Đọc truyện Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ – Chương 59: Sau khi say rượu ở chung
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Vân Sơ chỉ cảm thấy dạ dày đang sôi trào, cô phải gắt gao che miệng mới khống chế bản thân không nôn ra. Đợi cảm giác khó chịu trong dạ dày qua đi, Vân Sơ mới cảm thấy nơi chân mình dẫm lên không đúng.
Tuy nhiên, cô vốn dĩ đang ngồi trong toilet, giờ bồn cầu đột nhiên biến mất làm cô vốn đang say rượu giờ thêm dưới tác dụng của trọng lực, cả người đột nhiên ngã về phía trước.
“Ai da!”. Lúc ngã xuống, Vân Sơ cảm thấy rõ ràng trán của mình hình như va phải thứ gì đó.
Nhưng bây giờ cô chỉ thấy rất chóng mặt, giơ tay lên lại không sờ tới vách ngăn của nhà vệ sinh. Trong lòng cô buồn bực, chẳng lẽ cô đụng đổ cửa nhà vệ sinh rồi hả?
Cô lúc này đã say như vũng bùn nhão, chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn như sợi mì. Dù biết nhà vệ sinh không sạch sẽ, nhưng cô cũng không có sức để tự mình đứng dậy.
Sau khi mò mẫm để chắc chắn rằng đó là mặt đất bằng phẳng, Vân Sơ thuận theo tự nhiên nằm bệt tại chỗ. Cô thật sự thấy rất khó chịu, giờ đành phải nằm im chờ hồi sức thôi. Trong đầu Vân Sơ giờ phút này đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ khó chịu nằm trên đất, hai mắt nhắm lại ngủ say sưa.
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu Vân Sơ chỉ có một ý nghĩ: Uống rượu có hại! Lần sau cô sẽ không bao giờ dám phóng túng bản thân nữa!
– — —
Trạm Vân Tiêu đứng dậy khỏi giường ngay khi nghe thấy tiếng chuông gió. Hắn bước đến góc phòng, nâng khoai tây và một ít đồ ăn nhỏ chuẩn bị cho Vân Sơ rồi đi ra ngoài phòng. Bởi vì hai vai đang khiêng đồ nên hôm nay mở cửa, hắn gian nan dùng cùi chỏ đẩy cửa ra.
Sau khi bước qua cánh cửa gỗ, đập vào mắt vẫn là một màu đen kịt như cũ. Cũng may hắn đã quen rồi. Cúi xuống bỏ đồ trên vai xuống, hắn đi thẳng đến chỗ công tắc đèn. Theo sơ đồ đường đi trong lòng Trạm Vân Tiêu, sau khi ra khỏi cánh cửa gỗ, hắn chỉ phải đi về phía trước bốn bước, sang trái hai bước là có thể chạm tới công tắc đèn.
Tuy nhiên, hôm nay hắn mới đi về phía trước có một bước đã cảm giác chân mình vừa chạm phải thứ gì đó mềm mềm. Trạm Vân Tiêu bị sự xuất hiện đột ngột này làm cho sửng sốt, hắn lui về sau một bước, vươn tay giữ chuôi kiếm ở thắt lưng, cảnh giác hỏi: “Thứ gì?”.
Vân Sơ đang ngủ rất say, đột nhiên bị người đá một cái. Cảm giác khó chịu trong lòng trực tiếp đột phá đến đỉnh điểm, cô vươn tay gãi tóc hai cái rồi bực bội hỏi: “Ai đấy?”.
Nghe tiếng có vẻ là một người đàn ông. Vân Sơ đầu óc mơ hồ còn cho rằng cô vẫn còn ở trong nhà vệ sinh nữ của quán bar, vì vậy ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô là nhà vệ sinh có biến thái.
Cô miễn cưỡng lên tinh thần muốn mở mắt ra. Nhưng sau khi mở mắt, trước mắt lại là một mảnh bóng tối.
Quán bar bị cúp điện à?
Nhưng không đúng. Nếu quán bar cúp điện, vậy hai người Đường Lôi biết cô đang trong toilet hẳn sẽ tới gọi cô mới đúng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Trạm Vân Tiêu ngập ngừng hỏi: “Vân cô nương?”.
Thanh âm này Trạm Vân Tiêu tuyệt đối sẽ không nghe lầm. Chẳng qua tại sao Vân cô nương lại nằm trên mặt đất thế này. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Trạm Vân Tiêu là liệu có ai đó đã đả thương Vân cô nương trước khi hắn tới đây à?
Ngay khi suy đoán này được đưa ra, Trạm Vân Tiêu không thể đứng yên được nữa. Hắn vội vàng hỏi thăm: “Vân cô nương, ngươi thế nào rồi? Còn ổn chứ?”.
Tuy nhiên, Vân Sơ không trả lời hắn, đáp lại hắn chỉ có tiếng hít thở trong trẻo của cô.
Trạm Vân Tiêu nóng lòng tới phát hỏa. Nhưng hết lần này tới lần khác Vân Sơ lại không có động tĩnh gì, nên hắn chỉ có thể cố hết sức dựa vào cảm giác đi vòng qua Vân Sơ, bước đến bên tường bấm công tắc.
Việc bật đèn đột ngột khiến Vân Sơ đang trong giấc mộng cau mày khó chịu.
Sau khi bật đèn, Trạm Vân Tiêu nhanh chóng quay lại nhìn Vân Sơ. Thấy cô nằm rạp trên mặt đất, hắn vội vàng đi tới đỡ cô dậy. Đỡ người lên, hắn ngay lập tức đánh giá Vân Sơ từ trên xuống dưới, xác định không thấy vết máu hay vết thương trên người cô mới thấy yên lòng.
Chờ bình tĩnh lại, Trạm Vân Tiêu cuối cùng cũng hậu tri hậu giác thấy ngượng ngùng.
Nguyên nhân làm hắn thẹn thùng rất đơn giản, chính là lúc này Vân Sơ đang dựa vào trong ngực hắn.
Thời tiết bây giờ trở nên lạnh hơn, nên hôm nay khi Vân Sơ đi ra ngoài đã mặc một chiếc váy dài tay. Vốn chiếc váy có chiều dài tới bắp chân, lại bởi vì cô ngã xuống làm mép váy kéo lên tới trên đùi.
Khi nãy Trạm Vân Tiêu chỉ mải lo lắng nên cũng không cảm thấy có gì không ổn. Hiện tại hắn đã tỉnh táo lại lại nhìn thấy bắp chân tuyết trắng đang lộ bên ngoài của cô, cả khuôn mặt soát cái đỏ bừng bừng. Sau vài lần gọi Vân Sơ nhưng không nghe thấy cô đáp lại, tiếp đó lại ngửi thấy mùi rượu trên người cô, trong lòng hắn cũng ẩn ẩn có suy đoán.
………Đây là uống say hả?
Đừng nói bây giờ Vân Sơ tự kéo váy mình xuống, để cô tự mình mở mắt ra còn khó nữa là. Trạm Vân Tiêu do dự hồi lâu mới dường như hạ quyết tâm thật lớn, hắn mặt mũi nhăn nhó như mặt khỉ nhắm một mắt mở một mắt đưa tay cẩn thận kéo mép váy Vân Sơ xuống.
Bị Vân Sơ dựa vào một cách yếu ớt như vậy, đầu của Trạm Vân Tiêu sắp đi theo chết máy.
Hắn ngồi dưới đất giống như người gỗ một hồi lâu, cuối cùng mới nhớ tới mình không thể để Vân cô nương cứ ngồi dưới đất như thế này được. Hẳn nên đưa cô lên phòng trên tầng mới đúng.
Chỉ nghĩ như vậy, mặt Trạm Vân Tiêu đã cháy đến sắp bốc khói.
Vân cô nương hiện tại như này khẳng định không thể tự mình đi lên được, như vậy——- Như vậy hắn chỉ có thể ôm nàng lên tầng.
Ôm nàng lên tầng, vậy tránh không được sẽ phải tiếp xúc thân thể.
Đây đối với Trạm Vân Tiêu mà nói, thật sự quá mức kích thích. Hắn siết chặt nắm đấm để xây dựng tâm lý cho bản thân một lúc lâu, mới một tay ôm lấy vai Vân Sơ, tay còn lại xuyên qua đầu gối ôm nàng lên.
Ôm người trong lòng, lông mày Trạm Vân Tiêu nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng—— Vân cô nương tại sao lại nhẹ như thế.
Đột nhiên thay đổi tư thế, Vân Sơ khó chịu hơi xoay người trong vòng tay của Trạm Vân Tiêu. Động tĩnh trong ngực cuối cùng cũng để hắn hoàn hồn.
Hắn lắc đầu và rũ bỏ hết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu đi. Ổn định tâm trí rồi nhấc chân đi lên cầu thang. Tuy nhiên, cửa sắt ở lối lên cầu thang đã bị khóa, Trạm Vân Tiêu đành phải buông Vân Sơ xuống. Hắn nhẹ nhàng đẩy Vân Sơ, ôn nhu hỏi: “Vân cô nương, chìa khóa mở cửa ở đâu?”.
Nhưng, đáp lại hắn là Vân Sơ đổi tư thế, hai tay vắt lên vai hắn ngủ càng thơm hơn.
Đột nhiên bị Vân Sơ ôm, cả người Trạm Vân Tiêu giống như bị đóng băng, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích. Nhớ lại vừa rồi Vân Sơ dường như không mang theo bất cứ thứ gì trên người, trong tay chỉ có điện thoại di động bị kẹp chặt. Lại bởi vì hành động vừa rồi, điện thoại của cô hình như đã rơi ở trước cửa gỗ.
Trạm Vân Tiêu chỉ có thể ôm Vân Sơ trở lại tầng một. Vốn dĩ hắn muốn đặt nàng lên ghế nhưng nàng làm sao cũng không thể ngồi yên. Mới đặt nàng lên ghế một phút, người nàng đã từ trên ghế tuột xuống.
Nếu không phải Trạm Vân Tiêu vẫn chú ý tới Vân Sơ khi đang nhặt điện thoại, nhìn thấy nàng trượt xuống, hắn lập tức vội vàng chạy tới đỡ nàng ngồi lên, nếu không chỉ sợ đầu nàng đã đập tới trên ghế rồi.
Trạm Vân Tiêu ngồi trên cầu thang, một tay ôm vai Vân Sơ, tay còn lại cầm điện thoại di động của Vân Sơ. Màn hình điện thoại di động đang bật sáng, hai chữ Đường Lôi đang nhảy múa trên màn hình với tiếng chuông êm tai.
Trạm Vân Tiêu biết thứ trong tay gọi là điện thoại di động. Trước đây khi bọn họ đến Khánh thị mua thuốc, lúc lên xe, Vân Sơ đã đưa cho Đổng Thừa Trạch nhìn qua, hắn ở bên cạnh cũng đi theo nhìn xem. Thứ này rất thần kỳ, có thể ở phía trên nhìn thấy rất nhiều rất nhiều thứ.
Nhưng nhìn là một chuyện, còn vào tay thao tác lại là một chuyện khác. Nhìn vào màn hình điện thoại di động đang phát sáng, Trạm Vân Tiêu đúng là không biết nên làm như thế nào.
Bởi Vân Sơ ở bên người không có động tĩnh nên hắn chỉ có thể cầm điện thoại, tay chân luống cuống nghe tiếng nhạc êm tai chậm rãi dừng lại, màn hình cũng dần dần tối đen. Nhìn chiếc điện thoại yên lặng, Trạm Vân Tiêu như trút được gánh nặng buông lỏng thân thể. Nhưng hắn còn chưa kịp thở ra thì nhạc chuông điện thoại lại kiên nhẫn vang lên lần nữa.
Vân Sơ nghe thấy tiếng chuông điện thoại lặp đi lặp lại trong giấc ngủ, cuối cùng đã có chút động tĩnh.
Thấy nàng động, Trạm Vân Tiêu vội vàng nhét điện thoại vào tay Vân Sơ.
Mặc dù Vân Sơ còn say nhưng cũng không ảnh hưởng đến phản ứng bản năng của cơ thể. Sau khi cố hết sức nâng mi mắt, cô duỗi ngón tay ra trượt trên màn hình.
Đầu phía bên kia điện thoại, Đường Lôi hết sức kích động kéo lấy Bành Tĩnh Tình, rối rít nói: “Nghe rồi, nghe rồi”.
Bành Tĩnh Tình cuối cùng cũng yên tâm, liên thanh thúc giục: “Mau hỏi cậu ấy đi đâu rồi”.
Ban nãy Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình phát hiện Vân Sơ đi toilet lâu rồi mà vẫn chưa thấy trở về, sợ cô say ngã ở trong toilet nên hai người vội vàng tới toilet tìm người. Lại phát hiện bên trong căn bản không thấy bóng dáng Vân Sơ.
Sau hai người ở quán bar tìm một vòng nhưng nhìn khắp nơi lại không thấy Vân Sơ đâu cả. Cả hai mới vậy đứng ngồi không yên, vội vàng chạy ra ngoài quán bar lấy điện thoại ra gọi tìm người. Gọi liên tiếp mấy cuộc đều không có người nhận, cả hai vừa luống cuống vừa lo lắng Vân Sơ say rượu bị người ta bắt đi với động cơ thầm kín.
Hiện tại điện thoại cuối cùng cũng thông, cả hai cũng tạm buông tâm một chút.
Đường Lôi gật đầu với Bành Tĩnh Tình, sau vội vàng hướng điện thoại hỏi: “Này, Tiểu Sơ, bây giờ cậu đang ở đâu đấy?”.
Tuy nhiên, sau khi Vân Sơ nghe máy, cô lại đưa di động ném ra không hề có ý tứ muốn trả lời.
Trạm Vân Tiêu tay mắt lanh lẹ tiếp được điện thoại, lại nhìn Vân Sơ một cái rồi bất đắc dĩ thở dài. Hắn nhận mệnh cầm điện thoại đặt ở bên tai. Nghe được câu hỏi của nữ nhân đầu bên kia, Trạm Vân Tiêu do dự hai giây trước khi trả lời: “Xin chào, Vân Sơ cô nương hiện tại uống say cho nên không tiện nghe”.
Nghe thấy là một người đàn ông trả lời điện thoại. Đường Lôi nhanh chóng vươn tay che micrô của điện thoại lại, nhỏ giọng lắc đầu với Bành Tĩnh Tình: “Là đàn ông nghe điện thoại”.
Đường Lôi lại nháy mắt khi nghĩ đến giọng nói trên điện thoại, cô nói tiếp: “Giọng nói còn rất êm tai”.
“Tớ nói cậu này, dù có muốn phát hoa si thì cũng phải chú ý thời điểm được không”. Thấy Đường Lôi dạng này, Bành Tĩnh Tình phun ra một câu sau đó vươn tay giật lấy điện thoại: “Xin hỏi anh là ai? Điện thoại của cô ấy sao lại ở chỗ anh?”.
Nghe khẩu khí quen thuộc của bên kia, Trạm Vân Tiêu suy đoán đối phương hẳn là bằng hữu của Vân cô nương. Cho nên khi lại mở miệng, thái độ của hắn càng tốt hơn: “Ta gọi Trạm Vân Tiêu, là bằng hữu của Vân cô……tiểu thư. Nàng ấy hiện tại đang ở cùng ta, chẳng qua bây giờ nàng ấy uống quá say nên đã ngủ rồi”.
Vốn hắn muốn nói Vân Sơ cô nương. Nhưng chưa kịp nói ra thì hắn chợt nghĩ đến bên này của Vân Sơ, nữ hài tử dường như không còn được gọi là cô nương nữa nên vội vàng đổi giọng thành tiểu thư.
Thấy đối phương có thể nói chính xác tên Vân Sơ, Bành Tĩnh Tình không còn cảnh giác như trước nữa. Cô lại hỏi thêm vài điều về Vân Sơ và thấy đối phương có thể trả lời, cuối cùng cô cũng tin rằng đối phương là một người quen của Tiểu Sơ. Dù vậy cô vẫn không yên lòng, mà đưa ra ý muốn gọi video để xác định tình huống của Vân Sơ trước khi cúp máy.
Vài giây sau khi cúp điện thoại, cuộc gọi video liền đến. Trạm Vân Tiêu nhớ lại động tác của Vân Sơ, sau khi vươn ngón tay gõ ngẫu nhiên vào dấu tròn trên màn hình điện thoại, điện thoại liền cúp.
Thấy cuộc gọi không đả thông, Trạm Vân Tiêu tự hỏi có phải mình đã nhấn nhầm rồi không. Chưa kịp suy nghĩ lại thì cuộc gọi video lại đến. Lần này, hắn bấm vào chấm tròn khác với lần trước. Điện thoại cuối cùng đã thông.
Điện thoại di động của Vân Sơ được điều chỉnh thành camera trước. Vì vậy khi cuộc gọi video được kết nối, khuôn mặt của hắn được phản chiếu trên màn hình điện thoại mà không có bất kỳ sự đề phòng nào trước đó.
Thấy rõ ràng người trong video, Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình cùng phát ra hai thanh âm khác nhau.
“……Đồng bào?”.
“Má ơi! Đại suất ca!”.
Trạm Vân Tiêu lập tức hoảng sợ sau khi nhìn thấy bộ dạng của hắn trên điện thoại. Hắn nhanh chóng đưa điện thoại tới trước mặt Vân Sơ và không đoái hoài tới trả lời đối phương.
Thấy đối phương có vẻ không muốn nói chuyện phiếm, lại xác định Vân Sơ chỉ là uống quá say, không có gì khác thường, hai người Bành Tĩnh Tình cuối cùng thấy yên tâm.
Trước khi cúp điện thoại, Bành Tĩnh Tình còn không quên cảnh cáo: “Tôi đã chụp màn hình dáng vẻ của anh rồi. Nếu anh dám làm ra chuyện không nên làm, tôi khẳng định sẽ báo cảnh sát”.
Sau khi cúp máy, Đường Lôi mới cầm lại điện thoại của mình. Cô vội vàng lật tìm ảnh chụp màn hình video vừa rồi.
“Má ơi, thật là đẹp trai quá đi. Nhìn từ góc chụp này thật quá đẹp. Người có giá trị nhan sắc thế này nên cho bao nhiều điểm đây!”.
Phản ứng đáp lại của Bành Tĩnh Tình rất đơn giản, cô kéo lấy tay Đường Lôi hào hứng yêu cầu cô ấy gửi cho mình một bản chụp màn hình.
Đường Lôi vừa gửi hình vừa phỉ nhổ bạn tốt: “Cậu nhìn cậu đi, rõ ràng trong lòng cũng cảm thấy rất đẹp trai. Thế mà ban nãy còn hung dữ với soái ca như vậy, lại còn uy hiếp người ta nếu làm loạn sẽ báo cảnh sát nữa”.
Bành Tĩnh Tình nhận được ảnh, trong nháy mắt liền thấy viên mãn. Cô vừa liếm màn hình vừa nghĩa chính ngôn từ nói: “Vậy thì sao, đẹp trai thì đẹp trai nhưng phòng vẫn là phải phòng, đúng không?”.
Đường Lôi lại cảm thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy nếu thật sự phát sinh chuyện gì, vậy Tiểu Sơ cũng không lỗ. Dù sao tuyệt sắc như vậy cũng không nhiều. Chỉ nhìn ảnh chụp màn hình thôi, cô cũng cảm thấy đối phương khá lắm rồi!
Bành Tĩnh Tình rất đồng ý với điều này. Không nói cái khác, chỉ bằng dáng dấp của đối phương xác thực rất xuất chúng. Cô ở trong giới Hán phục trà trộn lâu như vậy, và đây là lần đầu tiên cô thấy một người có thể mặc Hán phục vừa đúng người như thế.
Mặc kệ các cô ở bên này thảo luận làm sao, thì bên Trạm Vân Tiêu sau khi ngắt cuộc gọi video, hắn cảm thấy mình không thể để Vân Sơ cứ ngồi mãi trên mặt đất cho đến lúc tỉnh rượu được. Nhìn chung quanh siêu thị một vòng, xác định không có chỗ nào để Vân Sơ có thể nằm và nghỉ ngơi thoải mái, hắn đành xoay người ôm lấy Vân Sơ lên.
Trạm Vân Tiêu quyết định để Vân Sơ tới chỗ của mình nghỉ ngơi.