộ lên: “Vậy được, hoan nghênh cậu tới thường xuyên.”
Sau đó hai người cười vui vẻ một trận.
Trương Thao còn nói: “Lúc ấy còn nhỏ tuổi, lúc nào cũng nghĩ làm vậy là ngầu, đến khi lớn hơn một chút mới nhận ra lúc đó đã coi mạng của chính mình không ra gì. Cậu còn nhớ tiểu Điền không? Lúc cậu vừa vào tù không bao lâu thì cậu ta cũng bị bắt vì tội cố ý giết người. Trực tiếp bị xử tử hình. Mẹ tôi sợ đến nỗi ôm tôi khóc nguyên đêm, lúc ấy tôi mới quyết tâm làm ăn đàng hoàng lại…. Bây giờ mùa màng không ổn, tiền kiếm bên ngoài không thiếu nhưng tiêu tốn rất nhiều, lại không yên tâm hai ông bà ở nhà nên tôi đã trở về.”
Hai người chuyện trò nửa ngày, Du Hành nói: “Ông bà cụ nhà cậu chịu được nóng sao?”
“Lúc tôi trở về mới biết được, hai người bọn họ không chịu sử dụng điện, quạt cũng không mở, tôi trở về phải lắp cái điều hoà. Đến buổi tối họ mới ngủ ngon.” Nói đến cha mẹ già của mình, Trương Thao vừa tức lại đau lòng.
“Tiểu Hân thì sao? Theo tôi thấy hình như em ấy đang mang thai đúng không? Nhà họ Cao kia nói gì? Cứ vậy mà để em ấy vác bụng bầu ly hôn à? Tiền nuôi dưỡng tính toán như nào?”
“Nhà họ không biết, cháu của tôi tự tôi nuôi, không phiền tới nhà họ.”
“Lời này của cậu rất khí thế đấy!”
Du Hành phát hiện Trương Thao này cũng không tệ, đáng để kết bạn, liền hẹn anh ta lần sau sẽ tới thăm hai ông bà trong nhà. Hai người nhớ lại đoạn tình cảm mấy năm, rất nhanh liền quen thuộc, hai nhà có qua lại.
Thế nhưng vẫn là thời gian ngày càng khó qua, hình thức mua sắm mới ở chợ nông sản chấm dứt sau một tháng. Nghe nói là nguồn cung cấp xảy ra vấn đề, cũng có người nói trên đường vận chuyển đồ vật xảy ra vấn đề. Khắp nơi bắt đầu nổ ra những vấn đề trước đây chưa từng có, mà ngay cả cái địa phương nhỏ này, ngắn ngủi trong vòng nửa tháng liền phát sinh chuyện mọi người dùng hung khí đánh nhau, cả hai bên đều có thương vong.
Bố chồng của Bình tẩu nói: “Là do cái thói “đục nước béo cò” mà ra cả, đều là dân chúng, mẹ sinh cha nuôi với nhau, sao lại có thể ra tay ác như vậy chứ.”
Ông nhìn bức tường vây nhà Du Hành, sau đó gọi con trai mình tới: “Sau khi tan làm thì về nhà sớm, đừng chạy loạn, con cũng thật là, trong nhà ngoài cha mẹ, vợ con con ra thì mình con là người to xác nhất, lần này con đừng mong đi lung tung, ở nhà giúp cha một việc, xây tường nhà ta cao lên như nhà bên cạnh đi.”
“Cha, dù sao con cũng lo cho mọi người ở nhà. Mà bây giờ thời gian hoạt động của xưởng không cố định, hay là con dứt khoát xin nghỉ trước về nhà.”
“Đừng vội, chờ thêm một thời gian nữa, không thể vọng động mà từ bỏ công việc như vậy được.”
Nhà họ Lưu cũng xây tường rào, dĩ nhiên sẽ rất tốn nước, nhưng may mắn nhà anh ta cũng đào một cái giếng từ lâu rồi.
Mấy nơi ngoại thành này muốn đào giếng rất đơn giản nhưng mấy chỗ như tiểu khu hay nhà lầu muốn đào cũng khó, không phải tùy tiện đào giếng là có nước. Vì vậy mà từ sau khi bắt đầu hạn hán đã có không ít người lái xe hơi đến đây mua nước.
Nhưng đầu năm nay không còn ai dám để người lạ vào nhà nữa, người nào tính tình không được tốt thì sẽ mở cửa ra mắng chửi. Bây giờ cũng chẳng ai dám bán nước ngoại trừ mất nhà bị số tiền hấp dẫn nên cũng có người không để ý đến.
Ngũ Thường Hân trông giúp con trai nhà họ Lưu, xung quanh vô cùng náo nhiệt khiến cô cảm thấy an toàn. Dỗ Mập Mạp: “Ngoan nào, để dì Hân kể chuyện cho mập mạp được không?”
Mập Mạp thấy ông bà nội và cha mẹ không rảnh thì khéo léo gật đầu: “Mập Mạp sẽ ngoan ngoãn nghe dì Hân kể chuyện.” Cô xoa bóp khuôn mặt phúng phính của thằng bé, trong lòng thầm hy vọng con mình có thể khỏe mạnh như vậy.
“Chú Nhạc đâu ạ?” Khi cậu bé uống sữa, mẹ đã nói với cậu bé là do chú Nhạc mua sữa cho, cậu bé rất thích rất thích uống sữa, cũng thích sữa bò mà chú Nhạc đã mua cho nó.
Ngũ Thường Hân mỉm cười, nói: “Chú Nhạc đi ra ngoài kiếm tiền rồi.”
“Kiếm tiền mua sữa cho em gái đúng không ạ?” Cậu bé sờ nhẹ vào bụng Ngũ Thường Hân, nói.
Cô chợt nghĩ tới lời Bình tẩu đã nói: Hằng Nhạc đối xử với em rất tốt, đó chính là phúc khí của em, hai người là anh em ruột, mà cậu ấy lại là anh ruột em. Chuyện em cần phải làm bây giờ là luôn vui vẻ, đừng lúc nào cũng nghĩ có lỗi với cậu ấy. Chờ sinh con xong thì nuôi dưỡng đứa bé cho tốt, sau này dạy nó phải hiếu thuậ với cậu nó là tốt rồi.
Ngũ Thường Hân ôn nhu cười: “Đúng vậy.”
Cô nhất định sẽ sinh đứa bé này ra.
Sau khi xin thôi việc, thời gian Du Hành ở nhà nhiều hơn, ngoài việc hàng ngày phải ra ngoài mua đồ ra thì cũng chỉ tìm mấy việc lặt vặt, nhưng nguồn cung cấp đã bị dừng lại, bây giờ cậu phải làm một việc mới là đưa nước.
Nguồn nước dồi dào, cậu lấy nước từ giếng nhà mình, không bán lấy tiền mà dùng để trao đổi lấy đồ ăn và đồ dùng. Việc kinh doanh trao đổi diễn ra rất tốt, mấy người mở cửa hàng đặc biệt hào phóng, đặc biệt là mấy nhà mở cửa hàng bán quần áo, dù sao quần áo cũng không bán được, đặc biệt là áo khoác lông, mấy thứ đó đã chất đống hai năm trời rồi, một bộ cũng không bán được, vừa vặn mang ra trao đổi được.
Cậu cứ vậy mà tích lũy được một đống quần áo trẻ em và quần áo mùa đông chất lượng tốt. Ánh mắt mọi người nhìn cậu như đang nhìn một kẻ ngu si. Cậu không quan tâm tới ánh mắt của mọi người, ai biết trời có trở lạnh sau hạn hán hay không? Dù sao chuẩn bị trước vẫn tốt hơn ngồi không.
Về đến nhà, Ngũ Thường Hân đã nấu cơm xong, sau khi nhìn thấy đống quần áo trẻ con thì vui vẻ: “Anh, là quần áo của cửa hàng trên phố kia đúng không? Theo em nhớ thì rất đắt.” Một người chị nhà họ Cao sau khi gả ra ngoài đã mua cho con mình một bộ quần áo ở đó, còn khoe với cô liên tục.
“Không mất tiền, anh dùng nước giếng đổi.”
Ngũ Thường Hân cười, nói: “Vậy để em mang ra ngoài phơi nắng trước, chờ sau này bé con ra đời thì có thể mặc luôn.”
“Bây giờ mặt trời đang tốt, khử trùng cũng đúng, vậy em giặt qua đi.” Nhà bọn họ có giếng, dùng nước cũng thoải mái hơn những nhà khác.
“Cho Mập Mạp một bộ được không?”
“Được.”
Vì vậy buổi chiều, Bình tẩu đưa Mập Mạp sang, còn mang theo một cái túi.
“Trong này là quần áo lúc mới sinh của Mập Mạp, là anh họ của thằng bé cho. Em cũng đừng xem thường quần áo cũ nhé, da của trẻ con mới sinh rất mềm, mặc quần áo mới sẽ xát da, đây là quần áo cũ, mấy cạnh vải thừa thô đã bị mòn rồi, trẻ con mới sinh mặc rất hợp, nếu không mặc thì cắt ra làm tã cũng được…”
Hai người phụ nữ nói về chuyện nuôi dạy trẻ con còn Mập Mạp lại đang úp mặt trên đùi Du Hành: “Chú Nhạc kiếm tiền về rồi ạ? Chú có mệt không, hay để Mập Mạp xoa bóp cho chú nha!”
Nói xong lại dùng hai nắm tay nhỏ đấm bóp đầu gối Du Hành, chọc Du Hành vui vẻ: “Mập Mạp ngoan quá.”
Sau đó, cậu lại hỏi Bình tẩu: “Chị Bình, ai dạy cho Mập Mạp trò này vậy, đúng là chọc người thương mà.”
Bình tẩu nghe vậy thì cười ha ha: “Hôm qua nhà chị sửa tường rào, chú của thằng bé bảo nó đấm bóp cho, sau đó còn thưởng cho thằng bé một viên kẹo, nếm được kẹo ngọt bắt đầu ranh ma, lúc nào cũng thích đấm bóp giúp.”
Du Hành mở ngăn kéo lấy túi kẹo, bốc một nắm đưa cho cậu bé.
Mập mạp chỉ cầm một viên: “Mập mạp chỉ lấy một viên thôi!”
Sau đó cất kẹo vào túi áo, tiếp tục đấm chân cho Du Hành.
Trẻ con da thịt mềm mại, trên người thơm mùi sữa bột khiến tâm tình mọi người thoải mái, Du Hành nhịn không được ôm cậu bé vào lòng.
Còn nói về việc trao đổi của Du Hành, Bình tẩu cũng động tâm. Sau khi chờ tường rào nhà mình sửa xong, nhà cửa an toàn hơn trước thì nói với chồng chuyện này. Bây giờ là lúc có tiền cũng không mua được gì nhiều, tiền lương cũng không mua được bao nhiêu thứ, mà giá hàng lại cứ tăng liên tục, mang đồ ra trao đổi có khi còn lời hơn.
Vì vậy Bình tẩu đã hỏi cặn kẽ, mà Du Hành cũng không dấu diếm, biết gì thì cũng nói cho Bình tẩu nghe. Bình tẩu nghĩ chút nữa về nhà sẽ bàn bạc với mọi người trong nhà, có nên thử việc này hay không.
Vài ngày sau Du Hành phát hiện có người đang theo dõi cậu. Sau khi bán xong nước trên xe, cũng đổi được không ít đồ. Cậu bước lên chiếc xe ba bánh, bắt đầu cảnh giác với người kia.
Cậu biết mình đang bị theo dõi. Không phải vì đồ đạc trên xe mà là nguồn nước. Cậu vẫn không sợ, dừng xe ở một góc, nhấc vũ khí rồi trốn.
“Không thấy người đâu cả! Chỉ thấy xe thôi.”
“Có nhiều đồ… mẹ kiếp! Một chút đồ ăn cũng không có, lấy mấy thứ nào làm cái khỉ gì.”
“Không thấy người thì không thấy nguồn nước, làm sao bây giờ?”
Du Hành đợi một lúc, nhìn bọn họ chuẩn bị đi thì nhanh chóng chạy ra, đập một gậy vào sau lưng chúng, hai người đàn ông kia kêu lên một tiếng rồi bất tỉnh, ngay cả dáng dấp người đánh chúng như nào cũng không biết.
Vì an toàn Du Hành đã chạy xe tới khu vực thành phố, cách nhà rất xa. Nhưng trong tình cảnh bây giờ, xa cũng không thể làm gì được.
Lòng người thì càng ngày càng biến chất.
Sau khi đã thu đủ, nhớ lại câu nói ngày đó của Bình tẩu, biết được Bình tẩu có ý nghĩ muốn đổi chác như cậu liền nói chuyện ngày hôm nay: “Bây giờ em thu tay lại không làm nữa, sợ bị người ta để mắt tới, nếu chị muốn làm thì nhất định không được ra ngoài một mình, cẩn thận bị theo dõi.”
Chuyện của cậu đã dọa Bình tẩu sợ hết hồn, chạy về nhà nói cho mọi người. Cha chồng cô nói quên đi, không nên làm nữa.
Hôm nay Du Hành và Lưu Kiến Thông cùng đi nhận nước, trên đường về nghe được tiếng khóc trong ngõ nhỏ, hai người nhìn nhau một cái, cẩn thận đi lên. Hóa ra là người người thanh niên trẻ tuổi đang cướp nước được phát của một người phụ nữ trung niên.
Du Hành nói lớn: “Các người làm gì vậy, không buông tay tôi sẽ gọi người!”
Hai tên trẻ tuổi này là lần đầu làm chuyện xấu, nghe Du Hành nói vậy thì hoảng sợ, nhao nhao chạy trốn. Hai người đưa người phụ nữ trung niên kia về nhà. Gặp phải chuyện như này Du Hành đã có chuẩn bị từ trước. Mấy chuyện như này rất phổ biến trong quá trình làm nhiệm vụ, mọi người đoạt miếng cơm của người khác, đoạt được thì sống nhiều hơn người khác một ngày, cũng là do hoàn cảnh bức cả.
Lưu Kiến Thông như gặp phải đả kích lớn, anh ta nói nhỏ với Du Hành: “Người mặc quần áo màu vàng là bạn học của Kiến Tuấn, trước đây còn tới nhà tôi chơi đất, học giỏi, là học sinh ngoan ngoãn cả ba năm cấp ba, sau này cha tôi suốt ngày mang cậu ta ra để răn dạy Kiến Tuấn, dần dần Kiến Tuấn không còn chơi cùng cậu ta nữa.”
Hóa ra là như vậy, chắc hoảng sợ là vì nhìn thấy Lưu Kiến Thông rồi.
Hai người đàn ông đi bộ về nhà, mấy tiếng động huyên náo trên đường cũng không khiến hai người để ý tới. Vừa về đến nơi đã nhìn thấy Kiến Tuấn đang ngồi ở cửa nhà họ Lưu, khi nhìn tháy hai người thì mắt sáng lên, nóng nảy chạy tới.
“Anh cả, cúp điện rôi.”
Du Hành nghe vậy thì giật mình, tạm biệt Lưu Kiến Thông một tiếng liền chạy nhanh về nhà. Trong nhà rất yên tĩnh, lại truyền tới mùi hương của thức ăn, cậu đi tới nhà bếp, quả nhiên thấy Ngũ Thường Hân đang nấu cơm.
“Anh, nhà bị cúp điện, em sợ đồ ăn trong nhà hỏng nên đã luộc lên.” Trán Ngũ Thường Hân đều là mồ hôi.
Đồ ăn trong tủ lạnh toàn là thịt. Không chỉ là thịt đã mua ở chợ nông sản từ trước mà còn có thịt ở trại chăn nuôi ngoại ô, số lượng không ít, thịt gà thịt vịt thịt bò đều có đủ cả, đầy tràn cả tủ lạnh. Bây giờ lại bị cắt điện, nếu không sơ chế qua đống thịt này thì nhất định sẽ bị hỏng.
Du Hành đi tới nhìn, thấy thứ đang nấu trong nồi áp suất: “Là gà sao?”
“Vâng, em đang hầm một con gà. Còn mấy thứ khác thì làm thế nào đây? Nhiều thịt như vậy em sợ hai anh em mình không ăn hết.” Cô vừa rồi còn suy nghĩ mãi về vấn đề này.
Du Hành nghĩ tới việc làm thịt khô, nhà ông ngoại cậu ở thảo nguyên, bên kia nuôi bò với dê rất nhiều, nhà nào cũng nuôi thả, phơi thịt khô là dễ bảo quản nhất. Cậu nhớ khi còn bé, ngày lễ tết đều có thịt khô từ bên nhà ông ngoại gửi tới, ăn rất ngon. Đến khi ông bà ngoại cậu lần lượt qua đời, mà quan hệ của mẹ và cậu mợ lại không tốt nên đã chặt đứt quan hệ với người bên kia.
Thỉnh thoảng mẹ cậu vẫn làm ít thịt khô cho cả nhà ăn với cháo, cậu vẫn nhớ cách làm. Cậu nói với Ngũ Thường Hân, sau đó hai anh em bắt tay vào làm thử, hai người vừa học vừa làm được mười cân, mùi vị không tệ, nhưng hai mươi cân thịt trong tủ lạnh đã sớm rã đông, không chờ được tới ngày mai. Cậu để Ngũ Thường Hân đi ngủ trước, còn mình thì thức cả đêm ngồi làm.
Không có điện nên không có quạt, ban đêm một ngọn gió cũng không có. Cậu thổi nến ngồi trên ghế nhìn thịt khô đang hong gió, hơi lắc đầu. Sợ rằng đống thịt này sắp hỏng rồi. Trời nóng như vậy lại không có gió, thịt không có gió thì phơi khô kiểu gì được.
Cậu hơi nản lòng cầm một khối thịt bỏ lên ăn khuya.
Sang ngày thứ hai, quả nhiên đống thịt kia đã đổi vị. Nhưng khi mặt trời mọc cậu đã đem đống thịt ra ngoài trời phơi nắng, cứng không thể nào cắn nào. Ngũ Thường Hân cẩn thận ngửi qua, nói với Du Hành: “Anh, mùi kì lắm, nhưng chắc là vẫn ăn được. Phơi cứng như vậy thì có thể để được lâu, lúc nào muốn ăn thì chắc vẫn dùng nước canh ngâm được.”
Không có cách nào khác, có thể giữ được đống thịt này đã tốt lắm rồi.
“Để anh cất vào kho, chúng ta cứ ăn hết mười cân trước đã.”
Hai người liền xé thịt khô ăn với cháo.