Bạn đang đọc Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới: Chương Q.3 – Chương 25: Long Chiến ( Thượng )
Sáng sớm mông lung, khi trời còn chưa sáng hẳn, sương mù dày đặc trắng xóa bao phủ khắp thảo nguyên Hồng Lưu khiến cho tầm nhìn bị hạ xuống mức thấp nhất. Mắt bị hạn chế nhưng cũng bởi vì vậy mà thính giác trở nên nhạy hơn . Vậy nên khi xuất hiện tiếng kêu cứu trong màn sương mù trắng xóa này khiến cho người nghe cảm thấy rõ ràng, chói tai hơn bao giờ hết. Đồng thời, cũng khiến cho sự tĩnh lặng tới u ám nơi đây tăng thêm chút sinh khí hiếm hoi, và, đây cũng là nét đặc sắc của bình nguyên Hồng Lưu.
Đúng lúc này, bất chợt có một tiếng hắt xì vang tới từ hướng sương mù dày đặc nhất của thảo nguyên Hồng Lưu. Đồng thời cũng thành công phá vỡ yên lặng của phiến thảo nguyên này.
“Ắt xì..i…i!” Diệp Tường ngồi trên lưng ngựa, dùng khăn tay lau lung tung vài cái, miệng liên tục oán giận: “Sương mù kiểu gì thế này, mẹ nó, khến lão tử ướt hết rồi! Ắt xì…i…i…”
“Đạt Cổ, từ đây tới Thú Vương Thành còn xa lắm không?” Diệp Tường dùng khăn tay che che mũi hỏi hộ vệ thú nhân dẫn đường ở phía trước, chậc, đành chịu, không phải là do hắn quá yếu mà là do sức chống cự của mấy tên này quá biến thái. Như hắn đây mới gọi là bình thường, bình thường nè. Lạnh thế này không cảm lạnh mới là không bình thường đấy.
Nghĩ như vậy, Diệp Tường lại chấn hưng khí thế, truy vấn: “Đạt Cổ, sau khi tiêm gien long huyết, thân thể ngươi không phát sinh biến hóa gì chứ?” Diệp Tường nghi vấn. Vừa rồi, do phải chạy vội ra khỏi cứ địa Hồng Lưu do đại vương tử Đạt Merck thống trị, nên phải tiêm gien biến hóa cho Đạt Cổ trước để hắn dẫn đường, tiêm cho Nạp Khắc là gien huyết thanh của rồng, nhưng, tiêm vào thân thể Ô Ô lại hoàn toàn không có phản ứng gì. Nhưng dù sao gien dung hợp làm chất xúc tác cũng là lấy từ máu của nhóc nên không có phản ứng cũng là có khả năng. Chỉ có điều, vì sao cơ thể Đạt Cổ lại không có phản ứng, đây là điều mà hắn nghĩ mãi cũng không ra. Chả lẽ hắn làm sai chỗ nào sao?
Thú nhân Đạt Cổ vặn đầu, bẻ cổ răng rắc mấy cái, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, làm cho Diệp Tường cảm giác như mình mắc bệnh ” liệt dương một nửa” vậy, vẻ mặt của hắn khó coi như hàng tuần bị táo bón. Đúng lúc này, từ đằng sau đội ngũ truyền đến thanh âm chói tai của ‘’quả phụ’’ Diane Lâm.
“Này, Declan, cha ta thật sự đang ở trong Thú Vương Thành sao? Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?” Diane Lâm nghi vấn.
“À…Ờ…Việc này…” Diệp Tường lung túng, “Khụ khụ, là do đêm qua, nữ thần tỷ tỷ báo mộng cho ta biết…” Diệp Tường còn chưa nói xong, lập tức một tiếng “Pằng!” vang lên, cái ót của hắn bị một túi nước đập cho đau điếng.
“Hỗn trướng, dám đùa giỡn với lão nương à…” Diane Lâm nổi giận, cũng may là Độc Phàm cùng Javier ở bên cạnh kịp thời ngăn nữ nhân này lại rồi vội vàng khuyên bảo, nếu không để cho bà la sát này xông lên đối phó với Diệp Tường thì phỏng chừng lại sẽ có một cuộc chiến long trời lở đất xảy ra.
“Này này, ta nói này, quả phụ kia, ngươi không thể dịu dàng thục nữ một chút sao?” Một tay Diệp Tường cầm lấy cương ngựa một tay vội vàng đưa lên ót vuốt vuốt cục u trên đó, đối với nữ nhân vô lý này hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
“Ắt xì..i..i! TMD, thời tiết quỉ quái này, Ba Nhĩ Bác…” Diệp Tường xoay xoay khăn tay, chùi chùi mũi, hướng lên thiên không gọi.
“Ngao!” Từ trên cao, một tiếng long ngâm trầm thấp truyền đến, sau đó từ giữa không trung một thân ảnh cực đại đột nhiên bay xuống, trên lưng là một long kị sĩ ngồi uy phong lẫm lẫm, hình ảnh trái ngược duy nhất chính là trong một mảng thuần màu đen như thế, đen từ rồng cho tới kị sĩ bỗng dưng lại có một nữ oa đáng yêu như thiên sứ ngồi ở đó. Người đó cũng chẳng phải ai xa lạ mà chính là bảo bối Ô Ô của Diệp Tường, Giờ phút này, bộ dạng cô nhóc rất hưng phấn, bàn tay nhỏ bé trắng nõn không ngừng vuốt ve long lân, thỉnh thoảng còn vì quá hưng phấn mà nhổ mất một nhúm.
Đôi cánh cực đại của Ba Nhĩ Bác không ngừng đập phành phạch ở ngay trên đầu Diệp Tường! Ngay sau đó, sương mù ở trước mặt không ngừng run rẩy, rồi bị đẩy lui ra xa. Hơn mười thước phía trước, sương mù đều bị Long Dực (cánh rồng) xua tan.
Nạp Khắc ngồi trên lưng Ba Nhĩ Bác cảm thấy có chút dở khóc dở cười đối với lão bản của mình. Đời thủa nhà ai lại dùng long tộc để xua tan sương mù bao giờ? Rõ ràng là ‘đại tài tiểu dụng’, là ‘lãng phí tài nguyên’ mà.
Xua tan sương mù xong, hắc long liền lập tức bay lên không trung, nếu không làm vậy hắn sợ sẽ dọa mấy con ngựa chết khiếp mất.
“Đại nhân, vu sư Liêu Cách thoạt nhìn cũng không giống người xấu, liệu ông ta có cho người truy đuổi chúng ta không?” Javier Mập mạp ngây thơ hỏi.
“Hừ! Từ lúc nào mà trên trán của hắn viết hai chữ ‘người tốt’ rồi? Sao ta không biết nhỉ? Phải biết rằng lòng người thì luôn khó dò…” Diệp Tường cười lạnh nói.
“Đại nhân anh minh, lần này chúng ta đi thú Vương Thành nếu có thể tìm được Lord tiên sinh, phỏng chừng chúng ta sẽ thành đại công thần nha, và đại nhân sẽ là đại đại công thần…” Độc Phàm ở bên cạnh còn chưa lèm bèm hết thì…
“Ầm ầm!” Một tiếng, Ba Nhĩ Bác rõ ràng đang bay trên không trung bỗng rơi thẳng xuống đất giống như chiếc máy bay bị bắn tan tác, nằm im bất động. Đồng thời trên mặt đất cũng xuất hiện một lỗ sâu hoắm.
Ô Ô cùng Nạp Khắc bị ném khỏi lưng Ba Nhĩ Bác cũng lập tức hôn mê bất tỉnh.
Diệp Tường phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ, ngay lập tức, hắn liền ngẩng đầu nhìn tinh không xem có chuyện gì xảy ra, và rồi, điều hắn nhìn thấy khiến hắn sợ ngây người, mà không riêng gì hắn, Diane Lâm, cùng Lôi Khắc Tư, Độc Phàm cùng toàn thể đội ngũ ở phía sau cũng vô cùng kinh hãi.
“Long… Song…Song Đầu Long…” Javier từ trên lưng ngựa ngã thẳng xuống đất, không chỉ có hắn mà toàn bộ ngựa và người ở đây cũng đều bị kinh sợ tới mức không thể đứng vững.
Giờ phút này, trên thiên không đang có một cự long màu hồng, hai đầu đang vô cùng phấn khích bay lượn, múa may. Thân nó to gấp đôi Ba Nhĩ Bác, cho dù Diệp Tường đã từng đi tới Long Đảo đi nữa thì hắn cũng chưa từng thấy con rồng nào to lớn như con này cả. Con rồng này đúng là cực phẩm trong cực phẩm!
“Graoooo… Ngao!” Tiếng long ngâm trầm thấp, rên rỉ giống tiếng sấm, làm cho tất cả mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh đầy người.
“Hắc hắc, tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt rồi…” Sau lưng Song Đầu Long đang lổi lơ lửng trên không trung kia ngồi một người, đó là một gã pháp sư toàn thân được bao phủ toàn một màu đên u ám.
“Ngươi… Ngươi…” Diệp Tường đổ mồ hôi đầy người, hắn cảm thấy thanh âm của đối phương rất quen thuộc nhưng nhất thời nghĩ không ra xem đấy là ai. Huống hồ, hiện tại Long Đầu Long này thật sự quá cường đại, ngay cả bảo mà dung mãnh của hắn cũng đã bị dọa tới mức xụi lư trên mặt đất nằm phát run. Điều này khiến cho hắn càng cảm thấy sợ hãi hơn.
“Graooo!” Con rồng hai đầu chết tiệt kia bỗng dưng nổi điên, cái đầu bên trái đột nhiên cúi xuống, nhìn chằm chắm vào Diệp Tường, không chỉ vậy mà nó còn nhe hàm răng nhọn hoắt, cộng thêm cặp mắt lồi trắng dã đe dọa Diệp Tường. Thậm chí Diệp Tường còn có thể ngửi thấy được mùi con người nồng nặc phát ra từ miệng gia hỏa này.
” Chẳng lẽ ngươi đã quên ta …” Nói xong, vong linh pháp sư trên lưng hồng sắc Song Đầu Long liền quay đầu tìm kiếm, sau khi nhìn thấy Ô Ô bất tỉnh nằm trên mặt đất, sắc mặt trở nên xanh mét, vội vàng huy động pháp trượng trong tay, đồng thời cũng vội vàng ngâm xướng thần chú. Ngay lập tức, trước người vong linh pháp sư liền hiện lên một đoàn hỏa cầu đỏ rực, đoàn hỏa cầu ấy đầu tiên là quay xung quanh gã, sau đó dần dần ngưng tụ lại…, Diệp Tường thấy vậy, sắc mặt đại biến, vội vàng hô to đối với Ô Ô đang hôn mê:
“Ô Ô!”
Diệp Tường vừa hô xong, Pháp Tư cũng lập tức huy động pháp trượng khô lâu trong tay, hỏa cầu lập tức hướng về phía Ô Ô đánh tới.
Tất cả mọi người đều kinh hoàng.