Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn

Khai Giảng Cùng Tân Sinh


Bạn đang đọc Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn: Khai Giảng Cùng Tân Sinh


Tháng 9 năm 1972.
Không nói năm này xảy ra bao nhiêu chuyện, cũng không nói năm này có bao nhiêu người trở thành bức họa. Ngay ngày khai giảng trường Hogwarts năm nay, bọn nhỏ vẫn đúng giờ lên xe lửa, xuất phát về phía tòa lâu đài cổ xưa kia.
Đứa bé tóc đen mang vẻ mặt tối tăm ngồi một mình trong một căn phòng, tâm trạng của nó rất không tốt. Một tháng trước ông ngoại yêu thương nó nhất vừa qua đời – lão nhân khiến nó tôn kính từ tận đáy lòng – cứ như vậy mỉm cười nhắm hai mắt lại ngay trước mặt nó. Cho dù sau này đứa trẻ trưởng thành thành một người rất kiên cường, nhưng hiện tại Severus mười hai tuổi vẫn là một đứa bé, một đứa bé có chút trưởng thành sớm mà thôi.
Trong những tháng ngày ở cạnh nhau, lão nhân cho nó ấm áp cùng quan tâm khiến nó lần đầu tiên kiêu ngạo vì mình là một thành viên của gia tộc Prince, hơn nữa ngôn ngữ trí tuệ của trưởng bối cũng hòa tan sự cuồng nhiệt với sức mạnh vốn có trong lòng nó.
Nó yêu Taren Prince — tuy rằng nó chưa từng nói ra.
Từ khi lão nhân qua đời, thân thể mẹ vốn đã không tốt giờ càng suy yếu hơn. Khi nó rời đi, người phụ nữ vì tang cha mà vô cùng bi thương kia, vừa mới phục hồi từ một cơn bệnh nặng. Nó cực kỳ lo lắng mình rời đi có thể khiến mẹ càng thêm tiều tụy hay không.
– Mà người đàn ông kia, nghe nói là cha nó, tạm thời vì say rượu đánh nhau mà bị giam vào nhà tù Muggle — đây là chuyện tốt.
Nó cũng không lo mẹ không có người chăm sóc, gia tinh ở trang viên Prince được lệnh tạm thời phục vụ ở Spinner’s End.
– Tuy rằng nó hoàn toàn không thể lý giải loại sinh vật kỳ dị này, nhưng mà…… Không thể phủ nhận chúng nó là chuyên gia làm việc nhà.
Mà càng làm tâm trạng của nó thêm hậm hực là vì nam nhân âm trầm lạnh lùng cùng tên với nó, gia chủ đương nhiệm của gia tộc Prince. Tên kia cư nhiên ném nó một mình ở nhà ga rồi độn thổ mất! Rõ ràng từ học kỳ này tên khốn kiếp kia chính là giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám của nó, vậy mà không mang theo nó trực tiếp đến trường, lại muốn nó lãng phí mấy tiếng đồng hồ với một đám quỷ khổng lồ nhỏ phiền phức chết người.
Nghĩ đến đây, tiểu xà bất mãn hừ một tiếng.
– Nói cái gì ngồi xe lửa đến trường là quy định học sinh nhất định phải tuân thủ! Căn bản chính là ngại phiền phức cố ý quăng mình qua một bên!
“Nga, Severus, tôi biết ngay cậu nhất định sẽ trốn đi một mình!” Cửa đột nhiên bị kéo ra, thanh âm hoa lệ quấy nhiễu tiểu xà đang trong tình trạng áp suất thấp. Giọng điệu cùng giả cười mà tiểu quý tộc bạch kim vẫn tự hào cũng chỉ chiếm được một ánh nhìn tử vong được phát huy mười phần của đối phương.
“Malfoy ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng đã quên rồi sao!” Tiểu xà non trẻ đã bắt đầu mọc ra răng độc, “Hay là vì quá tưởng nhớ người bạn gái xinh đẹp kia của anh, làm cho đầu óc quái đản của anh đã bị nội tiết tố nhét đầy rồi phải không?” Đã có người muốn nghe mắng, Severus — Xà Vương tương lai — sẽ tuyệt không bỏ qua.
“Tôi biết cậu không có ý này, người bạn thân yêu của tôi.” Ở điểm này, tiểu khổng tước đã nhận được chân truyền của cha — lão khổng tước, “Cậu xem, tuy rằng tôi và Narcissa đã hai tuần không hẹn hò riêng, nhưng tôi vẫn vứt bỏ thời gian hạnh phúc tuyệt vời của mình để tìm kiếm một con rắn nhỏ mất tích, không phải sao?”
“Tôi nghĩ tôi không có vinh hạnh trở thành vật cưng của người thừa kế gia tộc Malfoy, tôi ở đâu cũng không liên quan đến anh. Hơn nữa……” Tiểu xà giả cười, “Tôi nghĩ thiếu gia nhà Malfoy và tiểu thư Black thường xuyên xả giao hẳn là sẽ lợi dụng bất cứ một vũ hội quý tộc để tăng tiến tình cảm của hai người. Cho nên không cần nói việc làm của anh vĩ đại bao nhiêu, như vậy sẽ khiến tôi phát ngán.”
“Cậu nói thế nào cũng được, Sev.” Cười không quan trọng, Malfoy chỉ nghe điều mình muốn nghe, “Đến toa xe của tôi ngồi đi, có rất nhiều người muốn làm quen với cậu.”

“Tôi không có chút hứng thú nào với trò chơi dối trá của quý tộc,” Ánh mắt Severus trầm trầm, “Tôi nghĩ anh rất rõ ràng, Lucius, bọn họ muốn làm quen chỉ là người có khả năng trở thành người thừa kế gia tộc Prince.”
Lucius thu nụ cười giả tạo về, nghiêm túc nhìn người bạn không được tự nhiên lại nhạy cảm của mình, “Tôi hiểu tâm tình của cậu, Severus. Lúc này nói mấy chuyện đó quả thật rất làm người ta bực bội. Nhưng mà……” Đôi mắt xanh xám chân thành nhìn màu đen, “Cậu là một thành viên của Prince, điều này không thể phủ nhận.”
Đứa bé tóc đen trầm mặc, nó hiểu ý của Lucius. Làm một thành viên gia tộc, nó cần phải — khi gia tộc xảy ra biến cố trọng đại, vì gia đình này chia sẻ một ít gánh nặng.
Nó biết hiện tại người nam nhân cùng tên với nó kia rất mệt, vô cùng mệt. Tuy rằng không biết, tại sao người đó lại chọn thời điểm này đến Hogwarts dạy học, nhưng nó biết, nam nhân đang bảo vệ gia đình này, bảo vệ nó. — Có lẽ nó cũng không nên tùy hứng như vậy.
“Tôi hiểu, Lucius.” Đứa bé lạnh lùng nói,“Nhưng tôi không am hiểu việc này…… Lát nữa làm hư chuyện……”
“Yên tâm, Sev.” Thiếu gia bạch kim kiêu ngạo ngẩng đầu, “Không có ai dám bất kính với bạn của Malfoy, cho dù có, Malfoy cũng tuyệt đối sẽ không cho phép.”
Đưa tay vỗ vỗ bàn tay được chăm sóc vô cùng cẩn thận của tiểu khổng tước, “Đi thôi, tôi không muốn còn chưa làm việc, thì lại bị hoa mắt trước.”
“Nga, Sev thân ái, vì sao cậu không thể thẳng thắn bày tỏ ca ngợi của cậu vậy?” Tiểu quý tộc bạch kim vô cùng đau buồn nói.
Tiểu xà làm một vẻ mặt “Mình muốn ói” ra, căm giận xoay người bỏ đi, áo chùng đen vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp hung hăng vứt người nào đó còn đang tự kỷ qua một bên.
– Gia tộc khổng tước dư thừa nội tiết tố đáng chết!
So sánh với cuộc sống thong dong [?] của tiểu xà trên xe lửa, vị giáo sư ma dược tiền nhiệm nào đó lại lần nữa ngồi trong văn phòng hiệu trưởng Hogwarts — hoặc nên nói là giáo sư ma dược tương lai – giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám đương nhiệm Severus, nhìn lão ong mật ngồi đối diện cười giống như Công Tước Mật lại tung ra loại kẹo mới, đột nhiên cảm thấy mình hình như lại bị lọt hố — hơn nữa còn là chính mình tự nhảy xuống.
– Taren chết tiệt, sắp chết còn thêm phiền phức ình!
Đại sư ma dược đen mặt, toàn thân phóng thích ra lãnh khí, ánh mắt âm u nhìn lão ong mật đang đẩy mạnh tiêu thụ đồ ngọt ình. – Tình cảnh quen thuộc cỡ nào! — Trong nội tâm hung hăng đánh chính mình, Xà Vương đau thương nghĩ.
“Nga, Severus, người trẻ tuổi hẳn là nên có sức sống chút. Thử chút nước mật bưởi thế nào?” Ánh mắt lão ong mật ánh mắt híp thành vầng trăng khuyết, bộ râu bạc thật dài run run, tự nhiên đẩy một ly đồ uống tỏa ra mùi vị ngọt ngán nồng nặc không biết tên về phía Xà Vương, biểu tình của người nhìn như thấy ma cà rồng đang nhảy điệu váy rơm, vô cùng vặn vẹo.
( .shenmeshi /Recreation/UploadFiles_4239/200705/20070510180558333.jpg) (còn gọi là điệu nhảy hô lạp, một điệu nhảy chú trọng động tác tay chân và eo. Đây là vũ điệu đặc trưng cho Hawaii, có nhiều hình thức biểu diễn: đơn hoặc nhóm)
“Tôi giả thiết, tiệc tối lập tức sẽ bắt đầu, Albus!” Xà Vương cắn răng uy hiếp nhè nhẹ, “Nếu cụ muốn đẩy mạnh tiêu thụ đồ ngọt của mình, tha thứ tôi không thể lý giải khẩu vị quỷ dị của cụ. Hoặc cụ căn bản là già rồi nên hồ đồ, đã không thể phân biệt được, sự khác nhau giữa đồ uống và thuốc độc?!”
“Nga, thầy không thích đồ ngọt sao? Thật là tiếc nha.” Lão ong mật hoàn toàn không tỏ ra chút tiếc nuối nào tự mình bưng cái ly chứa chất lỏng không biết tên kia lên, nhấp một ngụm đầy thỏa mãn. “A, cực kỳ độc đáo.” — Lão ong mật kiểm định.
– Quả thật cực kỳ độc đáo!

Gián điệp hai mang tiền nhiệm có sức nhẫn nại hơn người không ngừng tiến hành tự thôi miên chính mình — không thể vì giết chết cái lão ong mật phá hoại xã hội này mà bị tống vào Azkaban! Y là một Slytherin lý trí chứ không phải sư tử xúc động ngu xuẩn, điều này rất mất mặt!
Xà Vương cảm thấy mình hẳn nên bắt đầu suy xét làm sao thần không biết quỷ không hay xử lý lão già khốn kiếp này, sau đó hủy thi diệt tích. Mục đích tồn tại của sinh vật mặc áo chùng trăng sao quỷ dị đối diện này chính là khiến mình nổi điên – so với chúa tể hắc ám còn có lực sát thương hơn!
“Nếu không có chuyện gì khác, tôi không có thời gian uống trà chiều với cụ, Albus! Cụ có thể trao đổi tư tưởng với vật cưng của cụ!” Xà Vương hết sạch kiên nhẫn.
“Severus.” Lão hiệu trưởng phất tay trấn an Xà Vương đang nóng nảy, đôi mắt xanh thẳm nhìn đối phương từ phía sau cặp kính hình trăng khuyết, “Tôi mong thầy có thể giữ bình tĩnh, bất luận gặp tình huống gì.”
Tự hỏi những lời này có cạm bẫy gì không, Xà Vương trầm mặc một lúc lâu.
“Tôi cũng không phải sư tử ngu xuẩn.” Xà Vương mạnh mẽ xác minh thuộc tính của mình.
“Tôi biết, con trai. Thầy tuy không nhập học ở đây, nhưng tôi nhìn ra thầy hẳn là thuộc về xà viện. Nếu thầy tốt nghiệp ở Hogwarts, thầy có lẽ sẽ trở thành một Slytherin.” Dumbledore bình tĩnh nói ra, hình như không hề có chút hoài nghi nào đối với sự thật này.
“Không hề nghi ngờ.” Severus trả lời đầy kiêu ngạo, nhưng trong nội tâm y đang trải qua một trận phong ba.
– Nơi này đã không còn là trường học của y, nơi y từng xem như là mái ấm của y, nơi y trải qua những năm tháng cuối đời.
“Tôi nghĩ Taren đã nói cho thầy biết một ít về chuyện của các Nhà. Nhưng tôi cho rằng, đó dù sao cũng là phiến diện.” Lão hiệu trưởng ôn hòa nói, “Tôi mong thầy có thể thông qua hai mắt của mình để xác nhận, để đánh giá, để lý giải.”
“Đương nhiên.” Xà Vương nghiêm túc nói,“Tôi vĩnh viễn chỉ trung thành với trái tim và linh hồn mình.”
Trên mặt Dumbledore lộ ra nụ cười, “Tôi tin, con trai.”
“Không nên dùng sự hiểu biết vốn có của cụ để đánh giá tôi, Albus!” Severus đứng lên âm u nói, “Còn có…… Tôi không phải con của cụ!” Áo chùng đen bỗng tung bay, nam nhân toàn đen bước nhanh rời đi.
– Cho dù trở lại nơi này, y cũng không chịu sự khống chế của lão ong mật, không chịu sự khống chế của bất cứ kẻ nào!
Một lần nữa trở lại căn hầm thuộc về mình, Severus lẳng lặng hồi ức lại hành trình nhận chức giáo sư Hogwarts — hoặc nên nói là hành trình bị ép buộc trở thành giáo sư.
– Gặp quỷ cái phòng ngừa biến cố!
“Severus, con suy nghĩ rõ ràng rồi?”

“Đúng vậy, tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi đồng ý.” Thanh niên toàn thân đen nói không hề cảm tình. Giống như nội dung câu chuyện không liên quan gì tới mình.
“Con hiểu rõ ý nghĩa trở thành người thừa kế Prince không?”
“Có, bảo vệ gia tộc, bảo vệ người nhà, bảo vệ tôn nghiêm.” Vẫn lời trình bày thẳng thắn.
“Con có thể bảo đảm lập trường trong chiến tranh không?”
“Có, chúng ta vĩnh viễn trung lập, chúng ta chỉ làm theo niềm tin của bản thân, cho dù tan xương nát thịt cũng không kẻ nào có thể làm lung lạc ý chí của chúng ta.” Trong tiếng nói trống rỗng có một chút tự hào.
“Con có thể hết lòng tuân thủ lời thề của mình không?”
“Có, tôi kính dâng linh hồn của chính mình.” Câu trả lời kiên quyết không chút do dự.
“Ta, tộc trưởng đời thứ mười hai của Prince, Taren Agoda Prince tuyên bố, Severus Adrian Prince là người thừa kế của gia tộc ta, quyết định này có hiệu lực ngay tức khắc. Sau khi ta chết cậu ấy sẽ trở thành tân tộc trưởng của gia tộc Prince.” Trong tay lão nhân xuất hiện một cái huy hiệu do thanh kiếm và bụi gai hợp thành.
“Tôi vinh hạnh và trịnh trọng tiếp nhận.” Thanh niên vươn tay nhận lấy cái huy hiệu kia, huy hiệu lập tức phát ra ánh sáng bạc, sau đó dung nhập vào bàn tay tái nhợt.
“Nghi thức hoàn thành, con của ta.” Lão Prince có chút mệt mỏi nói, nghi thức lấy huy hiệu ra khiến ông tiêu hao một lượng lớn ma lực, “Quả nhiên cần phải sớm chọn ra người thừa kế.”
Trầm mặc đỡ lão nhân ngồi xuống, Severus cũng ngồi vào chỗ đối diện với lão nhân.
“Bước tiếp theo ông quyết định thế nào?” Bình tĩnh đặt câu hỏi, y sớm đoán được Taren nhất định còn có những chuyện khác muốn nói với y.
“Con rất hiểu ta, Severus.” Lão nhân vui mừng nở nụ cười, “Nhớ nguyên tắc của gia tộc không?”
“Chúng ta vĩnh viễn đứng ở trung lập.”
“Đúng vậy, không đầu nhập vào bất cứ phe nào, không trở thành công cụ thực hiện dã tâm của bất cứ kẻ nào.” Taren chăm chú nhìn thanh niên, “Cho nên, vì lý tưởng của chúng ta, chúng ta, hoặc nên nói là con nhất định phải có một chỗ dựa cùng hậu thuẫn. Đương nhiên cũng không phải chúng ta phụ thuộc vào hậu thuẫn này, mà là phải có một lợi thế để đặt điều kiện.”
Prince trẻ tuổi cau mày, y có dự cảm không dễ chịu, cảm giác giống như mình lại phải đi làm chuyện gì đó không thể không làm.
“Con biết ta đang nói gì, cũng biết uy hiếp lớn nhất của con là cái gì.” Nhìn hậu bối sắc mặt ngưng trọng, lão nhân thở dài nói, “Ta tin lúc con có quyết định cũng đã nghĩ đến hậu quả này, chúng ta nhất định phải chứng tỏ ọi người thấy lập trường của chính mình.”
“Cách tốt nhất để chứng minh chúng ta không phải thuộc phe chúa tể hắc ám là đầu nhập vào Dumbledore, nhưng đây là chuyện chúng ta tuyệt đối sẽ không làm. Nhưng vào Hogwarts dạy học lại ít nhất có thể chứng minh quyết tâm không muốn tham gia vào chiến tranh của chúng ta. Đồng thời nếu con và tiểu Sev đều ở trong trường, là hai thành viên cuối cùng của gia tộc Prince, hệ thống phòng ngự của trường học sẽ bảo vệ các con. Như vậy bàn tay của chúa tể hắc ám và tử thần thực tử sẽ không thể dễ dàng uy hiếp đến các con.”
“Mà đồng thời chúng ta cũng không công khai tuyên bố chúng ta giúp đỡ Dumbledore. Hành động như vậy vừa không phản đối Chúa tể hắc ám lại không ủng hộ Bạch Phù thủy, miễn cưỡng xem như một loại biện pháp vẹn toàn đôi đường.”
“Ông cho rằng người lãnh đạo của hai bên hắc bạch sẽ mắc mưu dễ dàng như vậy?”Severus cười trào phúng.

“Không, mục đích của chúng ta chỉ là để bọn họ hiểu được lập trường của Prince — trung lập.”
“Trong chiến tranh không người nào có thể bo bo giữ mình .” Chiến sĩ từng trải qua chiến tranh trống rỗng nói.
“Vậy thì phải xem lựa chọn của con, Severus, lựa chọn của người thừa kế gia tộc Prince.” Taren tín nhiệm nói, “Ta tin vào quyết định của con, bất cứ lúc nào, con của ta. Con là Slytherin mềm lòng nhất mà ta từng thấy!”
“Ông nói đùa gì vậy!” Xà Vương cảm thấy bị vũ nhục. Làm Xà Vương tầng hầm lúc trước liên tục mười mấy năm đứng đầu bảng “Giáo sư khiến người ta sợ hãi nhất”, y mềm lòng lúc nào!
“Con không để ý quy định ngu xuẩn, nhưng đối với người và việc con thật sự để ý, con luôn luôn đều rất mềm lòng, cực kỳ mềm lòng. Con thật sự rất đơn thuần, con của ta.”
Xà Vương cảm thấy mình đã tức giận đến mức nói không ra lời. — Được rồi, được rồi, y chỉ là không có biện pháp với người già và trẻ em, cho nên y mới chán ghét hai loại sinh vật không biết trong đầu suy nghĩ cái gì này nhất!
“Đến Hogwarts làm giáo sư?”
“Đúng vậy, Severus, con có thể xin chức giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám. Nghe nói chức vị đó mỗi năm đều thay đổi người.” Giọng điệu của Taren có chút châm chọc.
– Nga, được rồi được rồi, dù sao mình cũng không phải không có kinh nghiệm. Một lần nữa trải nghiệm cảm giác tra tấn đám tiểu quỷ không đầu óc kia, cũng không phải hoàn toàn không có lạc thú!
Xà Vương nỗ lực thuyết phục chính mình, trở về dạy học cũng không có gì không thể.
“Dumbledore là một phù thủy vĩ đại, cũng là một hiệu trưởng vĩ đại. Nhưng con người dù sao cũng không thể hoàn mỹ được, con của ta, rồi con sẽ hiểu.”
“Taren……” Severus do dự một chút, biểu tình rối rắm trên mặt cho đối phương biết lời nói kế tiếp của y có khả năng thật đáng sợ, “Tôi không biết ông có phát hiện hay không…… Phát hiện……” Vén tay áo lên y nghiêm túc cho lão nhân thấy bí mật dơ bẩn nhất của mình — Dấu hiệu hắc ám.
Nhìn thấy dấu hiệu màu đen xấu xí trên làn da tái nhợt kia, vẻ mặt của lão nhân rõ ràng ngưng trệ trong chớp mắt, ngay lúc Severus muốn mở miệng giải thích, Taren lại đánh gãy y.
“Ta chỉ muốn hỏi con một vấn đề, Severus.” Lão nhân nghiêm túc nói, nhưng trong giọng nói cũng không thể hiện bất cứ sự không tín nhiệm nào. “Con có thể nói cho ta biết, đời trước khi con nghênh đón tử vong, linh hồn của con có sa đọa không?”
“Không có!” Trả lời không chút do dự, “Tôi chưa từng bán đứng linh hồn của chính mình.”
“Vậy……” Nhẹ nhàng chạm vào dấu hiệu vặn vẹo kia, người bị chạm vào khẽ run một cái, lại ổn định thân thể. “Đây chỉ là nhắc nhở, một nhắc nhở con không nên giẫm lên vết xe đổ mà thôi. Không cần để ý nó, con của ta.”
Thanh niên cúi đầu thật thấp, y chưa bao giờ biết ơn một người như thế này. Nếu năm đó thứ lão hiệu trưởng cho y là lý do sinh tồn, thì Taren cho y chính là sự tín nhiệm quý giá nhất. Đây trở thành sự hỗ trợ cho y một mình tiếp tục đi trên con đường đầy chông gai, cho dù cô độc, y vẫn sẽ đi tiếp, một mình, tuyệt không quay đầu!
Nội tâm bình tĩnh bắt đầu gợn sóng, tân giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám kiên định mở đôi mắt hắc diệu thạch như màn đêm ra, ánh mắt của y thâm thúy mà cố chấp. Y đứng dậy rời khỏi hầm, đi về phía đại sảnh.
– Y muốn đi chào đón “Tiểu quỷ phiền chết người” này cùng với cuộc đời hoàn toàn mới của y.
Ở phía sau y, áo chùng đen tung bay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.