Bạn đang đọc Sinh Tồn Thời Mạt Thế – Chương 13: Nhiệm vụ đầu tiên 10
Editor: Lạc Du
Du Hành bắt đầu dò hỏi xem tuyến đường này có đi qua thành phố Lâm An không.
“Có khả năng là sẽ đi qua.” một anh lính cùng xe nói: “Nhớ phải chú ý an toàn, xem xét đường xá, để tránh nơi tập trung Zombie, chọn đi con đường xa hơn là điều rất bình thường. Ví dụ như trước đây chúng tôi đến chỗ các người không hề lên kế hoạch. Chỉ đến khi đóng quân vào buổi tối, nơi tập trung của chúng tôi bị đám Zombie bao vây. Đi sai hướng cả đêm rồi mới đến trường học của các cậu.”
Từ Thiên có thể hiểu được tâm trạng của Du Hành lúc này, anh ta cũng hy vọng có thể đi ngang qua khu nhà mình. Đây vốn là một mong ước tốt đẹp. Anh ta vỗ bả vai Du Hành.
Họ đi đoạn đường này không được suôn sẻ. Vì có quá nhiều người, Zombie ngửi thấy mùi người chẳng khác gì ruồi bọ ngửi thấy mùi thịt thối, không ngừng tiến đến gần. Du Hành và một vài người khác bị phái đi tuần tra, cậu đã có kinh nghiệm trong việc này, tiện thể dạy cho nhóm người Từ Thiên. Chỉ là hiện tại công việc này trở nên càng khó khăn và nguy hiểm, không ít người bị Zombie cắn. Mọi người tuyệt vọng khóc kêu và được ăn cả ngã về không dấy lên bạo loạn rất khó ép xuống.
Công việc tuần tra này không chỉ cơ thể mệt mỏi mà tinh thần mệt mỏi không kém. Trên đường đi, liên tục có thêm người gia nhập vào, cũng liên tục có người chết đi trong lúc rối loạn. Đến đến đi đi vậy mà số người cũng chẳng tăng lên là bao.
“Đến đây,đúng, chính là mấy cậu! Xuống đây!”
Bốn người Du Hành cộng thêm mười một thanh niên cường tráng khác trên xe bị gọi xuống.
“Xếp thành hàng!”
Du Hành thấy không ít người ở xe khác cũng xuống đi về phía này. Không lâu sau, đã có vài trăm người tụ họp lại một chỗ. Cậu nghĩ: Có nhiệm vụ muốn họ làm sao?
Quả nhiên binh lính cầm đầu nói: “Từ hôm nay trở đi, các cậu sẽ trải qua huấn luyện thể chất và huấn luyện chiến đấu, gia nhập đội quân tuần tra dự bị, cùng đó, chế độ ăn uống có liên quan cũng nâng cao tương ứng.”
Có người hỏi: “Chính xác thì lính tuần tra cần làm những gì?”
“Thấy họ không?”. Binh lính đứng đầu chỉ vào vài người lính đang đi lại bên cạnh mình. “Bọn họ chính là lính tuần tra. Dựa theo sự sắp xếp của lớp học tuần tra, đội ngũ kiểm tra xung quanh khu an toàn, báo cáo kịp thời những vấn đề phát hiện được và giải quyết ngay tại chỗ. Bởi vì lúc trước Zombie tấn công, số lượng lính tuần tra bị tổn thất quá lớn, nhân lực không đủ, vì vậy họ đã chọn các cậu để đào tạo lính tuần tra dự bị.”
Du Hành hiểu rất rõ về lính tuần tra. So với đội tuần tra mà họ ngây ngô theo chân chỉ kém một chữ, độ khó khăn khác nhau như trời với đất. Có thể nói đội tuần tra là bảo vệ nội bộ, phục vụ chủ yếu là dân chúng. Còn lính tuần tra, mục tiêu phục vụ chính là tất cả các yếu tố bất ổn bên ngoài, chủ yếu là Zombie, điều kiện đường xá nguy hiểm và những con người mang tính đe doạ. Ngoại trừ Zombie, thật sự đã có người đến cướp của quân đội. Đội lương thực mấy hôm trước cậu cũng thấy như vậy. Trong đó Zombie vẫn là nguy hiểm nhất. Lính tuần tra cần phải phân tán đội ra xung quanh, loại bỏ các mối nguy hiểm, đặc biệt là khi phát hiện Zombie tụ tập lại tấn công, cần giải quyết kịp thời và báo cáo lên trên.
Cho nên nói lính tuần tra là nhóm người đầu tiên phải đối mặt với Zombie, có khả năng sẽ chết dưới miệng chúng. Bởi vậy, sự thiệt hại về nhân lực cứ thế trực tiếp tăng lên.
Du Hành nghĩ: Nếu như bị gọi ra, dù nguy hiểm cũng khó có thể từ chối.
Quả nhiên có người nói: “ Tôi có thể không đi không?”
“Đúng vậy! Có thể phân công tôi sang bên vật liệu khuân đồ không? Tôi rất khoẻ, chuyển được rất nhiều đồ.”
Người lính nói: “Có thể không đi.”
Không ít người cười ra mặt, lại nghe người lính kia nói tiếp: “ Chỉ là chế độ ăn uống của các cậu sẽ bị hạ xuống. Nếu lúc trước khẩu phần ăn một ngày là hai cái bánh bao một chai nước thì giờ sẽ giảm xuống một ngày một cái bánh bao và một chai nước.”
“Tại sao chứ? Thật không công bằng.” Nhiều người lên tiếng phải đối.
“Im lặng!” Anh Binh quét mắt nhìn mọi người. “Bây giờ là lúc không ổn, vật tư có hạn, phải nhanh chóng tìm nhà cung cấp lớn. Các cậu là những người trẻ tuổi, ưu thế có vậy mà không bằng lòng cống hiến vì mọi người, để tránh lãng phí đồ ăn đành phải giảm phần ăn của các cậu. Đương nhiên các cậu có thể nói lúc trước góp lương thực vào, các cậu có quyền sử dụng.” Người lính nói xong thì nhìn về phía mấy người bị nói trúng tim đen. “Vậy các người còn nhớ rõ nghĩa vụ của các người là gì không? Là làm theo mệnh lệnh!”
Một người đàn ông nói nhỏ.
“Cũng không phải do tôi muốn làm người trẻ tuổi, bây giờ tôi tình nguyện làm một lão già.”
Người đứng đầu lại nghe thấy: “ Phụ nữ và người già đều có công việc của mình, giặt giũ, may vá… cho nên mặc kệ là ở đâu, ai cũng có nhiệm vụ riêng. Được rồi, không cần nhiều lời nữa, không muốn đi thì đứng sang bên trái, muốn đi thì đứng sang bên phải.”
Du Hành và Từ Thiên đứng sang bên phải.
Cũng có người đứng sang bên trái, khoảng trăm người, người lính đứng đầu gọi người dẫn những người đó đi rồi tươi cười với những người đứng bên phải. “Chúng ta bắt đầu cuộc huấn luyện thể chất từ hôm nay.”
Mới luyện một buổi sáng, cả người đau nhức, bọn họ nghỉ ngơi buổi trưa và được thông báo đến chiều đi theo lính tuần tra ra ngoài.
“Các cậu nên quan sát và học hỏi nhiều, đây đều là những kinh nghiệm tốt.” Đây là nguyên lời huấn luyện viên nói với họ. Quả thật Du Hành được lợi rất nhiều, đối với điều tra đã bắt đầu hiểu rõ.
Cậu nghĩ: Về quê hương tìm người thân không phải một lần là xong, cậu và cha mẹ Trần Hằng đều là những người bình thường ăn bữa nay lo bữa mai trong cái hoàn cảnh tận thế này. Cậu cũng không biết cha mẹ Trần Hằng còn sống không, nếu còn sống thì họ giờ ở đâu? Với tình hình của cậu gần đây, cậu không thể một mình về nhà tìm người, mà dù có đi được, nếu họ không có ở nhà thì cậu biết tìm ở đâu trong biển người mênh mông này?
Cậu có hai lựa chọn: Một là có thể nắm giữ một lượng người nhất định, như thế có thể chủ động đi tìm. Lựa chọ thứ hai tiêu cực hơn đó là chờ đến khi trật tự mới được thành lập, cậu tin rằng nhất định sẽ có đăng ký liên quan đến đăng ký hộ khẩu, đến lúc đó lại tìm. Dù là lựa chọn nào cũng đều khó khăn.
Chẳng còn cách nào khác, tìm người trong hoàn cảnh này chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Cho nên thứ cần thiết nhất bây giờ chính là sống sót. Du Hành nghĩ: Làm lính tuần tra là một đường tắt, chỉ cần cậu cố gắng làm tốt, cậu sẽ lên vị trí đầu.
Phía trước là một con đường dài dằng dặc đầy những trở ngại mà cậu phải đi.
Điều hài lòng nhất chính là công việc mới của bọn họ diễn ra rất suôn sẻ. Bốn người bọn họ đã sống một mình trong những ngày đầu của tận thế, sự cảnh giác và dũng khí đều có đủ, vì thế công việc được hoàn thành tốt, không có ai bị thương vong.
Mặt khác, không ít dân chúng trên đường đi gia nhập vào quân đội. Khi Từ Thiên trực ban đã đón tiếp một đám người, đưa bọn họ đi kiểm tra cách ly, ở đó anh ta gặp được cha mẹ và ông ngoại.
Gặp lại người thân trong thời tận thế là một tin vui cực lớn. Nhưng Từ Thiên lại nghe được tin bà nội mình đã qua đời, tuy rằng mất do bệnh tuổi già, ngoại trừ việc không thấy anh ta vẫn sống tốt thì bà ra đi rất bình yên. Nhưng việc bà nội mất vẫn làm anh ta khóc như một đứa trẻ.
Đoạn đường này đi đi dừng dừng, hai tháng trôi qua, mùa hè cũng đã đến. Nhiệt độ tăng cao dẫn đến bệnh tật bùng phát. Vì vậy lượng công việc của lính tuần tra và đội tuần tra tăng cao. Lượng người tăng tăng giảm giảm, vậy mà Du Hành trở thành người có kinh nghiệm, được đề bạt thành tiểu đội trưởng, cấp dưới có mười người.
Cậu tin rằng đây là một khởi đầu tốt. Bên phía quân khu mới xây dựng cũng liện hệ rất nhiều với bên này. Trong hai tháng này, bên kia không ngừng xây dựng thêm, tiếp nhận số lượng lớn người vì biết được báo cáo dân số mới nhất rằng có khoảng sáu mươi nghìn người, khu quân sự không thể tiếp nhận nhiều người như thế trong khoảng thời gian ngắn. Phía quân sự có thể cung cấp vũ khí vật liệu để xây dựng các khu an toàn mới.
Vì vậy khi họ vào khu căn cứ mới, chỉ cách khu quân sự ba ngày, toàn thể đã dừng lại đóng quân tại đó.
Cấp trên đã chọn đại học Tân Đăng làm căn cứ, tính ra vì trung tâm phóng xạ đại học Tân Đăng mới được xây dựng, sau này có thể cùng khu quân sự Tân Đăng hỗ trợ lẫn nhau.
Phải mất ba ngày để dọn dẹp xong trường đại học Tân Đăng. Lính tuần tra ở bên ngoài trường học dò xét cả ngày lẫn đêm. Nhiều người địa phương đã gia nhập trường đại học Tân Đăng, khoảng chừng hai mươi nghìn người. Mỗi người đều cố gắng để sống, cuối cùng khi tập trung lại sẽ hội tụ thành một dòng suối lớn.
Vào cuối thu, căn cứ mới đã được xây dựng hoàn chỉnh. Trong thời gian này, Du Hành và Từ Thiên gia nhập quân ngũ, đã có biên chế chính thức. Du Hành thành đội trưởng đội tuần tra thứ mười tám, chịu trách nhiệm hai mươi tiểu đội tổng cộng có 200 người.
Trước kia cha của Từ Thiên là nhân viên công vụ ở Cục Dân Chính, sau này ổn định đã nhận lời mời làm quản lý hộ khẩu cho công nhân. Du Hành nhờ ông ấy giúp chú ý tên của cha mẹ Trần Hằng.
Sự chú ý này kéo dài đến mùa hè bảy năm sau.
Rt9009 hiếm khi nói chuyện với ký chủ: “ Ký chủ, đã nhiều năm qua như thế, vì sao cậu vẫn không bỏ nhiệm vụ này?” Trong hệ thống ràng buộc trước đó, loại nhiệm vụ tiếp theo hoặc là người mới trong nhiệm vụ phụ, phần thưởng thường rất ít. Nếu như trong khoảng thời gian dài không hoàn thành được, hầu hết các ký chủ để buông bỏ và bắt đầu nhiệm vụ kế tiếp. Dù có kiên trì nó cũng chưa từng thấy qua người nào kiên trì đến bảy năm.
Du Hành nói: “ Nếu tôi là Trần Hằng, dù phải tìm bao nhiêu năm tôi cũng sẽ không bỏ cuộc. Hơn nữa ở thế giới này đang xây dựng lại trật tự, tôi có hy vọng và tôi tận hưởng loại hy vọng này.”
Cậu ở đây đã bảy năm, từ góc nhìn của người ngoài cuộc lúc đầu, bây giờ cậu đã hoàn toàn hoà nhập vào nhân vật. “Ở chỗ này tôi có thể trở nên hùng mạnh hơn, đây chỉ là vấn đề thời gian.”
Du Hành cũng từng lo lắng nhưng sau khi suy nghĩ lại cậu cảm thấy hối hận. Thay vì vội vã bắt đầu nhiệm vụ mới không bằng sử dụng thời gian làm xong nhiệm vụ này thật tốt. Trong khoảng thời gian này cậu ở đây học tập, năm đó cậu lấy hết ý chí đi thi nghiên cứu sinh nhưng không đỗ. Cậu học được cách dùng xe tăng dùng súng, học gửi điện báo học sửa xe. Những điều này đều là kỹ năng cần thiết trong thực tế.
Khi nhận ra những thứ cậu học được, cậu không còn thấy vội vàng.
Rt9009 im lặng không nói gì. Nó nghĩ: Đây là một người thông minh. Nhiệm vụ của người mới tuy rất đơn giản, nhiều người qua rất nhanh, giống như chơi một trò chơi, luôn không quan tâm đến hướng dẫn cho người mới. Trên thực tế nhiệm vụ cho người mới là điểm dừng đầu tiên để ký chủ cải thiện sức mạnh của mình, tỷ giá đối hóa của vật phẩm đề cao thực lực có thể cung cấp đủ, nhưng cần nhiều điểm Tân Hỏa, trong khoảng thời gian ngắn không thể thu thập đủ được. Cho dù có gom được, nếu như tại nhiệm vụ thế giới có thể thông qua học tập để đạt được điểm kỹ năng, chẳng phải có lợi hơn sao?
Đây là hệ thống phổ biến tri thức, không phải là một hệ thống điểm kỹ năng.
Rt9009 thật sự mong chờ biểu hiện của ký chủ sau này.