Đọc truyện Sinh Tồn Ký – Chương 13: Kén khổng lồ
Trên hành lang dài tối, đám người kia như dòi trong xương quyết không buông tha Trần Phi, bám sát không rời nửa bước.
Hắn đi, họ đi.
Hắn dừng, họ cũng dừng.
Hắn nhìn ra sau, họ ngó bâng quơ chỗ khác.
Hắn quay đi, họ lén lút nhìn cái ba lô căng phồng trên lưng hắn, không hề che giấu sự thèm khát cực độ.
Trần Phi hết biết nói gì, cảm thấy rất phiền toái, bỗng suy nghĩ có khi lần tới trông thấy kẻ gặp nạn không quen biết thì nên làm ngơ sẽ tốt hơn.
Cả đoàn rồng rắn đi qua những căn phòng trống. Trần Phi rẽ vào phòng gần cầu thang, nơi này thuận tiện cho hắn vừa nghỉ ngơi vừa có thể quan sát động tĩnh tòa nhà. Tất nhiên những người kia đều theo vào, nhưng trông thái độ Trần Phi không thoải mái, chẳng ai dám đến gần mà chỉ im lặng ngồi xa xa.
Không khí trong phòng nặng nề và căng thẳng, không ai nói chuyện với ai, mỗi người cúi gầm mặt theo đuổi dòng suy tư riêng.
Trần Phi liếc qua số liệu, thể lực chưa hồi được một nửa, dù hắn rất nôn nóng nhưng chỉ còn cách chờ đợi. Trải qua trận chiến vừa rồi, hắn nhận ra thể lực mình thiếu trầm trọng, chẳng bõ chút nào so với lũ thây ma đông như kiến, đó là chưa kể đánh với mấy con tiến hóa rất tốn sức. Trần Phi tạm thời không có biện pháp, chỉ có thể chờ khi lên cấp được tặng điểm tiềm năng sẽ cộng thêm vào. Hệ thống tặng 2 điểm tiềm năng mỗi cấp chỉ như muối bỏ biển so với nhu cầu của hắn ngày càng cao.
Nghĩ đến con thây ma đầu đàn chạy thoát, Trần Phi vẫn còn hậm hực. Bao nhiêu vật phẩm tốt lẽ ra hắn có thể chiếm được đều ra đi theo nó, đã vậy còn để lại một mối họa tiềm tàng. Không rõ sau khi nó đánh chén thêm mấy người kia liệu thực lực có gia tăng hay không? Nếu có thì rất đáng ngại!
Từ khi vào đây, Gia Mỹ dù ngồi khá xa nhưng vẫn len lén quan sát Trần Phi. Trước đây nàng không hề chú ý đến Trần Phi, chỉ biết tính hắn khá ít nói, thỉnh thoảng cần hỏi về tài liệu mới trò chuyện xã giao cùng nàng vài câu. Cho đến mới rồi, trông thấy Trần Phi thường ngày dè dặt đột nhiên như biến thành người khác, mạnh mẽ đánh giết thây ma, Gia Mỹ mới nhận ra nàng chẳng biết gì về hắn. Nói đúng hơn, nàng đã hiểu sai hoàn toàn về Trần Phi. Hắn ít nói, hắn xa cách, không có nghĩa hắn nhút nhát. Đặc biệt, việc Trần Phi không ngại nguy hiểm chạy đến đây tìm bạn, chứng minh hắn là người trọng tình nghĩa.
Thời điểm này, khi mà mọi giá trị đạo đức đã bị đảo lộn, mối quan tâm của mọi người đều dồn hết vào lương thực, nước uống, nơi trú ẩn an toàn, thì chẳng ai rảnh rỗi làm những việc đó. Vì vậy, hành động của Trần Phi khiến Gia Mỹ thực sự ngưỡng mộ nể phục.
Gia Mỹ bỗng nảy sinh tò mò, muốn trò chuyện, muốn biết về hắn nhiều hơn. Thế nên, nàng lặng lẽ đi tới gần hắn.
Nghe tiếng chân, Trần Phi ngẩng lên thấy Gia Mỹ thì gật đầu chào, sau đó tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Gần một ngày không được ngủ, hắn hơi mỏi mệt.
Ở khoảng cách gần, Gia Mỹ dễ dàng nhìn rõ từng đường nét trên mặt Trần Phi. Hắn cũng tính là dễ nhìn, gương mặt gầy hơi xương, mắt sáng, sống mũi cao, khuôn miệng nhỏ với môi dưới khá dày hơi cong lên có chút gì đó lạnh lùng bất cần. Da hắn ngăm đen, tóc chẻ ngôi ba bảy hơi bù xù, chảy lòa xòa trước trán. Kiểu tóc này rất hợp với gương mặt hắn. Nhìn chung Trần Phi có khí chất đàn ông, nhất là ánh mắt sắc lạnh luôn khiến kẻ khác nhìn vào phải e dè.
Ngay chính Trần Phi cũng không hề biết bản thân đang dần thay đổi rất lớn. Diện mạo hắn vẫn như trước, song sự tự tin toát ra từ nội tâm và thực lực bản thân khiến khí chất hắn biến đổi, vô hình tạo cảm giác áp bách cho người đối diện.
Giác quan nhạy bén giúp Trần Phi đang nhắm mắt vẫn biết Gia Mỹ quan sát mình. Dù sao cũng không ngủ được, hắn mở mắt ra. Gia Mỹ lúng túng quay đi nơi khác, lặng yên một lúc mới nói:
– Cậu định nghỉ ngơi xong sẽ lên trên kia hả?
Trần Phi gật đầu:
– Ừ, tôi phải tìm bạn.
– Tôi nói thật cậu đừng trách! Thời gian qua lâu vậy rồi, khả năng bọn họ còn sống rất thấp.
Không phải Gia Mỹ muốn trù ẻo hai người kia, dù sao cũng quen biết nên nàng hi vọng họ vẫn an toàn. Nhưng cần phải nhìn vào thực tế, trường hợp giống như bọn nàng rất hi hữu, lại nhờ có Trần Phi đến cứu kịp thời. Trong khi số lượng thây ma trên kia còn nhiều hơn dưới này, Gia Mỹ biết thế vì từ lúc cả bọn vào đây, tiếng gầm rú từ bên trên vọng xuống chưa khi nào chấm dứt. Con đầu đàn chắc cũng đang có mặt trên đó, liệu kẻ nào có thể sinh tồn trong hoàn cảnh ngặt nghèo như vậy?
Gia Mỹ không muốn thấy Trần Phi liều lĩnh chui đầu vào chỗ chết, mới có những lời này.
Trần Phi hiểu ý tốt của nàng, hắn không muốn giải thích nhiều:
– Tôi nhất định phải lên!
Biết khuyên không được, Gia Mỹ thở dài, nghe Trần Phi hỏi:
– Còn chị, sau này định đi đâu?
Gia Mỹ sững người, cặp mắt hơi ửng đỏ:
– Tôi muốn đến nhà bạn trai xem anh ấy ra sao, ngoài ra chẳng còn biết đi nơi nào khác.
– Gia đình chị đâu? Không định về nhà tìm họ à? – Trần Phi ngạc nhiên.
– Tôi mồ côi từ nhỏ, được người cô bên Mỹ nhận nuôi, mới trở về đây làm việc được 3 năm thì làm gì có gia đình mà về.
Ánh mắt Gia Mỹ long lanh, không rõ vì nhớ người cô hay tủi thân do không có gia đình.
Trần Phi lặng im khá lâu, nói:
– Chị nên về Mỹ tìm cô!
Gia Mỹ nhoẻn cười:
– Cô tôi mất từ 4 năm trước rồi, chịu tang 1 năm sau đó tôi mới quay về đây. Nếu cô ấy còn sống thì hiện giờ tôi đã không ngồi ở đây.
– Vậy chị đi tìm bạn trai cũng đúng, tôi thấy hai người rất xứng đôi.
Trần Phi bỗng dưng muốn an ủi Gia Mỹ một chút.
Nghe Trần Phi nói vậy, Gia Mỹ tròn mắt kinh ngạc:
– Cậu thấy anh ấy rồi sao? Ý tôi là bạn trai tôi ấy.
– Ngày nào anh ta cũng đưa đón chị tới trường, đâu phải chỉ mình tôi nhìn thấy.
– Cũng phải, anh ấy rất quan tâm tôi, mỗi ngày đều đích thân xuống bếp nấu cơm cho tôi ăn. Hi hi, nói cậu đừng cười, khoản này tôi dốt đặc!
Vẻ mặt Gia Mỹ ửng hồng hạnh phúc khi nhắc đến bạn trai, nói về chuyện nấu ăn thì thè lưỡi, điệu bộ rất đáng yêu.
Trần Phi bật cười. Trước kia gặp Gia Mỹ trong thư viện luôn thấy nàng nghiêm trang, hỏi gì nói đó, giờ cởi mở trò chuyện một hồi mới biết bà chị này hơn hắn không ít tuổi nhưng tính tình vẫn còn chút ngây thơ trẻ con, khiến tinh thần hắn đỡ căng thẳng hơn.
Trông hai người trò chuyện khá vui vẻ, mấy người kia lại gần lân la hỏi chuyện. Trần Phi ứng phó cho qua, hắn không muốn tiếp xúc quá thân cận với họ, đã không quen thì cứ giữ nguyên như vậy, khỏi mất công phiền toái về sau. Đơn cử như làm quen làm thân một hồi, họ ngỏ lời xin lương thực, hắn sẽ rất khó từ chối. Mặt khác, thời đại xoay chuyển, chưa khi nào mạng sống con người mong manh như lúc này, sống nay chết mai, ít biết nhau sẽ đỡ phải day dứt khi có ai đó chết đi.
Chờ mãi rốt cục thể lực cũng hồi đầy, Trần Phi tranh thủ tạm biệt rời đi.
Mọi người ban đầu không muốn tách khỏi hắn, song bị Trần Phi thẳng thừng cự tuyệt, sau lại nghe hắn bảo muốn đi lên tầng trên thì cả bọn đều sợ hãi, đành dắt díu nhau đi xuống dưới, chạy khỏi khu B. Về phần Gia Mỹ, Trần Phi chỉ chỗ Bạch Yến, bảo nàng tới đó tìm. Dù gì cũng quen biết từ trước, hắn không nỡ bỏ mặc bà chị này.
Vừa bước ra khỏi cầu thang tầng 6, Trần Phi đã thấy nơi này rất lạnh, lạnh hơn dưới kia không ít. Cái lạnh băng hàn thẩm thấu qua từng lỗ chân lông, hắn cảm tưởng như hơi lạnh từ trong xương tủy mình toát ra, tay chân tê dại phải vận động một lúc mới ấm lên được đôi chút.
Tầng 6 vô cùng vắng vẻ, hành lang trống trải, không còn cảnh tượng cả lũ thây ma đông đúc đói ăn kêu gào ầm ĩ.
Trần Phi lặng lẽ di chuyển dọc hành lang, kiểm tra kĩ càng từng phòng nhưng không phát hiện gì, kể cả thịt vụn, máu tươi, xương cốt đều không có. Nơi này quá mức sạch sẽ, sạch đến bất thường, đúng ra càng lên cao càng nhiều thây ma mới phải. Trần Phi rất khó hiểu, tìm kiếm khắp nơi, sau cùng dừng trước căn phòng im lìm nằm cuối dãy. Trong dãy phòng tầng 6, chỉ riêng phòng này đóng kín cửa, mấy căn phòng kia nếu không mở toang thì cửa cũng bị phá nát.
Két!
Vừa hé cửa, mùi hăng hắc khó chịu từ bên trong liền xộc thẳng vào mũi Trần Phi, hắn khó chịu dùng tay xua đi luồng khí độc hại. Trong phòng tối đen, những dãy bàn ghế ngã đổ ngổn ngang. Sát góc bên phải gần bục giảng, Trần Phi trông thấy một đống lùng nhùng như mạng nhện, hơi giống chăn màn.
Hắn đến gần nhìn kĩ hơn, cẩn thận lấy gậy khều khều, nhận ra thứ này khá giống lưới đánh cá, tuy nhiên mắt lưới rất nhỏ, kết cấu kiểu mạng nhện kết dính cực tốt. Gậy Đánh Chó vừa chạm phải liền bị hút chặt, Trần Phi phải giật mạnh mới dứt ra được.
Hắn thử đập gậy thật mạnh xuống đống lưới, cảm giác mềm mại như va phải bông gòn. Trần Phi chọc gậy vào một mắt lưới, thử dùng sức cố xé rách mà không được. Thứ này vừa bền vừa dính, lỡ như bị nó trùm vào người thì…
Trần Phi cau mày, sự việc dần trở nên kỳ quái, hắn bắt đầu không thể lý giải mình chuẩn bị đụng độ với thứ gì. Những sự việc bí ẩn khó hiểu thường mang đến nỗi sợ hãi mơ hồ, Trần Phi không ngoại lệ. Hắn cũng rất hiếu kỳ, không biết con quái vật nào có thể tạo ra cái lưới to với chu vi đủ bao trùm cả phòng này. Thật quá mức kinh khủng!
Trần Phi rất muốn cầm cái lưới theo, định khi rảnh sẽ nghiên cứu nhưng ngại nó độc, để chung với thức ăn chẳng may làm hư hoặc lây nhiễm chất độc thì chết đói, cuối cùng hắn phải vứt lại.
Lúc sắp rời khỏi phòng, Trần Phi nghe được tiếng cộp cộp rất nhỏ từ trên trần vọng xuống, bèn ngó lên nhưng không thấy gì. Khi nãy vừa vào hắn đã nhìn qua một lần, có lẽ tiếng động phát ra từ căn phòng bên trên. Hắn lắng tai nghe ngóng nhưng âm thanh kia đã biến mất, nếu không phải thính giác Trần Phi nhạy bén hơn trước, có khi hắn còn tưởng mình nghe nhầm.
Rời phòng, Trần Phi tiếp tục theo cầu thang đi lên. Tầng trên chính là tầng 7, đồng thời cũng là tầng cuối của tòa nhà này, nếu có thây ma và thứ gì đó đáng sợ thì chúng đều tập trung hết ở đó. Trần Phi bất giác máy động mấy đầu ngón tay đang rất lạnh, chưa đến nơi mà hắn đã cảm thấy toàn thân bị khí lạnh bao trùm.
Tầng 7 vẫn như tầng 6, vắng lạnh khác thường. Trần Phi đứng đầu hành lang nhìn đến cuối không thấy bất kỳ thây ma nào. Ánh mắt hắn chuyển tới căn phòng cuối dãy, tiếng động lạ khi nãy hắn nghe hẳn phát ra từ nơi này.
Trần Phi không vội vã mà thận trọng tìm kiếm từng phòng. Kết quả như hắn nghĩ, ngoại trừ căn phòng cuối cùng chưa ngó qua thì các phòng kia đều không có gì, hoàn toàn sạch sẽ, thậm chí không hề có chút mùi máu tanh lưu trong không khí.
Hắn nhón gót bước đi thật khẽ đến căn phòng kia, cố không gây ra tiếng động. Đứng trước cửa phòng, Trần Phi hít sâu một hơi rồi đẩy nhẹ cánh cửa đóng im ỉm vào trong.
Két!
Cửa vừa mở, cảnh tượng quái đản đột ngột hiện ra ngay trước mắt khiến Trần Phi choáng váng.
Trong phòng cực đông, đông chưa từng thấy, thây ma chen chúc như nêm cối, không cần đếm hắn cũng biết có không dưới 200 con. Bàn ghế chất đống trong một góc chừa chỗ trống cho bọn chúng xếp thành vòng tròn, vây chặt bên dưới một cái kén khổng lồ màu đỏ rực, gân máu nổi đầy trông cực ghê tởm.
Toàn bộ trần phòng bị bao phủ bởi cái lưới đen giống hệt cái Trần Phi đã gặp qua dưới kia, cái kén đỏ nọ treo giữa lưới, xung quanh nó treo rất nhiều người không rõ sống hay chết, chỉ thấy mắt họ đều nhắm nghiền, mặt mũi tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Cơ thể những người đó bị lưới nhện quái quỷ kia quấn lấy, mấy cái vòi lớn bằng nắm tay cắm khắp người họ liên tục rút chất lỏng màu đỏ chuyền ùng ục theo từng mắt lưới đến cái kén kia, giống như đang nuôi dưỡng thứ ở bên trong.
Lũ thây ma im lìm quỳ thành vòng tròn bên dưới, ánh mắt vô hồn đăm đăm ngó cái kén kia với sự sùng bái cực độ.