Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn

Dây Dưa Cùng Trở Về


Bạn đang đọc Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn: Dây Dưa Cùng Trở Về


“Không nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, Severus.” Nam nhân anh tuấn mang đôi mắt màu đỏ dùng ngữ khí cực kỳ không kiên nhẫn uy hiếp, thanh niên hắc y đối diện thở hổn hển.
—— Chết tiệt, vì sao Hắc Ma Vương lại xuất hiện ở chỗ này!
Hơn nữa vì sao hắn chết tiệt cái gì cũng không nói liền trực tiếp công kích chính mình, y làm chuyện gì khiến chúa tể hắc ám tức giận sao? Nhưng nếu cực kỳ tức giận, thì tại sao người đối diện còn mang nụ cười đểu trên mặt. Hơn nữa từ lúc bắt đầu chỉ dùng các loại lời nguyền giày vò y, mà không trực tiếp thưởng cho y một cái “Avada Kedavra”!
Đặc biệt khiến Xà Vương muốn giết người là cái gì kêu – không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta – Ngươi không nói muốn làm gì, ta sao có thể biết phải làm thế nào!
Hoàn toàn không hiểu ra sao, trong lòng Xà Vương không chút keo kiệt hỏi thăm cả nhà từ trên xuống dưới của Ma Vương, thậm chí không buông tha xà tổ đại nhân của học viện mình.
Y thật muốn biết tên chết bầm khoác da Ma Vương có tư duy có thể so với Mandrake, hành động thì như lũ sư tử ngu xuẩn này đến tột cùng muốn làm gì.
—— Đúng vậy, y biết rõ, người này không phải Hắc Ma vương. Chỉ có cùng một khuôn mặt mà thôi.
Dựa vào vách tường, Severus há lớn miệng thở hổn hển, đôi mắt màu đen nhìn chăm chú kẻ địch đối diện, thân thể đã cực kỳ mệt mỏi không chịu khống chế run rẩy.
—— Chật vật đến như thế! Thật sự rất mất mặt!
Nam nhân trước mặt có mái tóc đen và đôi mắt màu đỏ, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Đúng vậy, giống hệt Lord Voldemort. Thế nhưng đối với y, kẻ đã vô cùng hiểu Ma Vương sau khi hóa điên, lại có cuộc trao đổi sâu sắc với Ma Vương ở thời đại này, Severus dám dùng thiên phú ma dược của mình ra đánh cuộc, người này không phải người mà đoạn thời gian trước mình đã gặp.
—— Như vậy. . . Là trường sinh linh giá?
Bởi vì chiến đấu trong thời gian dài, thể lực hao tổn rất lớn làm cho gián điệp hai mặt thất thần trong nháy mắt, nhưng hoàn toàn vì sơ hở nhỏ bé này lại để cho vị Ma vương “Hư hư thực thực” kia vốn không cách nào xâm lấn đầu óc của y tìm được cửa đột phá. Không tiếng động sử dụng “Chiết tâm trí thuật” nhanh chóng tìm kiếm tin tức mình muốn.
—— Trường sinh linh giá?
—— Thú vị, thoạt nhìn người làm hắn cảm thấy hứng thú này còn vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn.

Vị Ma Vương nào đó bị câu dẫn ra ham muốn tìm tòi nghiên cứu đang muốn theo manh mối “Trường sinh linh giá” này tiếp tục tìm kiếm nhiều hơn, lại ngay lúc vừa tiến vào sâu hơn đã bị nặng nề bắn ra ngoài.
“Chết tiệt!” Severus thấp giọng mắng, y hiểu rõ hình ảnh vừa rồi đã đầy đủ để người đối diện sinh ra hoài nghi, nếu hắn thật là trường sinh linh giá của Ma Vương thì chuyện này hỏng bét rồi!
Người vừa đột nhiên xuất hiện đã công kích y này có sức mạnh rất khủng khiếp, tuy kém Ma Vương chân chính, nhưng tuyệt đối mạnh hơn y nhiều. Không rõ chi tiết của đối phương, lại không biết hắn có mục đích gì, Xà vương chỉ có thể miễn cưỡng giằng co với hắn –đứa bé kia vẫn đang chờ y.
“Làm sao Severus biết chuyện trường sinh linh giá vậy hả?” Chỉ đũa phép vào người nam nhân đang mệt mỏi, ngụy Ma Vương mỉm cười mở miệng, nếu như xem nhẹ sát ý ẩn hiện trong mắt của hắn thì nụ cười này tuyệt đối có thể làm tan nát trái tim của rất nhiều phụ nữ.
“Ta không biết ngươi đang nói gì!” Xà vương mạnh miệng hung hăng cãi bướng.
—— Thừa nhận chính là muốn chết!
“Nga. . .” Ngữ điệu nâng lên cao cao, nhìn người quá mức quật cường trước mắt, hắn có chút hiểu cảm giác của chủ hồn – Đúng vậy, hắn là trường sinh linh giá, tính đến hiện tại là trường sinh linh giá mạnh nhất cũng lý trí nhất – vương miện Ravenclaw, tác phẩm thứ hai của Ma Vương. Thế nhưng về vấn đề lý trí này thì không ai có thể chứng minh.
“Crucio!” Người một giây trước còn mỉm cười đột nhiên công kích, Severus nhờ vào bản năng chiến đấu nhiều năm nhanh chóng né tránh lời nguyền không thể tha thứ, trở tay ném ra một cái “Colloportus” (Nhanh chóng giam cầm). Ma Vương hết sức đơn giản ngăn chặn công kích không tính là lời nguyền này.
“Lúc quyết đấu, sao có thể dùng loại công kích dịu dàng như vậy chứ? Entrail-expelling (Đào tràng chú).” Lại nhẹ nhàng thêm một lời nguyền, bộ dạng của Ma Vương phảng phất như một vị giáo sư đang dạy học sinh phương pháp quyết đấu, nếu xem nhẹ nội dung của chú ngữ.
“Protego!” Severus miễn cưỡng ngăn trở lời nguyền đang bay tới, nhưng bởi vì mất trọng tâm mà nặng nề ngã xuống đất, tiếp theo lại có một cái “Crucio” tiến đến từ phía sau lưng. Xà vương hét lên đau đớn, cắn chặt răng muốn đứng lên, nhưng toàn thân kịch liệt đau nhức cùng hai chân bủn rủn khiến y té ngã một lần nữa.
Ngụy Ma Vương không tiếp tục phát động công kích, cũng không bồi thêm cho y một lời nguyền tra tấn nào. Chỉ đứng nhìn nam nhân bởi vì đau đớn mà giãy dụa giống như đang xem một vở kịch, trong mắt lộ ra ánh sáng khác thường.
Cảm giác ngụy Ma Vương đang chăm chú nhìn, Xà vương cắn chặt môi ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Y đã hiểu nam nhân đối diện không muốn giết y, chỉ đang chơi một trò chơi với y – trò chơi tra tấn!
—— Hắn muốn xem kịch, chính mình quyết không để hắn toại nguyện, hắn càng muốn nhìn bộ dạng sụp đổ cầu xin của mình, chính mình lại càng không thể kêu gào một tiếng nào.
Nam nhân run rẩy một tay nắm lấy đũa phép, một tay bấu chặt vách tường. Ánh mắt của y đã bắt đầu tan rã, nhưng con ngươi màu đen vẫn kiên quyết trợn to, thẳng tắp nhìn chăm chú vào màu đỏ đối diện.
Thời gian dài tra tấn khiến y cảm thấy tinh thần đang tiến vào biên giới của sự sụp đổ, đầu óc y bắt đầu mê mang, tư duy cũng bắt đầu hỗn loạn. Toàn thân cứng ngắc, run rẩy, kháng cự. Y có thể ngửi thấy mùi máu, không biết là từ môi dưới bị cắn rách, hay là từ ngón tay bị bấu nát.

Mí mắt y nặng nề giống như gắn vào hai con quỷ khổng lồ, thân thể y như một bãi bùn nhão, y biết mình sắp duy trì không nổi nữa. Càng lúc càng mạnh, không chỗ nào không cảm thấy đau đớn khiến y nổi điên, mà hiệu quả ‘mê người’ kèm theo của lời nguyền – thần kinh càng thêm mẫn cảm – lại khiến y cảm giác không tìm thấy con đường giải thoát.
Hiện tại y cũng chỉ nghĩ cắt bỏ toàn bộ thịt trên người mình, dùng để tiêu trừ nỗi đau đớn vô cùng vô tận này.
Bất đắc dĩ nhìn người nam nhân chết sống cũng không chịu mở miệng rên rỉ, ngụy Ma Vương – vương miện tiên sinh cảm thấy rất không nói gì. Chỉ là một yêu cầu nho nhỏ như vậy cũng không chiếm được thỏa mãn, mình lại không thể thật sự giết y. Không thể vi phạm ước định với chủ hồn, tuy hắn đồng ý trở về, nhưng cũng muốn trước khi mất đi ý thức độc lập và thân thể tìm chút việc vui làm.
—— Đáng tiếc lại gặp một người chết sống không chịu cúi đầu như vậy.
Thở dài một tiếng, ngài vương miện vung đũa phép kết thúc cái lời nguyền dài đến mười lăm phút này. Trong nháy mắt phóng lỏng xuống khiến nam nhân gần như không thể khống chế trực tiếp tê liệt té trên mặt đất, lồng ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt trắng dọa người.
—— Tuy không thể giết nhưng có một số việc cũng cần tìm hiểu rõ ràng.
Ngài vương miện đi đến bên nam nhân, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể suy yếu, kéo vào trong ngực. Buồn cười phát hiện người này cư nhiên còn có khí lực cứng ngắc. Cố ý ôm người càng chặt một chút, không bận tâm tiếp nhận một ánh mắt đao bởi vì tình huống thân thể mà không hề có chút lực sát thương, hắn biết rõ hiện tại đối phương căn bản không có khí lực nói chuyện.
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc ẩm ướt mồ hôi của nam nhân, ngài vương miện để đối phương dựa vào ngực của mình nghỉ ngơi. Bàn tay chậm rãi vuốt ve phía sau lưng, tưởng tượng thân thể bóng loáng làm người ta mơ màng phía dưới bộ quần áo đen kịt này.
—— Chủ hồn cư nhiên không trực tiếp ăn người này! – vị trường sinh linh giá có tư duy rõ ràng khác với người thường trong lòng bội phục chủ hồn 0. 1 giây.
Nam nhân hô hấp dần dần bằng phẳng, thân thể cũng không vô ý thức run rẩy, chỉ là cái tư thế đáng giận bị kẻ địch ôm vào trong ngực này khiến y không cách nào thả lỏng thân thể. Cứng đơ tùy ý để tay của đối phương từng chút từng chút vuốt ve lưng của mình, tóc cũng bị nắm trong tay vuốt vuốt, động tác kia tựa như đang chơi đùa với một con búp bê xinh đẹp.
—— Nhưng y không có bất kỳ một chỗ nào giống búp bê, y rất khẳng định.
Cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, giật giật thân thể, y mới nhận ra ngụy Ma Vương không biết lúc nào đã đem đầu tiến đến bên tai y. Vô ý thức cứng lại thân thể, nhưng bởi vì bản thân ở trong hoàn cảnh bị hạn chế, động tác này của y chẳng khác nào là đang cố gắng chui vào trong ngực của đối phương.
Giáo sư đại nhân nhụt chí hồng hồng lỗ tai xoay mặt qua hướng khác, không muốn để ý đến cái tên vô sỉ hơn cả phiên bản Ma Vương mặt rắn kia – không biết tên này là phiên bản thứ mấy.
“Severus. . .” Ngài vương miện phát hiện so với việc nhìn người này giãy dụa cùng thống khổ, thì như vầy càng thú vị hơn một chút. Tà ác dán vào lỗ tai đối phương nhẹ nhàng thổi khí, cảm nhận được người trong ngực một chút một chút run rẩy, sự vui vẻ trong mắt hắn càng đậm – phải nói đây mới là trời sinh biến thái sao?

“Chuyện trường sinh linh giá từ chỗ nào biết được?” Chơi thì chơi, điều phải biết thì vẫn phải hỏi rõ ràng.
Dự đoán được vấn đề của đối phương, Severus nhắm mắt lại, cắn răng thật chặt, bế quan bí thuật toàn diện khởi động. – Quyết không thể lại xuất hiện sai lầm.
Không nói?
Nhìn phản ứng giống hệt như đà điểu của nam nhân, ngài vương miện đột nhiên cảm thấy người âm trầm lạnh lùng này thật ra rất đáng yêu – ha, độc xà đáng yêu – tổ hợp hoàn mỹ đến cỡ nào!
“Đã nói với người khác chưa?” Ngụy Ma Vương được đằng chân lên đằng đầu khẽ liếm lỗ tai ửng hồng của nam nhân một chút, dẫn đến người trong ngực đột nhiên giãy dụa, đôi mắt một mực nhắm chặt mở ra, hung hăng liếc hắn một cái.
—— Đáng tiếc người là dao thớt, ta là thịt cá. Trong tình trạng bị nửa đùa giỡn này, ánh mắt dao dù có lăng lệ hung ác đến mức nào cũng không hề có chút khí thế.
Ngài vương miện biểu lộ tựa như đang nhìn người yêu không được tự nhiên của mình, tràn đầy sủng nịch cùng ôn nhu, chỉ là loại thần sắc này không đạt đến đáy mắt.
“Severus, nếu không chịu nói lời nào, ta tuyệt đối không ngại làm hết toàn bộ trình tự a.” Gần như dán cả thân mình lên người nam nhân, ngụy Ma Vương dùng ánh mắt chứng minh hắn tuyệt đối rất nghiêm túc.”Ở đây tuy không có người nào, nhưng vẫn là Hẻm Xéo a!” – Xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều biết.
—— Cứ như có gì khác biệt vậy.
Xà vương khinh thường cười nhạt.
“So với loại vô danh tiểu tốt như ta, ‘Hắc Ma vương cường bạo đàn ông trên đường phố”, loại tiêu đề này càng có sức hủy diệt hơn nhiều a.” Chậm chạp dùng thanh âm như lông thiên nga lên án, Severus chuẩn bị ột cuộc chiến quang co lòng vòng.
“À, không sao.” Ngài vương miện không để ý nói, “Nếu như bị nhìn thấy thì cũng là chủ hồn bị khinh bỉ mà thôi, không liên quan gì đến ta.” Thoải mái thừa nhận thân phận trường sinh linh giá của mình, vừa nói, hắn vừa dùng hành động chứng minh mình nói được thì làm được. Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt chậm rãi dời xuống dưới dọc theo đường cong của cổ Severus, thè lưỡi liếm liếm, trêu đùa. Hàm răng cũng thỉnh thoảng gặm cắn một chút, lưu lại vài dấu ấn.
“Chết tiệt, ngươi đang làm gì đó!” Vô lực xoay đầu, muốn tránh khỏi những cái liếm hôn cực kỳ quỷ dị, Merlin biết rõ cái lưỡi trơn ướt kia căn bản không có chút nhiệt độ.
—— Đây là trắng trợn uy hiếp!
Bỏ qua sự giãy dụa không chút hiệu quả của đối phương, ngài vương miện dùng tay trực tiếp giật ra cổ áo màu đen của nam nhân, làn da trắng nhợt lộ ra trong không khí, da thịt bóng loáng như đá cẩm thạch hiện ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, vô cùng mê người.
Hung hăng cắn vào lồng ngực mê người kia, rốt cục thoả mãn nghe được tiếng kêu đau đớn đầu tiên của nam nhân. Ngài vương miện liếm liếm vết máu trên vết thương, ngẩng đầu, trong con ngươi huyết hồng tràn đầy chiếm hữu, cuồng nhiệt đến mức khiến Severus nhịn không được co rúm lại.
—— Biểu tình như dã thú nhìn thấy con mồi.

“Kỳ thật như thế nào cũng không sao cả.” Thanh âm của ngụy Ma Vương có chút khàn khàn, “Những chuyện này đều là chuyện mà chủ hồn nên phiền não, ta chỉ là thuận tiện giúp hắn giải quyết phiền toái.” Không hề nháy mắt nhìn chằm chằm đối phương, ngài vương miện cúi đầu hôn thật sâu lên đôi môi mỏng lạnh. Cạy mở hàm răng cắn chặt ra, hắn tinh tế thưởng thức ngọt ngào trong miệng đối phương, chăm chú lưu lại dấu vết của mình ở mọi nơi. Cho đến khi đem người hôn gần như muốn tắt thở, mới bằng lòng buông tha đôi môi mê người kia.
Người tái nhợt nhiễm lên đỏ ửng, có vẻ có chút mị hoặc. Tiếc nuối lại hôn lên khóe miệng của đối phương, ngài vương miện thở dài một tiếng dìu nam nhân ngồi xuống, dùng tay nhẹ nhàng cài lại vạt áo bị giật mở toanh, thương tiếc sửa lại mái tóc rối bời. Ngón tay xoa đôi mắt Hắc Diệu Thạch, thanh âm của hắn có chút chua xót.
“Chỉ là muốn thử một lần đoạt lấy đồ vật của chủ hồn, đáng tiếc vẫn không được.” Nhìn trong mắt nam nhân toát ra nghi hoặc, hắn hảo tâm giải thích, “Phá hủy đồ vật của chủ hồn, hoặc là chiếm hữu đồ vật của chủ hồn. Đây chính là việc ta muốn làm. Đáng tiếc cho dù có ý thức độc lập, trường sinh linh giá vẫn là trường sinh linh giá, chủ hồn mới là chủ đạo chân chính. Ngươi biết không?” Nâng lấy khuôn mặt nam nhân, hắn bất đắc dĩ nói,
“Hắn vừa rồi rất tức giận. Một cái trường sinh linh giá lại muốn nhúng chàm thứ thuộc về hắn, quả thực là vọng tưởng. Yên tâm, ngươi sẽ không gặp lại ta, Severus, ta sắp phải trở về rồi. Mặc dù ta là tự nguyện, nhưng hiện tại lại cảm thấy có chút lưu luyến.” Nâng lên nam nhân tiếc nuối hôn lại hôn, nhìn nam nhân vẫn trống rỗng tùy ý chính mình chi phối, ngài vương miện tự giễu cười cười.”Nhưng hắn sẽ có được trí nhớ của ta, cẩn thận một chút nha!”
Cuối cùng để lại một dấu ấn trên đôi môi có chút sưng đỏ, ngụy Ma Vương lập tức biến mất giống như lúc đến, tựa như ở một góc đường yên tĩnh của Hẻm Xéo chưa bao giờ tồn tại người này.
Severus giật mình sững sờ nhìn con đường không có vật gì, thẫn thờ thật lâu. Cho đến khi đầu đường xuất hiện một thân ảnh màu đen nho nhỏ.
Đứa bé nho nhỏ kia sau khi nhìn thấy y đột nhiên xông đến, nắm chặt cổ áo của y rống to, “Ông không có não sao! Một mình ở chỗ này giả làm tiêu bản!”
____________________
“Voldemort các hạ, có chuyện gì sao?” Ma Vương mắt đỏ bỗng nhiên dâng trào ma áp khiến nam nhân tóc bạc đối diện cảnh giác.
“Không, không có việc gì.” Đôi mắt Ma Vương tối sầm lại, “Chỉ là một chút chuyện nhỏ của ta. Tiếp tục đi.”
—— Trường sinh linh giá không nghe lời nên bị xử lý! Không nên tùy tiện phá hoại hiệp ước giữa chúng ta. . . Nói cho cùng mi cũng chỉ là một cái trường sinh linh giá. Cư nhiên dám mưu đồ nhúng chàm thứ thuộc về ta, xem ra là ta đã quá khoan dung.
“Nói cách khác. . .” Nhìn người nam nhân tóc bạc nghiêm nghị, Ma Vương mắt đỏ nâng khóe miệng lên, “Lúc này đây, bất kể dùng thủ đoạn gì, cũng nhất định phải khiến cho Gellert Grindelwald đi ra từ Nurmengard.”
Nam tử tóc bạc đứng lên cung kính hành lễ với Voldemort.
“Không cần cám ơn ta, Karlane Vincent. Ta chỉ vì lý tưởng của chính mình.” Đối mặt với thuộc hạ trung thành nhất, tín nhiệm nhất của Ma Vương đời thứ nhất, Gellert Grindelwald. Đương đại Ma Vương đứng lên, ngạo nghễ nói, “Thay vì ngu ngốc dần dần hư thối ở chỗ đó, không bằng nắm giữ thế giới một lần nữa.”
“Không làm nô bộc của thiên đường, chúng ta hát vang trong địa ngục!”
Nam nhân tóc bạc bắt tay với Ma Vương mắt đỏ, “Chúng ta hát vang trong địa ngục!”
——Severus, lúc này ta nhất định sẽ thắng, nhất định!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.