Đọc truyện Siêu Việt Tài Chính – Chương 9: Hoách Nam
Sau một ngày dài hành trình từ Thành Phố Lưu Minh tới Ngọc Châu rồi di chuyển bằng xe khách tới Hữu Nghị lại gặp được Ông Lưu và Lưu Chính cũng giúp đỡ Thiếu Kiệt và Trương Hạo phần nào trong một số chuyện mà Thiếu Kiệt nghĩ là sẽ mất cả một ngày để thu xếp thì nay mọi thứ đã xong. Thiếu Kiệt và Trương Hạo dậy tương đối sớm khi bước ra khỏi phòng thì người quản gia thấy thế bước đến bên cạnh Thiếu Kiệt đưa tới một bì thư dày cộm rồi nói.
– Ông Chủ và Cậu Lưu Chính hôm nay có việc nên nhờ tôi giao lại cái này cho cậu.
Mở bì thư ra thì Thiếu Kiệt thấy được một tờ giấy và một xấp tiền Hoa Hạ trên tờ giấy ghi rất chi tiết số tiền mười hai triệu của thiếu kiệt đổi ra được hơn 6 nghìn tệ. hắn không ngờ là nhiều như vậy. tính ra cũng đủ cho hắn mua một nhóm Linh Kiện mang về. bước đến phòng khách lúc này hai người lái xe ôm qua bên kia biên giới đã đợi Thiếu Kiệt và Trương Hạo ở đó từ lúc nào.
Nhìn hai người đứng lên, Thiếu Kiệt biết hai người cũng đã đợi bọn hắn khá lâu. Ở cái vùng đất này có lẽ vì thường xuyên đi qua biên giới vào buổi tối, sẽ dễ đi hơn đối với người thông thuộc đường nên hắn hướng hai người nói.
– Chúng Ta khởi hành luôn được chứ!
Theo hai người xe ôm bước lên xe rời khỏi nhà của Ông Lưu, hắn cũng Trương Hạo mỗi người trên một chiếc xe. Theo những cánh xe ôm đi tận vào những con đường nhỏ quanh co của những con phố ra khỏi trung tâm của Hữu Nghị. Ngồi phía sau xe máy Thiếu Kiệt cảm nhận lại những năm tháng còn phơi nắng dưới những công trình cháy da của những ngày còn làm những công việc lao động tay chân ở kiếp trước. Lúc này qua những cánh rừng trên lối đường mòn đầy đất đỏ và nhiều lầy lội. Thiếu Kiệt ngồi sau hỏi bác xe ôm.
– Mình Thường xuyên đi như vậy không anh?
Nghe Thiếu Kiệt hỏi như thế người xe ôm cũng trả lời
– Thường thì mùa này cách vài ngày sẽ đi một lần còn mùa cao điểm như là thời điểm gần tết thì ngày có khi hai đến ba chuyến. Nhưng mà tùy đi như thế này tiền thì nhiều thật nhưng mà không ai muốn hết em à bị biên phòng mà bắt một cái là thua. Nhưng mà quen rồi không chạy thì lấy gì mà ăn, cũng đâu phải chạy xe ôm như bọn anh là lúc nào cũng có khách đâu với lại đây là vùng ven không như thành phố cũng nhiều cái khó nói lắm.
Nghe được sự bấp bênh của nghề này từ bác xe ôm, Thiếu Kiệt cảm thấu hơn nỗi niềm của những người mưu sinh vì đồng tiền không hẳn chỉ riêng mình mới lâm vào cảnh như vậy biết bao nhiêu người ngoài xã hội còn thua kém mình rất nhiều. Thấy Thiếu Kiệt im lặng người xe ôm cũng nói đùa với hắn.
– Đôi khi cũng muốn đi buôn như thế này lắm mà lại không có vốn với không hiểu biết về ngành này nhiều, nghe nói tụi hàng ở đây đều lấy từ bãi rác điện tử ở Quý Tự mà có nói anh cũng không biết nó nằm ở đâu.
Nghe người xe ôm nói thế Thiếu Kiệt cũng cười đáp
– Quý Tự không giáp với nước ta mà cách xa nhau gần 300km từ đường biên giới quốc gia.
Nghe hắn nói thế Người lái xe cũng đại khái biết được khoảng cách khá là xa nên không nói tiếp nữa mà tập trung vào lái xe vì đường gần sát biên giới thường khó đi hơn ở vùng ngoài. Sau tầm 1 giờ đi xe máy Thiếu Kiệt và Trương Hạo đã đặt chân tới chợ ve chai sát biên giới nhìn cảnh người tấp nập qua lại đang khuân vác hàng đi qua một con sông khoảng chừng 10 mét là tới bên biên giới nước bạn nên việc qua lại giữa hai bên hầu như bằng một di chuyển bằng những chiếc xuồng qua lại kèm theo hàng hóa. Theo người xe ôm chở Trương Hạo. Thiếu Kiệt biết được việc qua bên kia chỉ mất 10 tệ tương đương năm mươi nghìn có thể trả bằng tiền quốc gia hoặc tiền Hoa Hạ. Thiếu Kiệt sử dụng nội tệ với người đưa qua sống vì hắn biết khi qua bên biên giới tiền có thể đổi được nhưng chênh lệch sẽ cao hơn hắn muốn cầm chắc khả năng đem hàng về nhiều nhất có thể.
Vừa Qua khỏi bờ sông là tất cả mọi người ở đây đều giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ hoa hạ, một vài cá nhân đi chưa kinh nghiệm khi sử dụng ngôn ngữ khác sẽ bị nói giá cao hơn. Thiếu Kiệt thì có thể nghe hiểu và giao tiếp được ngôn ngữ Hoa Hạ vì khi làm phục vụ hắn tiếp xúc với thành phần những người kinh doanh Hoa Hạ khá nhiều nên hắn tự bỏ tiền mình ra học đi học thêm nên cũng gọi là đủ điều kiện để không phải tốn tiền thông dịch với lại bị ăn chặn tiền từ thông dịch viên nên hắn mới tự mình đi ghé vào một quầy bán đồ điện tử gần nhất thấy cái rổ đang để một mớ điện thoại hắn lựa ra mấy cái còn sử dụng được trả một ít tiền rồi lại đi tiếp.
Mọi thứ ồn ào xung quanh những tiếng trả giá kỳ kèo thêm bớt vang khắp khu chợ, những thùng giấy đựng đầy những bo mạch máy tính, những cái card máy tính được bỏ trong từng thùng, những con chip được bỏ vào trong một cái hộp, ram máy tính thì được để trong một hộp xốp theo hàng. Trương Hạo đi theo sau Thiếu Kiệt mà Ngơ Ngác không nghe hiểu được gì hắn kéo tay Thiếu Kiện lại nói.
– Đáng lẽ ra phải thêm một người biết tiếng hoa đi theo giờ nói ngôn ngữ mình người ta hiểu không?
Nghe Trương Hạo lo lắng như thế Thiếu Kiệt mới nói.
– Mày yên tâm đi theo tao, tao nghe nói được ngôn ngữ Hoa Hạ.
Không khó để kiếm được những món hàng điện tử linh kiện chưa qua sử dụng ở đây hầu hết những lều này được dựng lên chỉ để phục vụ cho việc bán hàng nên song song đó phía trong nữa thì bắt đầu có vài nhà là dùng mặt bằng mình kinh doanh. cứ đi theo con đường tự hình thành bằng sự sắp xếp của các lều hàng Thiếu Kiệt sau khi đến một căn nhà hắn dừng lại, ngôi nhà này là một ông chủ người việt sống ở vùng biên giới khá lâu năm ở kiếp trước hắn tới đây theo một ông chú cũng có ngồi nói chuyện với ông chủ cửa hàng này nên hắn nhớ rất rõ là thời điểm này có lẽ ông chủ này cũng đã kinh doanh ở đây mặt hàng linh kiện điện tử. Bước vào cửa hàng hắn hướng một nhân viên nói bằng ngôn ngữ Hoa Hạ làm cho Trương Hạo nhìn hắn chằm chằm. Nói đúng ra thì ông chủ ở cửa hàng này là con lai giữa hai dòng máu hai quốc gia
– Ông Nam có ở Tiệm không? cho tôi gặp ông Nam!
Người Đàn ông đang thu xếp những thùng linh kiện được xếp ngoài hè đưa lên xe máy chở đi cho khách thấy thế gậc đầu nói có rồi hướng phía trong gọi.
– Ông Nam ơi có khách kiếm!
Nghe được nhân viên gọi mình Hoách Nam từ trên lầu trên bước xuống nhìn hai người thiếu Kiệt và Trương Hạo lướt qua rồi xuống tới người Đàn ông gọi mình nói.
– Đâu ai khách nào kiếm.
Thấy Người Đàn ông chỉ hai người Thiếu Kiệt cùng Trương Hạo Hoách Nam nhìn hai người một hồi rồi nói bằng ngôn ngữ Hoa.
– Tôi hình như chưa làm ăn với hai cậu lần nào?
Thấy Hoách Nam như thế Thiếu Kiệt cười cười nói.
– Thôi đi anh Hoách ơi làm khó nhau hoài, định ghé ủng hộ một ít hàng mang về mà anh làm khó quá chắc về không quá.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế ông Hoách cũng cười đáp lại bằng ngôn ngữ chung với Thiếu Kiệt.
– Biết tôi là chủ ở đây thì chỉ có một là khách quen còn trường hợp sau là được giới thiệu tới hai cậu thuộc nhóm nào ở hai nhóm trên?
Thấy Hoách Nam nói Thiếu Kiệt biết ông vui tính nhưng mà muốn biết sao mình với Trương Hạo lại biết tên mình nên cũng thắc mắc. Thiếu Kiệt đành bịa ra một câu chuyện nào đó.
– À mấy ông anh đi mấy chuyến rồi giới thiệu lên nói anh buôn bán ok lắm. nên nói hai anh em có lên đây thì ủng hộ anh này. Sao hôm nay có những Hàng gì Anh Nam là chủ giới thiệu chút chơi nào.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Hoách Nam cũng vui vẽ hẳn lên dù sao cũng là khách hàng người ta đã muốn ủng hộ mình thì việc gì lại đuổi khách đi nên Hoách Nam cũng hòa nhã đón tiếp với lại được nghe tiếng nói của gốc gác của mẹ mình thấy hai người thiếu niên lại vui vẽ nên cũng nhiệt tình hẳn lên nói.
– Hôm nay hàng về nhiều lắm đảm bảo có món hời chắc luôn.
Đi theo Hoách Nam vào sâu ở trong nhà những thùng linh kiện còn chưa ghi giá thành hình như là mới đưa từ nơi khác tới con xếp một đống lớn. Hoách Nam hướng những bộ bo mạch hàng đã qua sử dụng chỉ tới chỉ lui những sản phẩm linh kiện.
– Bên đây hàng mới về chưa phân loại, hầu hết là còn hạn bảo hành của nhà sản xuất. Phía này là lô thùng máy, còn bên kia là nguồn, riêng ram thì mới được đưa lên trên ban nãy.
Nhìn qua sơ một bộ main còn chưa mở Fan Thiếu Kiệt cầm lên quan sát qua rồi để xuống. nhìn đúng là hàng mới về thật vì ở đây khi hàng bán ra cho khách thường là main riêng đã tháo chip cpu và fan. Thấy thế Thiếu Kiệt nói luôn.
– Giá cả sao đây anh Hoách?
Đang huyên thuyên giới thiệu những linh kiện Hoách Nam cũng dừng lại nói.
– Thường thì khi phân loại xong sẽ bán theo lô hoặc thùng còn giờ cũng hơi khó tính. Thôi vậy tổng hôm nay về 7 thùng, 2 main, 1 ram,1 nguồn,1 màn hình, còn case thì 50 cái màn hình thì chắc cũng cỡ đó cái còn bàn phím với chuột thì tặng kèm cho gọn. nếu lấy hết thì anh tính tổng luôn cho dễ.
Nghe Hoách Nam nói thế Thiếu Kiệt cũng hơi ngán hắn biết tuy giá ở đây rẻ thật nhưng mà hắn còn không có nhiều tiền như thế, và cũng không biết được chênh lệch giá thành hiện tại ra sao nên liều nói.
– Em ôm hết thì giá bao nhiêu, nhưng mà nếu bọn em ôm hết thì anh phải vận chuyển về chỗ của em à.
Hoách Nam định là sẽ hướng Thiếu Kiệt ra ngoài để bán theo từng phần linh kiện sẽ có giá cao hơn những sản phẩm chưa phân loại trong này dù sao thì chỉ cần một ít thao tác thì cũng có thêm được một ít tiền không ngờ Thiếu Kiệt lại định ôm nguyên lô thật. Thường những người lên đây chỉ muốn mua từng phần linh kiện về chia nhỏ ra cho các cửa hàng ít ai lại lên đây chịu ôm lô như thế này vì ôm lô rủi ro cao hơn phải tốn thêm chi phí vận chuyển khó khăn hơn. Hoách Nam biết Thiếu Kiệt đang nói chuyện nghiêm túc nên cũng gật đầu nói.
– Tuy Hàng vừa về chưa phân linh kiện nhưng mà anh phải tốn chi phí vận chuyển vậy tính là 16 triệu còn tiền hoa hạ thì năm nghìn tư em đồng ý thì trong ngày hôm nay hàng chuyển luôn.
Hơi suy tư khi nghe giá thành của Hoách Nam đưa ra Thiếu Kiệt lại hỏi.
– Tiền quy đổi Tiền hoa hạ bao nhiêu một tệ anh Hoách.
Nghe Thiếu Kiệt nói vậy Hoách Nam cũng hơi khó hiểu. nhưng cũng đáp
– Ba nghìn một tệ!
Thấy cái giá như thế ở đây thì bên ngoài chắc cũng chỉ 2 nghìn rưỡi một tệ vậy mà mười hai triệu của mình lại thành sáu nghìn tệ có nghĩa là Lưu Chính đổi tiền chỉ 2 nghìn một tệ cái giá này thật sự là rất chi là không có thật chắc chắn Lưu Chính đã giúp mình thêm một ít tiền. có lẽ khi về tới nhà ông Lưu nên cám ơn một tiếng.
– Được giá cả như thế cũng vừa đủ theo như em tính toán Như vậy Trả tiền sao đây Anh Hoách.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Hoách Nam biết là Thiếu Kiệt thật sự mua luôn một lô linh Kiện này tươi cười nói.
– Trả trước 60 phần trăm vận chuyển tới nói thanh toán hết à mà em ở đâu?
Trương Hạo lúc này cũng hào hứng lắm không ngờ Thiếu Kiệt có nhiều tiền như vậy lại ôm về một đống hàng nên Trả lời Luôn
– Bọn em ở Thành Phố Lưu Minh.
Đang tươi cười Hoách Nam chợt xụ mặt xuống. Thấy thế thiếu Kiệt cười cười nói
– Thôi phí vận chuyển em chịu 6 trăm tệ tới đó thu luôn tổng là 6 nghìn chẵn được chưa nào. Với điều kiện bọn em đi chung xe trên dọc đường bọn em lo.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Hoách Nam tươi cười trở lại dù sao hắn cũng tính trong đó tiền vận chuyển cũng giảm bớt được 50 phần trăm. Thiếu Kiệt lấy ra bốn nghìn tệ Thiếu Kiệt đưa cho Hoách Nam ghi lại địa chỉ khởi hành tại thành Phố Hữu Nghị. Trước Khi đi Hoách Nam còn ghi lại số điện thoại dặn dò Thiếu Kiệt có gì gọi điện cho hắn. Đến đây chuyến đi hầu như thành công hơn một nửa việc còn lại là trên đường về. tiễn Thiếu Kiệt và Trương Hạo ra về Hoách Nam cũng vội vàng liên hệ bên vận chuyển thuê để kịp đưa hàng đi sớm.