Đọc truyện Sính Kiêu – Chương 13
Tính toán ban đầu của cậu và mẹ Diệp Vân Cẩm là để cô đi học trước, tạo quan hệ với vị cậu họ nhà họ Hạ kia, đợi sau khi anh họ tốt nghiệp ở Nhật Bản trở về thì sẽ nhờ người ta sắp xếp cho anh họ đi học thay cô.
Với thành tích xuất sắc của anh họ, đến lúc đó, vấn đề chắc sẽ giải quyết êm đẹp.
Nói cách khác, mục đích cô tới đây chỉ là một sợi dây liên kết, bắc một nhịp cầu mà thôi.
Dẫu sao thì cô không phải đàn ông thực thụ, trong nhà không thể nào cứ bắt cô sống chung với đám đàn ông mãi như thế, tương lai muốn để cô rút lui thành công là được.
Tô Tuyết Chí đã sớm phát giác ông anh họ quý hóa của mình chẳng có chút tin cậy nào, nhưng không ngờ, anh ta không đáng tin cậy tới mức độ như thế này, chẳng hề học y gì cả ở Nhật Bản.
Thế cho nên sau này chắc chắn là không thể vào học thay cô được rồi.
Về sau tự bản thân cô phải đi con đường nào, vào lúc này, Tô Tuyết Chí cũng vẫn chưa hình dung ra được.
Nhưng bất kể thế nào, nếu đã tới rồi thì cố gắng mà học tập.
Tuy tiếp theo sẽ có không ít môn học trùng với kiến thức hiện có của cô, nhưng những thứ mới mẻ cũng sẽ rất nhiều.
Học nhiều một chút vẫn luôn có lợi.
Nghĩ vậy, Tô Tuyết Chí đã bắt đầu cuộc sống mới của mình trong trường quân y.
Môn đầu tiên của cô là giải phẫu học.
Môn học này là một trong những môn học cơ bản của y học và tầm quan trọng của nó là điều hiển nhiên, nó được sắp xếp vào năm thứ hai của khoa phổ thông.
Việc học hiện tại là chuyên sâu và nội dung trau chuốt hơn.
Bị giới hạn bởi điều kiện khách quan và mục đích hoạt động của trường nên trường quân y không bài bản chuyên nghiệp như như các trường đại học Y sau này.
Trường quân y tiến hành giáo dục toàn diện, học viên sau này ra trường đều là những tài năng toàn diện.
Lớp học của khoa chính quy năm nhất mà Tô Tuyết Chí chen vào tổng cộng có hơn 60 người, toàn bộ cùng ngồi chung một hội trường, ngồi trong giảng đường cầu thang theo phong cách kiến trúc của Đại học Y Khoa Chiba – Nhật Bản, đợi giáo sư của môn này là Hiệu trưởng của trưởng Hòa Trị Thầm tới giảng.
Tô Tuyết Chí tới rất sớm, ngồi xuống, tiếp theo đó lục tục có người tiến vào, không một ai ngồi cạnh cô, đợi đến khi học viên tới gần như đông đủ rồi, chung quanh cô vẫn không có ai, so sánh với các nhóm năm nhóm ba ngồi với nhau trò chuyện hàn huyên, trông cô có vẻ rất lẻ loi.
Lục Định Quốc tới muộn, có lẽ là sáng nay dậy muộn, khi Tô Tuyết Chí ra khỏi ký túc xá, cửa sổ phòng anh ta vẫn kín mít.
Khi chuông reo lên, anh ta vội vội vàng vàng chạy đến, ánh mắt đầu tiên là chạy về phía cô, chạy được một nửa, bỗng như nghĩ tới gì đó, vội đứng khựng lại, né tránh ánh mắt của Tô Tuyết Chí, đổi sang ngồi vị trí ở trên gần đó, sau đó nhanh chóng lấy bút và sổ ra chuẩn bị lên lớp.
Có lẽ bởi là là tiết học đầu tiên, nội dung không quan trọng lắm, hiệu trưởng không tới, mà là trợ giảng của ông – Phó Minh Thành.
Phó Minh Thành đầu tiên là giới thiệu nội dung của môn học trong học kỳ này, tập trung vào phần bệnh lý giải phẫu trước đó chưa được nghiên cứu một cách có hệ thống ở khoa phổ thông, cũng bao gồm cả một số nội dung về pháp y nữa, còn nhấn mạnh, so với trước kia, chương trình năm nay chú trọng về thực nghiệm hơn.
Kết thúc bài giảng, khi lớp học sắp tan, anh nhìn Tô Tuyết Chí đang ngồi lẻ loi một mình, chỉ đích danh cô, bảo cô đứng lên, sau đó mỉm cười nói với các học viên:
– Các em đang ngồi đây hầu hết là học cùng nhau từ trước, rất đoàn kết.
Trong năm học mới này cũng có bạn mới gia nhập.
Bên dưới, xin mời bạn Tô Tuyết Chí đứng lên tự giới thiệu về mình cho cả lớp nào.
Tô Tuyết Chí giật bắn mình.
Cô biết rõ, mình bị xa lánh rồi.
Điều này cũng bình thường, ai bảo cô đi cửa sau để vào học cơ chứ?
Học y không dễ chút nào, cô cũng đã được thể nghiệm và lĩnh hội rồi.
So với những sinh viên phải nỗ lực và cố gắng mới được ngồi trong giảng đường cầu thang này, cô thật sự là quá nhẹ nhàng rồi.
Ai sẽ nguyện chấp nhận một bạn học cùng lớp như vậy chứ?
Phó Minh Thành trên bục giảng mỉm cười nhìn cô, ánh mắt mang theo sự cổ vũ, trốn cũng không trốn được, hết cách, cô đành phải đứng lên, chỉ giới thiệu qua loa về tên tuổi của mình, sau đó hơi cúi người xuống.
Phó Minh Thành vỗ tay đầu tiên, sau đó là tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, không biết trong ồn ào có ai đó thì thào:
– Đó là tên thiếu gia dựa vào đề dành cho trung học để nhảy thẳng vào khoa chính quy đấy à?
Có vài tiếng cười chế nhạo khẽ vang lên, trong tiếng cười nhạo, tiếng chuông tan học cũng reo lên.
Tô Tuyết Chí làm như không nghe thấy, ngồi xuống.
Mặt dày mặc cho chế giễu là xong.
Ai kêu mình đuối lý.
Xong tiết học buổi sáng, cô đến căng tin của trường để lấy cơm, phía sau, Phó Minh Thành đuổi theo, đi song song với cô.
– Tô Tuyết Chí, hôm nay là thầy sơ suất, khiến em khó xử, thầy xin lỗi em.
Mong em đừng để trong lòng.
Lời nói của anh đầy sự chân thành và áy náy.
Tô Tuyết Chí dĩ nhiên không trách anh, mỉm cười nói:
– Em biết Phó tiên sinh là có ý tốt.
Mà chuyện kia em cũng không khó xử đâu ạ, thầy không phải tự trách.
Phó Minh Thành cuối cùng mới nhẹ nhõm, lại lần nữa cổ vũ cô:
– Vậy thì tốt rồi.
Về sau em cần cố gắng nhiều hơn.
Tô Tuyết Chí gật đầu.
Đến tối, cô bật đèn trong phòng tiếp tục vùi đầu vào học, một lát sau, Lục Định Quốc lại tới gõ cửa.
Cô đã khóa trái cửa, cũng đã gỡ vải quấn ngực, giờ đành phải quấn lại, mặc quần áo, đi ra mở cửa.
– Bận gì thế mà nửa ngày mới mở cửa, anh thấy phòng cậu còn sáng đèn nên mang bát canh gà tới.
Vợ tôi lúc chiều mang đến, cả nồi, gà đen gầm với cẩu kỳ, Tiểu Tô cậu nếm thử đi.
Lục Định Quốc cười tươi đặt bát canh gà lên bàn.
Tô Tuyết Chí khách sáo từ chối, anh ta xua tay:
– Chỉ một bát canh gà thôi mà, chẳng phải thứ quý gì, cậu từ chối là không được đâu.
Anh ta đã nói thế rồi, Tô Tuyết Chí đành phải nhận lấy, cảm ơn.
Lục Định Quốc xua tay:
– Khách sáo cái gì, anh là người ở đây, lại hơn tuổi cậu, làm anh quan tâm em trai vốn dĩ là điều nên làm mà.
Tô Tuyết Chí chỉ biết cảm ơn lần nữa.
Lục Định Quốc đưa canh gà xong lại không đi ngay, mà dựa vào góc bàn sách, thò cái đầu tới, ngắm nhìn quyển sách tiếng Đức, than:
– Tiểu Tô, cậu chịu khó quá cơ.
Mới khai giảng thôi mà đã chăm thế này rồi á?
Tô Tuyết Chí nói:
– Em môn tiếng Đức yếu lắm, không thể bằng các anh được, nếu không cố gắng, em sợ sẽ càng bị thụt lùi.
Lục Định Quốc khen cô chăm chỉ, buôn đôi câu, nói:
– Tiểu Tô, anh nghe mọi người nói em quen biết Cục trưởng Tào, có phải thật không?
Tô Tuyết Chí đã biết Lục Định Quốc tới nhất định không phải chỉ đưa canh gà không thôi, giờ nghe anh ta hỏi thế, trong lòng nghĩ nghĩ.
Chuyện nhập học của cô, có lẽ vị cậu họ nhà họ Hạ kia đã đánh tiếng với vị Cục trưởng Cục quân y họ Tào kia rồi.
Đích thân Cục trưởng phụ trách trường ra mặt, hiệu trưởng dù không muốn cũng phải gật đầu.
Cô dĩ nhiên không thể nói vậy với Lục Định Quốc rằng việc mình được vào học thực là là nhờ cậu họ nhà họ Hạ kia.
Dù sao là đi cửa sau, ai ra mặt thì có gì khác nhau đâu?
Vì vậy lặng thinh không nói gì.
Lục Định Quốc thấy cô không nói lời nào, như là ngầm thừa nhận.
Chỗ anh ta làm việc là Cục quân y, là một trong tám Cục thuộc quyền quản lý của Lục Quân bộ.
Theo lý mà nói Tiểu Tô chính là họ hàng với Cục trưởng ngành mình, anh ta nên tạo quan hệ tốt mới phải.
Nhưng không may là, dạo gần đây có lời đồn, nói Cục trưởng Tào làm việc không hiệu quả, Tổng trưởng Lục quân rất không hài lòng với ông ta, dự tính sẽ thay người khác.
Người lên thay có khả năng là từ Học viện Quân sự.
Ai cũng đều biết, trong Lục Quân bộ, Cục trưởng Trương và Cục trưởng Tào không hợp nhau.
Quan viên xuất thân Học viện đều có năng lực trình độ xuất sắc, cũng tuyệt đối không thua gì võ phu.
Nếu mình tạo được quan hệ thân thiết với Tiểu Tô, nhỡ đâu bị nhận định là người của Cục trưởng Tào, tương lai, người mới đến còn không cho mình đi giày cỡ nhỏ à?
Anh ta mỗi tháng chỉ được lĩnh tiền lương hai mươi đồng bạc, vợ thì cả ngày than thở, nói anh ta vô dụng.
Anh ta còn đang trông chờ vào việc có thể thuận lợi lên làm trưởng khoa nữa.
Tin tức này là buổi sáng trên đường đến giảng đường anh ta nghe được, cũng là nguyên nhân mà không dám ngồi cạnh Tiểu Tô.
Khác với các bạn cùng lớp, anh ta không hề để bụng chuyện Tiểu Tô có phải đi cửa sau hay không.
Điều anh ta sợ, chính là về sau vị trí của anh ta có bởi vì dính líu đến Cục trưởng Tào mà bị mất hay không.
Giờ xác định quan hệ của Tiểu Tô và Cục trưởng Tào rồi, Lục Định Quốc kêu khổ trong lòng, lập tức đưa ra quyết định, về sau này không được quá thân thiết với Tiểu Tô nữa để tránh bị vạ lây.
Đương nhiên, cũng không thể làm mất lòng Tiểu Tô được.
Đừng nói Cục trưởng Tào giờ vẫn đang tại vị, dù là xuống đài, muốn vùi dập một nhân viên tép riu như mình, chẳng phải dễ như bỡn hay sao?
Anh ta hắng giọng một tiếng, trò chuyện vài câu, giục Tô Tuyết Chí uống canh gà khi đang nóng, sau đó đi ra.
Tô Tuyết Chí không hiểu, đứng lên tiễn anh ta ra ngoài, uống hết canh gà, rửa sạch bát xong mang sang trả, quay về khóa cửa lại, đổi quần áo, tiếp tục vùi vào học.
Nhoáng cái mười ngày đã qua, bên chỗ Tô Trung vẫn không có cơ hội đi thăm hỏi vị cậu họ nhà họ Hạ kia.
Hiện giờ đang là thời điểm tập trung kinh doanh dược liệu, việc làm ăn trong nhà rất bận, cữu lão gia lại bị thương gãy xương chân, ít nhất phải mất ba bốn tháng mới đi lại được.
Ông vô cùng sốt ruột, không thể tiếp tục chờ được nữa.
Trang Điền Thân bảo ông cứ yên tâm quay về, mọi chuyện cứ giao cho mình, ông ấy sẽ để tâm tới, đợi Hạ Hán Chử có thời gian, ông ấy sẽ đưa Tô thiếu gia qua đó, giới thiệu và ra mắt với người ta.
Trang Điền Thân làm việc vô cùng chắc chắn.
Tô Trung đến bưu cục, phát điện báo cho cữu lão gia, nói lại tình hình bên này.
Diệp Nhữ Xuyên nhận được điện báo, bàn bạc với em gái, cũng quyết định đành phải thế thôi, để Tô Trung về trước.
Ngày Tô Trung quay về, vừa hay hôm đó Tô Tuyết Chí được nghỉ, nên ra tiễn.
Tô Trung phải về, anh họ Diệp Hiền Tề cũng không còn việc gì nữa, dĩ nhiên cũng phải về Nhật Bản tiếp tục học hành.
Ngày xuất phát dự tính là cùng ngày.
Ý của Tô Trung là, ông sẽ đưa Diệp Hiền Tề lên thuyền, sau đó ông mới đi.
Thiên Thành là trọng phụ phương Bắc, hải vận phát triển mạnh, dĩ nhiên cũng có thuyền đi Nhật Bản.
Diệp Hiền Tề đã đặt sẵn vé tàu rồi, liên tục cự tuyệt, nói chú Trung tuổi tác đã cao, chuyến đi này xa xôi rất mệt, lại phải chạy trước chạy sau, giờ Tuyết Chí đã ổn định, chuyện lớn xong rồi, còn chuyện của mình thì không cần ông phải nhọc lòng nữa.
– Cháu đã gọi sẵn xe rồi, lát sẽ ra thẳng bến tàu luôn.
Thái độ của Diệp Hiền Tề vừa kiên quyết lại chân thành, đầy quan tâm tới mình, Tô Trung vô cùng cảm động, bởi vậy từ bỏ, dặn anh ta đi đường chú ý, còn rút mấy đồng bạc trong túi vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể đưa cho anh ta, nhưng anh ta kiên quyết không nhận.
Cứ thế, chú Trung cùng với mấy gia đinh đồng hành đã được hai anh em tiễn ra về.
Tiễn vị quản sự già đi rồi, Tô Tuyết Chí quay sang anh họ, còn chưa lên tiếng đã bị Diệp Hiền Tề chặn mất:
– Tuyết Chí, giờ em đang bận việc học, em không cần phải lo cho anh, càng không cần phải tiễn anh.
Tự anh đi là được.
Nói rồi vẫy một chiếc xe kéo chạy ngang qua, xách hành lý đi lên, mông còn chưa ngồi vững đã quay lại vẫy tay với Tô Tuyết Chí, sau đó thúc giục lái xe đưa mình ra bến tàu, cần phải lên thuyền ngay.
Tô Tuyết Chí nhìn theo chiếc xe kéo đưa anh họ đi xa, trong lòng hoài nghi anh họ miệng thì bảo học kinh tế nhưng thực chất là chỉ ăn chơi ở bên Nhật Bản mà thôi.
Chỉ mong là mình đoán sai, hy vọng anh họ thật sự chuyên tâm học hành, ngày sau lấy bằng trở về, như vậy thì cậu sẽ bớt giận hơn.
Thôi, chuyện của anh họ, giờ mình có lo cũng chẳng lo được.
Cô quay về trường.
Cuộc sống kế tiếp chỉ có một mình, ba nơi cố định là giảng đường, ký túc xá, căng tin trường.
Ngày nào cũng học đến nửa đêm mới đi ngủ, bất giác cô như quay trở về thời còn học đại học trước khi xuyên qua.
Thực ra, ngoài thỉnh thoảng bắt gặp những ánh mắt khinh thường ra thì cô rất thích trạng thái sinh hoạt như hiện nay, cũng không hề thấy buồn tẻ hay vất vả gì.
Có lẽ bản tính của cô vốn đam mê học hỏi và thích nghiên cứu kiến thức chăng?
Qua một tuần như thế, sáng nay khi vừa kết thúc tiết học, giám thị Lý Hồng Hi cho người gọi cô vào văn phòng nhận điện thoại, nói có người tìm.
Là Trang Điền Thân gọi tới, hồ hởi báo cho cô một tin tốt lành.
Không ngờ lại khéo như thế, Tư lệnh cảnh vệ Thiên Thành mới nhậm chức lại chính là vị cậu họ của cô, Hạ Hán Chử.
Trang Điền Thân còn nói, hôm qua Hạ Hán Chử đến Thiên Thành, tối nay, thị trưởng sẽ tổ chức một bữa tiệc chào đón anh ở nhà hàng, bảo Tô Tuyết Chí trước sáu giờ đến đó, ông sẽ chờ cô sẵn ở cửa, đến lúc đó sẽ đưa cô vào, giới thiệu cô với Hạ Hán Chử.
Ông còn dặn dò, ăn mặc phải nghiêm chỉnh, không được đến muộn.
Trường quân y thực hiện quản lý bằng quân sự, chẳng những sinh viên phải mặc quân trang, mà nhân viên quản lý cấp cao, bao gồm cả hiệu trưởng cũng có quân hàm.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, theo nội quy của trường, sinh viên không thể ra ngoài, tự tiện ra ngoài chính là vi phạm kỷ luật.
Cúp điện thoại, còn chưa mở miệng thì Lý Hồng Hi đã nói:
– Vừa nãy Trang lão đã nói với thầy rồi, tình huống đặc biệt, tối nay cho phép em ra ngoài, nhưng không có lần sau đâu.
Tô Tuyết Chí cúi người chào anh ta, đi ra.
Buổi chiều lên lớp xong, cô quay về phòng, xem thời gian đã sắp đến, chuẩn bị thay quần áo để ra ngoài.
Cô không định sẽ mặc âu phục.
Giờ ra ngoài ăn mặc kiểu tây vẫn rất dễ gây chú ý.
Mà cô không muốn nhất chính là quá gây chú ý.
Cô mặc áo dài nam màu trắng ngà chất liệu vải tuyn, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh trắng với họa tiết sẫm màu.
Ăn mặc như vậy rất thích hợp với những trường hợp trang trọng, cũng không gây chú ý.
Chuẩn bị xong hết rồi, ra khỏi trường, ngồi trên chiếc xe kéo, sáu giờ kém mười lăm phút đã tới khách sạn lớn của Thiên Thành.
Màn đêm buông xuống, hai bên đường phố đèn đuốc sáng rực, đứng bên ngoài cảnh cổng tráng lệ của khách sạn là có thể nhìn thấy ánh đèn bên trong sáng rực rỡ như ban ngày, thỉnh thoảng có tiếng nhạc bay ra.
Đúng 6 giờ tối, Trang Điền Thân lại không xuất hiện.
Tô Tuyết Chí đành phải đứng ở một góc cửa để chờ.
Thỉnh thoảng có ô tô tiến vào cổng lớn của khách sạn, đỗ ở sân rộng thông với sảnh lớn.
A Tam mặc đồng phục chạy ra mở cửa, phụ nữ thì ăn mặc trang điểm hợp thời bước xuống xe, bước trên đôi giày cao gót, khoác tay bạn nam mặc âu phục giày da hoặc là trường bào mã quái vừa cười vừa nói đi vào trong.
Tô Tuyết Chí vẫn chờ cho tới gần 7 giờ, chân đứng sắp tê đến nơi rồi cuối cùng mới thấy Trang Điền Thân ngồi trên xe kéo vội vã tới, cho người kéo xe vài hào, đuổi người ta đi xong, đứng ở cửa, xoa mồ hôi trán, đảo mắt tìm người.
Tô Tuyết Chí đi ra, ông vội vẫy tay, nói mình có chút chuyện, cho nên tới muộn.
“Chút chuyện” của ông nhắc đến khá buồn cười.
Tối nay tham gia bữa tiệc, ông tính ngồi ô tô thay vì đi bộ, nhưng mình lại không có xe, tính sẽ mượn người quen, lẽ ra là người ta đồng ý rồi, ai ngờ tới phút cuối lại bị báo ô tô đã có việc phải dùng, không mượn được.
Uổng công sức đợi cả một tiếng, ô tô lại không mượn được, vô cùng mất hứng, ông đành phải ngồi xe kéo tới.
Đương nhiên, chuyện đó không thể nói ra trước mặt hậu bối tránh bị mất mặt, chỉ nói có việc, xong rồi dẫn Tô Tuyết Chí gấp rút đi vào trong.
Tới trước đại sảnh, đưa thiếp mời cho bảo vệ canh cửa, rồi dẫn người vào.
Nhà hàng vô cùng rộng và xa hoa, đỉnh trần treo một cái đèn thủy tinh rất to sáng đến lóa mắt, người rất đông và náo nhiệt.
Vì vào muộn nên hai người đã bỏ lỡ nghi thức chào đón mở đầu, giờ đang là vũ hội.
Tô Tuyết Chí nghe theo căn dặn, đứng một góc cạnh cửa để chờ, Trang Điền Thân đi vào trong, đôi mắt đảo khắp nơi tìm người.
Tô Tuyết Chí cũng nhìn đằng trước, rất nhanh đã chú ý tới một nhóm người.
Ngay giữa sảnh lớn, một người đàn ông mặc quân phục đưa lưng về bên này, đang bị mấy người vây quanh, cảnh tượng đó rất khó không gây chú ý cho người khác.
Nhìn bóng dáng này, tuổi tác của người đàn ông này hẳn không lớn, vóc dáng khá cao.
Cảm giác như khá quen mắt?
Một thiếu nữ mặc váy công chúa màu hồng nhạt kiểu phương tây khoác một bên cánh tay người đàn ông, khi nói chuyện, cũng không biết nói cái gì, người đàn ông cất tiếng cười rất to, tư thái không coi ai ra gì, người chung quanh cũng cười theo phụ họa.
Chờ chút, giọng này…
Tô Tuyết Chí không kìm được lại nhìn qua đó.
Đúng lúc này, Trang Điền Thân như cũng chú ý tới người này, vội chen qua đám đông bước nhanh đến sau lưng người kia, có lẽ là chào hỏi.
Người đàn ông trẻ kia quay mặt lại.
Tô Tuyết Chí lập tức ngây cả người.
Gương mặt này……
Chính là vị Tứ gia đã đi cùng thuyền mấy ngày kia!