Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn

Tương Phùng Cùng Trùng Phùng


Bạn đang đọc Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn: Tương Phùng Cùng Trùng Phùng


Lạng qua lạng lại trước mặt Severus lúc tâm tình y tồi tệ đến mức có thể so với địa ngục thì bất cứ kẻ nào cũng phải chùn bước, ngay cả quý tộc bạch kim cũng không phải ngoại lệ, đặc biệt hắn là người khởi xướng trận phong ba này. Ngài Abraxas Malfoy, hiện giờ đang cực độ hoài nghi tính chính xác về chiến thuật của mình, nhìn vị hắc y Prince đang không ngừng phóng thích lãnh khí bên kia, tộc trưởng Malfoy đột nhiên có xúc động muốn đi viết di chúc.
Quay đầu nhìn người vợ xinh đẹp của mình, được cô ấy khuyến mãi ột nụ cười bất đắc dĩ, cũng lấy một ánh mắt ‘Chính mình gây phiền toái thì tự mà đi giải quyết’ đẩy trái tim của quý tộc bạch kim đang phải chịu đựng sự lăng trì của ánh mắt sắc như dao cạo từ đại sư ma dược vào trong hầm băng.
– Xem ra sự lợi hại của vị này không chỉ là công kích bằng ngôn ngữ.
Lão Malfoy yên lặng khẩn cầu trong lòng Lord ơi xuất hiện nhanh lên, nếu không thuộc hạ đắc lực nhất của ngài sẽ anh dũng bỏ mình đó.
Tâm tình hiện tại của Severus rất kém, cực kỳ kém. Cho dù là bị hành động tự đại của thằng oắt láo toét lỗ mãng mang đôi mắt màu xanh biếc chọc giận đến muốn giết người trong kiếp trước, cũng không thể so sánh với hiện tại. Có lẽ đây là một loại cố chấp kiêu ngạo – bất kể cuộc sống nhấp nhô đến mức nào, vận mệnh của y chỉ có thể do y, cũng nhất định phải do chính y khống chế – điều này, dù Hắc Ma Vương cũng tuyệt đối không thể thay đổi.
Khi ta còn sống, ta muốn làm chúa tể của sinh mệnh, chứ không phải làm nô lệ của nó.
Đây là lời thề của Severus đối với chính mình.
Mà niềm tin vừa mới kiên định này lại bị con khổng tước bạch kim trước mắt dễ dàng đánh vỡ. Y vô cùng hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình trong mắt những người khác – bất kể có phải là sự thật hay không – y cũng không thể thoát ly quan hệ với gia tộc Malfoy. Sinh mệnh cần phụ thuộc vào người khác là hèn mọn .
Chết qua một lần, y khắc sâu lý giải ý nghĩa của hai chữ ‘tự do’ đối với chính mình.
– Không muốn lại một lần nữa đến gần cái địa ngục tràn ngập mê loạn cùng điên cuồng kia, không muốn lại một lần nữa mất đi linh hồn kiêu ngạo.
Bất kể là Malfoy hay Hắc Ma Vương, hoặc vị bạch phù thủy vĩ đại nhất kia, bất kể kẻ nào cũng không có quyền xâm phạm, không có quyền khống chế bất cứ điều gì của y.

Cho dù thân thể ta đã chết, nhưng linh hồn ta vĩnh viễn tự do.
– Y vĩnh viễn chỉ thuộc về chính y! Vĩnh viễn !
Đương nhiên, tâm tình của đại sư ma dược tộc trưởng Malfoy không thể lý giải, cho dù là Dumbledore, người đã sống hơn một thế kỷ phỏng chừng cũng không thể chân chính hiểu rõ sự huyền bí này.
– Người chưa từng trải qua tử vong, vĩnh viễn cũng không thể hiểu sự đáng quý của sinh mệnh.
Severus là người thử qua mùi vị của tử vong, bất kể y là con dơi già đầy mỡ tên Severus Snape, hay là người xa lạ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người mang tên Severus Prince, linh hồn của y đều chưa bao giờ thay đổi.
Cho dù chính y cũng không ý thức được, loại chấp niệm này cường đại đến mức nào – Linh hồn bất khuất không bao giờ ngã xuống – Quá khứ, hiện tại, tương lai – Linh hồn của y đều vĩnh viễn kiên cường.
Abraxas vốn cười có chút bất đắc dĩ, khi nhìn người đàn ông dần dần siêu thoát hết thảy ở trong góc, vẻ mặt cũng nghiêm túc theo. Trong mắt hắn, thứ tản mát ra từ nơi đóng băng ba thước vô cùng lạnh lẽo kia đã không phải là hàn khí, mà là một sức mạnh khiến người ta lùi bước – không cường đại như Dark Lord, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy trang nghiêm từ trong đáy lòng.
– Một người đàn ông dùng tự tôn cùng kiêu ngạo bao bọc lấy chính mình…… Xem ra lần này thật sự có khả năng dùng sai chiến thuật.
Giảm đi cơn giận của mình, Severus hơi khép mắt đứng trong bóng tối, hiện tại y đã bình tĩnh. Phong cách của Slytherin là không từ thủ đoạn, y hiểu, cũng hiểu rất rõ. Ý muốn của các quý tộc vĩnh viễn đều là lợi ích cao nhất, mà niềm tin của mình cũng chỉ có thể sử dụng cách thức của chính mình để thủ hộ.
Y cũng không tin vũ hội lần này chỉ có mục đích đơn giản như vậy – khiến y lộ diện trước mặt mọi người. Malfoy sẽ không tốn công sức lớn như thế để hoàn thành một giao dịch nhỏ bé, cho nên y thật chờ mong tiết mục kế tiếp.
– Hừ, ta rửa mắt mong chờ.
“Một mình làm tranh vẽ ở nơi này rất nhàm chán đúng không?” Một giọng nam trầm thấp đánh gãy suy nghĩ của Severus, y kinh ngạc vì có người dám tiếp cận mình.

“Có hứng thú tâm sự với ta không?” Chủ nhân của tiếng nói kia là một lão phù thủy hơn sáu mươi tuổi, tóc quăn đen, đôi mắt thâm thúy màu nâu, trên khuôn mặt tái nhợt gầy yếu không ít nếp nhăn,“Cậu phải biết một ông già muốn tìm một đối tượng thích hợp để nói chuyện ở chỗ này là rất không dễ dàng .”
Severus lẳng lặng nhìn chằm chằm người đối diện, không biết tại sao đối ông lão chưa bao giờ gặp này y có một cảm giác thân thiết nói không nên lời.“Là điều gì khiến ông cho rằng một người rõ ràng không muốn tiếp xúc với người khác, có thể trở thành đối tượng nói chuyện thích hợp?” Giọng nam trầm thấp mượt mà không hề mang theo châm chọc như lúc bình thường.
“Bởi vì, rất rõ ràng, ta cũng không giỏi về việc giao tiếp với người khác.” Phù thủy lớn tuổi đứng dựa vào Severus, thay đổi một tư thế rất kì diệu, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Mà đối phương hình như cũng không có ý phản đối.
Một bên lông mày nhướng lên cao cao, đại sư ma dược cho ra một cái biểu tình khó hiểu.
“Taren Prince…… Ta nghĩ ta cần tự giới thiệu một chút.” Nhìn vẻ mặt băng sơn của đối phương thành công bị phá vỡ, Taren cười dịu dàng,“Ta nghĩ chúng ta có thể tìm được chủ đề thích hợp, đúng không……”
“Severus Prince…… Tôi nghĩ tôi đồng ý suy đoán của ông.”Severus kinh ngạc vì mình có thể gặp được người ông ngoại mà mình chưa bao giờ biết mặt, cũng đồng thời hiểu được cái cảm giác gần gũi khó hiểu này từ đâu mà đến.
“Severus a.” Taren giống như nhớ tới cái gì, thở dài nói,“Ông nội của ta cũng tên này, ông ấy là trưởng bối mà con gái Eileen của ta thích nhất. Ta nhớ rõ nó cũng đặt tên này cho con trai của nó.” Đôi mắt thâm thúy màu nâu nhìn đại sư ma dược trước mắt, trên mặt người kia hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, nhưng tất cả không thể thoát khỏi ánh mắt của gia chủ đương nhiệm gia tộc Prince.
“Cậu rất giống cháu ngoại của ta.”
Severus không biết có phải là cảm giác của mình sai lầm hay không, trong giọng nói của Taren như tràn ngập dịu dàng cùng từ ái, giống như là thật sự đang nói chuyện với cháu ngoại của mình vậy – cháu ngoại, xưng hô chưa bao giờ có……
Cảm tình chưa từng nhận biết này làm đại sư ma dược không biết làm sao, không giống như lòng quan tâm thật tình thỉnh thoảng của lão ong mật, cũng không giống sự yêu thương của mẹ dành ình, mà là một cảm giác quan tâm cùng yêu thương chân chính của trưởng bối đối vãn bối – như thế không chân thật.
“Theo như tôi biết……” Có chút gượng gạo mở miệng, y ý đồ lảng tránh loại cảm xúc không thể khống chế này,“Con gái của ngài đã bị……”

“Phải, Eileen đã bị xoá tên, chính là quyết định của ta.” Ngữ khí của Taren cũng không có gì biến hóa, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào Severus, nét mặt vẫn vô cùng từ ái, hình như cũng không muốn che giấu cảm xúc của mình.“Nhưng nó vẫn mãi mãi là con gái ta, con trai của nó cũng vẫn là cháu ngoại ta, cháu của ta à.”
Vị Prince lớn tuổi nhẹ nhàng nói. Điều này làm gương mặt của vị gián điệp hai mặt dù đứng trước sinh tử cũng không biến sắc, lần đầu tiên xuất hiện vẻ khiếp sợ – y không biết, ông ngoại của mình vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Ở thời điểm y vô số lần cho rằng mình chỉ là một con dơi đầy mỡ khiến mọi người ghê tởm, có một trưởng bối luôn luôn im lặng chú ý mình như vậy.
“Vì sao……” Phát hiện thanh âm của mình không chịu khống chế khàn khàn, y ngừng lại vấn đề chuẩn bị hỏi ra miệng. – Mấy việc này cũng không liên quan đến y không phải sao? Y không nên biểu hiện thất lễ như thế.
“Ta nói, Severus, cậu thật sự vô cùng giống cháu ngoại của ta.” Cái tên rất ít được gọi lại được vị trưởng bối trước mặt hô lên tự nhiên, trong nháy mắt đó, cảm giác chưa từng có từ đáy lòng xuất hiện, bởi chưa bao giờ được trưởng bối yêu thương nên Severus cũng không biết cảm giác này là sao. Nhưng sự ấm áp trước nay chưa có khiến cho trái tim cô độc lạnh lẽo của y dần dần có xu thế ấm lên.
Vị Prince lớn tuổi trước mặt giống như hiểu rõ tất cả, nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của hắc y nam nhân “Sức mạnh của linh hồn cường đại hơn so với bất kỳ vận mệnh gì.”
Đôi mắt màu đen nhìn vào ánh mắt màu nâu đậm, giờ khắc này Severus cảm giác được, tuy không rõ nguyên nhân, nhưng vị trưởng bối trước mặt rõ ràng đã nhận ra thân phận chân chính của mình.
Y không thích tiếp xúc với người khác nhưng khi đối phương chạm vào lại không trốn tránh. – Có những thứ mình luôn khát vọng thì rất khó cự tuyệt , cho dù y chưa bao giờ nhận ra, cũng tuyệt đối không bao giờ thừa nhận.
“Đến trang viên Prince đi.” Taren đột nhiên mời,“ Bà con xa đến từ nước Đức vừa lúc có thể trò chuyện với lão già cô đơn này. Cậu thấy thế nào, Severus?”
Môi mỏng nhếch lên một chút, đại sư ma dược hiển nhiên là nhận lời mời. Không giống như vũ hội Malfoy bán bắt buộc, lúc này đây xuất phát từ ý nguyện của chính mình.“Tôi rất vinh hạnh.”
“Nếu cậu không có nơi ở riêng, ta càng muốn đêm nay liền gửi ra lời mời cậu.” Taren nháy mắt mấy cái, trên khuôn mặt có chút già nua lộ ra giảo hoạt.
“Đương nhiên, tôi rất vui.” Đối với vị trưởng bối làm y có hảo cảm đặc thù này, Severus cũng không phát huy thiên phú ngôn ngữ đặc biệt của y.
Hai người nhìn nhau cười – xem ra kế hoạch của Malfoy có khả năng thất bại rồi.
Y không có ý định xác nhận đối phương có thật sự biết rõ tất cả hay không, y càng không có ý định tự hỏi vì sao Taren Prince có thể phát hiện sự tồn tại của chính mình.

Đây là một loại cảm giác, một loại cảm giác mười phần không Slytherin. Giống như lũ sư tử xúc động, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, y liền không chút do dự, không chút nghi ngờ tiếp nhận ông lão này.
– Có lẽ đây cũng là một loại trực giác. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, y tin tưởng chính mình có thể phán đoán ra ý đồ của đối phương – có ác ý, hay đơn thuần chỉ là muốn làm quen.
Ngay lúc hai vị Prince chuẩn bị rời khỏi vũ hội ồn ào, đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lại. Cùng với rất nhiều quý tộc vô cùng kích động quỳ xuống, trong miệng lẩm bẩm “Lord”, “Chủ nhân” là một trận áp lực ma pháp thật lớn tràn ngập toàn bộ đại sảnh. Severus rõ ràng cảm nhận được đau đớn quặn ruột trên cánh tay, kinh nghiệm bị Hắc Ma Vương giết chết giống như ngay tại ngày hôm qua, ký ức cực kỳ rõ ràng cùng phản ứng bản năng mười mấy năm qua khiến cho y không ngừng run rẩy.
Tay phải theo bản năng xoa lên dấu hiệu, nơi đó vĩnh viễn khắc lại tội lỗi của y, cho dù trọng sinh cũng không thể phủ nhận, đây là, gông xiềng đời đời kiếp kiếp của y.
Một bàn tay mạnh mẽ vỗ vỗ y, bàn tay già nua kia lại cho y sức mạnh vô hạn. Ngẩng đầu nhìn vị trưởng bối trước mặt, trong mắt đối phương tuy hàm chứa nghi ngờ, nhưng cũng tràn ngập kiên định. Giống như không quan tâm dưới tay áo gầy yếu kia cất giấu bao nhiêu bí mật, chỉ tin tưởng người trẻ tuổi ông đang an ủi có một linh hồn bất khuất.
– Có lẽ đây cũng là một loại trực giác……
Theo ánh mắt Taren, y nhìn về phía người nam nhân khiến y vừa tôn kính vừa sợ hãi lại vừa căm hận, vị Hắc Ma Vương cường đại đến mức làm rung động cả giới phù thủy – Lord Voldemort!
Đôi mắt màu máu của ma vương lẳng lặng đảo qua những quý tộc đang cung kính hành lễ trong đại sảnh, trên gương mặt vô cùng anh tuấn lộ ra tươi cười cao quý ngạo nghễ. Lễ phục hoa lệ màu xanh đậm làm nổi bật lên thân hình cao lớn của hắn, cử chỉ tao nhã đủ để bất kỳ một quý tộc nào cũng phải tán thưởng.
– Phải, hoàn mỹ như vậy, Lord Voldemort, làm cho vô số đại quý tộc phải thần phục trước vị đế vương cường đại, hấp dẫn bất kỳ một Slytherin nào theo đuổi lực lượng, bất kỳ một linh hồn nào muốn có được vinh quang cao nhất.
– Giống như y khi đó, bị loại khí chất này hấp dẫn, cam tâm tình nguyện cúi đầu. Cho dù thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, mình đầy thương tích, hai tay nhiễm đầy máu tươi, linh hồn tràn ngập dơ bẩn, cũng sẽ không hối tiếc!
Thậm chí đến hiện tại, y vẫn có thể cảm nhận được lực hấp dẫn của vị đế vương mang đôi mắt màu máu kia đối với mình. – Cái này giống như một loại độc dược, khiến người ta bị nghiện. Nếu không phải cảnh tượng răng của con rắn độc hung ác xuyên thấu qua động mạch của mình vẫn còn vô cùng rõ ràng thì y không thể khẳng định chính mình có thể lại một lần nữa, một lần nữa vì loại lực lượng mê người này mà cam tâm tình nguyện trầm luân hay không.
Giãy dụa thống khổ cùng nội tâm kích động khiến cho Severus gắt gao cắn chặt lấy đôi môi mỏng manh tái nhợt, tay phải hung hăng bóp chặt dấu hiệu đang co giật kia, bàn tay mang các đốt ngón tay trở nên trắng bệch nhịn không được run run, ngay cả toàn bộ thân thể cũng cùng nhau run rẩy theo, nhưng y lại bắt buộc thân thể của mình đứng thẳng, ánh mắt ngạo nghễ và kiên định nhìn chăm chú vào phía trước, không phải trống rỗng, mà là tràn ngập kiên quyết.
– Y, phải làm chủ vận mệnh của mình!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.