Sinh Đôi

Chương 2: Quá Khứ-Sự Khác Biệt


Đọc truyện Sinh Đôi – Chương 2: Quá Khứ-Sự Khác Biệt

– Mau lên mau lên….chúng mày ơi, bên này bên này… Tiếng trẻ con gọi nhau í ới
– Cái gì vậy? Cái gì vậy?
– Có chuyện gì thế???
Âm thanh hỗn độn, tiếng gọi nhau, tiếng hét sợ hãi….
Trên sân trường mẫu giáo, chỗ gần cầu trượt, tất cả mọi người đều bu lại một chỗ. Có cô giáo, thầy giáo, phụ huynh đến đón con và rất nhiều người xung quanh trong đó cũng có những đứa trẻ đang đứng bên cha mẹ chuẩn bị về…. Họ đang vây xung quanh hai bé gái xinh đẹp giống nhau như hai giọt nước…. Chắc hẳn nhìn thấy hai cô bé này, ai ai cũng đều thầm than ở trong lòng: “trời ạ, tại sao trên đời lại có hai thiên thần nhỏ xinh đẹp như vậy” nếu như bé con mặc váy tím, mái tóc dài ngang lưng không ngồi trên nền đất khóc với đầu gối đang chảy máu. Tiếng khóc thút thít nho nhỏ làm cho mọi người cảm thấy bối rối, đau lòng.
– Hức hức….
– Lan nhi, nào nào ngoan nào, đừng khóc nữa, bây giờ cô đưa con đến bác sĩ băng chân lại được không? Xong cô sẽ đưa con về..
– Hức hức….co.n…hic….không…hic…đến bác sĩ…hic…đâu…oa oa
– Được được…không đến..không đến… Lan nhi ngoan, bây giờ cô sẽ gọi cho cha con đến nha. Trước hết con với cô đi rửa qua vết thương có được không?
Đứa bé không nói nhưng gật nhẹ rồi được thầy và cô đưa vào trong. Dần dần, mọi người cũng tản ra về nếu như không có tiếng hét:
– Là cậu, có phải cậu đã xô ngã Tiểu Lan không? Một cậu bé đứng chắn trước mặt cô bé tóc ngang vai mặc váy xanh, rực rỡ vổi khuôn mặt y như cô bé Lan nhi vừa nãy .
Mọi người bây giờ mới để ý đến cô bé. Chợt nhìn ra, trên người bé cũng bị bẩn và chiếc váy thì nhăn nhúm. Những đứa trẻ khác nghe thấy điều cậu bé nói đều tỏ ra sợ hãi. Lúc này, cô hiệu trưởng của trường mới sực nhớ, lại gần cô bé và hỏi:
– Nguyệt nhi, nói cho cô biết, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao chị con bị ngã?
– … Cô bé im lặng không nói, chỉ giương đôi mắt trong suốt nhìn cô giáo và mọi người rồi lại cúi đầu

– Không lẽ đúng như lời đứa trẻ kia nói, con bé kia thật sự đẩy ngã chị nó?
– Không phải chứ, nhìn dễ thương vậy cơ mà..
– Này này, chưa biết được đâu, có khi nó ghen ghét với chị vì chị nó được mọi người yêu quí ấy chứ…
– Thật không ngờ, đứa bé trông vậy mà…. Còn nhỏ đã mang tâm địa xấu xa rồi, sau này lớn lên sẽ thành cái dạng gì kia chứ
– Không biết cha mẹ nó đâu, không dạy dỗ nó cẩn thận để bây giờ chị mình cũng dám làm hại
– Chết thật, tôi phải bảo con nhà tôi tránh xa con bé kia ra mới được…
– Phải đó phải đó…
……………………………….
Rất nhiều người bàn luận…và đa số họ đều cho rằng cô bé tên Nguyệt đó xô ngã chị mình.
– Nguyệt nhi, nói cho cô nghe, có đúng là em đã xô ngã chị mình không? Cô hiệu trưởng nghiêm mặt
Mọi người ngay lập tức đều quay lại nhìn cô bé
– K..h..ông. Em …không…
– Cậu nó dối, rõ ràng cậu đã xô ngã Tiểu Lan mà không dám nhận. Cậu là đồ độc ác…

-Không….không phải…tôi… Cô bé run rẩy, nắm chặt tay, cố gắng nói gấp..
– Cậu đừng có chối, lúc nãy khi Tiểu Lan xin ra ngoài, cậu cũng xin ra ngoài, lúc Tiểu Lan ngã, cậu cũng không đỡ còn đứng yên một bên…
– Tôi…tôi…
– Nguyệt à, sao cậu lại làm vậy với Tiểu Lan chứ. Cậu thật ác… Một bé gái nắm tay mẹ, giận dữ nói
– Phải, cho dù cậu có ghen tị với Tiểu Lan bao nhiêu thì cũng không nên làm vậy. Cậu là đồ phù thủy độc ác…. Bé gái thứ hai lên tiếng
– Đồ phù thủy, đồ xui xẻo, đồ độc ác…
– Nguyệt nhi, cô rất thất vọng về em
…………………………………..
Trước những lời chỉ trích buộc tội của mọi người, cô bé chỉ cúi đầu chịu đựng, nuớc mắt lăn dài trên má, rơi xuống mặt đất….chua xót….. Vì sao? Vì sao không ai chịu tin lời bé nói??? Vì sao đều là lỗi của bé….
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, thân thể nhỏ bé ấy không ngừng run rẩy……
************************************
Chuyển sang cảnh khác

Màn đêm tối lạnh lẽo bao phủ, mưa mỗi lúc một nặng hạt….. Cơn mưa đầu tiên của mùa đông mang theo cái lạnh lẽo đặc trưng….sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng cũng được rơi xuống mặt đất….
Lúc này, mọi người đều đang nằm trong chăn ấm áp hay ngồi xem ti vi với cốc cà phê với ly sữa ấm…. Thế nhưng, ngoài trời, sân sau của căn biệt thự xa hoa tráng lệ, một cô bé chừng 14 tuổi đang phải quì gối xuống nền đất lạnh lẽo và đội cả cơn mưa đông…… Mặt cô bé trắng bệch, thở từng hơi nặng nhọc… Nó mệt, nó lạnh…nó đói…nó đã phải quì như vậy từ chiều tới giờ rồi….nó sắp không chịu nổi rồi……. Vì sao nó bị đối xử như vậy??? Chỉ vì nó lỡ tay làm rách con búp bê của chị thôi sao…..chỉ vì vậy…
Bên trong căn biệt thự, mọi người vẫn đang vui vẻ bên lò sưởi nói chuyện như thể không có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy. Trên tay mỗi người đều là ly trà thượng hạng ấm áp toả hương say lòng người. Họ nói chuyện rôm rả, thoải mái cười nói và dường như quên mất rằng ….ngoài trời….có một sinh linh đang chịu đau đớn….giá lạnh…
Trên tầng, một cô bé giống hệt với cô bé ngoài kia đang nhìn xuống dưới, lo lắng cho đứa em song sinh của mình. Người ta nói hai người song sinh thực chất cùng chung một linh hồn. Họ có thể cảm nhận được niềm vui cũng như nỗi đau của người kia. Và lúc này cô bé đang cảm nhận được sự đau đớn, khổ sở mà em mình đang chịu….. Bất lực vì không thể làm gì để giúp người em gái…. Vì sao mọi người luôn luôn đối xử bất công với em cô như vậy??? Vì sao họ không đối xử với nó như đối với cô…. Vì sao…
Mưa….vẫn cứ rơi…rơi…rơi…….
************************************
Cảnh lại chuyển
Ào
Nước…bắn tung toé…dội xuống người nó….. Bộ đồng phục học sinh lớp 10A….ướt nhẹp
– Hahaha…..
– Hahaha….nhìn nó kìa bọn mày…khác gì con ăn mày không…buồn cười quá….
– Hihi…đáng đời….ai bảo dám mang khuôn mặt giống như chị Lan. Còn tưởng mình thực sự là tiểu thư…
– Thật tức cười, một đứa phù thủy lúc sinh ra đã khắc chết mẹ mình mà cũng dám thi đua học tập với chị Lan sao…
– Phải rồi, nghe nói hồi nhỏ vì ghen tị vì chị Lan được yêu quí hơn nên xô ngã chị ấy…. Thế mà lúc về chị Lan còn bênh vực cho nhỏ….
– Chị Lan hiền quá mà…chị không xuống tay được nhưng thân là fan của chị….tôi không thể đứng yên được…

– Haizz….sao cùng là hai chị em mà lại khác nhau như thế chứ? Một người xinh đẹp tài giỏi hiền thục…một người thì xấu xa độc ác….thật là… Như thiên thần với ác quỉ ý…haha…
Và sau đó một tràng cười kéo dài rồi họ xông vào đánh cô gái nhỏ….. Cô không làm gì, chỉ im lặng để cho họ chà đạp…
************************************
Rất nhiều cảnh đan xen nối tiếp nhau….. Nỗi đau….nước mằt….
************************************
– Nhị tiểu thư, cô không sao chứ….nhị tiểu thư…. Tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên
Nó giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy người hầu, nhàn nhạt nói:
– Tôi không sao, cô ra ngoài đi.
– Nhưng mà…. Dạ. Cô hầu nhìn nó bối rối liền ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại.
Chờ người hầu ra ngoài, nó mới vươn tay sờ mặt mình. Nước mằt à, lại rơi rồi…. Không biết bao giờ nó mới thoát khỏi quá khứ ấy…. Đến bao giờ…
Nó ngồi dậy, bước đến bên cửa sổ và đẩy nhẹ, nhanh chóng cảnh khu vườn sớm mai xuất hiện trước mắt. Những cây hoa hồng với đủ loại màu sắc do nó tự tay trồng nay đã nở hoa…..rực rỡ. Hít một hơi thật sâu, cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút, nó mới từ từ đi vệ sinh cá nhân. Và chuẩn bị xuống dưới lầu ăn sáng.
Bữa sáng hôm nay cũng không có gì đặc biệt, vẫn là sanwich kẹp thịt, trứng ốp, sữa và…vẫn có mình nó ngồi ăn sáng. Có lẽ mọi người trong nhà không ai muốn ăn cùng nó cả. Họ chỉ ăn cùng nó khi người chị nó có mặt. Chỉ cần chị….
Ăn xong, nó lên phòng thay đồ, chọn cho mình chiếc váy đen với đôi giày cao gót và túi xách rồi ra khỏi nhà. Hôm nay là ngày cuối cùng của kì nghỉ hè rồi. Ít nhất nó cũng tự thưởng cho mình một ngày trọn vẹn. Vì ngày mai, người chị xinh đẹp tài giỏi của nó sẽ trở về sau 2 tháng du lịch bên Ý. Và có lẽ cũng chỉ còn ngày hôm nay là được yên thân một chút. Nó nghĩ vậy và nhanh chóng bắt taxi đến khu thương mại Royal nổi tiếng nhất thành phố A.
************************************


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.