Đọc truyện Sinh Thời (Năm Tháng Bên Nhau) – Chương 37
Con người của Vạn Côn, nói đơn giản thì cũng rất đơn giản, nhưng khi phức
tạp lên lại hoàn toàn khiến người ta không thể hiểu nổi.
Ai từng quen biết cậu ta đều không thể dùng một từ mà có thể hình dung
được, có người nói cậu ta là người tốt, có người nói cậu ta là thằng
khốn, có người mắng, có người yêu, cũng có người sợ cậu ta.
Bình thường trông cậu ta lười biếng, giống một kẻ ăn không được đủ no,
nhưng có những lúc đặc biệt, cậu ta lại khôn khéo như quỷ sứ.
Trần Lộ tìm Vạn Côn bàn tới chuyện này, là vì anh ta nhận ra được điều này.
Đương nhiên, anh ta chỉ là một nông dân văn hóa cấp hai, cũng không phải đi phân tích mà nói ra được nhiều điều như vậy, anh ta chỉ có cảm giác, cảm giác người như Vạn Côn, cậu ta không giống với những tên công nhân
chỉ thích đấu đá lẫn nhau.
Vạn Côn đương nhiên cũng có thể ra tay tàn nhẫn độc ác, nhưng cậu ta sẽ không làm bậy, từ lâu Trần Lộ đã cảm nhận được điều này.
Sau khi quyết định phải có được công việc của Nhất Kỳ, buổi chiều cùng
ngày, tổng cộng Vạn Côn đã cùng Trần Lộ bàn bạc đến sáu phương án, quá
trình thực hiện khác nhau nhưng kết cục chỉ nhằm xử lý Vương Lực Tài.
“M* nó, cậu…” Tới khi Trần Lộ nghe xong, tròng mắt cũng mở lớn hết cỡ: “Sao cậu có thể nghĩ ra chuyện độc địa như vậy.”
Vừa lúc Vạn Côn và Trần Lộ đều đã làm hết phần việc của mình, hai người
ngồi chồm hổm hút thuốc, Vạn Côn nói: “Anh muốn làm quan minh chính đại
lấy cứng đối cứng với nó cũng được, tôi cũng không sao cả.”
Trần Lộ nói: “Bọn chúng có nhiều người, chúng ta …” Vạn Côn liếc nhìn
anh ta, có lẽ anh ta định buộc miệng muốn nói chúng ta có ba người,
nhưng sau đó nhớ tới tầm vóc nhỏ thó của Dương Cương, cuối cùng sửa lời: “Hai người chúng ta, phải chuẩn bị làm sao. Nếu như không thành công mà để bị đuổi, công việc cũng không có mà làm nữa.”
“Vậy thì làm đơn giản thôi.” Vạn Côn nói: “Buổi tối đi theo nó, rồi ra tay trên đường luôn.”
Trần Lộ lại nói: “Cũng được, khỏi phải để ý tới mấy cái khác.”
“Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở anh.” Vạn Côn nói: “Muốn làm chuyện này,
tay chân anh phải nhanh nhẹn gọn gẽ, đừng để bị người ta bắt được, đến
lúc đó thì lại phiền phức.”
Hai hàng lông mày Trần Lộ cau chặt lại, rít một hơi thuốc, mới nói: “Yên tâm.” Nói chuyện như thế này dường như làm Trần Lộ trở nên kích động
hơn, cơ cổ căng ra, hô hắp cũng dồn dập, anh ta gảy tàn thuốc rơi xuống
đất, nói: “Lúc nào thì làm?”
Vạn Côn nói: “Tùy anh.”
“Vậy hôm nay chứ?”
“Hôm nay?” Vạn Côn dừng một chút, trong đầu hiện lên một bóng dáng:
“Không được không được.” Cậu ta nói: “Hôm nay không được, tối tôi còn có việc.”
“Việc gì?”
“Có người tới tìm tôi.”
Trần Lộ nói: “Vậy thì ngày mai.”
“Được.”
Hôm nay Hà Lệ Chân vừa tới trường học thì phát hiện bầu không khí hơi kì lạ, hình như tâm trạng của toàn bộ giáo viên và học sinh đều sôi nổi
hơn hẳn. Thậm chí cô còn phát hiện trước cửa một lớp khối mười một còn
treo cả bóng bay.
Hà Lệ Chân đi tới phòng làm việc, hỏi Bành Thiến: “Ngày hôm nay có chuyện gì vậy, có người còn treo cả bong bóng?”
Bành Thiến ngạc nhiên nhìn Hà Lệ Chân: “Còn hai ngày nữa là tới đại hội
thể dục thể thao, cậu không biết hả? Từ một tuần trước học sinh đã bắt
đầu xôn xao rồi.”
“…” Hà Lệ Chân choáng váng mấy giây, cô sâu sắc kiểm điểm lại hành động
xa rời quần chúng của mình: “Mình có nhớ, đại hội thể dục thể thao hai
ngày nữa mới khai mạc mà.”
“Ừ.” Bành Thiến bùi ngùi: “Coi như là lần đại cuối cùng rồi.”
“Chúng ta cũng phải tham gia à.”
“Ừ.” Bành Thiến trả lời: “Nhưng nhà trường cũng không bắt buộc, dù sao
thì sắp tới là mười một ngày nghỉ lễ dài, có mấy thấy cô muốn nghỉ nhiều hơn mấy ngày đều xin nghỉ hết rồi.”
Đại hội thể dục thể thao hai ngày cộng thêm mười một ngày nghỉ lễ, lại
diễn ra cùng một thời gian, chẳng trách học sinh lại hưng phấn như đại
lễ ăn mừng năm mới.
Hồ Phi thở hồng hộc quay về văn phòng, ngồi vào chỗ cầm ly trà nốc một
hơi, Bành Thiến nhìn thấy cười nói với Hà Lệ Chân: “Thấy không, thầy Hồ
của chúng ta cũng muốn rèn luyện thân thể rồi đấy. Thầy Hồ, tới lúc thi
tiếp sức của giáo viên, chúng tôi có thể trông chờ biểu hiện của thầy
rồi nha, đừng để giáo viên khối mười hai mất mặt.”
Hồ Phi hiếm khi vận động, giờ nhếch miệng cười nói: “Yên tâm yên tâm,
đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao phó. À phải, cô Hà muốn báo
danh ở hạng mục gì đây?”
“Tôi hả?” Hà Lệ Chân do dự nói: “Tôi không đi đăng kí đâu.”
“Giáo viên mỗi bộ môn đều phải tham gia.” Hồ Phi nói. Bành Thiên lại thêm vào: “Đúng vậy, mình còn phải tham gia nhảy cao.”
Hà Lệ Chân thấy đúng là khó tin, mỗi ngày Bành Thiến đều mang giày cao gót, tự nhiên lại báo danh thi nhảy cao.
“Cậu sẽ nhảy cao sao?”
“Coi thường người khác phải không?” Bành Thiến xoay thắt lưng, chân giơ
ra, bàn tay vỗ lên đùi mình, nói với Hà lệ Chân: “Thấy không, tất cả đều tràn đầy năng lượng đấy nhé.”
Hà Lệ Chân: “…”
Hồ Phi uống nước xong, tựa vào ghế, nói: “Tôi nói này cô Hà, cô đừng bao giờ coi thường cô giáo Bành, gia đình Bành Thiến trước đây toàn tham
gia thi đấu thể dục trong thành phố không đấy, lúc đó còn đạt á quân
chạy cấp ba nữa cơ mà.”
“Hả?” Hà Lệ Chân nhìn Bành thiến, Bành Thiến hất cằm: “Khônn ngờ hả.”
Hà Lệ Chân cười cười: “Ừ, thật sự không ngờ luôn.”
“Cô Hà dự định đăng ký hạng mục gì?” Hồ Phi cầm tờ đăng kí trên bàn lên, kiểm tra tỉ mỉ: “A, cô Hà cô hơi chậm mất rồi.” Hà Lệ Chân đi tới gần
anh ta: “Còn cái gì chưa đăng kí không, tôi đăng kí vào là được.”
“Có.” Hồ Phi nhìn cô: “Môn đẩy tạ.”
“…”
Bành Thiến cười ha ha: “Hay hay hay, đăng kí cái này đi.”
Hồ Phi ngượng ngùng nhìn Hà Lệ Chân: “Cô Hà, cô coi thử…”
Hà Lệ Chân gật đầu: “Ừ, vậy cái này cũng được.”
Hồ Phi nói ừ, rồi điền tên Hà Lệ Chân vào, Hà Lệ đứng gần, cô nhìn thấy
phía dưới có danh sách đăng kí của học sinh, Hà Lệ Chân giật mình, hỏi
Hồ Phi: “Thầy Hồ, học sinh lớp thầy đều đăng kí hết hả?”
Hồ Phi đang viết, cuối đầu ậm ừ một tiếng: “Gần như vậy.”
Bành Thiến kề sát mặt tới: “Chậc, nói cậu nghe, đừng nhìn thành tích học tập của lớp 12a5,a6 mà lầm, chứ thể dục là đứng đầu đấy nhé.”
“Thực à?”
“Đương nhiên, không tin cậu hỏi thầy Hồ đi, 12a6 nhiều lần đứng hạng
nhất ở đại hội thể dục thể thao đấy, có phải không thầy Hồ.”
Hồ Phi phơi phới trong lòng, nhưng miệng vẫn rất khiêm tốn: “Toàn là chuyện trước đây thôi mà.”
Bành Thiến nói: “Chủ yếu là lúc đó còn bọn Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh.”
Nghe thấy tên Vạn Côn, Hà Lệ Chân và Hồ Phi đều khựng lại một chút, Hồ Phi nói: “Miễn bàn tới mấy đứa đó đi.”
Hà Lệ Chân không nói gì, cô đứng nghe Hồ Phi và Bành Thiến người này môt câu người kia một câu cãi nhau. Thì ra khi có ai nhắc tới Vạn Côn trước mặt cô sẽ khiến cô nảy sinh cảm giác khác thường như vậy. Rõ ràng sắc
mặt cô không thay đổi nhưng trống ngực lại đập thình thịch, giống như có một cái bình nhỏ ẩn sâu trong lòng, được ngăn cách với bên ngoài, chỉ
có tự mình thi thoảng mở ra, ngửi được chút hương thơm nhè nhẹ trong ấy.
Buổi tối Hà Lệ Chân tan làm về nhà, vội vàng là cơm tối, sắp vào gào mên mới mua trong siêu thị buổi sáng, bỏ vào túi xách rồi ra khỏi cửa.
Trong công trường, điện thoại di động suốt ngày hôm nay không rời một
chút khỏi Vạn Côn, cách mấy giây cậu lại liếc mắt một cái, lật đi lật
lại. Di động Vạn Côn dùng cũng được hai năm rồi, đã khá cũ, tuy rằng lần trước nó còn có thể cố chịu được cơn nóng giận của cậu ta, nhưng rốt
cuộc vẫn quá cũ, nên pin rất nhanh cạn, trời vừa tối thì di động cũng
tắt tối đen.
Đã thế cục sạc đa năng của Vạn Côn còn bị người khác lấy mất, đúng là họa vô đơn chí.
“M* nó.” Vạn Côn nhìn ổ cắm trống trơn: “Thấy lợi không tha, sạc pin
cũng trộm được?” Vạn Côn nghiến răng nghiến lợi: “Đừng để tao tìm được
mày, m* mày tao đem mày sạc đầy luôn.”
Vạn Côn kéo Dương Cương qua: “Có sạc pin không?”
Dương Cương ủ ê: “Em với anh không phải giống nhau sao.” Cậu ta nhìn vẻ
mặt giận dữ của Vạn Côn, không nhịn được lại lải nhải cái mồm: “Anh thấy em nói chưa, anh cứ chờ mà xem, bình thường anh không nghe em, cứ bạ
đâu cắm đó, bây giờ để người ta lấy mất, anh coi người trong phòng này
ai lại đem đồ của mình đi…”
Mắt thấy sắp tới giờ, Vạn Côn gấp quá, mà Dương Cương vẫn còn đang lép
bép cái miệng, đầu Vạn Côn kêu bang bang, không nhịn nổi nữa, cậu quay
phắt lại, trừng mắt nhìn Dương Cương.
“Cậu là Đường Tăng chuyển thế phải không? Có chịu yên không hả.”
Dương Cương ngậm miệng.
Vạn Côn tìm khắp phòng lần nữa, cuối cùng mượn được một cục sạc của một
người tạp vụ, cắp vào ổ điện rồi, cậu ta mới gấp gáp mở điện thoại di
động lên, may quá, vẫn chưa có tin nhắn nào.
Ngay khi vừa bỏ di động xuống, thì có tin nhắn tới, Vạn Côn nhanh chóng mở ra xem, rồi nhìn những chữ này mãi.
“Em nói…” Dương Cương vừa nói: “Này.”
Vạn Côn quay đầu, thốt ra: “Chuyện gì?”
Dương Cương xấu xa, khẽ nói: “Ai vậy, để ý như thế, bạn gái hả?”
Vạn Côn bị mấy chữ bạn gái làm cho chóng mặt.
“Em cũng có bạn gái.” Dương Cương cười cười, nói: “Cô ấy ở quê.”
Vạn Côn nói: “Sao không đưa đi theo.”
“Anh tưởng là hành lý à, nói đem theo là đem theo chắc, cô ấy ở quê cũng có công việc.”
Dương Cương giải thích, có chút bùi ngùi: “Hai chúng em lúc mừng năm mới mới có thể gặp nhau một lần.”
“Vậy chắc cô ta có người khác rồi.” Vạn Côn vừa nghịch di động, bấm tin nhắn, vừa nói.
Dương Cương giận dữ: “Ai nói vậy!”
Vạn Côn bấm xong tin nhắn, tinh thần rất sảng khoái, dựa vào cầu thang,
giả như ông cụ non nói với Dương Cương: “Cậu còn nhỏ, không hiểu phụ nữ
đâu, tôi thấy cậu cả ngày còn không liên lạc với cô ấy một lần, ai lại ở quê chờ cậu chứ, nếu không cậu gọi cho anh em ở nhà hỏi đi, bảo hắn
buổi tối thử bắt gian, thế nào cũng bắt được một người.”
Dương Cương đỏ mặt tía tai phản bác lại: “Ai nói vậy, Hiểu Băng không phải loại người như vậy.”
Vạn Cô gãy lỗ tai: “Chưa chắc.”
Dương Cương giậm giò nóng nảy, Vạn Côn ngồi bên cạnh gãy bụng, xem náo
nhiệt. Dương Cương nói: “Anh nhìn những chuyện này rất chính xác à.”
Vạn Côn nói: “Ừ.”
Dương Cương hừ một tiếng: “Anh chọn bạn gái giỏi vậy, chắc chắn sẽ không quen người khác chứ?”
Vạn Côn khoe khoang: “Đương nhiên là không.”
Dương Cương nói không lại Vạn Côn, mặt đỏ bừng: “Sao anh biết được.”
“Anh chú đương nhiên biết rồi.” Vạn Côn cầm diện thoại rút cục sạc ra,
cất vào túi, sau đó quay lạ, đẩy Dương Cương vào thành giường, khom
người, kề trước mặt cậu ta nói: “Phụ nữ của ông đây nhất định là tốt,
thế nào?” Nói xong, cậu ta cười ha ha, giơ một ngón tay nhẹ khều lên mặt Dương Cương, cất bước rời đi.
“M* kiếp.” Dương Cương bị đùa giỡn, cả người bật dậy, đứng phía sau quát gọi: “Vạn Côn, m* nhà anh, mắc ói quá.”
Vạn Côn mặc kệ tiếng chửi bậy của Dương Cương cất bước đi về phía trước, trời đã tối, nhưng vì còn có ca làm đêm, nên giữa giờ có nửa tiếng nghỉ ngơi, cuối cùng cậu có thể chờ người ta rồi.
Từ xa, Vạn Côn đã nhìn thấy Hà Lệ Chân. Cô khoác một cái áo khoác mỏng,
trên vai đeo túi, tóc cột lại sau đầu. Trong tay cô xách theo một cái
giỏ xách, đứng trước cửa công trường, đang nhìn bảng thông báo.
Cô xem chăm chú, nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc.
Vạn Côn hoảng hốt, sau khi làm cô giáo, dường như Hà Lệ Chân đã dần dần
đã thay đổi. Vẻ mặt của cô bây giờ, cực kỳ giống với lúc cô giảng bài
trên lớp.
Vạn Côn từng bước một đi qua, trong lòng lại cực kỳ vui sướng, là cảm
giác trước đây chưa từng có. Hiện giờ cậu làm việc vất vả hơn, còn bị
nhiều người chê cười, nhưng trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Con đường còn mù mịt phía trước, nhưng cuối cùng cậu vẫn có điều để chờ mong.
Cậu rất muốn hét lên với mọi người…
Người phụ nữ của ông đây rất tốt, thế thì sao?