Bạn đang đọc Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn: Mộng Cảnh Cùng Ước Định
Nếu nói Severus Snape – không, hiện tại nên gọi là Severus Prince – từ khi đến cái nơi quỷ quái này gặp được chuyện gì tương đối hài lòng là gì, thì đó nhất định là nhìn thấy tuổi thơ của chính mình.
Đừng nghĩ giáo sư ma dược vĩ đại có tính tự kỷ, điều này hoàn toàn là bản năng, một loại ý thức muốn chứng minh chính mình đã từng tồn tại. Hơn nữa tuy rằng còn không đạt điểm O, nhưng biểu hiện của Tiểu Snape ít nhất có thể được một cái E[1]. Điều này làm Xà Vương tầng hầm từng ở Hogwarts gây dựng thế lực thời gian dài dự cảm rõ ràng , đàn sư tử không đầu óc kia sẽ không bởi vì sự trọng sinh của mình mà thay đổi vận mệnh của chúng, đạt được một chút tiền đồ tương lai gì.
– Xà Vương tầng hầm tương lai vẫn sẽ sử dụng nọc độc cùng ánh mắt chết chóc giết bọn chúng không còn manh giáp!
Giơ tay vỗ vỗ đứa bé trước mặt, cảm giác được thân thể nó rõ ràng vô ý thức cứng ngắc và co rúm lại, khóe môi Severus nhếch lên một chút, tạm thời có thể xem như là biểu cảm tươi cười.
Tiểu Snape rõ ràng có chút kháng cự động tác này, nhưng tiểu giáo sư căn cứ vào ‘đàm phán phải có khí thế của đàm phán’, cứng rắn chịu đựng cái vuốt ve làm nó toàn thân đều không thoải mái, ánh mắt vẫn ngoan cố không dời đi, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt có chút đỏ.
“Như vậy nói cho ta biết, tiểu tiên sinh, ngươi dựa vào cái gì cảm thấy một phù thủy không có đồng nào, không nhà để về, lai lịch không rõ có thể trở thành thầy của ngươi; Hay là ngươi muốn nói cho ta biết, một đứa nhóc trời tối đen còn không về nhà, rõ ràng chưa ăn cơm giống ngươi có thể cam đoan cung cấp cho ta những nhu cầu cơ bản nhất của cuộc sống? Hoặc là nói, ta giả thiết trong bộ não trống rỗng của ngươi cũng không có tồn tại loại năng lực tự hỏi này?” Hoàn toàn hiểu rõ hình thức ngôn ngữ của mình nên Severus liên tục dùng phương thức kích thích người nhất, không ngừng nói ra những lời lãnh khốc vô tình, mục đích là muốn cho đứa bé trước mặt dùng cách bình thường để nói chuyện với mình.
Tiếp xúc mặt đối mặt mới có thể cảm giác được cách nói năng của mình ảnh hưởng đến sự trao đổi của nhân loại đến mức nào. Tuy y không có ý định thay đổi, nhưng không có nghĩa là y bằng lòng tiêu hao sinh mệnh của mình trong loại nói chuyện lãng phí thời gian này .
– Xà Vương toàn thân mỏi mệt hiện tại cần gấp một nơi nghỉ ngơi, bất cứ nơi nào cũng được.
Nghe lời nói tưởng như nhu hòa sâu lắng, không có chứa một chút răn dạy cùng khinh thường nào, nhưng lại là những câu nói đau đớn giống như lưỡi dao cắt vào nơi bí ẩn nhất tận đáy lòng, mặt đứa bé trong nháy mắt từ ửng đỏ biến thành đỏ rực. Cảm giác bị nhục nhã và đả kích làm cho tiểu xà non trẻ không thể khống chế tốt cảm xúc của mình. Mà thực lực chênh lệch quá lớn lại khiến nó không áp dụng được bất kỳ hành động phản kích nào đối với người trước mặt.
– Nhưng trọng yếu nhất là, không thể dễ dàng để người có khả năng làm thay đổi cuộc sống của mình chạy mất.
“Ta…… Ta không có…… Ta!” Trong cơn phẫn nộ, tiểu xà non trẻ bắt đầu nói năng lộn xộn, dưới sự tăng cường khí tràng và cố ý phóng thích lãnh khí rõ ràng của Xà Vương, loại thanh âm ấp a ấp úng này nghe thật giống Cậu Bé Vàng sau khi bị châm chọc đã xảy ra hiện tượng thoái hóa năng lực ngôn ngữ thời gian ngắn.
Nhìn bộ dáng đứa trẻ, Severus đột nhiên nhớ tới người bạn già của mình, con khổng tước bạch kim hiệu Malfoy kia. Có lẽ là dưới sự công kích bằng ngôn ngữ cùng sự thử thách bằng lời nói độc ác của mình, vẫn có thể bảo trì khí chất quý tộc hoa lệ đồng thời phát ra nội tiết tố, là điều kiện quyết định để y có thể cùng Lucius trở thành bạn bè. Mà lỗ tai của quý tộc bạch kim lại hoàn toàn khác hẳn với người thường, có biệt tài trực tiếp đem bất kỳ lời châm chọc nào chuyển hóa thành lời ca ngợi hắn, việc này làm Lucius gần như là người bạn duy nhất của mình trong đời trước, sẽ cố gắng hết mình lúc xử lý quan hệ của hai người.
“Như vậy vị tiểu tiên sinh tạm thời mất đi năng lực trao đổi này, có thể nói cho ta biết tư duy của ngươi vẫn còn đang vận chuyển có đúng hay không?” Trấn an đứa bé đang rối rắm một chút, Severus cảm thấy mình cần phải chấm dứt cuộc nói chuyện không có chút lợi ích này.“Nếu đúng, vậy ta giả thiết ngươi vui lòng cho người, có thể là thầy giáo tương lai của ngươi một chỗ để ngủ?”
Đứa trẻ mở mắt thật to, sắc mặt dễ nhìn hơn. Hai loại cảm xúc rối rắm: Kinh ngạc cùng vui sướng tuy cực lực che giấu, nhưng đều thay phiên nhau hiện lên gương mặt thon gầy kia.
“Ngươi đồng ý!?” Câu nghi vấn mang theo kinh ngạc, lần đầu tiên tiểu xà non trẻ không bình tĩnh dùng một câu đơn giản càng thích hợp tuổi tác của nó lên tiếng.
“Việc này cần xem ngươi có tư cách trở thành học trò của ta hay không, tiểu tiên sinh.” Ngẩng mặt lên giả cười dò xét, sau đó Severus hướng về phía đứa bé trước mặt vươn tay của mình ra,“Hiện tại ta nghĩ ngươi sẵn lòng đỡ ta một chút?”
Mọi việc kế tiếp cơ bản giống như đại sư ma dược suy đoán, trong căn nhà rách nát ở Spinner’s End kia quả nhiên không một bóng người. Chỉ có mùi rượu nồng nặc làm người ta buồn nôn và mùi máu tanh mơ hồ khó phát hiện ám chỉ mọi việc vừa phát sinh khi nãy, cũng thuyết minh nguyên nhân tiểu Snape lêu lỏng ở bên ngoài.
– Tìm cách lấp đầy bụng.
Đây cũng là việc lúc trước y vẫn thường làm.
Mẫu thân bị phụ thân đả thương được đưa đến bệnh viện, phụ thân tiếp tục uống rượu ở bên ngoài hoặc đến cục cảnh sát ăn cơm hai ngày. Lúc này tiểu Snape chỉ còn một mình, chỉ có thể đi lại ở các ngõ nhỏ bẩn thỉu trong xóm nghèo, hy vọng có thể tìm được một chút gì đó để ăn.
Nhưng xem ra hành động hôm nay của đứa nhỏ không thành công. Có lẽ là vì cứu mình mà chậm trễ thời gian kiếm ăn tốt nhất?
Vô luận như thế nào, Severus đều lựa chọn cách gây tê mình, xem nhẹ vấn đề có khả năng kích phát sự dao động tình cảm của y này. Tóm lại, hiện tại đối với y, việc trọng yếu nhất là ngủ.
Tiểu Snape không nói gì nhìn người nam tử toàn thân ăn mặc đen thui này vừa vào nhà, ngay lập tức đi thẳng vào phòng mình, ngủ trên giường của mình. Người vốn nên vô cùng giảo hoạt, đề phòng hiện tại cư nhiên liền vô cùng tự nhiên mất đi ý thức trước mặt mình. Ngay cả mình nhìn chăm chú thời gian dài như vậy cũng hoàn toàn không có phản ứng, còn không biết xấu hổ nói đầu óc của mình không có năng lực tự hỏi!
Vậy hiện tại loại trạng thái hoàn toàn thả lỏng ở trước mặt người xa lạ này, có phải chứng minh y cũng là cái loại ngu ngốc trong đầu chỉ chứa một đống cỏ hay không?
Tiểu xà non trẻ nhận ra từ sau khi gặp được người nam nhân giống mình bảy tám phần này, mình luôn luôn bị đặt trong trạng thái vô cùng rối rắm. Mà phương thức nói chuyện có thể đem mấy đứa nhóc cùng tuổi thậm chí lớn tuổi hơn mình trấn áp đến á khẩu không trả lời được, dùng trước mặt người nam nhân này lại hoàn toàn mất đi tác dụng — đối phương còn độc miệng hơn cả mình.
Mà biểu tình mặt than phải cực lực duy trì, dưới loại hình thức ngôn ngữ chanh chua, nhất châm kiến huyết (nói trúng tim đen), không chút lưu tình, liên tiếp bị phá vỡ!
Trong lòng đứa bé đột nhiên cháy lên một loại ý chí chiến đấu không thể giải thích! Tương lai, nó nhất định phải đem người này châm chọc á khẩu không trả lời được! Mình nhất định phải mạnh hơn y!
Nếu hiện tại tiểu Snape biết cơ cấu của học viện Hogwarts, vậy nó nhất định sẽ khinh bỉ chính mình không bình tĩnh, quyết tâm cùng hành vi lỗ mãng giống như đám sư tử kia. Nhưng tiểu xà còn chưa lớn, dù sao không thể so sánh với Xà Vương tầng hầm cả thể xác và tinh thần đều đã quá mỏi mệt, nó bây giờ còn may mắn bảo trì được sức sống của người trẻ tuổi. Tuy mục tiêu lúc này của nó có chút rộng lớn quá mức, nhưng nếu lão ong mật nghe thấy được, nhất định sẽ nói “Nga, đứa nhỏ thân yêu của ta, ta thực chờ mong!”
Nhưng Severus đang ngủ say cũng không có nghe được tiếng lòng kinh người của đứa nhỏ, nếu không y sẽ vô cùng chờ mong nhìn thấy vận mệnh tương lai bi thảm của lũ sư tử.
Hậu quả nghiêm trọng nhất của một giấc ngủ thả lỏng chính là có thể nằm mơ, mơ một ít cảnh tượng mà bình thường bị đầu mình loại bỏ không muốn nhớ lại.
Severus bị vây trong cơn ác mộng không ra được, thống khổ nhận ra xung quanh mình đều là màu xanh và đỏ giao nhau. Y thề y không có hứng thú với cờ phù thủy, mà bốn phía cấu tạo giống như bàn cờ làm y càng thống hận loại hoạt động giải trí này.
Mỗi lần bước ra một bước có thể nhìn thấy càng nhiều ô vuông xanh đỏ, nhưng chạy tới chạy lui vĩnh viễn tìm không ra điểm cuối cùng.
Cái này tính cái gì? Làm ình chết chìm trong ác mộng sao?
Gián điệp hai mặt tâm trí kiên định dị thường đương nhiên sẽ không cho phép chính mình lựa chọn kiểu chết không phong cách Slytherin như vậy, nếu nói một loại màu sắc đại diện ột nỗi sợ hãi của mình thì tất nhiên, một loại màu sắc khác có thể đem nỗi sợ này tiêu trừ.
– Nga, y hung hăng khinh bỉ một chút đôi mắt xanh lam của lão ong mật cùng mái tóc bạch kim của khổng tước Malfoy vừa hiện ra trong đầu – cái này chính là cản tránh gió, cũng là phương pháp cứu giúp mình.
Màu đen, đúng, màu đen. Loại màu sắc vĩnh viễn đại diện cho bản thân mình.
Gợn sóng màu đen dần dần mở rộng, dưới chân Severus lan tràn ra bốn phía. Ô vuông xanh đỏ dần dần bị che khuất, màu đen hình như chậm rãi thành màu sắc duy nhất của thế giới này.
Vật thể màu xanh ở trạng thái trôi nổi dần dần ngưng tụ thành một bóng người xinh đẹp.
– Lily!
Đây là bộ dáng y vĩnh viễn không thể quên.
Bóng người màu xanh tới gần y, vươn tay chạm vào hai gò má y, lại trong nháy mắt tiếp xúc cả người đều tiêu tán. Y phát hiện trong mắt mình không biết từ lúc nào đã tràn ngập nước mắt, loại cảm giác cực kỳ đau lòng cùng tốt đẹp giống như được cứu chuộc y chưa bao giờ nhận thức.
– Lily……
Có lẽ, vô luận trọng sinh mấy đời hay luân hồi bao lâu thì đối với y, ý nghĩa của cái tên này cũng không bao giờ có khả năng tiêu tan. Đôi mắt xanh biếc kia đã khắc sâu vào nội tâm, vào linh hồn của Severus. Cho dù đã không còn cảm giác động tâm như thời thiếu niên khi đối diện với ánh mặt trời duy nhất của đời mình nhưng loại cảm tình này cũng không thể thay thế, không thể phai mờ.
Đắm chìm trong cảm giác thả lỏng mơ màng do tạm thời được cứu thục, Severus quên xoay người sang chỗ khác nhìn kết cục của màu đỏ. Nếu y nhớ rõ, y sẽ phát hiện, lúc màu đen đã gần như bao trùm tất cả mọi nơi, màu máu tươi kia lại thừa dịp y không chú ý, ở một góc phòng phản kích lại. Huyết sắc dần dần hòa vào bóng tối, hướng về phía nam nhân đang đờ đẫn tới gần, chậm rãi, chậm rãi ……
“Chết tiệt, mau thức dậy!”
Severus bỗng nhiên mở to mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung đối diện với một đôi hắc diệu thạch đang phẫn nộ. Đôi tay nhỏ bé của đứa nhỏ níu lấy quần áo của y, thanh âm tinh tế của trẻ con không ngừng mắng vào lỗ tai y.
“Nếu ngươi đã tỉnh thì đừng dùng thứ chất lỏng nhàm chán này làm ướt giường của ta!” Đại sư ma dược vì vừa mới tỉnh lại từ giấc mơ mà đầu óc bị đình chỉ hoạt động 0.01 giây, rốt cục dưới lời nói chế giễu châm chọc của tiểu xà non trẻ bắt đầu khởi động trình tự vận hành đầu óc.
Bởi vì vừa rồi chính mình không cẩn thận làm ra hành vi ngu xuẩn không đầu óc nào đó, cho nên đối với nọc độc tiểu xà phun ra, y lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
– Đã bao lâu không được ngủ một giấc bình thường như vậy?
Cuộc sống gián điệp hai mặt khiến mình cho dù đang ngủ cũng vẫn bảo trì tối đa cảnh giác. Rất nhiều năm qua, đũa phép của mình chưa bao giờ rời khỏi tay, trước khi đi ngủ cũng nhất định sẽ dọn sạch đầu óc, cự tuyệt bất kỳ giấc mộng gì xâm nhập. Vừa rồi chính là giấc ngủ an ổn đầu tiên của mình trong mười mấy năm qua, mà giấc mộng kia……
Giấc mộng kia cho y cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có.
Lắng nghe được âm thanh linh hồn khiến cho trong lòng đại sư ma dược có một chút vui mừng.
“Nếu ngươi đã khôi phục bình thường thì chúng ta có thể nói chuyện chính sự hay không?” Tiểu xà không kiên nhẫn nhìn chằm chằm nam nhân vô cùng thất thường trên giường. — Cho dù nhận thức không đến một ngày nhưng dựa vào sự mẫn cảm trời sinh của nó cũng có thể phán đoán ra, hiện tại người này cực kỳ không bình thường.
“Đương nhiên, tiểu tiên sinh, ta nghĩ chúng ta có thể đi thẳng vào chính đề.” Severus điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, dùng một loại thái độ chính thức nói chuyện với đứa nhỏ.
Tiểu Snape cũng cố gắng ngồi thẳng người lên, đối diện với Severus.
“Ta muốn biết quyết định của ngươi.”
“Nếu ký ức của ta không có vấn đề thì ta nghĩ ta đã đồng ý rồi.”
“Ngươi chỉ nói có khả năng.”
“Bởi vì cần chính ngươi chứng minh bản thân có đủ thực lực làm học trò của ta.”
“Vậy phương pháp dạy học thì sao?”
“Đợi sau khi ta dàn xếp xong việc của mình, ta sẽ tới tìm ngươi, đến lúc đó sẽ quyết định phương thức khảo sát và học tập.”
Tiểu xà lẳng lặng gật đầu.
– Cuộc đối thoại vừa rồi khó tin đến mức nào a! Giữa hai Severus có một cuộc nói chuyện bình thường như thế, không có châm chọc, không có chế giễu, không có dò xét cùng cố ý quanh co, lịch sử nên ghi nhớ giờ phút này.
Đối với câu trả lời khẳng định không chút nghi ngờ của đứa bé, Severus lựa chọn nâng một bên lông mày lên , nheo lại ánh mắt lẳng lặng phát ra nghi vấn.
“Nếu ngươi muốn hỏi, có phải đầu óc của ta đã cùng ngu ngốc đồng hóa, cho nên ta có thể dễ dàng tin tưởng một người vừa mới quen biết không đến một ngày, không thể cho ta chút bảo đảm nào trong lời hứa hẹn,” Tiểu Snape lại nâng cằm lên, biểu tình ngạo nghễ giống đối phương nói,“Như vậy giống như ngươi tin tưởng một đứa bé vừa nhận thức không đến một giờ, hơn nữa không hề đề phòng ngủ ở trước mặt nó, không thể nghi ngờ cũng sẽ bị quy về loại ngu ngốc không đầu óc.”
Rốt cục Severus lộ ra một nụ cười xem như có mang theo ý cười.“Tốt lắm, tiểu tiên sinh, ta cảm thấy vui sướng vì ngươi có tài ăn nói rất tinh xảo. Như vậy ta tin tưởng ngươi bằng lòng chờ sau khi sư phụ ngươi tìm được chỗ đặt chân, lại liên lạc với ngươi?”
Đứa nhỏ gật gật đầu.
“Như vậy, ta phải nói hẹn gặp lại.”
Dưới đôi mắt kinh ngạc của tiểu Snape, Severus lại sử dụng “Độn Thổ”. Miệng vừa niệm ra chú ngữ thì đồng thời y cũng biến mất trước mặt đứa nhỏ.
Tiểu xà bị dọa nửa ngày sau mới khép cái miệng mở thật to lại được. Bàn tay ẩn giấu dưới áo sơmi dài rộng nắm chặt – chính là loại cảm giác này, loại cảm giác cường đại, không bị người khác chi phối, không cần xem ánh mắt của người khác này. — Nó, theo đuổi loại lực lượng này.
– Nó nhất định phải đạt được !