Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn

Rời Đi Cùng Lựa Chọn


Bạn đang đọc Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn: Rời Đi Cùng Lựa Chọn


1h sớm tháng 8 năm 1972 trời không âm u, thế nhưng ngọn núi phía sau trang viên Prince lại tràn ngập bi thương. Một ngôi mộ mới tinh đứng sừng sững trên sườn núi xanh biếc, trên bia đá cẩm thạch trắng ngần khắc sâu hàng tế văn đen thẫm. Nét chữ thon dài mà sắc bén.
Lời văn rất dài, gần như ghi lại toàn bộ nhân sinh của Taren Prince – từ khi sinh ra đến lúc tử vong, ông đã bước từng bước đến hết cuộc đời như vậy. Gia chủ đời thứ mười hai của gia tộc Prince, hiện đã vĩnh viễn ngủ say nơi thung lũng an bình lặng thinh này, giống như nụ cười lúc ông còn sống, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Người đến viếng rất nhiều, có bạn học và giáo sư thời ông còn đi học, cũng có bạn bè mà ông kết giao sau này. Khác với rất nhiều tang lễ ở thế giới ma pháp, mỗi học viện đều có người đến tham gia lễ truy điệu.
Ravenclaw, Huflepuff, Gryffindor, Slytherin cùng tập trung ở chỗ này, sư tử và độc xà luôn luôn xung khắc như nước với lửa, lúc này lại bình an không gây hấn. Bọn họ chỉ đến để tiễn đưa một lão nhân, một lão nhân đáng giá tôn kính.
“…… Khi ông ấy đến thế giới này, ông ấy chỉ có một mình; Khi ông rời đi thế giới này, ông ấy hạnh phúc. Rất nhiều người sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ông, cuộc đời của ông ấy sẽ được ghi vào sử sách, lý tưởng của ông ấy sẽ được lưu truyền……
Ông ấy cứ rời khỏi như vậy, bất kể có nhiệt tình yêu thương thế giới này bao nhiêu, cũng bất kể trên đời có bao nhiêu người yêu thương ông ấy thế nào. Ông ấy không nghe thấy lời níu giữ của chúng ta, nhưng chúng ta sẽ nhớ kỹ tên của ông ấy – Taren Prince, sinh ra trong hy vọng, lớn lên trong chiến hỏa, rời đi trong chúc phúc. Ông ấy rời đi bình tĩnh mà lại đột ngột, thậm chí ông ấy không để cho những người yêu thương mình cơ hội ôm lấy ông. Nhưng khi ông ấy nhắm hai mắt lại, ông ấy sẽ nghe được lời cầu nguyện của chúng ta, sẽ cảm nhận được lời chúc phúc của chúng ta……
Ông ấy là một người vĩ đại, Merlin phù hộ linh hồn ông!”
Albus Dumbledore, vị bạch phù thủy lớn tuổi, hiệu trưởng Hogwarts dùng ngữ điệu tràn ngập bi thương cùng ca ngợi đọc điếu văn cho Taren Prince, vị gia chủ quá cố của gia tộc Prince. Trong đôi mắt mà lam của cụ chợt hiện ra ánh lệ, nhưng khuôn mặt già nua lại kiên định dị thường.
Trước mộ bia, Eileen Prince Snape khóc ngã xuống đất, con trai của bà, Severus Snape dùng cánh tay mảnh khảnh cố sức đỡ lấy bà. Cậu bé mở to đôi mắt đen bóng, không cho chất lỏng bên trong chảy ra, nhưng trên khóe mắt và lông mi của nó lại vẫn hiện rõ vệt nước mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt, hàm răng cắn lấy môi dưới, thân thể gầy yếu hơi hơi run rẩy, nhưng lại quật cường không chịu phát ra bất kỳ âm thanh gì.
– Đứa bé mười hai tuổi ngay lập tức trưởng thành lên rất nhiều.
Nam nhân tóc đen mắt đen câm lặng mà xa cách đứng một bên. Vẻ mặt y chỉ có một mảnh trống rỗng, lặng lẽ đến mức thậm chí không cảm giác có sinh khí. Thân hình cao gầy được hắc bào bao bọc đứng thẳng tắp, tấm lưng buộc chặt cứng ngắc, hai tay giấu trong hắc y siết chặt lấy nhau, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu.
Hai mắt của y khô ráo, trong mắt không có một giọt nước mắt; Sắc mặt y tái nhợt, trên mặt không chút huyết sắc; Bờ môi của y xanh tím, trên môi không còn sức sống. Y đứng ở chỗ đó, lẳng lặng, nhưng không một ai dám đi quấy rầy y. Xung quanh y giống như chân không, áp khí trầm thấp băng lãnh khiến những người muốn thử đều lùi bước.
– Y cần bình tĩnh. Y phải bình tĩnh.
Mọi người nối tiếp nhau đặt hoa trước bia mộ, động tác của mỗi người đều vô cùng thành kính. Bọn họ tiễn đưa lão nhân ngủ say ở nơi này.
Severus không biết lễ tang kết thúc khi nào, cũng không biết khi nào mà cả ngôi mộ cũng chỉ còn một mình y. Khi y rốt cục tỉnh lại từ những suy nghĩ sâu lắng, trên sườn núi phủ kín cỏ xanh chỉ còn tấm bia mộ màu trắng cùng những đóa hoa xinh đẹp.
– Y, là sinh mệnh duy nhất còn sót lại ở nơi chỉ tồn tại hắc ám này.
Đi chầm chậm đến trước mộ, y nhìn chằm chằm vào mộ bia. Lão nhân ôn hòa từ ái kia ngủ say ở nơi này. Tuy thời gian hai người họ quen biết không đến một năm, nhưng y sớm xem lão nhân là trưởng bối, là thân nhân của mình. Kiếp trước cô độc cả đời, đến khi chết cũng chỉ có tên nhãi nhà Potter ở bên cạnh khiến y chết không nhắm mắt. Kiếp này lại có thể quen biết lão giả cơ trí từ rất sớm, y rất cảm kích, rất vui mừng.
Hiện tại lão nhân này cũng đi rồi, nhớ lại cuộc nói chuyện ngày đó giữa ông ấy và mình, Severus hiểu được Taren Prince chưa bao giờ lưu luyến một cuộc sống trường sinh. Ông nói rằng mình rất hạnh phúc, có thể ở những ngày tháng cuối đời giải hòa với con gái, nhận lại cháu ngoại, thậm chí Merlin còn tử tế để cho ông nhìn thấy cháu ngoại trưởng thành sau này nữa chứ.

– Vậy, đã quá đủ rồi.
– Không, mấy thứ này không đủ, rất không đủ!
Lão khốn kiếp chết tiệt xem người khác như thằng đần mà đem ra đùa giỡn! Tại sao không nói sớm nột chút, tại sao không nghĩ cách kéo dài sinh mệnh, tại sao đến cuối cùng vẫn có thể bình tĩnh như vậy!
– Ta, là đại sư ma dược vĩ đại nhất a!
Severus cắn chặt răng, hai mắt vẫn trống rỗng như trước, nhưng lại gắt gao nhìn chằm chằm khối mộ bia kia. Y hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào, cho dù đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, người mà lão nhân lo lắng nhất vẫn luôn là chính mình – một đứa cháu ngoại không thể tính là cháu ngoại của ông.
—————————————————————————————————-
“Severus,” Lão nhân ngồi trên sô pha đột nhiên gọi tên thanh niên đang đọc sách ở đối diện. Đối phương nhướn mày làm một động tác nghi vấn kinh điển.
“Có một tin xấu cần nói với cậu” lão nhân chậm rãi nói. Thanh niên đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn lão nhân chằm chằm.
“Không cần nghiêm túc như vậy, con ta, ta chỉ mong cậu có thể giữ bình tĩnh.” Nhìn đôi lông mày của đối phương nhíu chặt lại, Taren nâng tay vò vò đầu, hình như có chút không biết làm sao.
“Ta chỉ muốn nói cho cậu biết, ta có thể sẽ không sống lâu lắm.” Biểu tình của đối đối phương đột nhiên trở nên kinh hoàng, sau đó thay đổi thành vô cùng phẫn nộ, trước khi đối phương mở miệng, ông phất tay đánh gãy y.“Ta đã nói, mong cậu giữ bình tĩnh.”
“Ngươi chết tiệt khiến cho ta giữ bình tĩnh thế nào!” Thanh âm giận dữ đánh vỡ sự yên tĩnh vốn có trong phòng, toàn thân thanh niên hắc y đều phóng thích ra hơi thở nguy hiểm.
“Đừng như vậy, con ta. Người già đi, chung quy sẽ có một ngày phải đi gặp Merlin.” Taren bình tĩnh nói.
“Dumbledore hơn một trăm tuổi còn rất hoạt bát!” Severus lập tức phủ định lời giải thích này.
“Cậu hẳn là biết,” Taren chân thành nhìn hậu bối của mình, “Người gia tộc Prince luôn luôn đoản mệnh. Cha và ông nội của ta đều qua đời ở tuổi này.”
– Các đại sư ma dược do quanh năm ngâm mình trong các loại ma dược làm thân thể có tính kháng dược rất mạnh, ma dược bình thường không hề có tác dụng với bọn họ. Thế nhưng hành vi tự lấy thân mình thí nghiệm lại khiến trong cơ thể họ lắng đọng một lượng lớn độc tố, các loại độc tố này tăng dần theo năm tháng sẽ từ từ ăn mòn thân thể bọn họ. Thêm nữa, các đại sư còn có một đặc điểm chung là không thích ánh nắng mặt trời, không muốn vận động. Kết quả tổng hợp lại của tất cả những việc này, chính là trong gia tộc Prince – Gia tộc nổi tiếng về ma dược, tuổi thọ của các thành viên đều rất ngắn.
Điều này Severus biết. Nhưng y tuyệt đối không thể lý giải thái độ của Taren — loại thái độ không hề lưu luyến, không hề để ý chút nào này.
“Ngươi không phải mới biết được gần đây.” Severus âm trầm nói.
“Phải, thật ra mấy năm trước ta đã cảm thấy thân thể của mình nhanh chóng lão hóa.” Lão nhân thở dài nói, “Ta vốn cho rằng ta sẽ cô độc lặng lẽ chết đi, đến chết cũng không thể gặp lại thân nhân.”

“Nhưng hiện tại đã khác, hiện tại đã khác rồi Severus. Ta rất vui vẻ, hoặc có thể nói ta rất hạnh phúc, con của ta.” Thanh âm vô cùng thỏa mãn của lão nhân làm người thanh niên Prince xúc động, y sững sờ nhìn đối phương, hình như muốn tìm lý do phản bác lại, nhưng không có kết quả.
“Ta……” Thanh niên suy sụp dựa vào sô pha, di chuyển ánh mắt không nhìn đôi mắt màu nâu sậm của đối phương, y có chút nghẹn lời.
“Không cần lo lắng, con ta, ta không có bất cứ đau đớn gì.”
“Ta không phải quỷ khổng lồ không có đầu óc, ai lo lắng loại chuyện nhàm chán này. Taren ngươi đang học theo sư tử sao?” Phản bác một cách điên cuồng, hai mắt trống rỗng của thanh niên có chút bối rối hiếm thấy.
“Ta biết, ta biết, Severus, ta biết lo lắng của cậu. Nhưng chuyện ta muốn nói hôm nay không phải chuyện này.” Lão nhân nghiêm túc nhìn đối phương, bắt buộc người đang tức giận bình tĩnh lại. “Ta muốn cậu cẩn thận suy nghĩ một vấn đề, sau đó cho ta một câu trả lời chắc chắn.”
Đôi mắt đen chưa tiêu tán tức giận trừng đôi mắt nâu sậm, xà vương giảm bớt khí thế lại.
“Ta hy vọng đây không phải một trò đùa nhàm chán không đầu óc.” Severus hừ lạnh nói.
“Đương nhiên, đương nhiên, Severus. Ta sẽ không lấy gia tộc Prince cùng sinh mệnh của những người ta yêu quý ra vui đùa.” Taren đứng lên, hơi hơi nâng cằm lên, bày ra dáng vẻ quý tộc hiếm có, ông trịnh trọng hỏi, “Severus, cậu có nguyện ý trở thành người thừa kế của gia tộc Prince không?”
Xà vương thanh niên sững sờ, y kinh ngạc nhìn lão nhân trước mặt, trong nháy mắt, y cảm thấy lão nhân cực kỳ cao lớn, khuôn mặt thương lão cũng không thể che giấu tinh thần toả sáng của ông, sinh mệnh kết thúc cũng không thể làm ông lùi bước.
Y bất an nhúc nhích một chút, vẻ mặt hơi bối rối. Há miệng thở dốc nhưng không có phát ra âm thanh, y vô cùng sốt ruột nắm lấy vải sô pha, vắt chéo hai chân, muốn biểu hiện mình đang rất thoải mái.
“Không cần vội trả lời, con ta, hãy nghe ta nói hết đã.” Tộc trưởng Prince đương nhiệm ngăn cản toan tính lên tiếng để che giấu bất an của đối phương, bình tĩnh nói, “Severus, có mấy vấn đề cậu vẫn không hỏi ta, đây là sự tôn trọng của cậu đối với ta, nhưng ta cho rằng cậu có quyền được biết. Mà sau khi nói hết, cậu cần nghiêm túc suy nghĩ những lời nói vừa rồi của ta.”
Thanh niên chậm rãi gật đầu, y biết sẽ có càng nhiều sự thật bày ra trước mặt y.
Đứng trước bia mộ nhớ lại những lời nói của lão nhân, Severus cảm thấy mâu thuẫn và dao động trước nay chưa từng có.
– Đúng vậy, y không muốn, không muốn lại bị cuốn vào quỹ tích lịch sử. Y muốn sống một cuộc sống bình lặng, bất cứ kẻ nào cũng không cần tới quấy rầy y, âm mưu, gia tộc, phân tranh, huyết thống cái gì, để cho tất cả chúng đi gặp Merlin đi thôi.
Tâm nguyện lớn nhất của y chính là cả đời có thể sống chung với ma dược yêu quý của mình, cắt, nghiền nát, nấu, quấy…… Loại cảm giác tuyệt vời này, đối với y, hấp dẫn hơn rất nhiều so với bất kỳ một lực lượng nào.
– Y chịu đủ cái cảm giác chết tiệt bị kẹp giữa hai đại ma vương. Sự bình lặng khó được trong mấy ngày này làm y không bao giờ muốn cùng bất cứ bên nào nhấc lên quan hệ.
Nhưng mà…… Đúng như lời nói của Taren, cái tính trách nhiệm luôn luôn xuất hiện ở thời điểm không nên xuất hiện kia của y!
– Hơn nữa, ở thời đại hỗn loạn muốn duy trì tuyệt đối trung lập là không có khả năng, trừ khi ngươi muốn để mặc cho người khác xâm lược. Bởi vì nếu không nghiêng về bất kỳ bên nào, khi ngươi gặp nguy hiểm cũng không có bên nào ra tay giúp ngươi. Trừ khi ngươi đủ mạnh, hoặc căn bản không tồn tại thứ gì mà ngươi muốn bảo vệ.

– Hiển nhiên, đối với trường hợp của Severus, hai điểm này y đều không có đầy đủ. Y không mạnh đến mức có thể đối kháng với chúa tể hắc ám hay bạch phù thủy, cũng không phải không có gì quyến luyến.
Cho nên y chỉ có thể lựa chọn, một lựa chọn tê tâm liệt phế!
– Phải, phải, trên thực tế y lại lần nữa đặt mình lên nơi đầu sóng ngoạn gió. Lại lần nữa khiến mình bại lộ dưới răng nanh của hai bên.
– “Severus, năm đó ta xóa tên Eileen khỏi gia tộc Prince còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, thật ra là không muốn để nó bị cuốn vào chiến tranh tàn khốc.”
“Gia tộc Prince tuy là một gia tộc lớn, cũng là một đại quý tộc như Malfoy. Nhưng nguyên nhân chúng ta luôn luôn chỉ chiếm một vị trí nhỏ nhoi ở thế giới ma pháp là vì tài năng ma dược truyền lưu qua nhiều thế hệ của chúng ta. Cho nên chúng ta cũng không giống quý tộc Slytherin cường điệu thuần huyết.”
“Chúng ta tuy rằng không có liên hôn với Muggle, nhưng trong gia tộc Prince có rất nhiều phù thủy lai và phù thủy xuất thân Muggle tồn tại. Bà ngoại của ta chính là một máu lai.”
“Nhưng làm một quý tộc nhất định phải biết cách bảo vệ chính mình cùng gia tộc. Eileen rất yếu đuối, cũng quá nhát gan, nó không thể gánh vác trách nhiệm gia tộc. Nếu nó gả cho phù thủy, ta còn có thể chọn cho nó một người chồng thích hợp giúp quản lý gia tộc, chỉ cần trong các đứa con của chúng có một đứa họ Prince là được.”
“Nhưng Eileen gả cho Muggle. Bất kể là vì chính nó hay vì Prince, ta cũng không thể để nó kế thừa gia tộc. Cho nên xoá tên nó là lựa chọn duy nhất của ta.”
Khi nói đến đây, lão nhân tạm dừng, Severus có thể cảm nhận được sự đau lòng của ông. Sau khi sống chung, y biết rõ hơn bất cứ kẻ nào lão nhân đối diện yêu thương con gái mình đến mức nào, cho dù người kia không phải một tiểu thư quý tộc đủ tiêu chuẩn.
“Từ khi Eileen rời đi, ta vẫn nghĩ rằng gia tộc Prince sẽ bị tuyệt hậu. Tuy rằng ta biết Eileen có con, ta còn lén quan sát đứa bé kia. Nhưng đứa bé quá nhỏ vẫn không thể đảm đương trọng trách gia tộc, huống chi Eileen căn bản hoàn toàn không nói bất cứ chuyện gì về thế giới ma pháp, về gia tộc Prince cho nó biết.”
“Hơn nữa, tuy tàn nhẫn, nhưng ta không thể dễ dàng giao gánh nặng gia tộc lên người đứa bé kia, bởi vì làm như vậy chẳng khác nào đặt nó vào răng nanh của các quý tộc, hoặc nói càng trắng ra là vào phạm vi của tử thần thực tử, vào trước mắt Lord Voldemort. Trong loại hoàn cảnh như vậy đứa nhỏ chưa từng được huấn luyện làm sao có thể bảo vệ được tư tưởng của mình. — Cho dù tương lai nó có thể vô cùng kiên cường!”
Lão nhân nhìn cháu ngoại sau khi trưởng thành của mình, ông biết khi còn nhỏ chàng trai này cũng phải trải qua vô số thống khổ cùng ức hiếp, nhưng những chướng ngại này không đánh bại được y, ngược lại làm y trưởng thành.
– Ông cảm thấy thật vui mừng.
“Sự xuất hiện của cậu mang đến hy vọng cho ta, con của ta. Lần đầu tiên ta nhìn thấy cậu trên báo, ta đã có một loại cảm giác, một loại cảm giác rằng cậu chính là cháu ngoại của ta.”
Taren ra hiệu bảo thanh niên hắc y nghe mình nói tiếp, Severus hiểu được tiếp theo mới là bí mật che giấu sâu nhất của gia tộc.
“Không ai biết, gia tộc Prince từng có một vị tổ tiên điên cuồng ham thích nghiên cứu ma dược linh hồn. Thề nhất định phải làm ra ma dược có thể chứa đựng linh hồn, để cầu trường sinh. Tuy rằng cuối cùng người đó thất bại, chết vì chính ma dược do mình tạo ra. Nhưng ông ta giúp gia tộc lưu giữ lại một lượng lớn tư liệu nghiên cứu về linh hồn. Mà trong đó có một quyển là về chuyển sinh. Chúng nó đều để trong mật thất của trang viên, chỉ có gia chủ mới có thể xem.”
Thanh niên hắc y giật mình mở to hai mắt, lão nhân ra dấu ý bảo y tiếp tục nghe.
“Đồng thời, có một sản phẩm nghiên cứu kèm theo, hắn sáng tạo ra khế ước linh hồn của gia tộc. Hắn dùng bản thân cùng con của chính mình làm đối tượng thực nghiệm, đưa loại ma pháp gia tộc kia vào trong huyết thống. Phù thủy hễ có huyết thống Prince đều tự động chứa loại khế ước ma pháp này. Bởi vì là truyền thừa, cho nên chỉ có trưởng bối mới có thể cảm nhận thấy dấu hiệu của hậu bối, mà chiều ngược lại thì không thể thành công. – Phương pháp này so với ma pháp huyết thống càng thêm chuẩn xác hữu hiệu. Cách này có thể giúp thành viên gia tộc của chúng ta không bị thất lạc.”
“Đây cũng chính là nguyên nhân ta có thể nhận ra cậu.” Cuối cùng lão nhân tổng kết.
“Vậy, mẹ của tôi……” Severus nhịn không được đặt câu hỏi.
“Eileen không biết chuyện này. Cho dù nó có cảm giác thân cận khác thường với cậu, nó cũng không thể đoán ra cậu chính là con trai của nó. Huống chi ở thời đại này cậu vẫn còn tồn tại, ta nghĩ việc này cũng có khả năng hòa tan bớt loại cảm giác đó.”

“Có một dạo ta lo lắng linh hồn cậu và Sev có khả năng xung đột hay không, dù sao Merlin không thể để hai linh hồn giống nhau cùng tồn tại đồng thời. Nhưng cậu đã có thể xuất hiện ở nơi này, thì ít nhất chứng minh sự tồn tại của cậu là hợp lý. Còn về các vấn đề khác, bây giờ còn rất khó đoán.”
“Nhưng Severus.” Nét mặt của lão nhân có chút lo lắng, “Linh hồn của cậu cũng không ổn định, cậu phải chú ý điều này.”
Thanh niên gật gật đầu, lão nhân tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Mà hiện tại ta nóng vội để cậu quyết định vấn đề có thừa kế hay không, cũng không phải bởi vì ta không còn sống được bao lâu, mà là…… Cậu có biết không, Đức có tin tức truyền đến.”
Nét mặt của thanh niên biến đổi rõ ràng khi nghe được chữ “Đức”.
“Gellert Grindelwald vượt ngục thành công, hiện tại không biết tung tích.” Lão nhân thở dài một tiếng, “Ta lớn lên trong cuộc chiến tranh đó.”
“Tuy rằng lần chiến tranh đó, chiến trường chủ yếu là ở Đức, nhưng nước Anh vẫn bị ảnh hưởng rất lớn. Ta không nhớ rõ sự việc cụ thể, nhưng ta tuyệt đối không bao giờ quên loại cảm giác này — khủng bố cùng kinh hoàng. Mỗi ngày người ta đều sống trong sợ hãi, ai cũng không thể được yên ổn.”
“Gellert Grindelwald và Voldemort vô cùng giống nhau, nhưng có một sự khác biệt hoàn toàn. Hắn so với Voldemort càng cố chấp, thậm chí có thể nói rằng đó đã là chấp niệm. Nhưng không người nào biết loại chấp niệm này là gì, bởi vì cho dù vẫn luôn tuyên dương thuần huyết, hắn lại chưa bao giờ thật sự lôi kéo các quý tộc, cuối cùng lại lấy thân phận chiến sĩ một mình nghênh chiến với Dumbledore rồi bị đả bại, mà không phải lấy tư thế vương giả ngồi trên vương tọa – mấy việc này đều cho thấy hắn không giống chúa tể hắc ám hiện tại.”
Thanh niên nhíu nhíu mày, y cũng không phải rất hiểu rõ quan hệ giữa chúa tể hắc ám đời thứ nhất với lão hiệu trưởng, nhưng y biết khi hai người còn trẻ từng là bạn bè.
“Nhưng chính bởi vậy, hắn mới càng nguy hiểm. Nếu hắn không thay đổi, vẫn mang theo loại chấp niệm nguy hiểm này, lại còn liên thủ với Voldemort, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. An toàn của gia tộc Prince cũng sẽ bị uy hiếp rất lớn.
– Ưu thế của chúng ta quyết định chúng ta sẽ là một trong các trọng điểm tranh đoạt của hai bên. Tầm quan trọng của một đại sư ma dược trong chiến tranh, Grindelwald từng phát động chiến tranh không thể không biết. — Chúng ta cần phải đề những rắc rối có thể xảy ra.”
Lần đầu tiên thanh niên hắc y cảm thấy bất đắc dĩ đối với tài năng của mình.
“Mỗi gia tộc đều có chú ngữ phòng hộ của chính mình, chúng ta cũng vậy, chỉ cần gia tộc này có gia chủ tồn tại, thì loại chú ngữ này sẽ phát huy công hiệu. Công hiệu kia có thể bảo vệ tất cả thành viên của gia tộc.
– Đây cũng nguyên nhân căn bản khiến ta muốn cậu làm ra lựa chọn.” Lão nhân chờ mong nhìn đối phương, “Ta hy vọng cậu, Severus, có thể làm ra lựa chọn.” –
– Lão già này vĩnh viễn đều tự quyết định.
Gia chủ hắc y tân nhiệm của gia tộc Prince yên lặng khẽ chạm lên bia đá cẩm thạch lạnh như băng, một giọt nước mắt len lén chảy ra từ khóe mắt, rơi xuống những đóa hoa màu trắng, bắn ra tia sáng trong ngần.
__________________________
Ông Taren đã ra đi, thật buồn, nhưng vẫn là câu nói cũ: sống nhiều hay ít không quan trọng, vấn đề là có hạnh phúc và thỏa mãn hay không mà thôi, ít nhất thì lúc ra đi ông cũng cảm thấy hạnh phúc mà ^^
Chỉ tội cho giáo sư, pải nói là Taren là người duy nhất trên đời này biết rõ lai lịch cũng như thương xót cho hoàn cảnh của giáo sư… Thế mà … Haizzzzz~ Thật buồn.~ Mọi người có thấy thế không?
Vẫn còn nhiều chuyện khá xót xa còn nằm đằng sau mọi người ạ…
Thôi, nói tới đây thôi, mạng hơi mạnh lên một chút là nhào lên post truyện đấy, có ai khen Vân ko nào


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.