Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 197


Đọc truyện Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ – Chương 197

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Vì Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu không thích có hạ nhân canh giữ ở trong phòng vào ban đêm, nên vào đêm ở chủ viện sẽ không có hạ nhân đi lại. Chỉ có Lâm Nghiêm, Quách Diệp và Lãnh Nhị sẽ thay phiên nhau ở lại thiên phòng của chủ viện để gác đêm.

Chu Tích là tùy tùng thứ tư của Trạm Vân Tiêu, bởi vì hắn ta đầu óc linh hoạt nên sau khi chuyển đến Quốc công phủ đã được Trạm Vân Tiêu thăng lên làm quản gia. Tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong ngoài Quốc công phủ đều sẽ do hắn phụ trách. Mấy ngày nay từ khi hai người Vân Sơ dọn vào Quốc công phủ ở, mọi chuyện trong phủ đều chưa từng để ý tới do bận chuyện Vân Sơ nôn nghén, vì thế chuyện trong ngoài phủ đều do Chu Tích lo liệu.

Có hay mấy ngày nay Trạm Vân Tiêu có chạy ra ngoài mấy chuyến để tìm hiểu tình huống ở các điền trang và cửa hàng mà hắn được phân đến.

Vì Trạm Vân Tiêu đã phân phó, nên ban đêm không có hạ nhân đi lại ở chủ viện. Do đó khi cửa gỗ xuất hiện và cả hai rời đi cũng không kinh động đến bất kỳ người nào. Chuyện đầu tiên khi Trạm Vân Tiêu trở lại hiện đại đó là đỡ Vân Sơ lên tầng và để cô nằm xuống giường. Nhân lúc này chưa có khách ghé đến siêu thị, Trạm Vân Tiêu nhanh chóng lấy điện thoại ra kết nối Internet, lại mở app đặt thức ăn rồi chỉ vào các món ngon khác nhau ở trên đó hỏi Vân Sơ có muốn ăn không.

Tuy nhiên, tình trạng nôn nghén của Vân Sơ hiện tại đã rất nghiêm trọng. Nếu là trước kia, hình ảnh đủ loại món ăn trên app chắc chắn sẽ khiến cô thấy thèm nhỏ dãi mà đặt mua không ngừng. Nhưng hiện tại, nhìn những tấm ảnh chụp đồ ăn đó cô lại liên tưởng đến hương vị dầu mỡ. Lập tức đẩy chiếc điện thoại trên tay Trạm Vân Tiêu ra xa, Vân Sơ hữu khí vô lực lắc đầu biểu thị giờ mình chỉ muốn đi ngủ chứ không muốn ăn cái gì cả.

Cô dựa vào đầu giường dặn dò: “Em muốn ngủ một lát. Lát anh xuống tầng lấy cho em hai chai nước dinh dưỡng lên đây nhé. Tối nay anh thay em ở dưới tầng trông siêu thị nhé, em mệt lắm không muốn xuống dưới”.

“Được”. Trạm Vân Tiêu vội vã đi xuống tầng lấy cho Vân Sơ hai chai nước dinh dưỡng.

Nhìn hai chai nước dinh dưỡng đặt trên tủ đầu giường, Trạm Vân Tiêu bỗng thấy hối hận sao khi trước hắn chỉ hướng Will đổi mỗi Không Gian Quang Giáp cơ chứ. Đáng lý ra nên đổi thêm cả loại dịch dinh dưỡng mà hắn ta nói chỉ uống hai ngụm là có thể no cả ngày. Nếu lúc ấy có đổi dịch dinh dưỡng, vậy Vân Sơ cố chịu đựng bịt mũi uống hai ngụm là xong ngay, cũng không cần phải chịu khổ như bây giờ.


Vân Sơ không biết suy nghĩ trong lòng Trạm Vân Tiêu, sau khi một hơi uống hết một chai nước dinh dưỡng và cảm nhận được dạ dày đã không còn khó chịu như hồi nãy nữa. Vân Sơ dựa vào chiếc gối mềm có hơi khẩn trương sờ lên cái bụng hãng còn bằng phẳng của mình. Cô nghĩ, ngày mai họ nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra, không biết tình huống của bảo bảo trong bụng thế nào rồi.

Thời gian qua cô ăn cái gì cũng không vô, đến cả nằm ở trên giường cũng thấy đầu óc choáng váng. Đó rõ ràng là triệu chứng thể lực bị thiếu hụt, nếu vậy không biết đứa bé ở trong bụng có phát triển tốt hay không.

Trạm Vân Tiêu không xuống tầng, vì dù sao có khách đến thì chuông gió sẽ kêu. Hắn muốn nhân hiện tại không có khách tranh thủ ôm Vân Sơ chợp mắt một lát. Trạm Vân Tiêu cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, dù sao lúc hắn nhấc điện thoại lên xem giờ khi nghe thấy tiếng chuông gió đã là một giờ sáng. Hắn vươn tay vỗ về Vân Sơ ngủ không an ổn đến khi thấy nàng đã ngủ say trở lại, hắn mới mặc quần áo đi xuống tầng.

Người tới là Thang Nguyên Trung, anh ta đứng dưới tầng đợi hai phút mới thấy Trạm Vân Tiêu đi xuống. Ngay khi nhìn thấy Trạm Vân Tiêu, Thang Nguyên Trung không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đây là lần đầu tiên Trạm Vân Tiêu tiếp đãi khách. Trước đây những chuyện này đều do Vân Sơ xử lý, nhưng giờ nàng đang không thoải mái nên công việc này hắn chỉ có thể làm. Phong cách hành sự của Trạm Vân Tiêu khác với Vân Sơ, vì nhìn hắn mới giống như thương nhân đúng nghĩa. Vừa xuống tầng, Trạm Vân Tiêu cũng không cùng Thang Nguyên Trung nói chuyện phiếm mà đi thẳng đến sau quầy thu ngân ngồi xuống và đi thẳng vào vấn đề: “Lần này ngươi đến vẫn là đổi lương thực à?”.

Thang Nguyên Trung vốn cho là Trạm Vân Tiêu sẽ cùng mình nói chuyện phiếm hai câu. Bởi vì trước kia Vân Sơ cũng là như vậy, vừa gặp mặt sẽ hỏi thăm chút tình huống gần đây của anh. Không ngờ cách hành sự của Trạm Vân Tiêu lại khác đến thế, Thang Nguyên Trung chỉ đành yên lặng thu lại ý nghĩ muốn trò chuyện với đối phương, gật đầu nói: “Đúng vậy. Lần này tôi vẫn muốn đổi ít lương thực, đường và đồ hộp”.

Lần trước, Thang Nguyên Trung đã dùng hai chiếc nhẫn vàng và một chiếc lắc tay bằng vàng áp đáy hòm nhà mình đổi được rất nhiều đồ ở chỗ Vân Sơ. Nửa tháng này, anh xin nghỉ phép ở trong thôn và mỗi ngày chỉ làm nửa buổi sáng, đến chiều thì lén mang đồ đổi được ở chỗ Vân Sơ đưa đến chợ đen của huyện bán.

Gạo, bột mì và mì khô Vân Sơ đưa đều là lương thực tốt, nếu đặt chúng trong huyện bán cũng sẽ rất hút hàng. Mỗi ngày anh đều chịu khó khiêng một trăm cân lương thực đi lên huyện bán. Trong tình huống bình thường, lương thực anh khiêng đến chợ đen bán đã bị mọi người cướp mua ngay khi vừa tung ra. Vì vậy, đồ đổi được từ chỗ Vân Sơ lần lượt bán đi đã giúp anh thu về hơn ba trăm tệ. Trong đó giá hủ tiếu là thấp nhất, còn mì sợi, đường đỏ và hoa quả đóng hộp đều là hàng cao cấp.


Đa số mỗi một nhà trong huyện đều có mấy người đi làm công nhân, mỗi tháng đều sẽ kiếm được ít tiền. Nhưng cái thế đạo này vật tư gì cũng là dùng phiếu để cung ứng, nên dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được đồ. Một thùng đường đỏ Thang Nguyên Trung mang về kia đa phần đều bán cho nhà có thai phụ hoặc là sản phụ.

Còn số lượng hoa quả đóng hộp quá ít, vừa mới tung ra đã bị người ta bao trọn. Vị khách kia nói tiểu tôn tử trong nhà rất thích ăn cái này, nên ông ấy mua về cho cháu trai ăn dần. Bán hết chỗ hoa quả đóng hộp ấy, Thang Nguyên Trung mới nhớ ra anh quên để lại một hai hộp hoa quả mang về cho con gái ăn.

Kiếm được tiền, Thang Nguyên Trung không mang về nhà cất mà dùng hơn ba trăm tệ đó đi gom ba chiếc vòng tay ngọc, hai đôi bông tai vàng, bảy chiếc nhẫn vàng và hai cái vòng tay vàng từ trong tay mấy người của công xã và một số xã nằm xa phía dưới huyện.

Bây giờ, bất kể là ở thành phố hay nông thôn thì cuộc sống của mỗi người đều không dễ dàng. Những vật không thể ăn cũng chẳng thể uống này giữ lại trong tay cũng chỉ để xó, vì vậy Thang Nguyên Trung chẳng phải phí nhiều công sức gì đã đổi được đồ đến tay. Tổ tiên của Thang Nguyên Trung là nông dân, nên đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy. Nhưng anh cũng không có ý định giữ lại những thứ này. Những vật này anh muốn dùng làm tiền vốn để đổi càng nhiều đồ hơn từ chỗ Vân Sơ.

Thang Nguyên Trung đã tính toán xong, nếu anh ở chỗ Vân Sơ đổi thêm vài lần lương thực nữa và từ giữa đó kiếm giá chênh lệch. Như vậy, tương lai anh có thể mua được một căn phòng hai gian rộng rãi cho con gái và chiêu một người đàn ông tới cửa ở rể.

Mỗi ngày phải khiêng cả trăm ký đồ trên lưng, vừa phải đi xa còn là đi đường núi như vậy chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhưng Thang Nguyên Trung có mục tiêu trong lòng nên anh không hề thấy mệt mỏi tí nào. Anh không sợ mệt, anh chỉ sợ mình không nắm bắt tốt cơ hội này vậy sẽ không thể tích góp cho con gái một phần gia nghiệp mai sau.

Chỗ lương thực Vân Sơ đưa cho anh đều đã bán hết từ mấy ngày trước rồi. Vì thế, mấy hôm nay tối nào Thang Nguyên Trung cũng bôn ba chạy đến chỗ cửa gỗ xuất hiện ngồi chờ. Mãi đến hôm nay rốt cục đợi được cửa gỗ, nên tự nhiên muốn đem toàn bộ tài vật mình mang tới đều đổi hết sang lương thực.


Trạm Vân Tiêu nhìn những thứ mà Thang Nguyên Trung lấy ra. Hai trong số ba chiếc vòng tay ngọc có màu sắc không tốt lắm, nhưng chiếc vòng tay ngọc còn lại kia có chất lượng rất tốt. Y theo ánh mắt sau khi ở lại hiện đại lâu của hắn, cái vòng tay ngọc kia nếu đưa đến chỗ ông chủ Trần nói sao cũng sẽ bán được năm mươi vạn ( = hơn 1 tỷ 7).

Thu hết chỗ đồ Thang Nguyên Trung đưa, tuy hai chiếc trong đó có chất lượng không quá tốt nhưng hắn cũng không hề ghét bỏ. Vì hắn tính toán sau này đều sẽ đóng gói chung đưa đến Trân Bảo các.

Lần này đồ Thang Nguyên Trung lấy ra khá nhiều, nên Trạm Vân Tiêu cũng đưa nhiều đồ hơn so với lần trước. Mười nghìn cân gạo, đường đỏ, đường phèn, đường trắng mỗi loại hai thùng. Hoa quả đóng hộp năm thùng. Theo lý thuyết lần này Thang Nguyên Trung đưa nhiều đồ như vậy, Trạm Vân Tiêu hẳn nên đưa cho đối phương nhiều thứ hơn. Chỉ là trong Không Gian Quang Giáp của hắn chỉ có ngần ấy lương thực.

Mà những cái không gian khác đều đang ở chỗ Vân Sơ. Nhưng nàng đang ngủ, hắn sợ nếu mình lên tầng lấy Không Gian Quang Giáp nhất định sẽ đánh thức Vân Sơ. Nàng ấy thân thể vốn đang khó chịu, khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi được nên hắn không muốn đánh thức nàng dậy. Thôi thì lần này đưa trước cho Thang Nguyên Trung ngần đó đồ, đợi lần sau hắn ta tới hắn sẽ đưa thêm cho đối phương coi như bổ sung.

Ở cùng Vân Sơ lâu, giờ Trạm Vân Tiêu cũng sẽ nghĩ cho người khác. Hắn không đợi Thang Nguyên Trung lên tiếng đã chủ động nói muốn giúp đối phương chuyển đồ đến hầm trú ẩn. Trong khi bốc dỡ lương thực cho Thang Nguyên Trung, Trạm Vân Tiêu còn tìm thấy một chiếc xe đạp bị mấy túi lương thực che mất ở trong không gian.

Chiếc xe đạp này là trước đây Trạm Vân Tiêu mua và vẫn luôn đặt trong Không Gian Quang Giáp quên lấy ra. Đó không phải là một chiếc xe đạp thương hiệu lớn, chỉ là khi hắn và Vân Sơ đến chợ phiên ở nông thôn thu mua lương thực đợt trước, vô tình thấy một tiệm nhỏ bên đường bán nên đã bỏ ra ba trăm tệ (=1tr) mua lấy một chiếc trông bình thường nhất.

Còn nhớ dạo đó Vân Sơ nói khoảng thời gian này nàng ấy tăng lên nhiều thịt quá, nên muốn mua một chiếc xe đạp về để buổi tối ăn tối xong sẽ đạp vài vòng rèn luyện thân thể. Kết quả xe đạp bọn hắn đã mua, thế nhưng Vân Sơ ăn tối xong chỉ muốn nằm trên giường và chơi game. Còn Trạm Vân Tiêu cũng giống vậy, thành thử ra xe này từ khi mua về đến nay bọn hắn chưa một lần đụng qua.

Bây giờ Vân Sơ đã hoài thai, ước chừng thời gian đạp xe rèn luyện thân thể này sẽ bị trì hoãn vô thời hạn.

Trạm Vân Tiêu suy ngẫm cảm thấy tạm thời hắn sẽ không cần dùng đến chiếc xe đạp này nên quyết định đưa nó cho Thang Nguyên Trung. Một cái xe đạp này hẳn đủ để bù lại chỗ lương thực hắn đưa thiếu kia.

Thang Nguyên Trung nhìn chiếc xe đạp mà Trạm Vân Tiêu “biến” ra, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin hỏi: “Anh nói muốn đưa cho tôi chiếc xe đạp này”.


Xe đạp là vật vô cùng quý giá, ở thôn Thang Nguyên Trung sống có hơn một trăm hộ gia đình nhưng cũng chỉ có trong nhà đội trưởng mới có một chiếc xe đạp. Nghe nói, chiếc xe đó bỏ ra hơn hai trăm tệ để mua về. Mà đó còn là trong nhà đội trưởng nhờ cậy quan hệ mới có thể mua được. Vì muốn mua xe đạp cần có phiếu xe đạp, mà thứ này lại rất khan hiếm. Dù là người thành phố muốn mua xe đạp cũng không dễ dàng mấy đâu.

Nhưng bây giờ, một thứ quý giá như thế Trạm Vân Tiêu lại nói đưa là đưa.

Hơn nữa, chiếc xe anh đưa này nhìn còn tốt và tinh xảo hơn chiếc xe đạp trong nhà đội trưởng. Thân xe còn được phun sơn, không biết là dùng sơn gì nhưng dưới ánh trăng lại sáng lên một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Nhìn thế nào cũng không thấy giống một chiếc xe đạp phổ thông.

Trạm Vân Tiêu gật đầu nói: “Đúng thế. Chiếc xe đạp này từ lúc ta mua về vẫn chưa từng dùng, nó vẫn hoàn toàn mới. Ngươi cầm lấy dùng đi, có chiếc xe đạp này sau này ngươi đi đường cũng thuận tiện hơn”.

Trạm Vân Tiêu biết rằng chiếc xe đạp này rất quý đối với Thang Nguyên Trung, nhưng với anh thì chỉ tốn có ba trăm tệ để mua nó. Tính ra tương đương với hơn một trăm cân gạo, cho nên đưa cho đối phương cũng không có gì. Nếu về sau hắn có cần, vậy có thể đi mua một chiếc xe đạp khác tốt hơn. Nói chung, cũng không phải là chuyện phiền phức gì.

Sau khi liên tục xác định không phải Trạm Vân Tiêu đang nói đùa mà là thật sự muốn đưa chiếc xe đạp này cho mình, Thang Nguyên Trung vui sướng đến phát rồ rồi. Anh vội vã bước tới nắm chặt đệm xe, lại yêu quý sờ sờ ghi đông xe kích động đến nhất thời nói không ra lời.

Anh cũng là người có xe đạp rồi, mà xe của anh còn tốt hơn nhiều so với những người khác, điều này khiến anh không kích động mới lạ.

Chuyển hết chỗ lương thực và cất kỹ cho Thang Nguyên Trung, Trạm Vân Tiêu cũng muốn trở về. Vân Sơ còn đang ở trên tầng một mình, rời đi lâu quá hắn sẽ thấy không yên lòng. Cái khác hắn không sợ, nhưng sợ cửa gỗ vẫn đang ở tầng một. Nếu trong lúc hắn không có ở đó, có người của thế giới khác đến siêu thị mà thấy dưới tầng không người, lại mò lên tầng hai làm dọa đến Vân Sơ thì sao.

Trước khi đi, Trạm Vân Tiêu quay đầu hảo tâm nhắc nhở Thang Nguyên Trung: “Lần này sau khi bán được đồ, ngươi tìm cơ hội đến thành phố một chuyến thử xem. Nơi này của các ngươi quá nhỏ nên sẽ chẳng tìm được đồ tốt gì, trong thành phố hẳn sẽ có nhiều thứ tốt hơn. Xem như ngươi không mua mấy thứ đó về để đổi đồ cùng chúng ta, thì ngươi tự giữ lại sau này cũng sẽ có giá trị rất nhiều tiền”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.