Đọc truyện Sính Kiêu – Chương 212: Chuyện Thường Ngày Của Người Một Nhà 2
Trên đường trở về, tâm trạng Hạ Hán Chử hơi chút sa sút.
Chuyến đi công tác này của cô hơn nửa năm, con trai rất nhớ cô.
Lúc trước khi anh nói cho cậu hay, mẹ có thể về đúng vào ngày sinh nhật cậu, hiếm khi thấy cậu rất phấn khởi, cả người nhảy dựng lên.
Đã mang theo hy vọng như thế, giờ nếu đột nhiên nói cho con trai biết mẹ cậu có thể sẽ về nhà muộn, không kịp đúng ngày sinh nhật của cậu, cũng không biết cậu sẽ đau lòng đến mức nào nữa.
Về phần nguyên nhân cô trở về muộn, chỉ có thể nói là quá không may.
Con tàu mà cô đi đã dừng lại ở một quốc đảo gần eo biển Nam Dương, Vương thái hậu nhiễm bệnh nặng, quốc vương nghe nói cô ở trên chiếc thuyền này thì đích thân ra bến cảng chờ để cầu xin chữa bệnh.
Cô xuống thuyền đi khám bệnh, chẩn đoán căn bệnh này là do lây nhiễm một loại virus, đồng thời, loại virus này chẳng những có tính truyền nhiễm rất mạnh, còn có thời kỳ ủ bệnh nhất định.
Sau khi hỏi kỹ thì biết được tại dân gian cũng đã có một số lượng đáng kể người dân trong vùng cũng đã mắc bệnh tương tự như của Vương thái hậu, trong số họ có rất nhiều Hoa kiều trước kia đã vượt đại dương để kiếm sống vì nhiều lý do, lúc này để tàu rời cảng ngay lập tức, toàn bộ những người đã xuống tàu sẽ ở lại, không thể quay lại tàu và rời đi, bao gồm cả cô nữa.
Lúc cô xuống thuyền, Hạ Lan Tuyết và Diệp Hiền Tề bởi vì có chuyện khác mà ở lại trên thuyền, bởi thế, hai người họ bị ép theo thuyền lên đường, cô thì tạm thời phải ở lại đó.
Lúc cô ra nước ngoài, Đinh Xuân Sơn đồng hành cùng cô, lúc xuống thuyền cũng đi theo, một tấc không rời.
Hạ Hán Chử mau chóng nhận được tin tức, lo lắng vô cùng, lo cho sự an toàn của cô, chỉ ước mình chắp cánh bay đến đó ngay lập tức, nhưng anh biết rõ, nơi đó ngoài tầm tay với của mình.
Mạng lưới quan hệ của Phó Minh Thành trực tiếp hơn anh, anh bèn đi tìm Phó Minh Thành, nhờ anh ấy hỗ trợ bảo vệ chu toàn cho cô.
Đầu tuần anh lần lượt nhận được tin báo cáo về tiến triển tình hình, bệnh truyền nhiễm tại nơi đó đã cơ bản được khống chế, cô cũng bình yên vô sự, chờ con tàu tiếp theo sắp cập bến thì sẽ lên con thuyền đó tiếp tục lên đường trở về nhà.
Hôm nay anh đã nhận được tin tức mới nhất, tính thời gian, bất luận thế nào cô cũng không thể trở về vào đúng ngày sinh nhật của con trai rồi.
Xe hơi dừng lại, Hạ Hán Chử không đợi lái xe mở cửa đã tự đẩy cửa xe bước xuống.
Người gác cổng cũng đã mở cổng lớn ra, anh bước nhanh đi vào, quản sự và bà người làm thấy anh về nhà thì lần lượt chào hỏi, đều hỏi anh vì sao hôm nay lại về nhà sớm hơn mọi ngày.
Anh đi đến đại sảnh, hỏi con trai đâu, được cho biết Hồng Liên vừa đưa cậu nhóc về phòng, liền đi về hướng đó.
Khi đến bên ngoài phòng con trai, còn chưa đi vào đã nghe tiếng nói chuyện của Hồng Liên:
– …Quần áo đầu năm mới mua giờ đã ngắn hết rồi, bộ này là bộ vừa may vừa được đưa tới đó.
Hiếm khi cháu với bố cháu ăn cơm cùng nhau, bảo bối à tối nay cháu mặc hay là vẫn chờ lúc mẹ và cô út cháu về thì mặc?
– Đợi mẹ và cô về thì mặc ạ.
Giọng non nớt của con trai vọng ra.
Hạ Hán Chử dừng bước, qua cánh cửa khép hờ nhìn vào trong, nhìn thấy một bộ vest nhỏ đặt trên giường, Hồng Liên và cô người hầu nhỏ đứng ở một bên.
– Được được…Vậy thì giữ lại đợi mẹ và cô cháu về thì mặc.
Ôi chao, mẹ cháu hai ngày nữa là về rồi, trông thấy con cưng của mình vụt cái đã cao lên rất nhiều, không biết sẽ vui mừng đến mức nào nữa.
Hồng Liên bảo cô hầu gái cất bộ quần áo mới đi, mình thì mặc bộ cũ cho cậu, miệng lại tiếp tục lải nhải.
Hạ Minh Ân tránh khỏi tay Hồng Liên.
– Bảo bối, nào nào, để bà mặc áo cho cháu…
– Bà ơi, để cháu tự mặc ạ.
Mẹ nói mình phải tự làm.
Còn nữa…
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Minh Ân lộ vẻ ngượng ngịu, – Bà ơi, bà đừng gọi cháu là bảo bối này nọ nữa, được không ạ? Bố gọi cháu là Minh Ân, mẹ gọi cháu là Tiểu Ân…
– Nói bừa, cháu còn nhỏ vậy, sao tự làm được chứ? Mẹ cháu không đúng rồi, đợi mẹ cháu về, bà phải nói mẹ cháu mới được.
Cháu ngoan nghe lời bà, đứng im nào.
Còn nữa, bảo bối nghe hay bao nhiêu, sao lại không cho gọi chứ.
Hạ Minh Ân lại vung vẩy tay và bắp chân nhỏ nhắn, nhưng kháng nghị vô hiệu, cuối cùng vẫn bị Hồng Liên giữ chặt như mọi lần, mãi sau mới được giải thoát, co cẳng chạy đến chỗ bức tường ngay cạnh giường, úp mặt vào đó, đưa tay lên trên đỉnh đầu cẩn thận di di một đường, lại so sánh với dấu vết cũ, sau đó quay lại cười hớn hở:
– Thật đó ạ.
Cháu lại cao rồi.
Cháu nhớ mẹ cháu nói, ăn thật nhiều cơm…
Cậu nhìn thấy bố mình đứng ở bên ngoài cửa, nụ cười hớn hở lập tức cứng ngắc, gọi một tiếng “bố”, sau đó ngậm cái miệng nhỏ lại, lẳng lặng nhìn Hạ Hán Chử.
Hạ Hán Chử cười cười đi vào, vẫy tay với cậu:
– Thế à? Có vẻ như cao hơn thật rồi đó, cũng không biết có nặng lên không.
Nào, để bố ôm xem con có nặng lên tí nào không nào.
Hạ Minh Ân có vẻ như không muốn lắm, vẫn ngoan ngoãn nghe lời bố nhưng động tác rất chậm chạp.
– Con rể sao hôm nay con về sớm vậy? – Hồng Liên hơi bất ngờ.
– Con nói là về sớm cùng ăn cơm với Minh Ân mà ạ? Hôm nay rảnh hơn nên về sớm một chút.
– Hạ Hán Chử nhìn con trai, nói.
– Quá tốt rồi.
Cơm đã sắp xong rồi, nếu con đói thì cùng ra ăn luôn cũng được.
– Con chưa đói lắm, theo Minh Ân là được.
Hạ Hán Chử nhìn cậu con trai nửa buổi vẫn chưa nhích được bước chân nào.
Hồng Liên liền vui vẻ kể lại chuyện cậu nhóc vừa rồi đã nói rất nhiều cho anh nghe.
– Tiểu thiếu gia nhà chúng ta thông minh lắm đó, trí nhớ lại rất tốt nữa.
Một câu nói dài khó đọc khó nhớ mà cháu nó lại nói rất rõ ràng mạch lạc luôn.
Dì thấy người lớn còn không nói tốt bằng cháu nó nữa.
Hồng Liên hăng say khen ngợi.
Hạ Hán Chử ban ngày thời gian ở bên con trai rất ít, mà buổi tối lúc anh về nhà thì thông thường con trai đã đi ngủ rồi.
Ấn tượng mà con trai để lại cho anh chính là ngoan ngoãn nghe lời, yên tĩnh, không nghịch ngợm.
Ngoài lúc ban đầu khi mới được làm bố còn lúng túng luống cuống chân tay ra thì từ sau khi sinh ra, con trai hầu như không có chỗ nào cần anh phải lo lắng cả.
Đến khi biết con trai nói chuyện bình thường, anh càng yên tâm hơn.
Đôi khi Tô Tuyết Chí cảm thấy thể hiện mong muốn của con trai mình không tốt bằng những đứa trẻ cùng tuổi thì khá lo lắng, anh thì lại thấy bình thường, nói cứ thuận theo tự nhiên đi, còn nói lúc bé mình cũng không hay thích nói chuyện nhiều, con trai giống anh mà thôi.
Cậu con trai ngày thường “tích chữ như vàng” hôm nay lại không giống bình thường, Hạ Hán Chử liền nghĩ đến cảnh vừa rồi con nói muốn chờ mẹ về sinh nhật thì sẽ mặc bộ đồ mới, chắc là con trai rất chờ mong ngày đó, trong lòng anh càng thêm phiền não, nhưng bên ngoài thì cười nói:
– Thật à? Vậy nói cho bố nghe xem nào.
Thấy bố mình đã bị chuyển dời sự chú ý không còn muốn bế mình nữa, Hạ Minh Ân thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhìn thẳng vào người đàn ông mà ở trong mắt cậu là cao lớn nhất trên thế giới này, hai tay nhỏ xuôi bên người đến thẳng tắp, mặt nhìn góc áo của anh, dùng giọng điệu như đọc thuộc lòng nói:
– Tam công nói, trong nước không có ma nước, thanh âm dưới nước là vòng xoáy nước phát ra.
Nói xong thì ngậm miệng ngay.
– Không phải như vậy! Tiểu thiếu gia, vừa rồi cháu không phải nói vậy.
Nhanh lên nhanh lên, nói như lúc nãy cháu nói đó, nói lại từ đầu đến cuối cho bố cháu nghe đi.
Hồng Liên nghe xong thì sốt ruột nhắc nhở, lại kéo cô hầu nhỏ cùng bà Lý đứng ra làm chứng để chứng minh tiểu thiếu gia vừa rồi thật sự có nói một câu rất dài lại khó nữa, không phải do mình thổi phồng lên.
Bà Lý và cô người hầu gật đầu như dằm tỏi, cực lực chứng minh.
Hạ Minh Ân lặng lẽ nhìn bố mình, thấy anh dù vẫn cười, ánh mắt vẫn đang nhìn mình, nhưng đứa bé này vốn thiên tính nhạy cảm, cậu cảm thấy bố cậu dường như không hề thực sự có hứng thú.
Mặc kệ Hồng Liên giục giã thế nào, Hạ Minh Ân cũng không nói gì, chỉ đứng đó bất động.
Hạ Hán Chử thấy con trai không nói, cộng thêm mình cũng có tâm sự trong lòng, cũng không ép buộc nữa, đưa tay xoa đầu con trai, bày tỏ sự khen ngợi với biểu hiện hôm nay của cậu.
Hồng Liên cực kỳ tiếc nuối, đau lòng mấy giây vì con rể không được nghe câu nói vừa dài vừa khó của tiểu thiếu gia, nói:
– Con rể à, dạo này con có nhận được tin tức của tiểu thư nhà chúng ta không? Tiểu thiếu gia ngày nào cũng ngóng mẹ về dự sinh nhật của mình đó.
Còn cả cô út và cậu của nó nữa.
Nhắc đến, dì cũng đã mấy năm không gặp đứa cháu họ rồi, chờ nó về, chưa chắc nó đã nhận ra dì đâu.
Lúc bà đang thổn thức, Hạ Minh Ân qua hàng mi dài quan sát người bố của mình.
Hạ Hán Chử không trả lời ngay mà nhìn con trai, đụng phải ánh mắt của cậu bé, hỏi cậu đã đói chưa, đói thì cùng nhau ăn cơm.
Bên bàn cơm, hai bố con một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau.
Hạ Hán Chử ngồi trước mặt con, dáng nghiêm chỉnh.
Tổ phụ của anh đích thân làm gương dạy dỗ anh rất cẩn thận nghiêm khắc, đó là cách ông đã dạy anh khi anh còn nhỏ.
Anh không dám khoe khoang mình giỏi như thế nào, nhưng nếu nói trên các phương diện thì trên không đủ nhưng dưới thì có thừa.
Hiện tại đến lượt mình làm bố, dĩ nhiên là muốn biểu hiện được tốt nhất ở trước mặt con cái, không dám quá tùy ý.
Hạ Minh Ân ngồi trên chiếc ghế chân cao mà Tô Tuyết Chí mời hẳn thợ mộc đến đóng cho cậu, dĩ nhiên, cơ thể cũng ngồi thẳng tắp.
Chiếc ghế giữa hai bố con là của Tô Tuyết Chí, hiện tại ghế trống không.
Hai bố con hiếm khi ngồi cùng nhau ăn bữa cơm tối, đầu bếp dĩ nhiên là trổ hết tài nghệ ra, trên mâm cơm bày rất nhiều món ăn.
Hạ Hán Chử xới một bát cơm nữa cho con trai, đặt ở trước mặt cậu.
Hạ Minh Ân nhận bằng hai tay, còn nói cảm ơn.
Trên bàn cơm rất im ắng, chỉ có tiếng muôi đĩa thỉnh thoảng va chạm phát ra âm thanh rất nhỏ.
Hạ Hán Chử ăn không biết mùi vị gì, ăn một bát xong là buông đũa xuống.
Hạ Minh Ân liếc bát của anh, nhanh chóng và xong cơm trong bát mình, sau đó cũng buông đũa xuống, lại bị Hạ Hán Chử ngăn lại.
Anh lại xới thêm cơm cho con, bảo cậu ăn thêm.
– Cứ ăn từ từ, không cần gấp, tối nay bố rảnh rỗi không đi đâu cả, chỉ ở bên con thôi.
Anh ôn hòa nói, xong rồi gắp đùi gà mà cậu thích vào bát cậu.
Hạ Minh Ân lại tiếp tục cúi đầu ăn.
Hạ Hán Chử vẫn luôn nhìn con trai, chờ cậu ăn xong, hỏi cậu muốn ăn nữa không, cậu lắc đầu nói đã no rồi.
Anh thấy con trai ăn cũng no rồi, liền dẫn con vào thư phòng của mình, ôm cậu ngồi lên ghế, sau đó lấy thứ mà đã chuẩn bị từ trước cười cười đưa cho cậu.
Đây là một cái hộp, anh bảo con trai tự mở ra.
Hạ Minh Ân mở hộp ra, phát hiện bên trong là một đôi bốt ngựa với những mũi cùn ở gót, ngơ ngác ngẩng lên.
– Năm ngoái không phải con muốn học cưỡi ngựa à, nhưng mẹ con không cho phép, nói con quá nhỏ.
Năm nay con đã thêm một tuổi, đợi bố tìm được con ngựa nhỏ thích hợp cho con, bố sẽ đưa con đi học cưỡi ngựa.
Đôi ủng này đặc biệt làm cho con để con cưỡi ngựa đó.
Có thích không?
Hai mắt Hạ Minh Ân tỏa sáng, gật đầu.
Hạ Hán Chử cong khóe miệng cười một tiếng, lấy giày ra, ngồi xổm xuống đi giày cho cậu.
– Nào, đi xem có vừa không nào.
Anh đi giày vào cho con trai.
Hạ Minh Ân trượt xuống chiếc ghế cao, bước đi trên đôi ủng mới, tiếng giày vang lộp cộp trong phòng.
– Vừa lắm ạ, cảm ơn bố.
Hạ Minh Ân ngước gương mặt nhỏ lên nhìn bố mình, trong mắt ánh lên tia sáng vui sướng.
Hạ Hán Chử cười, ngồi xổm trước mặt cậu, nhìn vào mắt cậu, nói:
– Con đã có thể học cưỡi ngựa nhỏ, chứng tỏ con lớn rồi, là đàn ông rồi, có phải không?
Hạ Minh Ân gật đầu thật mạnh.
– Ngoan lắm, vậy có chuyện này bố muốn nói với con…
Anh dừng lại, nhấn mạnh lần nữa, – Chúng ta đã nói trước rồi, đã là đàn ông, vậy thì bất kể là chuyện gì, dù là chuyện khiến mình thất vọng, cũng không được khóc nhè, đúng không?
Hạ Minh Ân lại gật đầu:
– Vâng ạ.
– Cậu đáp rất vang.
– Rất tốt, vậy bố nói đây.
Hạ Hán Chử dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất mà mình có thể dùng, – Bố nhận được tin, bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẹ con không thể về cùng với cô út và cậu để dự sinh nhật với con được…
Vẻ tươi cười của Hạ Minh Ân dần dần biến mất.
Hạ Hán Chử vội bổ sung, – Tháng sau, tháng sau, bố đảm bảo, mẹ con sẽ về nhà.
Cái đầu nhỏ của Hạ Minh Ân gục xuống ủ rũ.
Hạ Hán Chử ho một tiếng, nụ cười biến mất, nghiêm mặt:
– Vừa rồi đã nói thế nào, không được khóc nhè.
Thấy con trai vẫn im lìm không nói gì, anh đành phải hạ giọng:
– Dù là mẹ không về được, nhưng mà chẳng phải còn có cô và cậu đó à? Dù là lúc trước cô út chỉ nhìn con qua ảnh, nhưng cô út thích con lắm, rất muốn gặp con.
Đến lúc đó, có cô út, cậu và cả bố nữa, chúng ta cùng tổ chức sinh nhật cho con, cũng sẽ rất vui và náo nhiệt.
Hạ Minh Ân lắc đầu:
– Con không khóc! Con không sao.
Cô với cậu trở về, con cũng rất vui.
Hạ Hán Chử biết con trai rất nghe lời, nhưng không nghĩ lại dễ dỗ dành như vậy, cảm thấy khá hài lòng, khen ngợi cậu ngoan ngoãn nghe lời, hỏi cậu tối nay muốn làm gì không, mình sẽ chơi cùng cậu.
– Bố có việc thì đi làm đi ạ, con không sao.
Tự con sẽ học bài.
– Con trai nói.
Tô Tuyết Chí đã chuẩn bị rất nhiều thẻ có nhiều màu sắc dễ phân biệt cho con trai, trên đó vẽ đủ thứ sinh động như hoa, chim, cá, sâu, còn có một số chữ cái hoặc là con số đơn giản.
Con trai hình như rất thích.
Từ lúc cô đi rồi, Hạ Hán Chử khuya muộn về nhà, không chỉ hơn một lần cất đi những tấm thẻ đặt rải rác bên gối của con trai.
– Ừ, vậy bố đi làm việc đây.
Hạ Hán Chử đã hoàn toàn yên tâm, gọi người hầu tới đưa con trai ra ngoài.
Anh nhìn bóng lưng nho nhỏ được dắt đi của con trai, thở phào một hơi, nghĩ con trai còn nhỏ mà biết điều như thế, mình còn thất vọng buồn bã như này, lẽ nào còn không bằng cả con trai mình?
Cũng đã chờ đợi lâu như vậy, thêm mấy ngày nữa thôi, có sao đâu cơ chứ?
Anh tự lắc đầu chế giễu mình, liếc nhìn công việc đang làm dở trên bàn, loại bỏ phiền nhiễu, bật đèn và ngồi xuống.
Sự bận rộn này kéo dài mấy tiếng đồng hồ, khi nhìn lên thì đã gần mười một giờ, cả người cảm thấy mệt mỏi.
Anh đặt bút xuống, đứng lên tắt đèn bàn, đi ra khỏi thư phòng.
Tô Tuyết Chí có rất nhiều ý tưởng mới lạ trong việc dạy học và nuôi trẻ nhỏ, thực ra rất xung đột với Hạ Hán Chử.
Giống y như tình cảnh lúc hai người mới quen, ban đầu, anh còn dựa vào lý lẽ biện luận mấy lần, về sau biết không thắng nổi cô liền buông tay nhường quyền, không can thiệp vào nữa.
Nhưng mà, chủ trương để con trai ngủ riêng từ nhỏ này thì hai vợ chồng lại đồng quan điểm đến bất ngờ.
Phòng ngủ của con trai ngay sát vách phòng ngủ của hai vợ chồng.
Sau khi Tô Tuyết Chí ra nước ngoài, Hạ Hán Chử hình thành thói quen mỗi tối trước khi đi ngủ sẽ sang xem con trai một lần, chỉ cần anh ở nhà thì đó là điều chắc chắn.
Tối nay dĩ nhiên là cũng không ngoại lệ.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Giống như mọi ngày, mấy người Hồng Liên đã về phòng mình nghỉ ngơi, trong phòng ngủ đã tắt đèn, con trai có lẽ đã đi ngủ sớm rồi.
Mượn ánh sáng lờ mờ của ban đêm, Hạ Hán Chử bước nhẹ về hướng chiếc giường.
Anh như nghe được âm thanh rất nhỏ rất kỳ lạ đến từ đầu giường, sau một khắc lại biến mất.
Thoạt đầu anh không để ý, nghĩ là nghe nhầm.
Anh đi đến bên giường, mở đèn bàn ra, nhìn con trai, phát hiện cậu chùm chăn lên mặt để ngủ.
Cả người con trai cuộn tròn thành một đống nhỏ ở trong chăn, không nhúc nhích.
Hạ Hán Chử sợ cậu khó thở, liền cầm chăn muốn kéo xuống một chút, lại phát hiện chăn bị giữ chặt, như là bị cậu đè lại ở bên trong.
Hạ Hán Chử hơi dùng sức kéo xuống, cái đầu nhỏ của con trai lộ ra, sau đó xoẹt một cái, chăn lại bị kéo trở lại, che lên cái đầu nhỏ.
Hạ Hán Chử cuối cùng cũng phát giác không bình thường, lại thử một chút, càng thêm khẳng định con trai đang thức, mà chăn thì đang bị níu chặt không để cho anh kéo xuống.
Anh nhấc chăn lên, phát hiện con trai nằm úp mặt trên gối, dù là không thấy mặt, nhưng bả vai nhỏ bé lại cử động, nhìn kỹ, hay lắm, chẳng những trên gối ướt một mảnh, ngay cả tóc cũng ướt dính.
Chờ người lớn đi hết rồi, con trai mới giấu mình trong chăn rồi lén khóc thầm ư?
Hạ Hán Chử ngây người, hơi bất ngờ, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của con trai, dễ như trở bàn tay lật người cậu lên.
Quả nhiên, cậu bé đang lén lút khóc thầm, chỉ là có lẽ bởi vì anh đến nên cậu đang nén khóc, cho nên gương mặt nhỏ bé kia vì nén mà đỏ ửng lên, còn có vẻ giận dỗi, thỉnh thoảng còn nức lên, đáng thương vô cùng.
Hạ Hán Chử hiểu ngay.
– Con nhớ mẹ phải không? – Anh hỏi.
Hạ Minh Ân nhắm chặt mắt lại, vừa nức nở vừa lắc đầu.
Hạ Hán Chử thấy trái tim mình như bị co rút, làm gì còn hình tượng người bố nghiêm nghị lạnh lùng nữa, giờ này anh cũng chẳng quan tâm đến, ôm chặt con trai vào lòng.
– Ngoan đừng khóc!
Anh dừng lại, đổi giọng, – Được rồi, con muốn khóc cứ khóc đi, lúc này không làm sao cả, cho phép con khóc đó.
Anh không thích con trai động một chút là khóc, nhưng Tô Tuyết Chí thì cho rằng trẻ con có quyền khóc để diễn tả cảm xúc.
Bởi vì điều này mà lúc trước hai người còn cãi nhau gay gắt.
Nhưng mà bây giờ, không còn quan trọng gì nữa.
Cô đi lâu như thế, chờ đợi mãi cuối cùng cũng sắp về nhà rồi, nhưng phút cuối thì lại bị chậm ngày, đừng nói con trai, ngay cả anh cũng thấy…
Ôi! Một lời khó nói hết.
Hạ Minh Ân cũng không nén được nữa, òa khóc lên, vừa khóc vừa nức nở:
– Huhu…Con nhớ mẹ…Con muốn mẹ về sớm…
– Con nhớ mẹ, thế sao tối nay không nói với bố mà tự mình trốn đi khóc nhè thế?
Hạ Hán Chử lần đầu tiên phát hiện con trai bướng bỉnh như vậy.
Tính này giống ai? Giống anh? Hay là giống cô?
Anh không nói thì thôi, vừa nói thế, Hạ Minh Ân càng khóc nức nở hơn.
– ….Bố đã không thích con rồi…Con không muốn bố càng không yêu con hơn…Huhu….
Hạ Hán Chử trợn tròn mắt, vẫn tranh thủ dỗ dành con, dỗ nửa buổi, cậu nhóc mới dần dần bình ổn lại.
Anh lấy khăn tay lau mặt cho con trai, càng nghĩ càng giận:
– Ai nói với con là bố không thích con hả? Con nói cho bố, bố trút giận cho con.
Hạ Minh Ân thấy mặt mình bị lau đến đau rát, muốn quay mặt đi để tránh, nhưng trong lòng lại không nỡ – trong mắt Hạ Minh Ân, bố của cậu là người đàn ông anh tuấn và cao lớn nhất trên thế giới này, thế nhưng từ lúc có ký ức tới nay, bố cậu chưa từng đối xử dịu dàng và tốt với cậu như thế cả.
Dù cho cái ôm của mẹ ấm áp, mềm mại và thơm hơn bố rất nhiều, nhưng cậu lại không muốn rời khỏi lòng bố cậu một chút nào cả.
Cũng không biết là mặt đau, hay là nghĩ đến chuyện đau lòng, cậu bé mắt lại đỏ lên.
Cậu rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói:
– Là…là mẹ nói….con nghe thấy rõ!
Hết chương 212.