Bạn đang đọc Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới: Chương Q.3 – Chương 10: Ám Sát Và Phong Lưu ( 1)
Đêm, chậm rãi bao phủ xuống, tại cứ điểm Hồng Lưu những đốm lửa được đốt lên, cả một màn đêm trống không lốm đa lốm đốm xuyết xuyết những điểm sáng, chiếu sáng những khoảng trống yên lặng âm u của nơi này.
Đám người Diệp Tường bị Liêu Cách an bài vào vị trí phía tây bên cạnh đại doanh thú nhân , phiến doanh địa này nằm ở rìa ngoài cùng của quân doanh tây , đương nhiên chủ yếu là bởi vì Diệp Tường có một đầu hắc cự long như một ngọn núi nhỏ ,nên không thể không lo lắng vị hắc long dũng mãnh này, trời biết hắn rời khỏi lão bản Diệp Tường thì có thể làm ra cái chuyện tình khác người gì hay không ? Chỉ cần điểm ấy đã đủ cho bọn thú nhân đem mấy trăm thú binh phụ cận toàn bộ điều đi, chỉ để lại mười mấy thủ vệ canh phòng.
Một căn trướng bồng được dựng lên ở nơi sơn cốc này, đây là doanh trướng của Diệp Tường ,còn Ô Ô thì bị Diane Lâm ôm đi , còn nói lo lắng cùng Diệp Tường ở một cái doanh trướng sẽ như thế nào, như thế nào… Hiển nhiên đối với nhân phẩm phi thường lo lắng, phải biết rằng nữ nhân Diane Lâm này đã coi Diệp Tường như là một tên đại biến thái mà đối đãi,nên tự nhiên sẽ không thể để cho Ô Ô nhúng chàm. Nghe thấy những lời nói buộc tội ấy khiến cho Diệp Tường tức muốn chết, mặc cho hắn tốt xấu nói qua bao nhiêu lần mình thật sự là người tốt , nhưng …
Đối với Ô Ô sờ sờ mó mó ? Hiện tại hắn như thế nào dám làm ra cái chuyện súc sinh như vậy ? Bất quá… Nếu Ô Ô mà biến thân thì.. Diệp Tường sẽ tạm thời thu hồi những lời này lại…
“Đạt Cổ, ngươi có phải đã một tuần lễ không có tắm rửa? Trên người như thế nào lại có mùi khai? Có phải là thường xuyên đi tiểu không vung tiểu đệ đệ?” Diệp Tường cực độ vô sỉ ghé sát vào Đạt Cổ hỏi han .
“Ách… Lão bản…” Đạt Cổ biểu lộ oan khuất so với tuyết bay tháng 6 còn oan hơn , “Ta nhiều lắm cũng chỉ là mười ba ngày không có rửa mà thôi, ta đi tiểu đều ngồi xuống…” Hiển nhiên, Đạt Cổ không rõ Diệp Tường theo lời một tuần lễ định nghĩa là bao nhiêu, điểm chết người nhất chính là câu nói đằng sau ..cái câu ngồi xuống đi tiểu…
“…” Diệp Tường suýt nữa hôn mê , tên thú nhân lúc nào cũng dùng cây gậy này rốt cuộc là nam hay là nữ ?
“Lão bản, cái này là do Đạt Cổ có chứng sợ nước…” Nạp Khắc bên cạnh chuẩn bị bò lên giường nhưng vẫn tốt bụng giải thích, một tay lại đưa lên bịt cái mũi .Diệp Tường trong bụng nghĩ nghĩ trước khi đi ngủ thật không hiểu những người này có khái niệm vệ sinh thân thể không biết nữa.. Hắn cũng cởi giày giống Nạp Khắc rồi chuẩn bị leo lên giường .Lúc này trong trướng lập tức một cỗ hương vị dày đặc tràn ngập ra…
“Lão bản… Ngươi có phải hay không có dấu cá mặn để chuẩn bị cho bữa ăn khuya ?” Đồng chí thú nhân ngây ngốc vò đầu hỏi lão bản của mình, hiển nhiên cái mũi cũng không phải hoàn toàn không nhạy nói.
Diệp Tường muốn điên rồi, nếu không phải trướng doanh không đủ, hắn thật đúng là muốn đem hai người này đá ra ngoài để cho bọn họ chà xát tắm táp một hồi đi.
“Nạp Khắc, ngươi bao nhiêu ngày không đổi bít tất rồi?” Diệp Tường lúc này quả thức muốn chém chết người, nhất định lúc trở về phải cấp cho những tên này luật lệ dài tám chương về việc vệ sinh thân thể sạch sẽ mới được.
“Đạt Cổ, bít tất của ta rất thối sao?” Nạp Khắc giơ chân của chính mình lên ngửi ngửi , hiển nhiên là đã triệt để miễn dịch, sức miễn dịch của loại người này đã có thể so với ruồi bọ Tiểu Cường ( chú dế Tiểu Cường ) một loại… Càng cường hãn hơn chính là, Nạp Khắc cởi bít tất, một ngón tay xoa xoa bít tất, tiếp theo phóng tới đầu lưỡi của mình liếm liếm…
“Chẹp chẹp, hương vị đúng là có chút mặn …” Nạp Khắc vân vê miệng đánh giá hương vị…
Diệp Tường bộ mặt cùng cơ thể đều run rẩy, triệt để hóa đá…
Tiếp theo, người này lại duỗi thân ra , vẻ mặt ngay thẳng nói: “Lão bản, chân của ta không thúi đâu , không tin ? Đạt Cổ, ngươi ngửi thử coi…”
Đạt Cổ gom góp hết tất cả dũng khí, ngửi thử…
Đoàng ! Đạt Cổ đương nhiên là ngất trên cành quất… Đạt Cổ trước khi chết ngất còn hoảng hốt trông thấy bít tất một hồi lượn lờ thối hun khói khiến cho đám muỗi ở xung quanh té xuống một mảng lớn… Có thể thấy được độc khí đã sâu, đồng chí thú nhân cũng gánh không được!
“Không thể đỡ được ! Ngươi, tắm rửa mười lần, ngươi rửa chân hai mươi lần… Ai rửa thiếu một lần, tiền lương đừng hòng lấy !” Diệp Tường hiển nhiên bão nổi , lập tức Nạp Khắc cùng Đạt Cổ bị Diệp Tường đá bay ra ngoài…
Haizzz, cái này cũng không thể trách được Diệp Tường, chủ yếu là vì lo nghĩ cho sự an toàn của bản thân .Bỏ qua chuyện đó, lúc này Diệp Tường cũng đang lo lắng không biết có nên làm ma pháp trước trướng bồng hay không đây ~ Cái quyển sách ma pháp này là do hắn mua được từ cửa hàng , đương nhiên, đương nhiên là hắn đã mua rất nhiều các quển ma pháp khác nữa, hắn còn mua cả khế ước ma sủng cao cấp, đó đều là do Diệp Tường bỏ ra tiền mua giá cao, nghe nói ma thú thú nhân đều rất mạnh mẽ.
Sau khi đã bố trí tốt các bẫy rập, hắn cũng từ trong tay nải lấy ra một quyển sách, Hả? Này thư danh tại sao lại có tên Long Hổ Bảng? Diệp Tường ngồi trở lại giường, sờ lên cằm dâm đãng mở tờ thứ nhất ra , lập tức một hình người với bộ dáng **** lộ ra , đương nhiên, là màu trắng đen, có thể thấy được quyển sách này cũng là do Diệp Tường mua từ một cửa hàng ở đế quốc Tam Vung. Vừa rồi hắn đem hai tên kia tống cổ ra ngoài là để có thời gian nhàn rỗi xem Long Hổ Bảng…
“Kháo, chỉ xứng là ‘Thái giám’ , quá kém …”
“…”
Vừa lúc đó, bên ngoài trướng bồng vang lên một bả thanh âm.
“Đại nhân? Có ở đây không?”Người có thanh âm nhỏ nhẹ đó chính là tên Javier mập mạp , Diệp Tường vội vàng cất kỹ ‘’sách vở’’, biểu lộ ra vẻ mặt đường đường chính chính , cũng như khiến cho cái vật vừa cứng rắn ở phía dưới hạ nhiệt lại, sau đó mới nói:
“Đêm nay khẩu hiệu là cái gì?”
“Hôm qua tại ván giường !” Trả lời chính là Javier.
“Còn có một câu!” Diệp Tường tiếp theo truy vấn, hiển nhiên là đang kéo dài thời gian.
Rất nhanh, lại có thanh âm vội vàng chen vào nói: “Cô nương nhà người ta bộ dáng thật đẹp!” Hừ, vừa hạ nhiệt được xuống một tẹo, lại nghe thấy cái khẩu hiệu này, thật không biết buổi tối tìm hắn làm cái gì chứ .Mà cái khẩu hiệu này thật chẳng đứng đắn chút nào. Không biết do cái đồ dâm đãng nào chế ra.
Diệp Tường đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy bên ngoài có hai tên gia hõa mang nụ cười dâm đãng , hơn nữa hai người còn đang ôm lấy một cái bao tải không biết trong đó buộc cái gì mà dường như còn đung đưa? Xem xét cũng biết là vật còn sống.
“Chuyện gì?” Diệp Tường cau mày hỏi, ánh mắt chằm chằm vào chiếc bao tải to này , hiển nhiên có chút không vui.
“Đại nhân, đêm dài từ từ, dục hỏa phần thân a…” Bộ mặt dâm đãng của tên Javier đã cười chen chúc thành một đoàn.
“Đại nhân đây là thứ tốt a…” Tên còn lại cũng thần bí cười dâm nói.
Tiếp theo, hai người đem này gói to khiêng vào trong trướng doanh của Diệp Tường …
“Đây rốt cuộc là cái gì…” Không đợi Diệp Tường nói xong, tên mập mạp kéo chiếc dây thường buộc bao tải ra , lập tức trong bao tải lộ ra một khuôn mặt vô cùng thanh thuần , một đôi lỗ tai trắng mịn như nhung, càng làm cho Diệp Tường giật mình chính là cô gái đẹp này lại là hồ ly tinh, cái đuôi bóng loáng xinh đẹp kia chính là minh chứng tốt nhất!