Bạn đang đọc Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới: Chương Q.3 – Chương 42: Rừng Cây Dưới Mặt Đất (Hạ)
“Khụ! Khụ! Khụ…!…” Đến tận lúc này Diệp Tường mới không cam lòng buông bàn tay nhỏ bé của Diane Lâm ra, giả vờ ho khan để khỏi xấu hổ, nhưng chỉ có trời mới biết được liệu hắn có thực sự xấu hổ, đỏ mặt hay không bởi vì chỗ này qua tối nên việc này đã vô tình thành một bí ẩn vĩnh viễn không người biết, tất nhiện, ngoại trừ đương sự ra.
“Ờ..ờ, chỗ này… tối nhỉ!” Diệp Tường sờ sờ ngón giữa, thật may, không gian giới chỉ thân yêu của hắn vẫn còn ở đó. Kết quả này làm hắn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nhẹ thở phào một hơi. Cũng đúng thôi, bởi vì chiếc nhẫn này chứa tất cả gia sản của hắn mà, toàn bộ số nước suối ma pháp cùng các bình máu chứa gien rồng quí giá hắn đều để trong chiếc nhẫn này, nếu bị mất thì Diệp Tường hắn sẽ sạt nghiệp, phải ra đầu đường mà ở, thành kẻ ăn xin, như vậy thì hắn thà kiếm cái chăn bông rồi đập đầu vào đó chết đi còn hơn.
“Đây là đâu?” Nhờ vào ánh sáng mà ma tinh tỏa ra, Diệp Tường có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Hắn chậm rãi đánh giá khắp bốn phía nhưng bởi vì ánh sáng không đủ nên Diệp Tường dù cố gắng cách mấy vẫn không thể phát hiện đây là nơi nào. Đúng rồi! Lúc đó, con sói xanh mà hắn cưỡi bị một tảng đá đập trúng rồi rơi xuống một cái giếng cổ, nhớ tới đây, Diệp Tường bèn vội vàng sờ sờ cái gáy của mình, quả nhiên, một quả ổi lớn ở đó đã chứng minh cho sự hiện diện của ‘thời khắc lịch sử’ kia. Diệp Tường cảm thấy vô cùng chán nản.
“Không phải chúng ta rơi xuống giếng sao? Tại sao lại không bị ướt…?” Diệp Tường cau mày suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra chỗ kì quái của vấn đề này.
“Nước trong giếng cổ thông với nơi này!” Cát Vi trả lời ngắn gọn, giải đáp thắc mắc cho Diệp Tường xong bèn cầm ma tinh đi lòng vòng, sau đó chỉ chỉ vào hồ nước vẫn đang nổi sóng bập bềnh ở bên cạnh. Không biết có phải vì bị ánh sáng màu xanh của ma tinh chiếu vào hay là do màu sắc của nó vốn thế mà nước hồ cũng mang màu xanh tuyệt đẹp khiến người xem phải ngỡ ngàng. Diệp Tường đứng trên một tảng đá cách đó không xa, nhưng cái gáy bị đập đau điếng của hắn khiến cho hắn không có chút tâm trạng nào để đi nghiên cứu vấn đề này cả, mặc dù hắn cũng rất tò mò muốn biết rõ.
“Là nước…Đưa chúng ta tới đây!” Diane Lâm vẫn còn hơi ngượng ngùng trả lời hắn.
Diệp Tường không để ý tới sắc thái ngượng ngùng cùng ẩn ý trong câu trả lời của Diane Lâm, thần kinh thô bám chặt lấy vấn đề: “Nhưng mà, ta nhớ là ta bị tảng đá đập bất tỉnh… Sau đó rơi xuống nước…Sau đó nữa là uống rất nhiều nước giếng…! Tại sao bị như vậy mà ta còn không chết đuối nhỉ?”
“Chúng ta…Giúp ngươi…Độ khí (hô hấp nhân tạo)…” Diane Lâm vô ý thức đưa tay lên che miệng lại, vô cùng hối hận mình tại sao lại nhanh miệng như vậy?
“Các ngươi…Độ khí cho ta sao?” Vẻ mặt Diệp Tường tỏ rõ sự nghi hoặc, khóe miệng giật giật, không biết đó là biểu hiện cho sự kích động hay là hưng phấn.
“Hừ!” Lúc này, Diane Lâm thông minh hơn, lựa chọn im lặng, trầm mặc, kiên quyết không để tên hỗn đản này lừa nói ra điều hắn muốn nghe.
Nhưng …
“Ô Ô… Nụ hôn đầu của ta…” Diệp Tường bỗng nhiên gào thét, khóc rống lên giống như thiếu nữ trong trắng bị kẻ lưu manh chiếm đoạt mất trinh tiết vậy. Ách! Hắn diễn xuất cũng quá đạt đi, không, phải nói là xuất thần nhập hóa mới đúng, nhưng mà chỉ có kẻ ngốc mới tin đó là nụ hôn đầu của hắn! Người này á, nói nhẹ thì là kẻ cuồng sắc, còn chính xác hơn thì là một con sói đội lốt người, không nói tới lúc ở xã hội hiện đại trước kia, ngay trong xã hội bây giờ hắn cũng có tiếng là sắc lang vô sỉ rồi, ai mà tin hắn còn nụ hôn đầu tiên nữa chứ? Vậy mà hắn còn mặt dày khóc lóc giống như bị thiên đại oan ức, bị thiệt hại nặng nề vậy.
“Nhàm chán…” Cát Vi nói xong câu đó liền quay đầu đi, nghiêng đi gò má đang ửng hồng của một hồ li ngây thơ, sau đó nhanh chóng đạp giày, cầm ma tinh hướng về phía con đường bị hắc ám bao phủ dày đặc đằng trước đi tới, muốn tìm lối ra.
“Đừng đóng kịch nữa, nhanh tìm lối ra đi!”Diane Lâm lắc lắc đầu, mệt mỏi không buồn để ý tới tên lưu manh này nữa, xoay người vội vã đuổi theo Cát Vi.
“TMMD! Như vậy mà cũng bị các ngươi phát hiện… Hắc, hắc…! Sao? Môi của ta ngon chứ? Nhưng mà sao không có chút hương vị nào lưu lại nhỉ? Aizzz, mẹ, sao lão tử lại không tỉnh lại đúng lúc các nàng đang độ khí nhỉ? Trời cao đất dày ơi…”
…
…
Trên con đường vắng lặng, hắc ám chỉ có ánh sáng từ ma tinh tỏa ra cùng với tiếng bước chân của ba người bọn họ giúp tạo nên một chút sức sống cho nơi đây.
Con đường này rất dài, bắt đầu từ trong bóng tối kéo dài đến nơi ánh sáng ma tinh chiếu tới-nơi gần hồ nước rải đầy đá sỏi, đó là một loại đá cực kì thô ráp, bước lên đó tựa như bước trên một con đường rải đầy dao nhỏ vậy. Nương theo ánh sáng từ ma tinh trong tay Cát Vi, Diệp Tường còn nhìn thấy một số đồ đằng (hình vẽ ma pháp trận) trên tường đá, thỉnh thoảng còn có cả Huyết Chú Vân nữa (hình vẽ bằng máu).
“Đây rốt cuộc là nơi nào? Liệu có phải là cung điện dưới đất của cứ điểm Hồng Lưu không nhỉ?” Sau một hồi quan sát Diệp Tường đưa ra nghi vấn.
Cát Vi hơi ngừng lại, nghi hoặc giơ a tinh lên, chăm chú đánh giá đồ đằng cổ quái trên tường đá.
“Làm sao vậy?” Diane Lâm hỏi.
Cát Vi không trả lời, tiếp tục bước tiếp, hướng về phía đồ đằng khắc trên vách tường tiến sát vài bước, sau đó lắc đầu nói: “Loại đồ đằng này giống Cổ Đồ của tộc Tạp Kéo Tộc chúng tôi, nhìn xem, chỗ đường màu vàng này quấn quanh hình thù giống như cái đuôi, đó là đặc trưng của bộ tộc chúng tôi!”
Diệp Tường cùng Diane Lâm nghe vậy liền cẩn thận quan sát đồ đằng kia, đồ án cổ quái này quả thực giống hình một cái dây màu vàng thật dài quấn quanh một cái cái đuôi màu hồng đang ngoe nguẩy. Dù đã nhìn tận mắt như vậy nhưng Diệp Tường cũng không quá tin, liền sờ sờ cằm sau đó lại nhìn nhìn cái đuôi màu hồng đang không ngừng ngo ngoe sau mông Cát Vi như muốn xác định xem liệu có giống nhau không.
Diệp Tường không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình, bèn đưa tay ra túm lấy cái đuôi dụ hoặc kia!
Một trảo này lập tức gây ra đại phiền toái, thân thể Cát Vi chấn động, sắc mặt cứng đờ, sau đó là sát khí ngùn ngụt nhắm thẳng về phía Diệp Tường phóng tới.
Đã như vậy, Diệp Tường còn không biết hối lỗi, ‘điếc không sợ súng’, hiếu kì tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng. Cát Vi tức giận, lập tức thu ma tinh vào trong tay áo, thiếu nguồn sáng khiến cho toàn không gian tức khắc bị bao phủ trong bóng tối, ngay sau đó, Diane Lâm ở bên cạnh nghe thấy một tiếng hét thảm vang tới từ phía sau.
Ánh sáng màu xanh lại một lần nữa sáng lên, Cát Vi vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xoay người tiếp tục đi ở phía trước, cái đuôi vẫn tiếp tục ngoe nguẩy, múa vũ khúc dụ hoặc khiến người ta si mê.
Thật lâu, Diane Lâm mới thấy Diệp Tường vô cùng chật vật đuổi kịp, khuôn mặt vốn đã không tuấn tú gì cho cam, lúc này còn sưng vù trông vô cùng khủng bố. Nhưng nghe chừng, tên lưu manh này cũng không lo lắng gì lắm cho ‘nhan sắc’ của hắn, điều này làm cho Diane lâm vô cùng ngạc nhiên. Nhưng điều đó cũng chưa phải là điều kinh ngạc nhất, việc khiến người ta kinh ngạc tới mức kinh hãi là việc khuôn mặt sưng vù, xước xát của Diệp Tường đang từ từ khôi phục, dù tốc độ không nhanh lắm nhưng dùng mắt thường cũng đã dễ dàng nhận ra được, như vậy không làm ta kinh hãi sao được.
“Aizzz! Hậu quả của việc không cẩn thận sờ soạng vào thứ không nên động chẳng lẽ lại đắt như vậy ư…” Diệp Tường nheo nheo mắt, tiếp theo quay mặt lại, áp sát vào mặt Diane Lâm hồ nghi: ” Chả lẽ cái đuôi của hồ nữ thuộc tộc Tạp Kéo Tộc là nơi bí ẩn, chỉ cho phép nam nhân có ước hẹn chung thân mới được sờ vào thôi sao?”
“Lưu manh…” Diane Lâm cắn răng, vứt xuống dưới hai chữ, sau đó vội vàng đuổi theo Cát Vi đi phía trước.
“Hắc! Hắc! Lưu manh có chỗ nào không tốt cơ chứ? A, thơm quá?” Diệp Tường đưa bàn tay lợn mới sàm sỡ con gái nhà lành lên mũi ngửi ngửi sau đó thốt ra, “Aiz, quyết định rồi, muốn một ngày, không, ba ngày tới sẽ không rửa tay, dù gì cũng đã dính một cước, cùng lắm là nghe lải nhải mấy câu mà thôi. Mẹ, hồ ly tinh này cũng hung ác thật, nếu không phải lão tử đã tiêm gien biến dị có năng lực khôi phục thì không biết đến khi nào mới khôi phục lại dung nhan ‘mĩ miều’ như trước đây, không khéo lại bị hủy dung như chơi ấy chứ…”
Trong bóng tối, một đốm sáng màu xanh biếc chậm rãi tiến tới sâu trong con đường nhỏ hẹp như hành lang dài vô tận, lúc này, chỉ có tiếng bước chân của ba người bọn họ vang vọng khắp không gian khiến cho chỗ này phần nào đỡ tĩnh lặng, u ám hơn.
Nhưng, bọn họ không chú ý tới, sau khi bọn họ đi qua con đường nhỏ rải đầy đá đó, từ trên tường đá xuất hiện một đôi mắt thật nhỏ màu trắng chậm rãi dán sát vào vách tường bò xuống, ngay sau đó, nó chậm rãi bò theo ngay phía sau bọn họ.
Diệp Tường cảm giác như nghe thấy mang máng tiếng gì đó liền dừng lại, nghe ngóng một chút rồi bất chột quay lại!
Ánh mắt bí ẩn kia thấy vậy liền nhanh chóng ngừng lại, lẩn vào trong bóng tối, sau khi lưu lại một trận tiếng vang, tất cả trở lại yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Chẳng lẽ đó là ảo giác của ta sao?” Diệp Tường nghi hoặc.
“Hừ, nếu còn có thời gian để mơ mộng, ảo tưởng thì dành sức để tìm lối ra đi!” Diane Lâm đi phía trước cau mày phàn nàn.
“Ừm…” Diệp Tường vỗ vỗ đầu, tiếp tục đuổi theo hai nữ nhân đi phía trước, quả thực nếu không tìm được lối ra thì bọn họ sẽ bị chết đói ở chỗ này mất.
Ở phía sau, trên bức tường đá mới vừa rồi còn lâm vào tĩnh lặng bị hắn ám bao trùm, đột nhiên xuất hiện hơn mấy trăm đôi mắt sáng quắc như bóng đèn, cứ chốc chốc lại nhấp nháy sáng lên, chậm rãi tụ hợp thành đàn đuổi theo bọn người Diệp Tường…