Đọc truyện Sinh Mệnh Thứ Bảy – Chương 66
Trên hành lang bệnh viện vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người bị hình ảnh này làm cho bất động.
Gạch men trắng toát có thể soi bóng người, đèn trên đỉnh đầu như vòng mặt trời, bọn họ giống như đứng giữa trung tâm sân khấu, ngăn cách tất cả mọi người, chỉ có lẫn nhau. Rồi lại khiến cho người ta phải nhìn lên.
Cố Tương thích sự ôm ấp này, cô áp má vào lồng ngực anh. Lời đồn đại không có cách nào khống chế, ngày hôm nay điện thoại Cố Tương không ngừng bị oanh tạc. Bạn học và đồng đội quan tâm, truyền thông tò mò chứng thực, liên tiếp không đứt đoạn, ngay cả thầy Tề cũng gửi tin nhắn tới hỏi tình hình của cô, Cố Tương suy nghĩ một lúc lâu, chỉ nhắn lại “Em cảm ơn thầy quan tâm, em vẫn ổn”.
Cô có một tài khoản weibo chỉ dùng qua năm sáu lần, phía dưới bài viết mới nhất đã có gần mười nghìn bình luận, cô lại lướt qua, dường như cứ hai phút là tăng thêm chục cái.
Cố Tương để di động lên bàn, yên lặng nhìn qua TV. Trên đỉnh đầu có một bàn tay dịu dàng phất qua, Cố Tương ngước mắt, cũng không nói chuyện.
“Chúng ta không cần quan tâm đến miệng người khác.” Bà Văn Phượng Nghi sờ đầu Cố Tương nói.
Cố Tương cụp mắt.
Bà Văn Phượng Nghi thở dài trong lòng. Bà không hay lên mạng, ban đầu cũng không biết trên mạng đang bùng nổ chuyện này, vẫn là Cao Mỹ Tuệ chạy tới hỏi, bà mới biết được. Bà tìm kính lão, nhìn tin tức một chút, trong lòng không ngừng chùng xuống. Đều là nói bậy nói bạ một phía, Hương Hương chỉ là mất trí nhớ mà thôi!
Bà Văn Phượng Nghi ngồi vào bên cạnh Cố Tương, đau lòng nói: “Muốn ăn gì, bà làm cho.”
Cố Tương lắc đầu, “Cháu không đói ạ.”
“Bà làm bánh ngọt cho cháu nhé?”
Cố Tương chưa từng thấy bà Văn Phượng Nghi làm đồ tây, cô hỏi: “Bà biết làm ạ?”
Bà Văn Phượng Nghi cười nói: “Biết, bà sẽ dùng nồi cơm điện làm bánh ngọt, đơn giản lại ăn ngon. Cháu chờ một chút, bà đi mua nguyên liệu.”
Bên ngoài trời đang mưa, Cố Tương ngăn bà lại, bà Văn Phượng Nghi lại không nghe, vui vẻ đi, nửa tiếng sau bà mua về một đống nguyên liệu, đi phòng bếp bận rộn cả buổi, mang ra một cái bánh chanh.
Cố Tương ăn hết một miếng, bà Văn Phượng Nghi hỏi: “Ăn ngon không?”
Cố Tương gật đầu: “Ngon ạ.”
Bà Văn Phượng Nghi cười nói: “Ăn ngọt tâm trạng sẽ tốt lên.”
Cố Tương lại xúc một miếng, đưa vào trong miệng, nhìn về phía bà Văn Phượng Nghi nói: “Trên mạng suy đoán, có một số đúng. Bà ơi, cháu không chỉ bị mất trí nhớ, hiện tại cháu không thể phân biệt được con số nữa.”
Bà Văn Phượng Nghi sững sờ.
Cố Tương nói đơn giản một chút tình hình trước mắt của cô, bà Văn Phượng Nghi nghe xong, thu dọn đồ đạc đi vào phòng bếp, lúc đi ra con mắt đỏ bừng, còn có tơ máu, sắc mặt thoáng một chốc tiều tụy không ít, Cố Tương không nghĩ tới bà sẽ có phản ứng lớn như vậy, “Bà ơi…”
Bà Văn Phượng Nghi cầm chặt tay Cố Tương: “Khi ông nội cháu còn sống có rất nhiều bạn bè là bác sĩ, để bà đi tra số điện thoại, nhờ bọn họ hỗ trợ, nhất định có thể điều trị khỏi.”
“…” Cố Tương cười yếu ớt, “Không cần đâu ạ.”
Bận rộn cả buổi chiều, mẹ gọi bảo cô đến khách sạn, Cố Tương từ chối, Quách Thiên Bổn có lòng chạy tới một chuyến, còn để lại một đống đồ, nói là Tiêu Mân bảo anh ta mang hộ đến, trước khi đi anh ta còn cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Có phải em cãi nhau với tổng giám đốc không?”
Cố Tương im lặng.
Quách Thiên Bổn muốn làm gì cũng phải làm đến cùng: “Tổng giám đốc quản em tương đối nhiều, nhưng xuất phát điểm của anh ấy là tốt, anh ấy thật sự quan tâm em hơn bất cứ ai.”
Cố Tương níu lấy vạt áo mình, cũng không tiếp lời. Sau đó cô đi lên tầng trên, giúp Cao Kình tưới hoa, cho cá ăn, lúc năm giờ cửa bị người mở ra. Cao Kình đi vào rất vội vàng, đứng trước cửa cởi hai cúc áo sơ mi giải nhiệt. Anh chưa từng tan làm đúng giờ như vậy, hôm nay anh đếm từng giờ, kim giây vừa chuyển, anh lập tức bỏ chạy về nhà.
Ngón tay Cố Tương vẫn còn duỗi trong vạc cá, chú cá giống như quen cô vuốt ve, nhìn thấy ngón tay cô đi xuống, nó tự giác bất động.
Cố Tương vươn ngón tay ra, đứng lên nói: “Tan làm sớm vậy sao?”
Cao Kình đi tới, ôm eo cô, nói: “Muốn cùng ăn cơm với em.”
“Không biết bà nấu cơm có đủ hay không.”
“Anh có thể ăn ít một chút.”
Cố Tương hé miệng cười.
Cao Kình xuống dưới ăn cơm, bà Văn Phượng Nghi lại nấu thêm một món, ba người ăn vô cùng vui vẻ, sau khi ăn xong Đồng Xán Xán và Vu Thi Thi lại đây nói chuyện chọc cười. Cố Tương lắng nghe các cô chê cười, lại nhìn về phìa Cao Kình và bà Văn Phượng Nghi nói chuyện ở bàn ăn. Cô bất giác bình tĩnh lại. Như mẹ nói, cuộc đời không có sóng gió sẽ là một loại khuyết điểm, tuy quá trình bổ sung khuyết điểm không thoải mái, nhưng lúc này cũng chả cảm thấy gian nan.
Hai ngày tiếp theo, Cố Tương không đi ra ngoài, điện thoại để chế độ yên lặng. Cô yên tĩnh đọc sách, viết nhật ký, nhớ lại cung điện, buổi tối ngủ vẫn đổ mồ hôi, cô càng không ngừng ăn canh đậu xanh bà Văn Phượng Nghi nấu.
Lúc bà Văn Phượng Nghi dọn dẹp phòng hỏi cô: “Hương Hương, sao đồ Tiêu Mân đưa lại ném vào thùng rác?”
Cố Tương dừng lại, nhìn về phía đống đồ trong góc, cô xiết chặt thìa trong tay.
Trong bệnh viện, Cao Kình thay đổi quần áo, bắt đầu kiểm tra phòng. Hai ngày nay anh cũng nhận không ít sự thăm hỏi, anh dường như không quan tâm, tập trung làm chuyện của mình, trên mạng huyên náo gì cũng kệ, chỉ cần hiểu rõ tâm tư người nào đó là được.
Hai ngày nay hiếm khi được yên tĩnh, bọn họ cho rằng, tất cả đều đã kết thúc.
Ông Chu Bách Đông ho khan, trong cổ họng có đờm, Cao Kình giúp ông hút đờm ra, lại cho đối phương một ngụm nước. Ông Chu Bách Đông thoải mái hơn, nói: “Tư Đồ đã tiếp nhận cái chết yên bình ở nước ngoài, bác sĩ Cao, chuyện của tôi cũng đã làm xong…”
Cao Kình bỏ cốc nước xuống, đưa khăn cho ông.
Tay ông Chu Bách Đông run rẩy, bắt lấy khăn mặt, Cao Kình đỡ tay ông. Tay của ông lành lạnh, có lẽ trong máu cũng rất lạnh. Lúc này đột nhiên cảm nhận được chút độ ấm. Là từ đối phương truyền đến.
Tay ông Chu Bách Đông vẫn run rẩy, lau miệng, nói khẽ: “Y tá Đông nói em của cô bé vừa được đón từ nhà họ hàng về, hai ngày nữa sẽ mang đến cho ta nhìn…” Ông cong khóe miệng, “Lúc con ta vừa sinh ra, con gái lớn của ta rất yêu thương em trai này. Cả đời này, ta sáng tạo ra vô số kỳ tích, giúp đỡ vô số người, về già lại bị ung thư tra tấn, nhưng bên cạnh lại chẳng có ai.”
Phòng bệnh truyền đến tiếng nói chuyện bên ngoài, Cao Kình nói: “Con gái thứ hai của ngài lại tới nữa rồi, đời này ngài cũng không có gì phải tiếc nuối.”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cô gái hơn ba mươi tuổi đi vào, “Cha. Bác sĩ Cao.”
Đây là con gái thứ hai của ông Chu Bách Đông, không được coi trọng, những ngày này, ban ngày cô ấy rất ít khi xuất hiện, tối lại không vắng buổi nào.
Cao Kình rời đi, để lại thời gian cho hai cha con.
Một ngày đi qua, buổi chiều hôm sau, ông Chu Bách Đông bị đưa vào phòng quan tâm. Cao Kình gọi người liên hệ với Chu Thiếu Vân và Chu Thiếu Khang, hai người vốn không ở trong thành phố, trong điện thoại nói lập tức đến ngay.
Anh ở trong phòng quan tâm cùng với con gái thứ hai của ông Chu Bách Đông ở bên ông lão, đợi đến hơn mười giờ tối, khi hai người khác con khác chạy tới, ý thức của ông Chu Bách Đông đã không còn tỉnh táo, phải dựa vào máy thở.
Chu Thiếu Vân cùng Chu Thiếu Khang liên hệ với luật sư giữ di chúc, ở trong bệnh viện ngây người hai giờ, ông Chu Bách Đông vẫn còn chống đỡ được, hai người bắt đầu bận rộn với công việc, đợi bệnh viện thông báo lại đến.
Ông Chu Bách Đông nhắm mắt lại nằm trên giường bệnh, sống qua ban ngày lại nghênh đón đêm tối, hôm nay là ca trực của Cao Kình, anh luôn ở bên ông lão. Chín giờ bốn lăm phút đêm, ông Chu Bách Đông mất, hưởng thọ tám mươi tuổi.
Cao Kình mặc niệm, thông báo cho người nhà sắp xếp tang lễ, nhà họ Chu đã có hơn hai mươi người đến, tiếng khóc rống tràn ngập cả tầng, bên ngoài bệnh viện còn có phóng viên ngồi chổm hổm chờ.
Cao Kình tháo kính xuống, nhéo mi tâm, hít thở sâu, giữ vững tinh thần ứng đối, y tá đột nhiên vọt tới, vội vàng nói: “Bác sĩ Cao, ông Chu Bảo Sinh giường số mười qua đời rồi!”
Cao Kình sững người.
Ông Chu Bảo Sinh mất đột ngột, nhưng cũng không tính là quá đột ngột. Ông vốn là người bệnh lâm chung, những ngày này tình huống cơ thể cũng càng ngày càng kém, qua đời chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ là ông không kịp tạm biệt người thân, ông nằm trên giường bệnh, dần dần không còn thở. Người nhà họ Chu đột nhiên nghe được tin dữ, khó có thể tiếp nhận, Chu Huân và bà Chu ôm lấy di thể, vỡ oà lên khóc.
Chu Huân sớm chuẩn bị cha sẽ rời đi, nhưng cô ta không nghĩ lại phải đối mặt sớm như vậy, cô ta còn chưa trò chuyện về sự nghiệp, tương lai với cha.
Cô ta không dám tin, khó có thể tiếp nhận. Chu Huân buồn bã nước mắt liên tục rơi, cô ta đột nhiên đẩy mẹ kế ra, oán hận nói: “Đều tại bà! Nếu như cha tôi tiếp tục tiếp nhận điều trị, chắc chắn ông sẽ không đi sớm như vậy! Đều tại bà!”
Bà Chu thương tâm gần chết, bà không nghe thấy lời Chu Huân nói, chỉ chăm chú nắm chặt bàn tay cứng ngắc của chồng. Phần lớn người nhà họ Chu đều đứng về phía Chu Huân, tuy biết không thích hợp, nhưng bọn họ vẫn như cũ không nhịn được chỉ trích. Trước đó bà Chu đã sớm dự đoán được điều này, người thân bên bà cũng đang giúp bà nói chuyện.
Rõ ràng là một người sống, rõ ràng có thể điều trị, lại đến cái gì quan tâm lâm chung, người nhà họ Chu không chịu nghe, bọn họ nổi lên tranh chấp, ồn ào đẩy đánh, đột nhiên biến thành trò khôi hài.
Đêm nay Cao Kình không nghỉ ngơi được chút nào, sắp xếp xong bên nhà họ Chu này, lại đi đến hoà giải bên nhà họ Chu kia, người nhà họ Chu chỉ trích Cao Kình là lang băm, còn khiến anh bị thương. Cao Kình gọi bảo vệ tới, khống chế được tình hình, bận rộn đến khi sắc trời sáng rõ.
Bên trung tâm điều trị an bình xảy ra trò khôi hài, ngày hôm sau truyền khắp toàn bộ bệnh viện, Đinh Tử Chiêu nghe xong tức giận thay cho Cao Kình, “Ngu muội! Mợ nó tôi thấy không đáng cho Lão Cao, hầu hạ người nào không đi lại đi hầu hạ người lâm chung, suốt ngày phải chịu áp lực, cuối cùng còn chả nhận được gì!” Anh ta càng nghĩ càng bực, câu cú tràn đầy lửa giận, “Thầy Nguyễn cũng thế, làm bác sĩ là được rồi, làm cái gì chuyện dư thừa, cố hết sức không được gì, không có người cảm ơn hai người bọn họ đâu!”
Diêu Tấn Phong không có bình luận, ăn cơm xong, anh ta đi một chuyến đến trung tâm điều trị an bình.
Hôm nay Cao Kình được nghỉ, trong văn phòng có một bác sĩ khác, anh ta trò chuyện một lát với đối phương, sau đó y tá gọi bác sĩ kia đi ra ngoài, Diêu Tấn Phong đợi hơn mười giây, nhìn thoáng qua phía cửa, sau đó cầm con chuột trên bàn.
Nhà họ Chu đang xử lý tang sự, Chu Huân không khóc, tiều tụy không chịu nổi, người thân khuyên cô ta đi ăn ít đồ, cha cô ta vừa mất, cô ta lại nhập viện, như vậy sao cha cô ta có thể an tâm ra đi.
Chu Huân nghe xong lời khuyên, vừa cầm lấy chiếc đũa, điện thoại lại vang lên. Cô ta nghe số lạ, giọng khàn khàn: “A lô?”
“Cô Chu Huân?”
“Tôi đây.”
“Tôi nghe nói cha cô đã qua đời, tôi cảm thấy không đáng cho cha cô, bác sĩ rõ ràng nói là ông còn có thể sống được ba tháng. Kết quả ông sống chưa đến một tháng. Chẳng lẻ bệnh viện và bác sĩ không phải chịu trách nhiệm sao?”
Chu Huân không biết người kia là ai, cô ta nghe điện thoại, tim đập dồn dập.
Cao Kình chỉ bị thương ngoài da, anh hơi sờ cổ, Cố Tương muốn đi mua thuốc cho anh, bị Cao Kình ôm ngăn lại.
“Đừng đi, để cho anh ôm một lát.”
Cố Tương sờ vết thương trên cổ anh, “Đau không?”
“Hơi rát.”
“Sao không bôi thuốc ở bệnh viện?”
“Vội vàng trở về.” Anh quá mệt mỏi, cọ xát trên cổ Cố Tương, dùng sức hít hà hương vị của cô.
Cố Tương ôm đầu anh, “Vẫn phải bôi thuốc.”
“Trong nhà có, bên trong tủ TV có hòm thuốc.”
Cố Tương đi lấy, bôi thuốc cho anh, thấy sắc mặt anh không tốt, cô nói: “Mau đi ngủ.”
Cao Kình nhìn chằm chằm vào cô.
Cố Tương bôi xong thuốc, cùng anh đi vào phòng ngủ. Cao Kình ôm cô ngủ một giấc. Cố Tương cũng ngủ theo, giấc ngủ này cô không đổ mồ hôi, chóp mũi là mùi vị khiến người ta yên tâm. Sau đó cô tỉnh lại trước, mở mắt ra nằm trên cánh tay anh, ngón tay cô cẩn thận từng li từng tí chạm vào cổ Cao Kình, gáy đột nhiên bị nhấc lên, cô bị người hôn.
Cố Tương mở to mắt, trông thấy người hôn cô vẫn còn nhắm mắt, cô muốn chạm vào mí mắt đối phương, bỗng nhiên đảo một cái, cô bị người đặt ở dưới thân. Qua một lúc lâu mới chấm dứt, cuối cùng Cao Kình mở mắt ra, Cố Tương đá anh một cái, nhỏ giọng nói: “Nặng quá.”
Cao Kình cười, lại hôn cô hai cái.
Ngày hôm sau là ngày nghỉ, Cao Kình cũng không ra khỏi cửa, anh và Cố Tương cùng xem tin tức về ông Chu Bách Đông, thời gian còn lại là xem phim và chìm trong sự thân mật. Không có mạng, cũng không có công việc, tuy trời vẫn mưa dầm nhưng tâm trạng Cố Tương chậm rãi tốt lên.
Đêm nay Cố Tương không đọc sách, cũng không có tiếp tục nghiên cứu cung điện trí nhớ, cô ngủ luôn, ngày hôm sau chưa tới bảy giờ đã rời giường ăn sáng.
Cửa ra vào truyền đến tiếng động, cô cong khóe miệng, đi tới cửa.
Cao Kình cách tấm rèm nhìn, “Bà đâu rồi?”
“Vẫn còn đang ăn sáng.”
Ngón tay Cao Kình chỉ dưới rèm. Cố Tương kéo rèm ra, Cao Kình thăm dò tiến đến, hôn miệng cô, lại to nhỏ mấy câu, Cố Tương gật đầu nghe, trước khi anh đi, cô chọc lấy cổ anh, cố ý nói: “Có cần trang điểm không?”
Cao Kình ôm eo cô, mang người ra ngoài, cắn mạnh môi cô. Cố Tương hạ giọng: “Đừng…”
Cao Kình buông người ra, “Anh đi làm, cơm tối cùng nhau ăn.”
“Vâng.”
Người đi rồi, Cố Tương hạ rèm xuống, vừa quay đầu đã nhìn thấy bà Văn Phượng Nghi đang cười trộm.
Cố Tương mặt không đổi sắc: “Bà ơi, để cháu rửa bát.”
“Không cần, tay cháu mềm thế này ít đụng nước rửa bát thôi.” Bà Văn Phượng Nghi còn đang cười, hai người bọn họ vừa mới nói cái gì, bà không nghe thấy, nhưng nhìn tư thế, hình như là làm chút ít chuyện thân mật.
Bà nhớ tới chuyện trước đây của mình và ông nội Cố Tương, cũng là ngọt ngào ân ái như thế, làm bạn mấy chục năm, cùng nhau trải qua những thời khắc quan trọng nhất. Bà Văn Phượng Nghi cảm thán: “Hương Hương, Tiểu Cao là chàng trai tốt hiếm có, hai cháu có thể tốt như vậy, bà an tâm rồi.”
Cố Tương dọn dẹp bát đũa, “Vâng” một tiếng.
Bà Văn Phượng Nghi cũng không nhiều lời, người trẻ tuổi tóm lại da mặt mỏng. Bà cầm bát đũa, nói: “Đã bảo cháu đừng đụng vào, đi xem TV, bà muốn nghe tin tức.”
Cố Tương đi đến phòng khách, mở TV, bật kênh tin tức. MC vừa xuất hiện, bỗng nhiên vang lên tiếng vỡ bát, Cố Tương nghiêng đầu nhìn lại, “Bà ơi?”
Bà Văn Phượng Nghi nói: “Không có việc gì, chân hơi đau thôi.”
Cố Tương đi đến bên cạnh bà, lấy đi bát đũa trong tay bà, đỡ lấy bà nói: “Bà đi ngồi đi, vẫn là để cháu làm cho.”
“Ừ.” Bà Văn Phượng Nghi lúc này cũng không kiên trì, bà vịn tay Cố Tương, ngồi xuống ghế sa lon.
Cao Kình đã đến bệnh viện, chào hỏi các đồng nghiệp đi vào văn phòng, còn chưa mặc xong áo blouse trắng, đã thấy một y tá tiến vào nói: “Bác sĩ Cao, Chủ nhiệm Vu gọi anh đi đến phòng làm việc, có chuyện gấp.”
Cao Kình thả tay xuống, cũng không thay quần áo nữa. Đi đến cửa phòng làm việc chủ nhiệm Vu, anh gõ cửa, nghe thấy một tiếng “Vào đi”, anh mới đẩy cửa.
“Chủ nhiệm.”
“Bác sĩ Cao.” Vẻ mặt Chủ nhiệm Vu nghiêm túc.
Cao Kình quan sát, hỏi: “Có việc gì ạ?”
Chủ nhiệm Vu nhìn anh, không biết đang suy nghĩ gì, Cao Kình kiên nhẫn chờ đợi, sau một lúc, mới nghe thấy chủ nhiệm Vu mở miệng: “Người nhà ông Chu Bảo Sinh khiếu nại, nói chỉ số sinh tồn của ông Chu Bảo Sinh còn khoảng ba tháng, chưa đến một tháng ông ấy đã qua đời, hơn nữa là đột nhiên qua đời. Người nhà đối phương muốn kiện cậu không làm tròn trách nhiệm, cũng muốn bệnh viện bồi thường kinh tế. Bên phía bệnh viện đã khởi động điều tra, bác sĩ Cao, cậu cần phối hợp điều tra, sau đó, có lẽ cậu nên tạm thời nghỉ.”
Mưa bụi bay vào trong phòng, Cố Tương đóng cửa sổ phòng bếp lại. Cô hiếm khi rửa bát, động tác chậm, chỉ có mấy cái mà mất hơn mười phút đồng hồ, lau sạch sẽ tay, cô cởi tạp dề xuống, đi đến trong phòng khách, thấy TV đang chiếu quảng cáo, cô muốn đi cầm điều khiển chuyển kênh.
Đi đến bên cạnh ghế, cô nói: “Bà có muốn xem phim không ạ?”
Bà Văn Phượng Nghi ngồi trên ghế sa lon, không trả lời.
Cố Tương hỏi: “Bà ơi?”
Vẫn không trả lời.
Cố Tương nhìn lại, bà cô ngồi im trên ghế, như bức tượng điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.
Cố Tương ngồi xổm xuống bên cạnh bà, cảm nhận được độ ấm trên tay bà, còn có có nhịp tim lên xuống, cô nhìn bà: “Bà ơi?”
Bà Văn Phượng Nghi vẫn không đáp lại cô chữ nào.