Đọc truyện Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ – Chương 64: Gặp gia trưởng
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Lúc Trạm Vân Tiêu lại đến chủ viện muốn người, Tần thị còn chưa ngủ.
Nói một cách chính xác thì là, Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ vừa bước vào trong phủ, nàng đã biết. Toàn bộ hạ nhân Trạm phủ đều là tai mắt của nàng, nên chuyện bên người Tam công tử đột nhiên xuất hiện một nữ tử đã làm cả nhà trên dưới gần như phát cuồng vì thảo luận.
Những hạ nhân đã gặp qua Vân Sơ bất ngờ nhận được sự chú ý trước nay chưa từng có mỗi khi thảo luận về chủ đề này.
Nghe nói vừa rồi Tam công tử cùng vị nữ tử kia đã trở về phủ, hạ nhân ở chủ viện không cần ở bên người Tần thị liền tụ tập một chỗ thảo luận tiếp. Chủ đề chính của cuộc thảo luận của họ là liệu Tam công tử có dẫn theo vị nữ tử kia đến thỉnh an Tần thị hay không. Và Tần thị có hạ mã uy vị hồ ly tinh dị tộc dám can đảm quyến rũ con trai của nàng không.
Đang nói chuyện phiếm, có người không khỏi thở dài: “Không biết nữ nhân kia xinh đẹp thế nào mới có thể đánh ngã Tam công tử đầu gỗ nhà chúng ta”.
Nghe có người hỏi, hạ nhân nhìn thấy Vân Sơ sáng hôm đó vội vàng mở miệng nói: “Ta thật ra đã nhìn thấy bản tôn, chỉ là lúc đó nàng ta đang đi bên người Tam công tử nên ta chỉ thoáng nhìn qua một cái đã bị công tử trừng. Tuy không nhìn rõ được tướng mạo, nhưng nàng ta có vóc dáng rất cao, so với nữ hài tử bình thường cao hơn một chút”.
Nghe hắn nói, lại có người đứng ra nói tiếp: “Ta thật ra thấy được tướng mạo, dáng dấp xác thực nhìn rất đẹp. Khí chất cũng không giống với đại gia tiểu thư ở Kinh thành”.
Có câu nói của người đầu tiên, lại kết hợp với câu sau, có người rất nhanh nghĩ đến một chuyện: “Ta nhớ trước đây có người từng nói Tam công tử thích một nữ tử dị tộc, liệu có phải là vị này không?”.
Thiên hạ không có tường nào không lọt gió. Lúc trước khi Trạm Vân Tiêu biểu lộ cõi lòng với Tần thị, hạ nhân hầu hạ trong phòng cũng mơ hồ nghe được, về sau trong phủ liền truyền ra lời đồn Tam công tử thích một người dị tộc.
Người vừa nói đã gặp qua Vân Sơ lắc đầu: “Thế nhưng bề ngoài vị này nhìn không giống nữ tử dị tộc, ta thấy dáng dấp rất bình thường. Ngoại trừ hơi cao ra thì không có chỗ nào kỳ lạ cả”.
Nghe hắn nói kiểu này, những người khác trở nên không chắc chắn. Tuy nhiên, có một số người vẫn kiên trì cho rằng vị này chính là người Tam công tử nói trước đây: “Nói không chừng nàng là người có dáng dấp không giống nữ tử dị tộc thì sao?”.
Có người thở dài nói: “Hai ngày này tâm tình Lục Ti không tốt, bằng không chúng ta trực tiếp đến hỏi nàng ấy là được rồi, còn cần ở chỗ này đoán mò sao”.
Lục Ti là người duy nhất đã tiếp xúc gần với vị kia, nên hẳn biết rõ nhất thân phận vị kia.
Vừa nhắc tới Lục Ti, một tiểu nha hoàn trong đám người nhếch miệng trào phúng, chanh chua nói: “Nàng ấy hả, một lòng luôn nghĩ muốn làm nha đầu thông phòng cho Tam công tử đấy. Bởi vậy lúc trước khi Tam công tử đến đây nói muốn người, nàng ta chả sướng đến phát rồ rồi ấy. Lúc đi theo Tam công tử rời đi, khóe miệng đều hận không thể ngoác đến tận mang tai. Ai ngờ kết quả Tam công tử dẫn người trở về, còn chưa ở Kình Thương viện đến một nén nhang đã xám xịt trở về. Nàng ta chính là thấy mất mặt mũi, bởi vậy tâm tình có thể tốt mới là lạ đấy!”.
Bình thường Lục Ti ỷ vào mình là đại nha đầu thiếp thân bên người phu nhân, nên thường đối xử lạnh nhạt với bọn hạ nhân trong chủ viện. Thế nên khi tiểu nha hoàn ở trước mặt mọi người gièm pha nàng, những người khác tuy cảm thấy không đồng tình, nhưng cũng không lên tiếng vì nàng cãi lại.
Nói thật, những tiểu nha đầu trong nội viện này phàm là người hơi có chút tư sắc, không ai không nghĩ tới bay lên đầu cành. Dầu sao, Tam công tử là người được sủng ái nhất trong phủ, vốn liếng lại dày, nếu may mắn lọt được vào mắt xanh của hắn thì dù chỉ làm một nha đầu thông phòng cũng có thể trở thành một nửa chủ tử. Thân phận kia, đãi ngộ kia có thể nói là biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lại nói, Tam công tử còn chưa kết hôn, nếu có thể sinh hạ trưởng tử trước khi chủ mẫu vào cửa, vậy có thể dựa vào đó mẫu bằng tử quý, và thực sự trở thành chủ tử trong phủ.
Lần thứ hai tìm mẫu thân muốn người, Trạm Vân Tiêu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tần thị liếc qua nhi tử đứng trước mặt, sau khi uống một hớp trà mới lành lạnh nhìn hắn: “Ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta à?”.
Nghĩ đến trước đó nàng một lòng tràn đầy vui vẻ đưa Lục Ti cho nhi tử, vậy mà đạt được lại là tin tức nhi tử vụng trộm đưa vị nữ tử dị tộc kia vào phủ. Đây chưa tính là gì, ấy thế mà cái thằng ngốc nhà mình lại còn dẫn người ta tới điền trang ngẩn ngơ suốt hai ngày liền. Điều này khiến Tần thị cảm thấy mặt mũi của mình đều bị quét sạch.
Trạm Vân Tiêu xoa hai bàn tay với nhau, nghĩ tới Vân Sơ còn đang ở Kình Thương viện chờ hắn, vậy nên cười làm lành nói: “Muốn nói rất nhiều nhưng chờ nhi tử bớt thời gian ra rồi từ từ nói cho người nghe. Hiện tại nương cho ta mượn Lục Ti trước đã, ta bây giờ đang gấp”.
Tần thị cũng biết trong Kình Thương viện không có nha hoàn hầu hạ, vị nữ tử kia khả năng sẽ cảm thấy không tiện. Nàng cũng không có ý định làm phiền con trai mình vì những chuyện nhỏ nhặt này, vì vậy vẫy tay với Lục Ti, nói: “Nếu đã vội, vậy Lục Ti, ngươi qua Kình Thương viện hầu hạ trước đi”.
Dứt lời, nàng giương mắt nhìn Trạm Vân Tiêu nói: “Về phần ngươi, không cần phải vội vã trở về. Khi nào nói rõ xong mọi chuyện thì khi đó mới được trở về Kình Thương viện”.
Tần thị là chủ mẫu, tự nhiên có uy nghiêm của mình. Nàng đã lên tiếng thì dù trong lòng Lục Ti có một vạn cái không vui, vẫn phải thuận theo lĩnh mệnh đi qua Kình Thương viện.
Sau khi Lục Ti ra cửa, Tần thị giơ tay vẫy lui hạ nhân trong phòng. Bởi nàng không xác định cuộc nói chuyện giữa mình và nhi tử lát nữa có phải là việc xấu trong nhà không. Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, nàng mới kéo dài âm điệu hỏi: “Nói đi, nữ tử kia đến cùng là tình huống thế nào? Một người sống như vậy làm sao đột nhiên từ trong phủ xuất hiện? Nghĩ sao cũng thấy quái. Ta làm sao không biết hóa ra ngươi còn có bản sự kim ốc tàng kiều hả?”.
Trạm Vân Tiêu vội vàng kêu oan: “Nương, gì mà kim ốc tàng kiều chứ hả, ta thật không có”.
“Đây là vị nữ tử dị tộc trước đó ta đã nói với ngươi. Nàng gọi là Vân Sơ, lần này nàng có chuyện phải ở lại Kinh thành mấy ngày. Một nữ tử nhu nhược như nàng chưa quen cuộc sống nơi đây, nên ta nào dám yên lòng để nàng ở lại khách sạn bên ngoài. Thế nên mới để nàng tới trong phủ ở vài ngày”.
Mặc dù trước đó Lục Ti sau khi trở về đã nói cho Tần thị nghe rằng Trạm Vân Tiêu đối với vị nữ tử kia cực kỳ thân cận. Sau lại nghe cả hai cùng nhau tới điền trang du ngoạn. Gộp đủ loại chuyện với nhau, trong lòng Tần thị cũng suy đoán ra vị nữ tử kia chính là người trong lòng nhi tử mà hắn nói trước đó.
Lục Ti nói tướng mạo vị nữ tử ấy rất đẹp, tính cách cũng tốt, lòng Tần thị theo đó mà thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao, nàng đặt kỳ vọng quá thấp vào người trong lòng của nhi tử. Ban đầu nàng tưởng rằng là nữ tử dị tộc cao lớn vạm vỡ, nên trong lòng luôn bị nghẹn một hòn đá. Sau khi chính miệng nhi tử làm sáng tỏ, nói nữ tử ấy tướng mạo không khác gì người Khánh quốc mới khiến tâm tình nàng tốt hơn chút. Bây giờ Tần thị lại nghe Lục Ti nói vị nữ tử này tướng mạo tốt, tính cách cũng tốt, tảng đá lớn trong lòng liền triệt để rơi xuống.
Sau khi triệt để tiếp nhận chuyện người trong lòng nhi tử là người dị tộc, Tần thị đã tức giận đến đập bàn khi nghe nhi tử chủ động lưu người trong sân của hắn: “Hồ nháo, nam nữ thụ thụ bất thân ngươi không biết hả? Dù cho hai người các ngươi đã trao đổi tâm ý thì ngươi cũng không thể đường đột như thế. Nàng là nữ tử chưa lập gia đình, nếu ngủ lại trong Kình Thương viện vậy nhìn sao được hả?”.
“Ngươi đã thực tình ái mộ nàng vậy thì nên kính trọng nàng và suy nghĩ thay nàng. Nàng là người ngoại tộc, lễ giáo có lẽ khác biệt với người Kình thành, nhưng chính bởi như thế ngươi càng cần phải vì nàng suy tính, lo lắng nhiều hơn. Bây giờ các ngươi cô nam quả nữ ở trong một viện, ta thấy ngươi là cố tình muốn khiến nàng bị chết đuối bởi nước miếng của người khác thì có”.
Tần thị tận tình khuyên bảo nói một hơi dài, cơn tức khiến nàng liên tiếp uống mấy ngụm trà lạnh mới kìm nén được lửa giận trong lòng.
Những điều Tần thị nói, Trạm Vân Tiêu chưa nghĩ tới. Vốn hắn cảm thấy Vân Sơ không phải người nơi này, nên hoàn toàn không cần thiết vì lễ nghi phiền phức chỗ bọn hắn mà phải mệt mỏi. Tuy biết hành động sở tác sở vi của hắn có chút không ổn, nhưng hắn cũng không quá để ý.
Hắn trước nay luôn là người tuỳ tiện tiêu sái đã quen, nên cân nhắc mọi chuyện khó tránh khỏi không toàn diện như Tần thị. Bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại thấy rất đúng, hắn thân là nam tử dù có đôi khi làm ra chuyện khác người thì tối đa cũng chỉ bị nói là phóng túng, không chịu trói buộc. Nhưng Vân Sơ là nữ hài tử, hai ngày nay còn đi theo hắn điên náo khắp nơi. Hành động này trong mắt người khác chỉ sợ đã lưu lại hình tượng lỗ mãng, không có gia giáo.
Trạm Vân Tiêu tràn đầy ảo não nói: “Chuyện này đúng là nhi tử cân nhắc không chu toàn. Nhi tử nghĩ Vân Sơ vốn là nữ tử ngoại tộc, trong nhà vừa không có thân nhân, lại cũng không cần thiết phải chịu sự gò bó, thế tục lễ giáo nơi này cho nên mới hành động có phần tùy ý, nông nổi”.
Tần thị lắc lắc, đối với lý do thoái thác của nhi tử không dám gật bừa: “Ngươi tuổi còn nhỏ, suy nghĩ mọi chuyện không chu toàn là điều đương nhiên. Ta hỏi ngươi, ngươi thích Vân cô nương, vậy ngươi có nghĩ tới muốn cưới nàng qua cửa không?”.
Nghe Tần thị nói tới vấn đề này, Trạm Vân Tiêu nghĩ cũng không nghĩ đã trả lời: “Đương nhiên muốn, thê tử của nhi tử chỉ có thể là Vân Sơ”.
Chỉ là giữa họ còn ngăn cách một cánh cửa gỗ. Với nhân tố không xác định được này, lại thêm quan hệ giữa bọn hắn mới chỉ tiến triển có thêm chút, nên bây giờ nói chuyện cưới gả còn sớm.
“Nếu ngươi đã nghĩ tới, vậy như ngươi nói vừa rồi, thân nhân của Vân cô nương không còn trên đời, nếu các ngươi thành thân thì chắc chắn nàng phải sinh hoạt ở trong phủ. Giờ ngươi ngẫm lại xem, những hành vi trước đây của ngươi có phải sẽ khiến nàng bị hạ thấp uy tín của mình ở trong lòng hạ nhân không”.
Biết Tần thị lo lắng chính là vấn đề này, Trạm Vân Tiêu vội vàng an ủi nàng: “Về vấn đề này, tình huống của Vân Sơ có chút phức tạp. Nhi tử nhất thời cũng không biết làm sao để giải thích với nương. Dù sao coi như sau này chúng ta thật sự thành thân, thì nàng ấy rất có khả năng sẽ không ở lại trong phủ”.
Tần thị sau khi nghe hắn nói, trong nháy mắt liền giận không chỗ phát: “Lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ngươi còn chưa thành thân đã muốn phân gia”.
Trạm Vân Tiêu xua tay gần như ra tàn ảnh: “Không phải, không phải. Nương sao lại nghĩ ra được chuyện phân gia thế”.
Vẻ mặt của Tần thị không tin: “Thật không phải?”.
Thấy hắn liên tục gật đầu, Tần thị liền càng thêm không hiểu. Không ở lại trong phủ, vậy nàng sẽ ở chỗ nào?
Cái gì gọi là càng giải thích càng loạn, chính là tình huống bây giờ!
Trạm Vân Tiêu cảm thấy lời giải thích của hắn đã tự gài bẫy mình, hắn mệt mỏi thở dài: “Chuyện này hiện tại ta không có cách nào giải thích cho nương hiểu được. Nói chung hiện tại tạm thời nương không cần lo lắng vấn đề này”.
Tần thị biết rõ tính tình tiểu nhi tử. Hắn đã không muốn nói thì nàng có cạy miệng hắn ra cũng không moi được gì. Nên dù nàng hỏi nhiều nữa cũng vô ích.
Chỉ là có một việc nàng không thể không quản: “Thôi được rồi, ta sẽ cho dọn dẹp gian phòng bên cạnh để Vân Sơ cô nương chuyển tới ở đêm nay”.
Nghe nương nói muốn để Vân Sơ tới chủ viện ở, Trạm Vân Tiêu nhanh chóng hét lên: “Không được!”.
Cánh cửa gỗ không biết khi nào mới xuất hiện, nếu Vân Sơ ở Kình Thương viện thì có hắn ở đó, cho dù nàng có đột nhiên biến mất, hắn vẫn có thể dăm ba câu giúp nàng che giấu. Nhưng nếu Vân Sơ chuyển đến chủ viện, bí mật này sợ khó giữ nếu nhiều người biết. Hơn nữa, chuyện nàng đột nhiên biến mất chắc chắn sẽ khiến mọi người ồn ào. Không nói cái khác, chỉ riêng với mẫu thân hắn đã không thể giải thích rõ ràng rồi.
Hắn đột ngột hét lớn làm động tác của Tần thị cũng dừng lại. Nàng lạnh lùng nhìn Trạm Vân Tiêu, rất có ý tứ nếu hôm nay hắn không nói rõ ràng thì nàng sẽ dụng gia pháp.
“Chuyện đó……chính là….”. Bị Tần thị nhìn như vậy, Trạm Vân Tiêu lập tức khẩn trương không nói nên lời.
Ánh mắt của Tần thị càng ngày càng lạnh. Đầu Trạm Vân Tiêu càng ngày càng cúi thấp xuống. Cũng may trước khi Tần thị phát tác, hắn đã nghĩ ra một lý do: “Ban nãy không phải ta mới nói, lần này Vân Sơ tới Kinh thành là có chuyện phải xử lý sao. Nếu để nàng ở lại chủ viện vậy sẽ không dễ dàng đi lại rồi”.
Gặp Tần thị vẫn không tin, hắn còn gật đầu, trịnh trọng nói:” Đúng vậy, chính là như vậy. Tính toán mọi trường hợp có thể xảy ra, ta thấy Vân Sơ vẫn nên ở lại Kình Thương viện là tốt nhất!”.
Đối với lời nhi tử nói, Tần thị quả thật không tin chút nào. Bởi dù Vân Sơ có chuyển qua đây ở thì nàng cũng không trói buộc nàng ấy, có cái gì mà không dễ đi lại. Chỉ là Tần thị thấy vẻ mặt khẩn trương của nhi tử, trong lòng liền cho rằng đây là hắn muốn ở cùng một chỗ với Vân Sơ, vì vậy mới không muốn để nàng ấy rời Kình Thương viện.
Thôi! Thôi!
Nhi tử thật vất vả mới khai khiếu, nàng liền thuận theo hắn đi.
Tần thị rất có lòng tin đối với uy tín của bản thân. Cùng lắm thì sau này nàng lại gõ đám người dưới một phen. Có nàng chấn nhiếp, chắc hẳn người phía dưới cũng không dám loạn nhai lưỡi.
Tần thị một tay vịn trán, một tay bất lực hướng Trạm Vân Tiêu lắc lắc: “Thôi, thôi, ngươi trở về đi. Nhìn ngươi là ta thấy ê răng”.
Gặp mẫu thân không nhắc lại chuyện để Vân Sơ chuyển khỏi Kình Thương viện, Trạm Vân Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Vậy nhi tử về trước”.
Trước khi đi, Trạm Vân Tiêu đột nhiên nghĩ đến một việc: “Đúng rồi, sáng sớm ngày mai nhi tử sẽ dẫn Vân Sơ cô nương tới thỉnh an nương. Chuyện đó, tới lúc đó vạn nhất nàng ấy có chỗ nào làm không tốt, vậy nương nhìn trên việc nàng không phải nữ tử Khánh quốc mà đừng nghiêm túc với nàng ấy quá!”.
Nhìn nhi tử mặt mày khẩn trương, như thể sợ nàng sẽ làm khó dễ vị Vân cô nương kia, Tần thị không khỏi ở trong lòng cảm thán một câu: Quả nhiên, con trai lớn không giữ được nữa!
– —–Chẳng qua ngày mai nên mặc quần áo gì đây nhỉ?
– — HẾT CHƯƠNG 64 —