Đọc truyện Sinh Đồ – Chương 23
Edit: hongheechan
Beta: Ciao
Chu Diễm cũng ngủ không được ngon giấc.
Cửa sổ thấp, người bên cạnh nằm nghiêng ở trong, vừa vặn có thể chống mưa hắt vào. Giấy các-tông bị hắt mạnh vào nên chơi lung lay thoáng động, giống như lúc nào cũng có thể bị đánh rớt.
Trong đầu như bị bắn lửa nóng từng phát một, trong lòng có chuyện cất giấu, lần này tỉnh lại phải so với bình thường đã muốn từ lâu.
Dường như có lẽ mưa đã ngừng, trong khoang thuyền vẫn mờ mờ như cũ, bên kia phía ngoài cửa sổ, sắc trời nặng nề.
Người bên cạnh ngủ say, đôi lông mày đen hơi cau lại, phía bên trên còn thấy rõ mấy cái lỗ nhỏ như lỗ kim, bắp thịt thả lỏng ra, không lại làm cho người ta cảm thấy cứng rắn nữa.
Tay phải của anh đặt bên cạnh cổ cổ
Chu Diễm cẩn thận dịch về phía dưới mép giường từng li từng tí, chống ván giường, từ từ lật người.
Giường gỗ nhỏ không thể chống được phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, lòng của Chu Diễm cũng kêu theo, quay đầu nhìn lại, người nọ không bị đánh thức, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy bọc sách, dẫm lên sàn nhà ẩm ướt, đi ra ngoài.
**
Lý Chính lại ngủ một giấc ngon lành, cả đêm không tỉnh lại, trong đầu hơi choáng một chút. Không có mưa bay vào, nghe qua, yên tĩnh.
Trời đã sáng, bên trên chỗ trống có chút lớn.
Lý Chính ngồi dậy, duỗi chân, nhìn mặt đất một lúc, mắt lại nhìn vị trí đầu giường, xuống giường, nâng cánh cổng tò vò, nhìn về phòng trong phòng ngủ.
Giấy các-tông cứng rắn mắc kẹt ở trên cửa sổ cúp xuống một nửa, chỗ bàn đọc sách còn phơi đồ lót.
Lý Chính đi nhà cầu thả cá nước, đánh răng rửa mặt xong, đi ra ngoài.
Đuôi thuyền không có ai, anh đi tới mũi thuyền, đến cửa buồng lái, nghe thấy người ở bên trong ở nhỏ giọng đọc Anh ngữ.
“Fulfillment, fulfillment, greed, greed, grief, grief, harbor, harbor.”
“Đọc cái gì?” Lý Chính đi vào.
Chu Diễm ngồi ở trên chiếc giường hẹp của buồng lái, dừng lại một chút, nói: “Tiếng Anh.”
“Có ý gì?”
Chu Diễm nói: “fulfillment: cảm giác thỏa mãn, greed: tham lam, grief: bi thương, harbor: cảng tránh gió.”
“Đã thuộc được bao nhiêu?”
“Hai mươi mấy từ đơn. . . . . .”
Lý Chính quan sát bên trong khoang thuyền, nói: “Thật ra cô rất nhàn hạ thoải mái.”
“. . . . . . Thuyền của anh cũng không bị thủng ở đâu.” Chu Diễm không nhịn được, nói một câu như vậy.
Lý Chính cười một tiếng.
Buồng lái này không tốt bao nhiêu so với chỗ ngủ của bọn họ, trên đài để đồ vật có một khăn lau ẩm ướt, nơi này đã dọn dẹp đơn giản qua.
Lý Chính hỏi: “Sao lại chạy đến nơi này ngây ngốc hả?”
“Đèn trong phòng hư, không nhìn thấy.”
“Mấy giờ ra ngoài?”
“Đại khái hơn bốn giờ một chút thì phải?”
Lý Chính bỏ sách tiếng Anh trong tay cô xuống: “Có đọc nữa không?”
Chu Diễm hỏi: “Để làm gì?”
“Không đi làm đồ ăn sáng à.”
“A.”
Chu Diễm nhét sách về bọc đựng sách, bên trong có nhiều đồ, bị mắc kẹt, cô rút quyển sách ra điều chỉnh vị trí một cái, trang sách bên trong lộ ra góc bị vàng khô lại, giống như chất liệu của tờ báo.
Lý Chính không nhìn nữa.
Ăn điểm tâm xong, thời gian còn sớm, Lý Chính lau miệng, nói: “Tôi đi ra ngoài một lát.”
“Ừ.” Chờ Lý Chính cởi áo lót xuống, đổi sang áo thun, Chu Diễm lại hỏi, “Đi bao lâu vậy?”
Tay Lý Chính tạm ngừng lại, mặc áo thun vào, hỏi: “Sao vậy?”
“Không biết có cần nấu cơm trưa của anh không.”
Lý Chính nhìn cô hai giây, nói: “Nếu như cô không định đọc sách nữa thì cũng có thể đi ra ngoài với tôi.”
**
Ngày hôm qua bão quét đến khiến đường cái là một mảnh hỗn độn, ven đường còn có mấy thùng rác và biển quảng cáo bị đổ, công viên trải qua ngày hôm qua, thiết bị đi lại trên nước cũng đã bị thu lại từ lâu rồi.
Chu Diễm vượt qua vũng nước đọng trên đất, nói: “Trời bây giờ thật lạnh.”
“Bão vừa đi.”
“Hôm nay đi bán quạt tay được chứ nhỉ?”
Lý Chính nói: “Nếu nhiệt độ hôm nay cao, thì có thể em sẽ đi bán rồi hả?”
“Nếu như vẫn còn đang đóng gói, nói không chừng.” Không để ý vũng nước dưới chân, Chu Diễm một bước dẫm lên.
Lý Chính cầm cánh tay cô kéo, “Nhìn xuống đất!”
Hai người đi đến siêu thị nhỏ ngày hôm qua mua gạo, đúng lúc ông chủ đang ở đó, Lý Chính lên tiếng chào: “Bão vừa qua khỏi, chỉ có siêu thị nhà chú mở chào buổi sáng thôi.”
Ông chủ cười hề hề nói: “Hết cách rồi, buôn bán nhỏ khó làm. Cậu đến lúc nào vậy? Tối hôm qua bão thổi khá mạnh đấy.”
Lý Chính nói: “Sáng qua cháu đến chỗ chú mua túi gạo, nhưng chú không có ở đây.”
“A, ngày hôm qua trong nhà tôi có việc, cậu đến thật là đúng lúc.” Ông chủ lại nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh Lý Chính.
Chu Diễm cúi xuống, cười cười với đối phương, Lý Chính cũng không định giới thiệu.
Lý Chính tiếp tục nói với ông chủ: “Đúng rồi, thuyền của tôi muốn lắp đặt sửa sang thiết bị lại một cái, chú có biết thợ sửa chữa nào hay không?”
Ông chủ là người địa phương, rất nhanh đã giúp Lý Chính liên lạc với một thợ sửa chữa, ở phụ cận, sắp đi tới.
Thợ sửa chữa hỏi tình huống, Lý Chính nói: “Toàn bộ cửa sổ phải đổi, cửa chính cũng phải sửa một chút, cũng không nhiều chỗ bị lung lay lắm, nhưng phải mau chóng làm, ngày mai phải làm xong.”
Thợ sửa chữa nói: “Vậy tôi phải đi xem trước một cái.”
Lý Chính dẫn đường, Chu Diễm đến gần anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh có tiền sao?”
Lý Chính khó có được nói giỡn: “Mượn tạm của em.”
**
Chỉ chốc lát sau đã trở lại trên thuyền, thợ sửa chữa nhìn chung quanh một lần, nói: “Cũng coi như làm được, mấy cửa sổ và mấy cửa chính, ngày mai có thể làm xong.”
Lý Chính suy nghĩ một chút, hỏi: “Sàn nhà có thể đổi hay không?”
“A? Còn phải đổi sàn nhà sao?”
“Đổi bình thường một chút là được.”
“Vậy thì được.”
“Lấy bộ bàn ghế nữa.”
“Bạn tôi làm mộc, có thể lập tức làm ra, rất rẻ.”
“Anh tính toán xem hết bao nhiêu tiền.”
Thợ sửa chữa nói con số đại khái.
Lý Chính gọi một cú điện thoại, chờ bên kia tiếp nối, anh nói: “Gửi cho tôi ít tiền tới đây.”
“Bao nhiêu?”
Lý Chính báo số tiền thợ sửa chữa nói và số ngân hàng.
Bên kia hỏi: “Được, tôi sẽ gửi lập tức, cậu đến Khánh Châu rồi hả?”
“Chưa.”
“. . . . . . Rốt cuộc cậu làm cái gì hả, Khánh Châu có xa bao nhiêu chứ?”
“Cậu còn quản cả tôi cơ à.”
Bên kia ha ha cười cười, “Tôi nào dám chứ, lập tức gửi tiền, chú ý kiểm tra và nhận.”
Thợ sửa chữa lập tức trở về chuẩn bị.
Chu Diễm sắp xếp thảm trên giường, không tự giác quan sát gian phòng này một chút.
Lý Chính dựa vào tường phòng bếp, uống nước nói: “Xếp thành khối đậu hủ sao?”
Chu Diễm nói: “Sửa nhiều như vậy, buổi tối không có cách nào ngủ rồi.”
“Đâu có sửa giường.”
“. . . . . .” Chu Diễm vỗ vỗ tấm thảm đã xếp xong, đi về phía tủ treo quần áo, mở ra nhét vào, “Đây chính là ‘gọi là có tiền’ sao?”
Lý Chính cúi xuống, ngay sau đó khẽ hừ một tiếng, coi như trả lời.
Thợ sửa chữa rất nhanh đã mang theo người học việc tới, kéo một xe đồ, đo cửa sổ nhỏ, dọn dẹp sàn nhà giấy, học việc đo đo gian phòng này kiêm phòng khách và phòng ngủ, xác định bàn ghế nhỏ thích hợp.
Trên boong thuyền bụi bậm nổi lên bốn phía, Chu Diễm leo đến thuyền đỉnh phơi quần áo.
Chống cọc treo đồ lên, cô treo đồ lót đã khô một nửa lên, lại giũ mở áo phông còn ướt, bên cạnh một chậu nước rửa mặt bị đẩy mạnh tới, người phía dưới nói: “Treo lên.”
Chu Diễm lại treo quần áo của Lý Chính lên.
Mặt trời đã đến giữa không trung, quần áo được giặt sạch còn nhỏ nước, dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh. Cô đi tới bên cạnh, cúi đầu nhìn xuống.
Thợ sửa chữa làm việc rất nhanh chóng, Lý Chính đạp một chân xuống một cái rương gỗ, khuỷu tay để ở trên bắp đùi, trên tay còn kẹp điếu thuốc, cười nói hai câu với thợ, hút thuốc, híp mắt, nhìn về hướng đỉnh thuyền, nhìn vào mắt cô.
Qua một giây, chậm rãi phun ra khói thuốc.
**
Buổi trưa, vợ thợ sửa chữa đưa cơm tới đây, là một người phụ nữ sáu mươi tuổi, nói chuyện bằng giọng nói quê hương, mở hộp cơm ra, nói với Lý Chính: “Tôi làm nhiều, hai người có muốn ăn một chút hay không?”
Lý Chính liếc nhìn, cười: “Chú ăn được thật đúng là tốt, có cá có thịt, đây là cá bao đầu?”
“Đúng vậy, cậu nếm thử một chút xem.”
Lý Chính nói: “Không cần, trong nhà có làm cơm.”
Chu Diễm nấu nồi canh rau cải, xào sợi khoai tây, còn chưng đĩa thịt khô, Lý Chính vội vã ăn xong, lại đi ra ngoài giúp đỡ thợ sửa chữa.
Chu Diễm dọn dẹp bát đũa, nhìn thấy vợ thợ sửa chữa cũng ở đây đang thu dọn lại hộp cơm, nói: “Dì, tới nơi này rửa qua cái đã.”
Vợ thợ sửa chữa cười khách khí đôi câu, đi vào phòng bếp, nhìn thấy đồ ăn thừa trên bếp, nói: “Buổi trưa ăn khoai tây sao?”
Chu Diễm nói: “A, còn có thịt khô và rau cải.”
“Lúc đó chúng tôi, mỗi lần lên thuyền, cũng sẽ mua nhiều bí đao, có thể ăn rất lâu trên thuyền, những thứ thịt khô này đắt, không nhất định sẽ có, điều kiện không tốt như hiện đại.”
Chu Diễm hỏi: “Dì cũng là chạy thuyền sao?”
“Đúng vậy, chạy rất nhiều năm. Nhà dì làm lái thuyền, dì mười hai tuổi đã lên thuyền, sau khi kết hôn vẫn còn làm được đến hơn ba mươi tuổi, sau đó chồng dì không để cho dì làm nữa, mở cho dì một tiệm bán pháo hoa.”
“Tiệm bán pháo hoa? Bây giờ còn mở không?”
“Có mở.”
“Chắc mùa hè buôn bán tốt ạ?”
Đối phương cười nói: “Cũng không phải là qua lễ mừng năm mới mới đốt pháo hoa, buôn bán cũng tạm được, nhà gì cũng coi như cửa hiệu lâu năm rồi.”
Chu Diễm để bác gái rửa chén sạch sẽ, đảo mắt qua, nhìn thấy tay phải đối phương thiếu mất ngón giữa.
Cô chỉ dừng lại một chút, đối phương cười nói: “Đầu ngón tay này là lúc kéo dây thừng bị xoắn đứt.”
“À?” Chu Diễm giật mình.
“Khi đó tuổi còn nhỏ, sơ ý làm việc ở trên thuyền, không cẩn thận đã vặn gãy, cũng không phải chuyện lớn.”
“. . . . . . Vậy sau đó dì còn sống ở trên thuyền sao?”
“Ngốc quá, lúc ấy dì mới mười bảy tám, vặn gảy đầu ngón tay cũng là đi nửa cái mạng, sau đó cũng từ từ tốt lên, ai cũng có lối sống khác nhau, đâu chỉ có một ngón giữa thôi.”
Lý Chính nghe người ở bên trong nói chuyện, lại hỏi thợ cả lắp đặt thiết bị: “Lò gas có thể sửa hay không?”
**
Rửa chén xong, vợ thợ sửa chữa lập tức đi, Chu Diễm vảy khô nước trên tay, cuốn tóc đuôi ngựa thành một hình tròn, lấy cái khăn lau, vừa dọn dẹp đồ bỏ đi bị bay ra, vừa lau những thiết bị không bị ảnh hưởng đến.
Lý Chính giẫm ở trên cái rương mài thanh sàn gỗ, gỗ vụn bay loạn, anh nói: “Đi xa một chút.”
Chu Diễm trốn một phen, nói: “Anh còn có thể cái này à?”
“Là một người đàn ông thì đều biết.” Lý Chính cầm thanh sàn gỗ lên nhìn một chút, đổi cây, tiếp theo.
Chu Diễm lấy ra mấy chậu hoa trông có vẻ nguyên vẹn, vừa lau vừa nói: “Những chậu hoa này là anh mua à?”
“Chú Lưu mua.”
“. . . . . . Không phải là lúc anh mua thuyền thì có chứ?”
“Ừ.”
Những chậu hoa vô ích này cứ để không hai năm như vậy. . . . . .
Chu Diễm cảm thấy đầu ngón tay cũng có chút dính lại, cô hỏi: “Anh chưa quét dọn qua bao giờ sao?”
“Quét dọn cái này làm gì.” Lý Chính vẫy vẫy tay, “Tới đây.”
Chu Diễm đến gần anh, “Làm gì?”
Lý Chính để dọc sàn gỗ trên đất, dựa theo chân của cô khoa tay múa chân một cái.
Vóc dáng của Chu Diễm làm phụ nữ cũng coi như không có trở ngại, cặp chân thon dài trắng nõn, khi đứng thẳng thì trên đầu gối còn lõm vào một chỗ không quá rõ ràng.
Chu Diễm không tự chủ lui về phía sau một chút, vừa mới động, phía sau liền cso một bàn tay đỡ lấy.
Lý Chính nửa ngồi, ngẩng đầu nhìn về phía cô, nắm được bắp chân của cô nói: “Đừng động.”
Thở ra khí nóng đánh vào trên đùi của cô, Chu Diễm cúi đầu: “Làm cái ghế dựa là làm như vậy sao?”
Lý Chính nói: “Tôi không làm nghề mộc.”
“. . . . . . Vẫn nên để chú thợ mộc làm thôi.”
Lý Chính không lên tiếng, cầm thanh sàn gỗ, lại đi đo đo, mới nói: “Ăn gì lớn lên mà gầy như vậy?”
“. . . . . . Hơn chín mươi (*) cân, không gầy.”
(*) Cân Trung Quốc khác cân Việt Nam: 1 cân TQ = 500g
Lý Chính cười, “Phải rồi, tôi chưa thấy cô ‘béo’ thôi.”
Chu Diễm lại muốn lui về phía sau, Lý Chính ấn chặt cô.
Ngón tay thô ráp chà xát ở trên bắp chân cô lau một lượt, lúc này mới buông chân của cô ra, đứng lên, nói: “Cao không sai lắm.”
Bắp chân Chu Diễm nóng lên, giống như trán vậy, siết khăn lau lại trở về phía sát bên cạnh.
Lý Chính cúi đầu, vỗ tay một cái lên thanh sàn gỗ, mắt lại nhìn cô.
Lau khe hở thô ráp dọc theo mép thuyền, hình như bên trong mắc kẹt thứ gì, Chu Diễm nằm sấp xuống nhìn kỹ một chút, lại tìm phải tìm trái, nhặt lên một mảnh phiến gỗ phỏng, nhét vào trong khe hở, vật đi ra từng chút từng chút.
Hình như là vật lớn gì đó, vị trí mắc kẹt cũng rất kì lại, một góc đi ra, là kim loại, cô ném phiến gỗ, dùng ngón tay gắp đầu lên.
Đồ từ từ chui ra.
Sau giữa trưa mặt trời chiếu cao rực rỡ, mặt sông sóng gợn lăn tăn, đồ trên tay của cô bị thời gian che giấu nổi lên một lớp bụi xám, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra phía trên có khắc nhãn hiệu tiếng Anh, “V. . . . . . ch. . . . . . o. . . . . .”
Là một cái đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ.