Bạn đang đọc Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới: Chương Q.3 – Chương 7: Cứ Điểm Hồng Lưu ( Hạ )
Trên tòa thành một lá cờ nổi bật tung bay đón gió, mà tại cửa ra vào của tòa thành có mười mấy vệ binh đang kiểm tra tới lui đám người đang ra vào.
Tại thời điểm lúc bọn người Diệp Tường tới gần cửa thành thì một khuôn mặt mập mạp trên đỉnh đầu đội mũ giáp sừng trâu đã đi tới, “Đứng lại! Các ngươi là ai?” Tiếng nói của người này giống như sét đánh, Diệp Tường thường xuyên phàn nàn Đạt Cổ có thói quen nói lớn tiếng, nhưng giờ thì quả thực là gặp sư phụ.
“Chúng ta là dong đoàn Tử La Lan (Violet) !” Diane Lâm lời này vừa nói ra, ngược lại càng làm cho Diệp Tường thêm phần khinh khỉnh, nữ nhân này quả nhiên là ngực to óc nho, xem đi ,xem đi , đã giả mạo binh đoàn trà trộn vào mà còn trực tiếp lấy tên là Tử La Lan (Violet)! Lần này nhất định sẽ xảy ra vấn đề đi !
“Tử La Lan (Violet)?” Một tên thú nhân to lớn đang ngồi trên ghế da thú chắn ngay tại cửa lớn nghe thế liền lập tức đứng dựng lên, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Nhanh, bao vây bọn chúng lại cho ta !” Tên thú nhân kia hiển nhiên là đầu lĩnh có trách nhiệm bảo vệ thành trì này , lời này vừa nói ra, lập tức khiến bọn thú nhân điên cuồng cầm đao lao đến, nhắm thẳng vào đám người Diệp Tường.
Bên cạnh đó, Diane Lâm cùng Lôi Khắc Tư cũng cầm chặt chuôi kiếm trong tay, tính toán tùy thời động thủ, mà những hộ vệ trong đội ngũ hộ tống cũng giơ binh khí của mình ra, song phương cứ như vậy giương cung bạt kiếm giằng co khiến không khí trở nên cứng ngắc, ngột ngạt.
“Vị đại nhân này … Chúng ta đúng thật là dong binh đoàn đến cứ điểm Hồng Lưu này kiếm miếng cơm ăn mà!” Diệp Tường xuống ngựa, hướng về phía tên thú nhân thủ lĩnh kia, vừa đi qua vừa cười nói.
“Hừ, các ngươi là gian tế do đế quốc nhân loại phái tới do thám!” Đối phương một mực chắc chắn nói, nhưng vẫn là tùy ý mặc Diệp Tường vui cười đi qua.
“Haha, đại nhân, chúng ta thật sự là dong binh đoàn Tử La Lan (Violet) .Đại nhân, đây là chút tâm ý của huynh đệ chúng ta đối với cứ điểm Hồng Lưu hồng …” Diệp Tường vừa nói vừa móc ra một túi tiền nặng trịch ,hừ, hắn không tin không có việc gì là không giải quyết được bằng tiền .
Đối phương nhanh chóng liếc tròng mắt nhìn thoáng qua Diệp Tường, sau đó lẹ tay tiếp nhận lấy túi tiền từ trong tay Diệp Tường , giả bộ suy nghĩ suy nghĩ, lại mở ra xem xét, nhưng khi thấy tất cả đều là kim tệ chói mắt , thì thoả mãn gật đầu.
“Dong binh đoàn Tử La Lan (Violet) là cái tên quá khó hiểu, các ngươi không phải gọi dong binh đoàn khoai lang sao?” Đối phương nhìn nhìn Diệp Tường, hiển nhiên đã bị Diệp Tường thu mua , liền giúp đỡ bọn người Diệp Tường.
“A, đại nhân anh minh, dong binh đoàn của chúng ta tên đúng là khoai lang !” Diệp Tường vui vẻ cười phụ họa nói, trong nội tâm lại chửi má nó chứ, dong binh đoàn khoai lang là cái khỉ gì chứ, ta thèm vào, những tên đại ngốc này khẳng định không có đọc qua kinh thư, khoai lang đúng thật là cái tên ‘’ mỹ miều ‘’ mà.
“Hảo, nhớ kỹ, đi vào đừng gây chuyện!” Tên thú nhân có vẻ hài lòng, nhẹ nhàng dặn dò Diệp Tường.
“Đương nhiên, đương nhiên, chúng ta là phi thường yêu thích hòa bình a !” Diệp Tường vẻ mặt cùng bộ dáng vô cùng thiện lương .Chết cười, đúng là chỉ có thiên tài như hắn mới dám phán ra câu nói đó, dong binh mà yêu thích hòa bình thì đi đánh nhau làm quái gì,nhanh nhanh trở về làm ruộng còn hơn a!
Tên thú nhân thủ lĩnh canh cổng thành kia khoát khoát tay một cái, lập tức khiến những tên còn lại đồng loạt đem binh khí trong tay mình cất kỹ, nhìn tư thế cùng dáng đứng cực kì thuần thục, hừ, phỏng chừng cái loại ăn chặn tiền một cách trần trụi xảo trá này cũng không phải lần một lần hai …
Diệp Tường cũng khoát khoát tay, khiến đội ngũ của mình cũng thu hồi vũ khí, đồng thời ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua bầu trời, chỉ là mọi người không chú tâm lắm, trời biết cái tên bá tước đại nhân này đến cùng đang nhìn cái gì.
Mọi người sau khi qua được cửa ải thì đều thở dài một hơi, nhưng cũng không dám thở quá mạnh, cứ thế đi cửa thành cao rộng của cứ điểm Hồng Lưu này .
Lúc này, ở cửa thành cứ điểm Hồng Lưu đột nhiên có một con ngựa lao ra , tiếng vó ngựa kịch liệt rắc a rắc a lập tức vang lên bốn phía…
Cách cách cách cách! Đám người đang ra vào cửa thành vội vàng tránh lui sang một bên.
“Cái người này làm sao có thể như vậy chứ , sao có thể cưỡi ngựa như thế hả?” Javier mập mạp núp ở góc tường , lau lau mồ hôi nói.
“Hiện tại ở đây đông người như thế này …” Tên đứng bên cạnh Javie mập mạp cũng gật gật đầu, dùng tay áo lau mồ hôi , tán đồng nói, khi nói thì khuôn mặt đã xanh mét, trên mặt đều là phi thường sợ hãi.
Diệp Tường càng nghe càng cảm thấy khinh hai tên chết nhát kia, hắn nở nụ cười khinh bỉ , đầy chế giễu .. Ơ, nhưng đột nhiên Diệp Tường không hiểu tại sao lại cảm thấy thân hình mặc hắc bào ngồi trên con ngựa kia có chút quen thuộc ?
Đi đi thêm vài bước, Diệp Tường cùng đồng bọn coi như là thành công đi vào bên trong cứ điểm Hồng Lưu. Bên trong cứ điểm không có quá nhiều tòa nhà, đương nhiên ở đây tụ tập đại bộ phận là thú nhân, cũng có những dong binh cùng trang bị không đồng nhất đi tới đi lui .Hơn nữa, bên trong tửu quán, kỹ viện, phòng bài bạc cũng có rất nhiều người. Nếu như nhìn tình hình trước mắt, người ta sẽ thấy trong cứ điểm này tương đối náo nhiệt, hoàn toàn làm cho người ta không có cảm giác chiến loạn như ngoại giới đồn đãi .
Chính là… Tại thời điểm khi mọi người đang chuẩn bị định đi vào một quán rượi thì đột nhiên thấy mọi người xung quanh tự động đứng chia làm hai bên, rồi thấy một đội mang khôi giáp không đồng nhất, trong tay mang theo vũ khí, có vẻ như đang hò hét tìm kiếm cái gì đó.
“Bọn họ ở trong này!” Đột nhiên có một tên vệ binh chỉ vào đám người Diệp Tường đang sững sờ đứng ở cửa ra vào , hô to .
Lập tức thú binh ở bốn phía toàn bộ dũng mãnh tiến tới, tập trung đứng ở trước mặt bọn người Diệp Tường , mà lúc này Diane Lâm cùng Lôi Khắc Tư đã mang theo hộ vệ vây ở xung quanh, lại một lần xuất binh tạo thành khí thế giằng co cùng với đám thú nhân này.
Diệp Tường cau mày nhìn chằm chằm đám thú nhân, chính mình vừa thu mua bọn lính gác cửa thành, mới vào thành không lâu, chuyện gì đều không phạm phải, vậy vì sao mà bọn thú binh nhanh như vậy đã thú tìm tới bọn họ? Chẳng lẽ là do đám vệ binh ở cửa thành lật lọng?
Những người ở các quán khác xung quanh đã tu tập vây xem không ít, đương nhiên đại bộ phận là xem cuộc vui mà thôi, còn người trong cuộc thì vẫn tiếp tục giương cung bạt kiếm đầy sát khí đối chọi với nhau.
“Hôm nay sao động toàn việc xui xẻo vậy trời… Hết chuyện này lại đến chuyện khác…” Javier mặt đầy mồ hôi đưa bàn tay lên lau lau mồ hôi.
“Đại nhân, còn có diệu kế nào không ?” Một tên thủ hạ ghé sát tai Diệp Tường , nhỏ giọng dò hỏi.
Diệp Tường nghe thấy lời này thật đúng là dở khóc dở cười, người này tưởng mình là cái ngân hàng chắc ? Hơn nữa, đám người này không giống như là xảo trá đòi tiền, mà giống như có chủ đích đến tìm bọn hắn thì đúng hơn !
Lúc này, đột nhiên đám thú binh lui ra sau một chút, nhường chỗ cho một người mặc khôi giáp màu đen đi đến . Đó chính là một thú nhân có màu da xanh bích .Hắn chậm rãi đi về phía Diệp Tường, hai tay của hắn còn cầm hai chiếc chùy được đúc bằng thiết, vóc dáng hắn so với đám thú nhân bình thường thì cao lớn hơn hẳn, chí ít phải cai tới hai thước rưỡi, điểm ấy làm cho Diệp Tường nhớ tới một nhân vật nào đó trong trò chơi sơn khâu chi vương.
“Ai là bá tước Declan ?” Cuối cùng tên thú nhân cao lớn này cũng cất tiếng chất vấn Diệp Tường bằng thanh âm như sư tử rống .
Diệp Tường không trả lời hắn, bởi lẽ Diệp Tường đang suy nghĩ một vấn đề, đối phương tại sao lại biết được thân phận thật sự của chính mình ? cả đoạn đường hành trình này, ngoại trừ lão hoàng đế cùng vài vị đại thần biết ra, thì đối với người ngoài đều là cơ mật…
“Ai là bá tước Declan ?” Đối phương lại lần nữa hét lớn, mục quang tìm kiếm quét tới quét lui nhưng người liên can ở đây.
Vẫn còn chìm đắm trong các câu hỏi, Diệp Tường đột nhiên nghĩ đến vấn đề trọng điểm, đối phương nếu nhìn ra được thân phận của hắn, như vậy hẳn là sẽ phát sinh xung đột tại chỗ , làm gì cần kêu gọi đầu hàng? Phỏng chừng đối phương tìm kiếm mình là có mục đích khác.
“Là ta…” Diệp Tường đứng lên trước một bước, nói ra.
Nghe thấy đã có người đứng ra, tên thú nhân gật gật đầu, cao thấp nhìn thoáng qua Diệp Tường, lập tức nói: “Các ngươi đi theo ta !”
“Đợi một chút! Ta dường như không biết ngươi a?” Diệp Tường cũng không muốn đần độn u mê làm cho người ta đem mình đi bán mà cũng không biết.
“Ta là Đại Merck!” Thú nhân to lớn quay đầu lại nói ngắn gọn một câu, sau đó tiếp tục dẫn thú binh đi phía trước.
“Đạt Cổ, trên người hắn có hình xăm chứng minh là hoàng tộc sao?” Diệp Tường hiển nhiên muốn xác nhận, nghe nói các vị vương tử của thú vương từ khi còn bé đều được đánh dấu hình xăm trên thân để chứng minh thân phận.
“Ta không rõ lắm!” Thú nhân Đạt Cổ lắc đầu, dù sao hắn khi còn bé đã xa xứ , đối với văn hóa thú nhân hiểu biết cũng không sâu, điểm ấy hẳn là Diệp Tường đã biết.
“Đại nhân… Chúng ta…” Bên cạnh Javier hiển nhiên vẫn còn chờ bá tước đại nhân hạ bước quyết định, dù sao trong đội ngũ này thì chức quan của Diệp Tường là lớn nhất.
“Lưu manh, bọn họ vô duyên vô cớ muốn mang bọn ta đi đâu? Không phải là bẫy đấy chứ?” Diane Lâm nhíu mi lại, thập phần lo lắng, vừa rồi một màn đụng độ ở cửa ra vào làm cho nàng không thể không lo lắng, dù sao nàng tới đây cứu phụ thân của mình , nếu mình có gì hao tổn thì phụ thân của mình cũng liền nhiều thêm một phần nguy hiểm.
“Ân, ta cũng hết sức tò mò, các ngươi thì sao ?” Diệp Tường không đáp , chỉ cười hỏi lại.
Mọi người không trả lời lại hắn, tất cả đều trưng ra vẻ mặt lo lắng, chỉ có tiểu bạch kiểm Lôi Khắc Tư cho Diệp Tường một từ khinh thường: “Hừ!”
“Hừ! Chúng ta đi!” Diệp Tường đương nhiên là cảm thấy khó chịu đối với tên tiểu bạch kiểm này, lập tức hào khí ngất trời không biết sợ mang theo Đạt Cổ cùng hộ vệ nhà mình đuổi kịp Đại Merck, nếu như đối phương thật sự là vương tử, thì việc tìm người cũng trở nên đơn giản hơn. Dù sao người ta cũng có nhiều người hơn ! Chính mình hơn mười người đi tìm, tìm được thì dến ngày tháng năm nào đây ?
Hơn nữa, nếu đánh không lại… Hắc hắc, Diệp Tường có thể trốn, đừng quên hắn còn có một con rồng cùng một long kỵ sĩ …