Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 87: Nồi sắt


Đọc truyện Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ – Chương 87: Nồi sắt

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Không thể không nói, vận khí của tiểu cô nương Quý Hòa xác thực rất tốt.

Trọng phụ gói tơ lụa cùng cá khô trong túi hút chân không, và đi theo sau Quý Hòa hộ tống nàng lên đảo nhỏ. Sau khi kiểm tra đồ trong túi không bị dính nước, Trọng phụ không khỏi tán thưởng trước sự thần kỳ của cái túi.

Túi chân không này là trước đó Vân Sơ đưa cho Quý Hòa và vẫn luôn bị Trang Cơ giấu dưới gầm giường. Chỉ có khi Quý Hòa muốn đi đảo nhỏ mới lấy ra để đựng đồ. Túi rộng chừng một mét, chỉ cần buộc kín phần miệng túi lại là không cần lo bị nước biển làm ướt khi bơi dưới nước. Sau khi tận mắt chứng kiến, Trọng phụ một lần nữa nhận thức đồ vị tiểu thư kia cho đều rất thần kỳ.

Một phương pháp chế muối nàng ấy thuận miệng nói ra lại để hắn trở thành trưởng làng. Một cái túi nàng tiện tay cho lại có bảo hộ được đồ trong túi không bị nước biển làm ướt. Vậy những hạt giống bông và đậu phộng nàng cho hẳn cũng không tầm thường.

Nhất là bông. Nghe Quý Hòa nói sau khi trồng ra không chỉ có thể dệt thành vải mà còn có thể dệt thành chăn bông và áo khoác để giữ ấm. Hiệu quả giữ ấm tốt hơn rất nhiều so với len sậy và bông gòn.

Từ khi Di Bá hầu phong hắn làm trưởng làng, Trọng phụ đã nghĩ trong lòng rồi. Chờ mùa xuân năm sau sẽ kêu gọi mọi người sửa ao phơi muối, sau đó đem toàn bộ mảnh thổ địa lớn từ làng chài kéo dài đến mấy ngọn núi lớn gần đó đều sửa sang lại để trồng bông và đậu phộng.

Chỉ cần hai thứ này trồng ra được, vậy cả làng chài và Mộc Câu thôn sẽ có thêm hai thứ dựa vào để sinh tồn.

Trọng phụ nhìn nữ nhi kéo một cái túi lớn và làm động tác đẩy cửa, sau cả người liền biến mất tại chỗ. Lúc trước đã nghe nữ nhi nói qua, cánh cửa gỗ này không phải ai cũng có thể nhìn thấy, chỉ có một vài người có thể nhìn thấy nó. Xem ra hắn cũng không thuộc về thiểu số cực ít nhìn thấy được cửa gỗ này.

Lúc Quý Hòa đi vào, siêu thị nhỏ của Vân Sơ không giống như hai lần trước chỉ có mình cô và Trạm Vân Tiêu. Nhìn đại hán vạm vỡ lạ lẫm trong phòng, Quý Hòa kéo theo túi chân không đựng đầy đồ trong tay, cẩn thận từng bước đi đến bên cạnh Vân Sơ.

Vân Sơ vỗ vai Quý Hòa, giới thiệu: “A Hòa, vị này là Lỗ Bằng Thiên, cũng là khách nhân của chị. Em cứ trực tiếp gọi Lỗ đại ca là được”.

Chẳng trách Quý Hòa sẽ sợ đến vậy, Lỗ Bằng Thiên có thân hình cường tráng cao gần một mét chín. Ở hiện đại cũng tính là rất cao rồi, chứ đúng nói tới cổ đại thiếu ăn thiếu mặc. Huống chi đại đa số nam tử bình dân ở cổ đại vì còn chưa trưởng thành đã phải làm việc nặng, nên có thể cao tới một mét bảy đã được xem như là cao rồi.

Điều này không có gì đáng sợ, điều đáng sợ nhất là Lỗ Bằng Thiên có một vết sẹo dài 4-5 cm trên má trái. Phối thêm dáng người cao to của anh, không duyên cớ làm người khác cảm thấy anh không phải là người tốt.

Nhìn tiểu cô nương bị dọa cho phát sợ, Vân Sơ không khỏi thầm may mắn trong lòng: Còn may giờ Quý Hòa mới đến, chứ nếu cô bé đến sớm hơn và nhìn thấy lúc Lỗ Bằng Thiên tới. Trên lưng vác theo cung tiễn, trong tay cầm đao bổ củi còn nhỏ máu, vậy khẳng định sẽ càng sợ hơn.


Thật ra lúc ấy nếu không phải có Trạm Vân Tiêu che ở trước mặt, chỉ sợ Vân Sơ cũng bị dọa đến nhảy dựng lên.

Mặc dù đã quen từ lâu, nhưng thấy mình lại hù đến tiểu cô nương nhà người ta, trong lòng Lỗ Bằng Thiên vẫn thấy hơi khó chịu. Hắn yên lặng xê dịch tới bên cạnh cách Quý Hòa xa hơn một chút.

Thấy Quý Hòa vì có khoảng cách an toàn mà thầm thả lỏng, Vân Sơ mở miệng giải thích thay anh: “Em đừng thấy Lỗ đại ca nhìn có vẻ hung thần ác sát, trên thực tế anh ấy làm người rất hiền lành và không phải là người xấu. Vết sẹo trên mặt là do lúc trước từng tham gia quân ngũ lưu lại, bây giờ anh ấy là một thợ săn”.

Vân Sơ giải thích xong, lại nói cho Quý Hòa nghe về chút tình huống của Lỗ Bằng Thiên. Anh ta chỉ tới sớm hơn Quý Hòa có một giờ.

Lỗ Bằng Thiên gặp khó ở quê quán cách đây bảy tám năm, người nhà đều không còn. Vì kiếm mấy bữa cơm no, hắn dứt khoát dấn thân vào binh nghiệp. Ở nửa năm trước bởi vì bị thương nên đã xuất ngũ hồi hương. Do không có thân nhân, lại thêm lúc trước phân đất hắn không có ở đây nên tự nhiên không có phần của hắn. Hơn nữa chính hắn không am hiểu trồng trọt, vì vậy cũng buông bỏ tâm tư mua vài mẫu đất tự trồng. Sau ỷ vào bản thân có chút thân thủ lên núi hành nghề thợ săn.

Hôm nay sở dĩ sẽ xông vào cửa gỗ là vì lúc ban ngày hắn có chạy đuổi theo một hươu tiến vào núi sâu, nhưng khi săn thành công được con hươu thì trời đã tối. Trong núi sâu dã thú nhiều vô số kể, dù hắn tự xưng có thân thủ không tệ cũng không dám khinh thường khiêng con mồi hành tẩu trong núi sâu vào buổi tối. Vậy nên chỉ có thể ở lân cận tìm một cái sơn động bị dã thú bỏ hoang nghỉ ngơi một đêm, đợi khi trời sáng sẽ lại xuống núi.

Lúc đó, hắn mệt mỏi quá nên ăn lung tung mấy miếng lương khô liền ngủ mất. Đợi khi bị tiếng sói tru trên núi đánh thức, còn chưa kịp ra ngoài xem xét đã thấy cánh cửa gỗ trong sơn động.

Một cánh cửa gỗ cũng không khiến người ta thấy kỳ quái. Nhưng nếu trong sơn động ở tận núi sâu mà xuất hiện một cánh cửa gỗ thì nó lại rất kỳ quái. Ỷ vào thân thủ không tệ của bản thân, trong lòng Lỗ Bằng Thiên cũng dâng lên mấy phần tâm tư kinh dị, hắn quơ lấy đao bổ củi đang đặt bên cạnh đứng lên đẩy ra cửa gỗ đi vào.

Nhưng hắn không nghĩ tới bên kia cửa gỗ lại là một mảnh thiên địa khác. Đợi sau khi hắn và Vân Sơ trao đổi tin tức lẫn nhau, hắn lập tức thấy rất hứng thú với đủ loại thương phẩm kỳ lạ cổ quái trong “siêu thị” của Vân Sơ.

Ở trước khi Quý Hòa đến, hắn đã chọn những ra những thứ mình thích—- Bảy tám bình lão thôn trường tửu* và nửa bình cải bẹ.

– — —–

(*) 老村长酒 – Lão Thôn Trường Tửu: được sản xuất ở Hắc Long Giang, Đông Bắc Trung Quốc, và nó là một thương hiệu chất lượng cao trong số các loại rượu vừa tiền ở đông bắc. Vị rượu êm dịu, ngọt dịu, uống xong không bị đau đầu, không bị khô miệng, có cảm giác rất dễ chịu, là sản phẩm tốt của thuần lương nguyên chất. Ngoài ra còn được gọi với cái tên: rượu cao lương đỏ, rượu gạo nếp.

– — ——


Lỗ Bằng Thiên là một kẻ thích rượu. Khi còn ở trong quân doanh, mỗi khi các binh sĩ đánh thắng trận sẽ tụ tập cùng một chỗ uống rượu chúc mừng. Rượu kia chính là rượu ngon chân chính. Đáng tiếc từ khi hắn hồi hương, ở xung quanh thôn trấn không có người am hiểu cất rượu nên hắn chỉ có thể mua một số loại rượu nhẹ nhạt như nước ở các tửu quán.

Rượu của Vân Sơ ở đây thì khác. Tuy hắn không rõ về độ cồn chính xác. Nhưng chỉ cần nhìn bằng mắt và ngửi là biết mùi vị của loại rượu này ngon. Chỉ là lúc hắn chọn xong rượu và đồ nhắm, lại nhớ ra khi mình lên núi chỉ mang theo mỗi lương khô. Trên người cũng không có tài vật gì để tính tiền.

Vốn hắn muốn ra ngoài mang con hươu mình săn được đưa cho Vân Sơ gán nợ, nhưng Vân Sơ lại nói ở đây bọn họ không được phép ăn thịt rừng. Hơn nữa, nàng cũng không có hứng thú với những thứ này nên chỉ có thể coi như thôi. Không có tiền tự nhiên là không mua được thứ gì, nhưng hắn lại không bỏ được cứ thế từ bỏ rượu ngon.

Tuy hắn không có tiền trả nhưng Vân Sơ vẫn cầm lấy năm bình rượu đế, mười gói cải bẹ đưa cho hắn. Nói xem như cho hắn nợ, lần sau tới trả tiền cô sau cũng được. Cuối cùng vẫn là Trạm Vân Tiêu mở miệng, để Lỗ Bằng Thiên khiêng con hươu kia quay lại. Hắn sẽ ra giá hai mươi lượng bạc mua cả con hươu, tiếp đó Lỗ Bằng Thiên có thể cầm bạc đó mua đồ ở chỗ Vân Sơ.

Lỗ Bằng Thiên nghe vậy làm theo. Vài giờ trôi qua, máu trên miệng vết thương của con hươu đã sớm đông lại. Vì vậy, mặc kệ hắn ôm con hươu trở về hay Trạm Vân Tiêu mở cánh cửa gỗ và để Lỗ Bằng Thiên ném con hươu qua bên kia cửa gỗ, đều không nhỏ một giọt máu nào trên sàn nhà nhà Vân Sơ.

Có được bạc, Lỗ Bằng Thiên xuất thủ liền rộng rãi. Hắn không có thân nhân không có nàng dâu không có hài tử, nên ngày thường ăn uống đều rất thoải mái. Huống hồ khi trước còn ở quân doanh, hắn đi theo đại bộ đội chạy khắp bốn phía thu được không ít tài vật. Trong căn nhà gỗ nhỏ ở lưng chừng núi của hắn vẫn còn cất giấu một bao lớn vàng bạc châu báu, đây đều là những thứ hắn sưu tầm được từ trong nhà của các đại quan, phú thân sau khi đại quân phá thành. Đây xem như là một bút thu nhập xám đi.

Lần này lên núi đã bán đi con mồi lớn nhất, trong sơn động bên ngoài vẫn còn mấy con thỏ rừng. Lỗ Bằng Thiên tự tính toán tình huống của mình rồi mua mười chai rượu đế, một thùng cải bẹ, và năm lon cá chao đóng hộp. Hắn tại chỗ xé bao bì bên ngoài chai rượu, còn cải bẹ cùng cá hộp đóng gói không thể tiêu hủy bao bì vào lúc này nhưng hắn cũng hướng Vân Sơ bảo đảm, sẽ tiêu hủy những thứ này ngay sau khi hắn trở về tìm được thứ khác đựng thay chúng.

Xử lý xong chuyện của Lỗ Bằng Thiên, Vân Sơ mới có thời gian rảnh đến giải quyết chuyện của Quý Hòa. Nhìn tiểu cô nương lại xách theo túi lớn cá khô, Vân Sơ lập tức thấy đau đầu.

Từ lúc quen biết Quý Hòa, cá khô trong nhà cô chưa từng ít đi. Nói sao nhà cũng chỉ có mình cô và Dương Vi, mỗi khi nấu cơm chỉ cần chiên một con cá khô và làm thêm một ít món ăn kèm là đủ cho hai người họ ăn rồi.

Cá khô và minh châu trong hộp gỗ, Vân Sơ nhận, còn bốn thớt tơ lụa kia cô không lấy. Bây giờ cũng không lưu hành việc tự mình làm quần áo, nên mấy thớt tơ lụa này có đưa cho cô cũng vô dụng. Lại nói, dù cho cô có cần vải làm quần áo thì chỉ cần lên Taobao vạn năng và tiêu tốn mấy chục chừng trăm khối tiền, là có rất nhiều loại vải với nhiều màu sắc và chất liệu cho cô lựa chọn.

Quý Hòa nói cái gì cũng muốn phải đưa đồ cho cô, còn Vân Sơ nói cái gì cũng không muốn thu. Vân Sơ không ngừng giải thích cho tiểu cô nương nghe, giờ cô có thu vải thì cũng chỉ có thể đặt đấy trong tủ quần áo, để lâu ngày bị bụi không nói mà còn khá chiếm diện tích không gian tủ quần áo nữa.

Cuối cùng, Vân Sơ chỉ nhận hai viên trân châu, còn cá khô để Trạm Vân Tiêu mang về ăn.

Vốn dĩ ngoài chợ rau có bán rất nhiều thứ, Vân Sơ cũng không muốn làm khó mình cả ngày chỉ ăn mỗi cá khô.


Thấy Quý Hòa không tiếp tục kiên trì muốn đưa tơ lụa cho cô, Vân Sơ như trút được gánh nặng vỗ vai cô bé: “A Quý, lần sau em tới đừng lấy cá khô nữa nhé. Ừm, nếu em thực sự muốn mang chút gì đó cho chị, vậy mang ít hải sản tươi sống đi. Tôm, cua, cá, sò, hến đều được”.

Vốn Quý Hòa còn đang thất lạc, lại nghe Vân Sơ nói thế liền hai mắt sáng lên: “Tôm cá tươi sống ạ?”.

Vân Sơ gật đầu khẳng định. Quý Hòa vội vã đưa tay kéo ra cửa gỗ, thần thái sáng láng chỉ vào bãi cát bên kia cửa gỗ và nói với Vân Sơ: “Ở trên đảo bên ngoài có rất nhiều tôm cá tươi ngon. Hiện tại ta đi nhặt cho tỷ”.

“Hử!”. Vân Sơ mở to hai mắt khi nghe cô bé nói. Đúng thế! Đi biển bắt hải sản cũng là một hạng hoạt động cô hướng tới. Tại sao trước đây đầu óc cô không nghĩ tới vấn đề này nhỉ?

Vân Sơ ngẩng đầu nhìn thời gian, vẫn chưa tới năm giờ, cách lúc cửa gỗ biến mất còn một khoảng thời gian. Cô vội vàng mở miệng gọi lại Quý Hòa: “Đợi đã, đợi chị đi lấy thùng rồi chị đi với em”.

Nghe Vân Sơ nói muốn đi cùng, Quý Hòa sửng sốt hai giây liền vội vàng nói: “A đa của ta vẫn ở bên ngoài, không có vấn đề gì chứ?”.

Vân Sơ chạy đến chỗ gầm cầu thang lấy ra thùng nhựa cùng chậu nhựa Dương Vi hay dùng rửa rau ra, trong giọng nói tràn đầy phấn khởi trả lời: “Không sao, chị cũng không phải không thể gặp người”.

Trạm Vân Tiêu tiến lên cầm lấy cái xô và chậu trong tay Vân Sơ. Tuy hắn không nói gì thêm, nhưng thái độ của hắn đã hết sức rõ ràng: Hắn muốn cùng theo qua để bảo hộ nàng.

Ngay cả Lỗ Bằng Thiên cũng sốt sắng hỏi: “Cái đó, ta còn chưa từng nhìn thấy biển bao giờ. Nên có thể cho ta đi theo các ngươi nhìn một chút được không?”.

Đối với vấn đề này, Quý Hòa không có phản đối. Vì vậy lấy Quý Hòa làm hướng dẫn viên du lịch, Vân Sơ, Trạm Vân Tiêu và Lỗ Bằng Thiên như lực lượng chính của tiểu đội bắt hải sản khởi hành.

Có trời mới biết Trọng phụ chỉ đang đứng đợi ở chỗ nữ nhi biến mất mà thôi. Kết quả theo Quý Hòa bước ra cửa gỗ đầu tiên, hắn còn chưa kịp hỏi nữ nhi đã xảy ra chuyện gì thì đám người Vân Sơ đã theo gót từ trống rỗng xuất hiện.

Không còn bao lâu nữa cho đến khi cánh cửa gỗ biến mất, nên Quý Hòa không có thời gian để nói rõ chi tiết cho A đa nghe. Nàng chỉ qua loa giới thiệu tính danh cùng thân phận của hai bên, nhất là sau khi trịnh trọng giới thiệu qua về Vân Sơ, một đoàn người ngay lập tức vội vàng xách chậu lên chạy thẳng đến bãi biển.

Nói thật tài nguyên bên chỗ Quý Hòa xác thực phong phú. Mấy người chỉ tốn có hơn nửa giờ đã nhặt đầy một thùng lớn cộng thêm một chậu tôm cá và cua. Nhất là Trọng phụ, người có kinh nghiệm đi biển bắt hải sản phong phú, còn bắt được con lươn dày bằng ba ngón tay ở một góc bãi biển.

Nhìn con lươn vặn vẹo thân mình kịch liệt trong xô nhựa, Vân Sơ khống chế không nổi ý cười nơi khóe miệng mình. Trong lòng mỹ mỹ nghĩ: Lươn tươi ngon như thế, vậy trưa nay sẽ làm một bữa cơm lươn thơm ngào ngạt.

Mọi người cần phải quay lại trước khi cánh cửa gỗ biến mất, nên sau khi Vân Sơ cám ơn Trọng phụ liền đi theo sau lưng Quý Hòa trở lại siêu thị. Lúc chạy ra biển bắt hải sản, Vân Sơ đã nghe Quý Hòa nói qua tình huống gần đây bên chỗ cô bé. Biết nhà cô bé bởi vì nấu muối mà nấu hỏng một cái nồi đất, nên sau khi trở về Vân Sơ lập tức đặt chiếc chậu nhựa đựng đầy tôm cá trên tay xuống, xoay người đi tới kệ hàng nằm tận trong cùng với lấy hai cái nồi sắt xuống.

Nồi sắt này là hàng tồn kho của bà ngoại Vân Sơ trước kia. Hầu như bây giờ mọi người sử dụng nồi chống dính hay nồi đa năng, nên chiếc nồi sắt mộc mạc này bày trên kệ hàng đã lâu mà không ai đoái hoài tới. Hiện tại vừa vặn đưa cho Quý Hòa mang về nấu muối.


Hai cái nồi sắt cộng lại chưa tới một trăm khối tiền, xem như thù lao ra biển vớt hải sản hôm nay.

Đồng và sắt là những thứ quý hiếm ở chỗ Quý Hòa, nên khi Vân Sơ đưa cho Quý Hòa hai cái nồi sắt dường như là thứ tốt nhất đối với nàng ấy. Lại nghe Vân Sơ nói người ở đây không thích nồi sắt này, nàng không khỏi mang kính ý mà nghĩ: Tầm mắt của người ở thế giới của Vân tỷ tỷ thật là cao, ngay cả thứ tốt như nồi sắt cũng không thích.

Nhìn Quý Hòa cầm nồi sắt trong tay. Hai mắt Lỗ Bằng Thiên nóng lên từ trong ngực móc ra bạc, nói cũng muốn mua một cái nồi sắt giống vậy: Nồi sắt này nhìn rất rắn chắc, nếu dùng cẩn thận vậy dùng chừng mười mấy hai mươi năm khẳng định không thành vấn đề.

Chủng loại nồi sắt như trong tay Quý Hòa, Vân Sơ đã không còn hàng. Nên chỉ đành lấy cho anh một chiếc chảo chống dính đáy tròn sâu dùng cho bếp ga từ trên kệ hàng. Bên trong cũng bằng sắt nhưng bên ngoài được tráng một lớp phủ chống dính.

Nhìn mười hai lượng bạc nhận được từ Lỗ Bằng Thiên, Vân Sơ quay đầu nhìn Trạm Vân Tiêu, sau đó bất đắc dĩ thở dài: Bây giờ trong két bạc của cô có rất nhiều thỏi bạc và thỏi vàng sắp bị phủ bụi rồi.

Lúc Quý Hòa kéo theo hai chiếc nồi sắt cáo biệt mấy người Vân Sơ chuẩn bị rời đi, Lỗ Bằng Thiên bỗng mở miệng gọi lại nàng. Hắn mở cửa gỗ và đi ra ngoài, khi quay lại, trên tay liền nhiều hơn hai con gà rừng. Nhét gà rừng vào trong tay Quý Hòa, khi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nàng, hắn khô cằn giải thích: “Ngươi không phải sống ở ven biển sao? Ta nghĩ ngày thường hẳn ngươi không mấy khi gặp được động vật hoang dã này. Tình cờ ta có săn được rất nhiều, vốn còn đang lo không biết xử lý ra sao, vừa hay chúng ta có thể ở đây gặp mặt cũng coi là một loại duyên phận. Cho nên ngươi cầm về ăn đi”.

Quý Hòa nghe Lỗ Bằng Thiên giải thích cũng không nghĩ nhiều, nàng chân thành cám ơn hắn rồi khiêng nồi sắt và hai con gà rừng bị trói chân tiến vào cửa gỗ.

Lỗ Bằng Thiên nhìn thân hình nho nhỏ của Quý Hòa biến mất tại cửa gỗ, tới lúc quay đầu lại bỗng nhiên đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Vân Sơ.

Không trách Vân Sơ lại mẫn cảm như thế, bởi hiện tại có rất nhiều chuyện liên quan tới luyến đồng hay đam mê biến thái, và nó nhiều không kể xiết. Lỗ Bằng Thiên lần đầu tiên gặp mặt Quý Hòa lại nhiệt tình như thế, thật sự rất khó không để cô nghĩ nhiều.

Thấy biểu hiện của Vân Sơ càng ngày càng tệ, Lỗ Bằng Thiên không muốn để cô nghĩ xấu mình. Bởi sau này hắn còn muốn tiếp tục đến chỗ cô mua rượu mua thức ăn nữa, nên nhanh chóng giải thích cho hành vi vừa rồi của mình trước khi Vân Sơ trở mặt.

“Ta vừa gặp tiểu cô nương kia liền thấy dáng dấp của nàng ấy giống tiểu muội ta. Nếu tiểu muội ta giờ còn sống, chắc cũng trạc tuổi tiểu cô nương kia”.

Lỗ Bằng Thiên đã nói trước đó, khi gia đình hắn đang chạy nạn thì chết đói. Cho nên tiểu muội của hắn cũng không còn nữa. Khi hắn nói điều này, ánh mắt thuần khiết, thái độ bằng phẳng, xác thực không giống loại người gian ác. Lúc này, Vân Sơ mới biết mình lúc trước đã nghĩ sai anh.

Cô ngượng ngùng xin lỗi Lỗ Bằng Thiên, nói thẳng mình vừa rồi đã hiểu lầm anh. Lỗ Bằng Thiên không thèm để ý chút nào xua xua tay. Bởi bề ngoài của hắn trông doạ người nên thường bị hiểu lầm hoặc hãm hại. Nhưng Vân Sơ là người duy nhất chịu xin lỗi hắn.

Trong tay xách chảo sắt, cực kỳ hâm mộ nhìn thoáng qua Trạm Vân Tiêu đang đứng bên cạnh: Cái thế giới chỉ xem mặt này, nếu là hắn có một gương mặt tuấn tú như vị công tử kia thì thật tốt. Lại thêm trên người tự mang khí chất chính nghĩa, vậy sẽ không còn ai hiểu lầm phỏng đoán hắn nữa rồi.

[ LTH: Tiêu ca chương này ít đất diễn ghê! Nếu không phải Đồ Mi tỷ đôi khi có nhắc 1 2 lần, không thì chắc tôi quên luôn anh tôi rồi. Thật tội lỗi! ]

– — HẾT CHƯƠNG 87 —


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.