Đọc truyện Siêu Việt Tài Chính – Chương 1005: Thu quân
Khi hắn vừa ngã xuống mặt đất Thiếu Kiệt quan sát qua màn hình lập tức ra lệnh.
“ tổng lực tấn công vào căn phòng. Chú ý đem thi thể của đội viên mình về. Tôi muốn làm lễ tang cho họ và không để họ nằm lại ở đây.”
Cả ba người sau khi giải quyết tên thành viên Huyết Long trong phòng tài liệu liền nhanh chóng hỗ trợ bằng cách chạy đến bên cạnh những khẩu súng của mình đặt cách đó không xa lên đạn tháo chốt an toàn và tiến vào trong phòng. Cả ba cùng một lúc dừng lại hai bên hông phòng.
Khi viên đạn cuối cùng được bắn ra khoản hai giây thì một người thành viên Vô Anh lập tức nhảy vào phòng hướng về bên trong né qua cái cửa lộn một vòng sát mặt đất.
Đập vào mắt và khung hình căn phòng chỉ còn lại xác của một thành viên duy nhất của Vô Ảnh. Toàn bộ căn phòng hiện tại trống không.
“ Báo cáo không có người!”
ngay lập tức người thanh viên này nói lại trong bộ đàm cho Thiếu Kiệt và mọi người bên ngoài nghe thấy.
Vừa nói hắn vừa đứng lên nhìn xung quanh căn phòng hướng về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Khi hắn định quay vào thì bên dưới cửa sổ lúc này xuất hiện một sợi dây nối dài xuống đất.
Nhìn thấy trong mắt mình thứ này Thiếu Kiệt chỉ lắc đầu. Nhưng thành viên Vô Ảnh bên ngoài hiện tại cũng đi vào trong căn phòng tìm kiếm cũng như tiến hành nâng đỡ thành viên đã tử trận kia lên.
“ ra lệnh thu quân đám người đó chạy thoát rồi không kim được đâu đừng tốn công vô ích nữa”
Bên kia Blake đang tiến hành truy tim tên chạy thoát cũng dừng lại đặt tay lên hệ thống liên lạc nói với Thiếu Kiệt.
“ Như vậy sao được bọn hắn chỉ còn hai người chúng ta nhiều người hơn chắc chắn sẽ đuổi bắt được đối phương. Bỏ như thế liệu ổn không”
– Không cần đâu đối phương đã chuẩn bị kỹ đường đi nước bước. Bọn hắn thoát thân được người của mình không thể nào đuổi theo hơn nữa bọn hắn cũng đã tính kỹ đến vấn đề này. Việc lần này cần để cho đối phương tự giúp chúng ta tuyên truyền như thế mới hiệu quả. Chạy thoát hai tên xem như về đến nơi sau này bọn chúng cũng không được trọng dụng cho mấy thu quân về đi.
Thiếu Kiệt nói ra lý do của mình làm cho Blake với Jackson cũng chần chừ một vài giây rồi mới đưa đến quyết định thu quân. Khi bắt đầu để người mình rút lui thì bên hệ thống vang lên một giọng nói của thanh viên Vô Ảnh.
“Báo cáo phát hiện trong một căn nhà có mấy người của Tô gia còn sống việc này cần chỉ thị”
Blake ngay lập tức thông qua hệ thống đưa ra một câu hỏi.
“ Có bao nhiêu người của tô gia?”
“ Còn lại sáu đến tám người hầu hết là phụ nữ và trẻ em”
Thiếu Kiệt nhận được báo cáo nhíu mày một chút rồi mới lên tiếng nói với Blake
– Tập trung hết những người đó lại chúng ta sẽ giao họ lại cho người ở quốc gia này làm việc. Điều này không cần phải để liên lạc cùng mọi người nữa chúng ta sẽ gặp lại ở nơi cần thiết. Chấm dứt liên lạc ở đây.
“ Đã rõ ”
Âm thanh của những thành viên Vô Ảnh vang lên lúc này cũng là lúc Thiếu Kiệt ngắt đi kết nối của mình với mọi thành viên. Dù chỉ là liên lạc âm thanh hình ảnh thì hắn vẫn nhận về để biết rằng những thành viên Vô Ảnh không gặp điều gì phát sinh ngoài ý muốn nữa.
Tú Trinh lúc này chần chừ một lúc mới lên tiếng nói với Thiếu Kiệt, Bởi cô không hiểu hắn đang thắng thế, bên Huyết Long chỉ còn hai thành viên thì lệnh rút quân của Thiếu Kiệt dường như không đúng lắm ở trường hợp này.
– Sao cậu lại để mọi người quay về không phải chúng ta chỉ cần hạ gục hai người nữa là có thế diệt đoàn được bọn họ sao. Để lỡ cơ hội tốt như vậy.
– Cô không nghe thấy những gì tôi nói sao. Hơn nữa cô nhìn đi bây giờ là thời điểm nào. Nó không còn sơm chỉ còn một hai giờ nữa là trời sáng. Cô muốn để đám người Vô Ảnh bị công khai ra trên tin tức sao.
Tất cả mọi người trong phòng nghe Thiếu Kiệt nói vậy cũng bất giác tìm kiếm lấy cái đồng hồ từ điện thoại của họ. Thời gian không sai biệt lắm đã hai giờ rưỡi sáng.
Ai cũng trố mắt không hiểu được tại sao thời gian lại có thể trôi qua nhanh như vậy họ không phải chỉ mới vừa mới đàm luận với nhau một số chuyện ở buổi trưa xong. Đồ ăn tối chỉ vừa mới dùng không được bao lâu vậy mà thời gian này đã là nửa đêm.
– Không thể nào? Sao đồng hồ chạy nhanh vậy.
Trương Hạo ngay lập tức thốt lên khi nhận thấy thời gian thật sự giống như Thiếu Kiệt nói hoàn toàn họ không hiểu đây là chuyện gì đã xảy ra. Tất cả mọi người đều nhìn nhau. Cho đến khi Doanh Doanh suy ngẫm một chút rồi mới thốt lên một câu.
– Tôi hiểu rồi! Vì căn phòng này được cách ly với bên ngoài thông qua các rèm che lại nên ánh sáng bên ngoài như thế nào chúng ta không hề biết lại thêm việc quá chú tâm vào những gì có trên màn hình nên không thể nào biết được thời gian thật sự đang là bao nhiêu. Như thế chúng ta cứ ở trong phòng này hơn sáu bảy giờ đồng hồ mà không hề biết.
Mã Hóa Đằng bây giờ mới nhìn quan hai bên rèm của của tòa nhà. Thêm vào đó căn phòng vẫn mở đèn suốt khiến cho họ đều cho rằng bên ngoài vẫn còn sớm. Trương Hạo bây giờ nghe được giải thích mới chợt nhận ra hắn cần phải đi giải quyết sau khoản thời gian dài tập trung vào màn hình trực tiếp nới chiến trường.
– Không được phải đi kiếm nhà về sinh một chút mới được nhịn lâu quá không khéo hư việc.
Trương Hạo không nể nang gi nhanh chóng nhìn quan xác định lối đi ra tới nhà về sinh lập tức chạy đi. Mã Hóa Đằng bây giờ nhìn Thiếu Kiệt lên tiếng hỏi hắn.
– Cậu đem những người kia bắn giết như thế không sợ sẽ phát sinh có người nhìn thấy sao? Hơn nữa chiến trường chỗ đó dù ít người lui tới nhưng mà không phải không có. Tại sao lại có thể hành động một cách không kiên nễ gì như vậy.
– Cái này ông không càn phải lo những thứ phát sinh sẽ được người có thẩm quyền làm việc làm tiêu đi một số chứng cứ cần thiết. Hơn nữa chiến trường không do tôi chọn mà là mấy người kia họ có cơ sở để tin mình an toàn ở nơi đó mới đặt vị trí đóng quân ông không thấy người của tôi phải tìm kiếm mới ra sao.
Doanh Doanh lúc này chỉ im lặng đối với một người Thiêu niên dù chỉ nhìn cảnh giết chóc thông qua màn hình như thế nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng thời gian hiện tại đã đi đến đâu và nắm chắc việc không truy đuổi đối phương nữa là một điều nằm ngoài nhận thức.
Cô chắc rằng trong lúc trận chiến diễn ra Thiếu Kiệt luôn nhìn chằm chằm quan sát thời gian trôi qua mà Huyết Long, Vô Ảnh và tất cả mọi người đều không chú ý đến.
– Theo tôi thấy cậu dường như không đi lính thế mà cậu lại phát hiện căn phòng đó sẽ có người ẩn núp còn lao ra đúng thời điểm người của cậu nổ súng cú như cậu nhìn thấy trược được tương lai những gì đang diễn ra vậy. Điều này khá không hợp lý cho lắm.
Thiếu Kiệt bây giờ nghe Mã Hóa Đằng chất vấn quyết định của mình hắn cũng chỉ khẻ cười. Vì nếu là người khắc hắn hiểu rằng đối mặt câu hỏi này là điều bắt buộc đến mới hỏi ngược lại một câu hỏi để cho chính Mã Hóa Đằng tự trả lời.
– Ông nghĩ xem tôi nhìn thấy được tương lai sao? Nếu vậy ông nói sao về việc tôi để hai thành viên của Huyết Long kia chạy thoát hơn nữa còn để người của mình đi vào chỗ chết mà không nhắc nhở gì à. Ông nên nhớ họ được đào tạo ra không tốn ít tiền của tôi đâu.
Tú Trinh ở một bên chỉ bộ dạng không cho là đùng bởi vì những thành viên Vô Ảnh này được tập huấn từ đầu ngay dưới sự điều hành của Ngọc Nhi một thời gian khá dài. Và họ tiêu tốn tiền là của Ngọc Nhi. Sau này mơi chuyên về Vô Ảnh được Thiếu Kiệt trợ cấp.
Nên nói bỏ tiền ra để huấn luyện họ chỉ được huấn luyện thêm về đoàn đội và mấy thứ từ Blake đèm đến. Liên quan tới Thiếu Kiệt chỉ một phần nào đó. Nhưng thật sự tiền của Thiếu Kiệt bỏ vào họ không ít nên cô cũng không tiện nói mà chỉ có thể làm động thái không hài lòng.
– Không tôi chỉ suy đoán vậy thôi Vì nếu cậu có thể nhìn thấy tương lai thật thì những thiệt hại cậu vừa nói sẽ không xảy ra. Hơn nữa mấy người kia cũng trốn được. Tôi chi không hiểu tại sao trong thời điểm mấu chốt cậu lại biết có người sẽ lao ra từ căn phòng thôi.
Mã Hóa Đằng thấy Thiếu Kiệt đáp lời mình như chất vấn lại thêm thấu độ không hài lòng của Tú Trinh làm hắn tưởng rằng mình nói sai lời nào đó lập tức sữa lại thành một câu nói hoàn chỉnh. Phân tích tình hình một cách kỹ lưỡng cũng như muốn được Thiếu Kiệt giải đáp thắc mắc của chính hắn.
– Cũng không có gì. Dự theo suy đoán thôi. Tôi cũng không chắc rằng sẽ có người xông ra. Chỉ là trực giác của mình cho thấy rất có thể trong căn phòng đó có người ẩn núp.
“ Đoán ”
Cả Tú Trinh hiện tại cũng trừng mắt khi nghe được Thiếu Kiệt ở tình hình đó thật sự không có điều gì nắm chắc chỉ là hắn muốn để một số người của Vô Ảnh chặn lại lối đi thật chất chỉ là để cho có mà không phải là Thiếu Kiệt hắn biết được có người núp bên trong.
– Đúng vậy đoán. Dựa theo việc bố cục thân thuộc. Hơn nữa đám người Huyết Long lại không thể nào thất bại dễ dàng đến mức hai diệt toàn quân như vậy. Nên tôi suy đoán rằng họ sẽ sử dụng thủ thuật dương đông kích tây. Ở đây thì bố cục rõ ràng nhắm đến việc cả mấy thành viên của Huyết Long trong tình huống không quá khắc khe đều có thể trốn thoát.
Mã Hòa Đằng suy nghĩ một chút vấn đề của Thiếu Kiệt vừa nói duy chỉ Có Doanh Doanh im lặng nãy giờ mới thật sự trầm mặc. Thái độ của cô rất nghiêm túc như đang tua lại những gì mình đã quan sát trong những thời gian vừa rồi.
– Đúng thật trong đây có kế dương đông kích tây thật. Nhưng họ có thể núp được tại sao lại không núp luôn mà phải làm như vậy. Nơi ẩn thân của mấy người này đều có thể đơn độc rời đi đâu cần phải tiến hành cái kế này.