Bạn đang đọc Sinh Hoạt Hường Phấn Của Bác Sĩ Xấu Xa (h Văn/ Full) – Chương 3: Người Cũ
Hai người qua cơn sóng tình liền giữ nguyên tư thế ôm này vừa thở hổn hển, một cách tự nhiên mà hôn nhau
Vừa mới hôn, hai cặp mắt nhìn vào nhau, đồng thời bật cười.
Trì Húc buồn cười bóp yêu mặt của Khương Hòe: “Em sao to gan quá vậy, cứ như vậy chạy đến bệnh viện, còn cố ý mê hoặc anh, sao vẫn chưa thỏa mãn dục vọng? “
“Lâu lắm rồi không được thấy anh, hẹn anh cũng không có thời gian, em nếu là không tới, chắc anh quên mất tiêu em luôn. “
Nếu như mấy đứa sinh viên làm chung với Khương Hòe mà thấy được cái bộ dáng này của anh ta, sợ rằng sẽ kinh ngạc đến cằm rơi xuống đất, phải biết rằng Khương Hòe ở trong giới luật sư là nổi danh lãnh huyết vô tình, chỉ cần anh ta đã nhận một bản án, dù cho đương sự có thật sự phạm tội, Khương Hòe cũng có thể cãi ra thành vô tội được thả hoặc chuyển thành đền bù bằng tiền. Phải biết rằng những người đã mời được anh ta lên tòa án đều là dạng không để ý đến chút tiền lẻ kia Cho nên từ tư danh tiếng của Khương Hòe ở giới luật sư càng lan truyền, còn có thêm tính cách lạnh lẽo khát máu của anh ta, nên người có thể khiến cho tổ tông kiêu ngạo đầy mình này làm ra loại chuyện như vậy, cũng không phải người phàm.
Mấy ngày này Trì Húc bận đến váng đầu, đúng là bỏ quên tình nhân của mình, lại đang trộm hôn lên môi của Khương Hòe, Trì Húc vuốt khóe mắt sau khi gỡ xuống mắt kiếng mà trở nên nhu hợp: “Là anh không đúng, ngày kia anh nghỉ, vui vẻ với em có được hay không? Ngày kia là cuối tuần, em ngày đó chắc không có hẹn !? Chúng ta qua nhà em một thế giới hai người, bù đắp cho em một chút, thuận tiện góp gạo cho em nhé ? “
Nói xong Trì Húc hướng về phía trước thúc thắt lưng dưới lên,mục đích chủ yếu của “thế giới hai người” là gì không cần nói cũng biết.
Khương Hòe lúc này mới hài lòng, hai người lại ôm nhau, ở chỗ tư mật cọ xát một hồi, mới tách nhau ra. Trong phòng nghỉ ngơi của Trì Húc còn có cái phòng tắm nho nhỏ, có thể thấy được địa vị của Trì Húc ở bệnh viện này. Cả hai người dọn dẹp sơ sơ một chút, tiện tay đổi cả chiếc chăn, Trì Húc có bệnh sạch sẽ nên phải mang ga giường đi thay, đưa cho người giặt cho anh. Để Khương Hòe ở chỗ này nghỉ ngơi, bản thân anh lại đi bên ngoài đi một vòng, sau đó mới trở về ôm Khương Hòe cùng nhau chen ở trên giường đơn nằm ngủ…
Trì Húc ngày hôm nay có chút buồn bực, bình thường phải nói có chuyện phiền lòng anh cũng sẽ không mang vào trong công việc, nhưng bây giờ tâm trí lại dành hết cho một anh bạn nhỏ, thật là đáng chết.
Trước mắt là một cậu nhóc vừa nước mắt rơi lã chã vừa không khóc thành tiếng làm cho Trì Húc đau đầu, cái làm anh không chịu được nhất là nhìn người khác khóc, nhóc con này nếu lớn rồi, Trì Húc đã sớm xoay người bỏ đi, thế nhưng nó vẫn là một đứa nhóc, hơn nữa nhóc này khóc cũng là âm thầm, trốn đi chỗ khác khóc mà không chiếm được kẹo: “Tiểu Thông ngoan đi, không phải là anh không thích em, chỉ là ngày hôm nay tâm tình của anh không tốt, xin lỗi, không nên đối xử với em như vậy. “
Bé con thút tha thút thít he hé bàn tay đang bụm mặt lại, đôi mắt to đáng yêu đong đầy nước mắt sợ hãi len lén nhìn sắc mặt của Trì Húc, trông thấy người mình quen thuộc cười lên sau đó liền nhào tới trong lòng Trì Húc. Bé con này bị bệnh nặng, bố mẹ mấy ngày đầucòn thay phiên đến chăm sóc, thời gian lâu dài phải bận rộn kiếm tiền, mời một hộ lý đến giúp đỡ trông coi bé, Trì Húc là bác sĩ chính cho bé, vì lúc kiểm tra anh luôn cố gắng nhẹ giọng dụ dỗ, vì vậy đứa bé này lại thành bám dính lấy Trì Húc.
Giờ tan việc Trì Húc lái xe, hướng đến đường ngược lại tòa nhà đến chỗ hẹn.
Đến địa điểm đã hẹn rồi, Trì Húc nhìn thấy cái chỗ quen thuộc lại xa lạ trong chốc lát có chút hoảng hốt, ổn định tâm thần mà đẩy cửa đi vào, ở vị trí quen thuộc thấy được người từng rất quen, không phải, người nọ cũng có chút biến hóa, tóc vuốt lại nhìn thêm chững chạc, đường nét trên mặt cũng thành thục rất nhiều, duy nhất không thay đổi, đại khái chính là gương mặt luôn nhăn nhó ngàn năm không đổi.
“Sao lại hẹn ở chỗ này? ” thần sắc tự nhiên ngồi ở trước mặt người yêu cũ nhiều năm không gặp, Dịch Đàm, bạn trai và là mối tình đầu của Trì Húc, cũng là bạn học, Trì Húc là học y, còn Dịch Đàm học kinh doanh.
Dịch Đàm cầm lấy thực đơn khéo léo lật xem, động tác đâu ra đấy, sau đó đưa qua cho người phục vụ, lúc này mới trả lời Trì Húc, trong mắt mang nghi hoặc nhàn nhạt: “Anh trước đây rất thích nơi này. “
Đối với tính cách này của em ấy Trì Húc cũng không biết là nên khóc hay nên cười, mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, đầu óc của người này cũng chỉ toàn chứa rất nhiều mấy kế hoạch kinh doanh các thứ nên bị thiếu đi dây thần kinh nhạy cảm, “Em đang nói lúc trước, huống hồ đã qua mấy năm, có biết chỗ này hương vị có thay đổi hay không thay đổi đâu! “
“Nhà hàng này em đã mua lại, đầu bếp vẫn chưa từng thay đổi. “
Trì Húc sau khi đi thực tập một năm, ra đi lặng yên không nói câu gì, thậm chí ngay đến một khắc cuối cùng, Trì Húc mới được cho biết chuyện em ấy muốn xuất ngoại, thời khắc ấy anh hận thấu xương tính cách khô khan của Dịch Đàm, bây giờ nhớ lại cảm thấy thật nực cười, chuyện tình này tính ra chia tay không đau khổ gì.
Thời gian sau đó hai người không có nói chuyện với nhau, Trì Húc là không muốn nói chuyện, Dịch Đàm là không biết nói cái gì, trước đây thời điểm bọn họ ở chung với nhau đều là Trì Húc gợi chuyện, hoặc là hai người lẳng lặng mà sống chung một chỗ không nói câu nào, Trì Húc mà trầm mặc đi, Dịch Đàm hoàn toàn không biết làm sao.
Trì Húc rất nhanh đã đem cuộc hội ngộ này quăng qua một bên, thứ gì đã gãy đổ không cần thiết phải đem nó một lần nữa hàn gắn lại. Làm trong bệnh viện là một phần, anh vẫn có rất nhiều chuyện làm mình bận rộn, ví dụ như. . . Đến khám bệnh tại nhà!
Chỗ bệnh viện anh công tác là thuộc tư nhân, tiền thuốc men cao dọa người, đương nhiên nhìn chung môi trường so với bệnh viện bình thường cũng không có thể so sánh, cho nên người đi tới hoặc là dạng những người nổi tiếng nhân sĩ, đương nhiên lương bổng đâu chỉ cao gấp đôi bình thường, muốn Trì Húc đến khám bệnh tại nhà, tiền lương nói ra có thể làm cho tất cả những người học y hâm mộ muốn chết.
Nhà họ Lục, một trong những đầu tàu trong ba ngành lớn nhất của Lạc Thành, lôi kéo đã làm lung lạc cả nửa thị trường bất động sản của cả thành phố, nếu như thủ đoạn kinh doanh của Lục thị bị công bố ra ngoài, chắc mỗi nhân viên của Lục Thị sẽ bị người của gia tộc này truy sát.
Quản gia nhà họ Lục gọi một cú điện thoại, Trì Húc không thể không bỏ ngang tất cả mà chạy đi đến nhà họ Lục.
“Bác sĩ Trì, thiếu gia bị thương! “