Đọc truyện Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ – Chương 22: Vòng ngọc
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Vân Sơ giơ cổ tay lên, làm cho chiếc vòng tay ngọc bích trên cổ tay cô lộ ra hoàn toàn: “Vòng tay của tôi?”.
Chiếc vòng tay bằng ngọc này là Trạm Vân Tiêu đưa cho Vân Sơ đêm qua. Buổi sáng lúc ra cửa, cô tiện tay mang theo nó và đeo trên cổ tay. Khoan hãy nói, chiếc vòng tay ngọc bích này có độ lạnh và mịn độc đáo thuộc về ngọc thạch, mùa hè mà mang theo nó hết sức thoải mái.
Theo động tác của Vân Sơ, ông chủ Trần cũng đem dáng vẻ của vòng ngọc nhìn đại khái. Ánh mắt ông nóng rực nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay, thận trọng hỏi: “Ngài có thể gỡ nó xuống để tôi nhìn kỹ hơn không?”
Người ta thậm chí đã dùng tới chữ “ngài”, Vân Sơ do dự một lát, rồi tháo vòng ngọc trên tay xuống. Thấy Vân Sơ đơn giản thô bạo đem vòng ngọc tháo xuống đưa qua, ông chủ Trần bị dọa liên tục xua tay ngăn lại.
Ông vươn tay quơ lấy một cái khay đặt trên quầy, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Ngài đừng cứ như vậy đưa cho tôi, nếu như không may làm rơi, vậy nên tính cho ai đây? Ngài vẫn là đặt vào trên khay đi”.
Vân Sơ vốn cũng không cảm thấy vòng tay bằng ngọc này có bao nhiêu giá trị,, nhưng giờ cô cũng bị ảnh hưởng bởi thái độ cẩn thận của ông chủ Trần. Cô rón rén đặt chiếc vòng tay bằng ngọc trong tay lên khay được phủ bằng vải nhung vàng.
Ông chủ Trần thận trọng cầm lấy vòng ngọc, vừa nhìn vừa gật đầu.
“Nhìn ánh nước này, nhìn độ trong này, đây chính là ngọc lục bảo thượng đẳng. Vòng tay này ngài bán không, tôi ra bốn trăm vạn!”.
Cổ họng Vân Sơ nghẹn lại, phải mất một lát mới tìm lại được thanh âm của mình: “Bốn, bốn trăm vạn?”.
Nhìn phản ứng ngạc nhiên của Vân Sơ, ông chủ Trần nghĩ thầm: Những thỏi vàng trước đó thì cũng thôi đi, mặc dù nó đáng giá một ít tiền, nhưng nó không phải là thứ hiếm. Nhưng một chiếc vòng tay ngọc lục bảo đế vương quý giá như vậy, chỉ nhìn vào thái độ tùy ý của cô ban nãy, cũng đoán được là cô không biết giá trị của nó chút nào.
Đây là đại tiểu thư không rành thế sự nhà ai vậy?
Nếu như hôm nay mua được chiếc vòng tay ngọc bích có chất lượng tốt này, ông có thể chuyển tay bán cho vài vị khách quen trong tiệm nhà mình. Đây chính là vòng tay ngọc lục bảo đế vương hiếm thấy, giá cả tùy tiện lật một cái cũng là con số thiên văn.
Vì điều kiện quốc gia, nên hầu hết phú hào trong nước đều là thương nhân, bởi vậy trong nhà không có nhiều đồ có thể được xưng tụng là đồ gia truyền. Ông chủ Trần điều hành một số cửa hàng đồ cổ và tự nhiên hiểu những phú hào này giàu đến mức nào, họ sẵn sàng nện xuống rất nhiều tiền nếu như gặp được đồ có giá trị.
Sợ Vân Sơ không bán, ông chủ Trần cắn răng: “Bốn trăm năm mươi vạn! Tiểu thư, cô phải biết, tôi mua về còn phải tìm kiếm người mua. Với mức giá này, tôi cũng không có bao nhiêu lợi nhuận”.
Lời này của ông chủ Trần, Vân Sơ tự nhiên không tin. Người làm kinh doanh, sao có thể tin hoàn toàn lời họ nói được. Chỉ bằng thái độ này của ông chủ Trần, Vân Sơ biết rằng chiếc vòng tay ngọc bích trong tay cô có thể có giá cao hơn.
Thoáng một cái, chiếc vòng ngọc trong mắt Vân Sơ xem ra chỉ có chút đẹp mắt, trong nháy mắt liền thay đổi.
Sau khi Vân Sơ suy nghĩ một lúc, cô vẫn lắc đầu với ông chủ Trần, giơ tay đem vòng ngọc trên khay thu hồi lại và đeo nó lên cổ tay: “Tạm thời tôi không muốn bán chiếc vòng tay ngọc này”.
Ông chủ Trần nghe vậy lập tức gấp: “Cô không hài lòng với giá cả sao? Nếu cô cảm thấy giá cả thấp, chúng ta có thể thương lượng lại”.
Vân Sơ lắc đầu nhanh chóng: “Không phải, hiện tại tôi không thiếu tiền dùng, cho nên tạm thời không nghĩ bán vòng tay”.
Vừa mới bán thỏi vàng, do vậy hiện giờ Vân Sơ cũng không thiếu tiền. Vòng tay trân quý như vậy, dưới tình huống không thiếu tiền dùng, Vân Sơ không nghĩ sẽ tuỳ tiện bán nó.
Tuy rằng không bán, nhưng thái độ của Vân Sơ đối với vòng tay ngọc bích không còn tùy ý như trước. Cổ tay trái của cô cứng ngắc rũ xuống một bên, căn bản không dám động. Cửa hàng đồ cổ có rất nhiều kệ hàng và bàn ở khắp mọi nơi, nếu như không cẩn thận va đập hay đụng vào đâu, vậy thì cô cũng không tìm được nơi để mà khóc.
Hiện giờ đang ở bên ngoài, nếu như ở nhà, Vân Sơ nhất định sẽ tháo vòng tay xuống ngay lập tức rồi cẩn thận cất đi.
Thấy Vân Sơ thực sự không muốn bán, ông chủ Trần cảm thấy tiếc nhưng bất lực. Rõ ràng khi nghe giá cả của vòng ngọc, thái độ của Vân Sơ có chút dao động. Vân Sơ không bán, hiện tại lại không thể ép mua ép bán. Ông chủ Trần chỉ có thể nhìn Vân Sơ đeo vòng tay, xách lên túi xách rời đi. Trong mắt ông chủ Trần, đó không phải là Vân Sơ bước ra khỏi cửa hàng, mà là mấy trăm vạn nhân dân tệ vẫy cánh bay đi.
Vân Sơ vừa bước ra khỏi cửa hàng, chợt nghĩ tới mấy thứ khác trong hộp gấm mà Trạm Vân Tiêu đưa, lại xoay người trở lại.
Thấy Vân Sơ quay trở lại, ông chủ Trần ngay lập tức vui mừng và nhìn cô chằm chằm: “Cô đổi chủ ý?”.
Vân Sơ lờ đi ánh mắt tha thiết của ông chủ Trần, lắc đầu nói: “Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút, chỗ các ông có thu mua những vật khác không? Chính là một số trang sức bằng vàng và bạc cũ”.
Vừa nghe Vân Sơ nói mục đích quay lại, ông chủ Trần trong nháy mắt liền ỉu xìu, ông nói với một sự không mấy hào hứng: “Tự nhiên là thu. Nếu cô muốn bán những thứ này, cứ mang tới đây là được. Không nói cái khác, Trân Bảo Các chúng tôi chắc chắn là một trong những cửa hàng đồ cổ tốt nhất trên phố cổ. Nêu cô muốn bán đồ, tôi tuyệt đối sẽ trả cho cô một mức giá lương tâm”.
Có câu này của ông chủ Trần, Vân Sơ cũng yên lòng. Đương nhiên, Vân Sơ không quá tin tưởng vào những lời khen tự biên tự diễn của ông ta.
Cô chọn bán đồ cho Trân Bảo Các, hoàn toàn là do Trân Bảo Các là cửa hàng lớn nhất trong các cửa hàng đồ cổ. Giá của mặt tiền của Phố cổ cao chót vót. Không nói cái khác,, chỉ bằng Trân Bảo Các có thể hào khí thuê ba mặt tiền tốt nhất ở góc Phố Cổ để mở một cửa hàng, trong lòng Vân Sơ liền công nhận thực lực kinh tế của ông chủ Trần.
Trước khi có hộp gấm Trạm Vân Tiêu đưa, Vân Sơ cũng dự liệu được sau này mình cần bán đồ khẳng định không ít. Cửa hàng nhỏ khó mà ăn được nhiều đồ như vậy. Mà Trân Bảo Các của ông chủ Trần nhìn dáng vẻ cũng khá là được, Vân Sơ cũng tiết kiệm thời gian để tìm các cửa hàng khác.
Sau khi Vân Sơ bước ra khỏi con phố cổ, tâm cô vẫn luôn căng thẳng, rất sợ đám người chen chúc xung quanh sẽ chen đến vòng ngọc của cô. Nếu không phải sợ bản thân mình sẽ trở thành kẻ quái đản trong mắt người khác, cô nhất định sẽ giơ tay lên cao mà đi. Tuy nhiên, lo lắng của Vân Sơ là không cần thiết. Dọc suốt con đường này, căn bản không có ai đụng tới một góc áo của cô.
Sau khi ngồi vào trong xe, tâm của Vân Sơ cuối cùng cũng được thả lỏng.
Khi hai tay cô cầm lấy vô lăng, Vân Sơ suy nghĩ một chút rồi tháo vòng tay xuống, đặt vào trong ngăn nhỏ của túi xách. Nếu như mang theo vòng tay lái xe, Vân Sơ lo sợ mình sẽ bị hình ảnh mấy trăm vạn, mấy trăm vạn quay quanh đầu mà phân tâm.
Trạm Vân Tiêu thật là quá xa hoa, tùy tiện đưa một chiếc vòng ngọc cũng đã trị giá mấy trăm vạn, vì vậy khi Vân Sơ mua lương thực cho anh cũng chú ý nhiều hơn. Cô chọn mua rất nhiều các loại hạt giống lương thực chính, ngoài ra còn chọn mua không ít hạt giống rau quả khác nhau.
Lần đầu tiên, cửa hàng hạt giống gặp được khách hàng mua nhiều hạt giống trong một lần như vậy, nên họ rất tò mò Vân Sơ mua nhiều hạt giống như vậy để làm gì.
Vân Sơ nói dối một cách khô khan: “Tôi ở nông thôn có chút đất, nên mua về trồng. Tôi chưa trồng qua bao giờ, vì vậy muốn mua nhiều một ít trồng chơi”.
Chủ cửa hàng hạt giống nghe Vân Sơ nói thế, cảm thấy buồn cười: Cô gái nhỏ trước mặt này nhìn dáng dấp trong veo như nước, một đôi tay vừa trắng vừa mềm, nhìn thế nào cũng không giống một người có thể trồng trọt.
Tiếc hận thì tiếc hận, chủ cửa hàng hạt giống cũng không ngu ngốc đến mức đem sinh ý đẩy ra ngoài. Ông vô cùng lưu loát đóng gói tất cả những hạt giống mà Vân Sơ muốn cho vào một chiếc túi dệt lớn. Thấy Vân Sơ nhu nhu nhược nhược, chủ cửa hàng hạt giống cũng giúp cô chuyển túi đồ lên xe.
Sau khi khiêng túi đến cốp sau, ông chủ cửa hàng lắc lắc cánh tay, tâm địa vô cùng tốt nhắc nhở Vân Sơ: “Túi hạt giống này rất nặng, cô chắc chắn không thể di chuyển được nó. Nên sau khi về nhà, hãy nhờ người nhà giúp cô chuyển nó”.
Vân Sơ cười cười không nói gì: Cô nào còn có người nhà.
Sau khi trả tiền hạt giống, Vân Sơ lại chạy thêm hai nhà tiệm hạt giống khác nữa. Cô nhớ kỹ Trạm Vân Tiêu nói đã nói qua nhà anh ta có mấy cái nông trang, nên hạt giống cũng phải chuẩn bị cho anh nhiều một chút.
Dù sao tiền mua hạt giống, anh ta đã đưa đủ.
Sau khi chạy qua ba cửa hàng hạt giống, Vân Sơ một hơi liền mua ba túi lớn đầy hạt giống. Giá của hạt giống không đắt, cộng tất cả ba nhà lại, Vân Sơ mới chỉ bỏ ra gần một vạn khối tiền. Hồi nãy, ngân hàng đã gửi tin nhắn thông báo tới, cho biết ba mươi vạn nhân dân tệ tiền bán thỏi vàng đã được gửi vào thẻ ngân hàng của cô. Có ba mươi vạn tiền bán thỏi vàng, nên việc tiêu gần một vạn khối tiền mua hạt giống đối với Vân Sơ không coi là gì cả.
Dù sao trong nhà cô còn có một hộp bảo bối lớn Trạm Vân Tiêu đưa.
Bởi vì cốp xe đã để đầy, cho nên Vân Sơ không có mua thêm khoai tây. Dù sao, khoai tây được bán ở khắp mọi nơi, tới khi đó cô lại mua ở Thanh thành cũng được. Trạm tiếp theo, Vân Sơ đi đến chợ bán buôn. Cô chưa mua lô lương thực mà Ngô Bảo Tú cần. Tuy nhiên, hạt giống dễ mua, nhưng lương thực lại không dễ mua như vậy.
Nghe Vân Sơ muốn mua 5 tấn gạo lứt, chủ cửa hàng tạp hóa nhìn Vân Sơ, lộ vẻ khó xử: “Số lượng cô muốn quá nhiều, ở chỗ tôi hiện không có nhiều hàng như vậy”.
Vân Sơ cũng biết năm tấn gạo không phải là con số nhỏ, nhưng cánh cửa gỗ không biết khi nào sẽ xuất hiện trở lại, cho nên cô đang cần gấp.
Thấy cô thật sự sốt ruột, chủ cửa hàng tạp hóa nghĩ ra một biện pháp: “Bây giờ ngay cả khi tôi đi khắp nơi tìm gạo lứt cho cô, thì cũng rất khó trong vài ngày gom đủ số lượng cô cần. Thật ra ở chỗ tôi ngoại trừ gạo lứt ra, còn có một ít gạo khác, giá cả cũng không đắt, hai khối tiền một cân. Nếu cô muốn mua, thì tôi có thể gom đủ năm tấn cho cô”.
Vân Sơ cũng biết hiện tại thời gian gấp gáp, rất khó để lập tức mua được nhiều gạo lứt như vậy. Diễn đàn lê quý đôn. Bây giờ không có biện pháp khác, nên cô chỉ có thể nhờ ông chủ cửa hàng giúp cô tìm thêm nhiều gạo lứt. Nếu thực sự tìm không được. Vậy cũng chỉ có thể dùng gạo hai khối tiền một cân để góp đủ số.
Sau khi Vân Sơ trả một vạn khối tiền hàng, ông chủ cửa hàng liền viết biên lai đưa cho cô: “Sau khi gạo đến, tôi vẫn là giao hàng tới địa chỉ lần trước cho cô sao?”.
Vân Sơ nhận biên lai, cẩn thận bỏ vào trong túi xách. Cô mỉm cười và gật đầu với chủ cửa hàng tạp hóa: “Đúng vậy, vẫn là địa chỉ cũ, lần này làm phiền chú rồi”.
Ông chủ nhắc nhở Vân Sơ: “Không có gì, đến lúc đó tôi sẽ để tài xế xe tải gọi cho cô trước, cô nhớ chú ý điện thoại”.
Thanh thành không nằm trong phạm vi giao hàng của cửa hàng tạp hóa, do đó cước phí giao hàng sẽ do Vân Sơ tự mình móc túi ra trả.
Khi Vân Sơ ra khỏi cửa hàng tạp hóa, đã là hơn năm giờ chiều. Vân Sơ đã làm ổ ở Thanh thành được hai tháng, tới nỗi sắp mọc nấm ra rồi, vì vậy lần này cô cũng không vội mà trở về. Cô tính toán đi dạo xung quanh mấy vòng, lại ở trong thành phố ăn cơm tối sau đó mới lái xe trở về.
Là con gái, khi bạn có tiền, làm sao bạn có thể không mua mua mua cho được?
Thanh thành quá nhỏ, căn bản không có nhiều cửa hàng để dạo. Vân Sơ lái xe tới trung tâm mua sắm lớn nhất trong thành phố, chuẩn bị kỹ càng “khao” bản thân một phen.
“Vân Sơ!”.
Khi Vân Sơ đang đợi thang máy ở bãi đậu xe, cô mơ hồ nghe thấy có ai đó gọi tên mình.
Cô theo tiếng quay đầu nhìn lại, người gọi cô là Vân Sơ rất quen thuộc. Nhưng khi nãy anh gọi không phải Vân Sơ, mà là Tiểu Sơ.