Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 187


Đọc truyện Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ – Chương 187

Lần trước Vân Sơ đã giúp Hoàng Cù di chuyển vị trí của cánh cửa gỗ, cho nên lần này cánh cửa gỗ bên chỗ cậu khẳng định sẽ xuất hiện ở trong hậu viện tửu lâu. Vì vậy, chắc chắn sẽ có tên Hoàng Cù trong danh sách khách nhân hôm nay, điểm này thì không cần nghi ngờ.

Hoàng Cù là vị khách ghé siêu thị đầu tiên, nhưng khi đó cũng đã gần mười hai giờ hắn mới tới. Hiện tại trong tay hắn có một số lớn vàng bạc và một chiếc Không Gian Quang Giáp Will cho, vậy nên cả người thoạt nhìn đã bớt đi cái dáng vẻ nhu nhược trước kia. Vừa vào cửa, Hoàng Cù đã vui vẻ nói với Vân Sơ: “Vân tỷ tỷ, ngươi quả thật không có gạt ta. Cánh cửa kia quả thực đã xuất hiện trong hậu viện”.

Không đợi Vân Sơ trả lời, hắn lại liên miên lải nhải kể lại lịch trình của mình trong suốt khoảng thời gian này: “Đã nhiều ngày rồi ta không nhìn thấy cửa gỗ xuất hiện, vốn trong lòng còn lo lắng tưởng rằng cửa gỗ đã biến mất. Còn may ta không từ bỏ, đêm nào cũng sẽ dậy vài lần đi kiểm tra. Đến cả chưởng quỹ cũng phải hoài nghi có phải thận của ta bị bệnh hay không, nếu không sao lại đi tiểu đêm nhiều như thế. Nghĩ lại thấy lạ thật, sao đi tiểu đêm nhiều lại là thận không tốt nhỉ? “.

Nói tóm lại chính là một câu, may mắm đêm nào Hoàng Cù cũng thức dậy vài lần nên mới không bỏ lỡ sự xuất hiện của cửa gỗ.

Vân Sơ mỉm cười gật đầu biểu thị mình đã biết. Còn chuyện nghi ngờ về thận của Hoàng Cù, cô cũng không biết nên giải thích sao cho cậu hiểu nữa. Đến cùng vẫn là câu nói kia, cậu bé vẫn còn là một đứa nhỏ mới mười tuổi thôi, biết sớm như vậy cũng không tốt. Dù sao sau này đến thời điểm nên biết tự khắc cậu sẽ biết rõ.

Lúc này đã qua mười hai giờ, ngoài Hoàng Cù ra thì không có thêm vị khách nào khác đến nữa. Ngồi chờ thêm một lát vẫn chưa thấy Will đến, nội tâm Vân Sơ hoặc ít hoặc nhiều cũng đã có đáp án: “Xem ra cánh cửa gỗ bên chỗ Will đã biến mất rồi”.

Trạm Vân Tiêu tiếp nhận chuyện này khá thoải mái: “Vận khí của hắn coi như tốt, thứ cần đổi đều đã đổi được hết rồi”.

Vân Sơ gật đầu nói: “Đúng vậy, lần đầu tiên tới, Will đã từ chỗ Agula đổi được khá nhiều loại hạt giống, sau này còn ở chỗ Hoàng Cù lấy được rất nhiều lúa mầm và cây non nữa”.

Chỉ bằng số lượng đó cũng đủ cho các nhà khoa học bên thế giới của anh từ từ nghiên cứu thật lâu.


Hoàng Cù lần đầu tiên trải nghiệm điều này nên hắn có chút thất lạc mà hỏi: “Đệ sẽ không bao giờ được gặp lại Will ca ca nữa sao?”.

Vân Sơ tuy không đành lòng đánh vỡ ảo tưởng của trẻ con nhưng cô cũng không muốn nói dối. Sau khi do dự hồi lâu, cô nói: “Có lẽ vậy”.

Hoàng Cù cúi đầu, buồn bực nói: “Đệ vốn dĩ còn mua rất nhiều đồ ăn đặc sắc trong tửu lâu bán, chính là muốn đưa cho Vân tỷ tỷ, Trạm ca ca và Will ca ca nếm thử”.

Đứa nhỏ này vốn là một đứa trẻ sống tình nghĩa. Hiện tại trong tay không thiếu tiền nên đã ở trong tửu lâu mua một số món ăn và cất chúng trong nhẫn không gian, tính toán khi nào tới chỗ Vân Sơ sẽ lấy ra cho họ nếm thử. Tất nhiên, Hoàng Cù cũng đã sớm nghĩ ra lý do cho nguồn tiền của mình, mặc kệ là chưởng quỹ hay là đám người Hoàng Hổ thì cũng không có ai sinh ra nghi ngờ gì.

Hắn nói chỗ bạc này là tiền riêng do mẫu thân đã mất của hắn để lại cho hắn. Không ai nghi ngờ gì về câu nói này, chỉ hảo tâm nhắc nhở Hoàng Cù không được tiêu pha phung phí. Nếu vì một chút đồ ăn đồ uống mà tiêu xài hết vốn riêng nương hắn để lại cho hắn thì sau này lúc gặp khó khăn sẽ lập tức luống cuống.

Hoàng Cù tất nhiên gật đầu liên tục biểu thị rằng hắn biết điều đó. Và cùng sau lần mua một số món ăn đặc sắc đó thì hắn không lại tiêu tiền thêm lần nào nữa. Đối với vấn đề này mọi người cũng không rõ là Hoàng Cù thật sự nghe lọt lời bọn hắn nói, hay là đã tiêu hết chỗ tiền nương hắn để lại cho hắn rồi.

Mặc dù đồ ăn cổ đại không sử dụng quá nhiều gia vị, nhưng nó lại có phong vị riêng của nó. Dù ban nãy Vân Sơ đã ăn khá no rồi nhưng cô vẫn không kìm lòng được khi nhìn thấy mấy món ăn Hoàng Cù lấy ra, thế là Vân Sơ lại cầm đũa ăn thêm nhiều một chút.

Vì ăn quá no, Vân Sơ không hề có chút hình tượn nào nằm dài trên ghế. Xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của mình, cảm thán nói: “Vận khí của Will hôm nay thật không tốt, thế mà lại bỏ lỡ những mỹ thực này”.


Thấy Vân Sơ ăn uống vui vẻ như thế, Hoàng Cù cũng thấy rất vui. Chút phiền muộn vì không gặp được Will thoáng chốc đã bị hòa tan đi rất nhiều.

Chỗ đồ ăn còn lại tất nhiên là để Hoàng Cù đóng gói cất vào nhẫn không gian và mang đi. Ngoài đồ ăn, Vân Sơ còn đưa cho Hoàng Cù ba thùng hoa quả và rất nhiều loại hạt giống khác nhau. Tuy hiện tại Hoàng Cù không thể trồng những hạt giống này, nhưng chỗ hạt giống đó cũng là một bút tài sản lớn. Có số hạt giống này trong tay, sau này dù cậu có muốn làm gì thì nó đều sẽ giúp ích rất nhiều.

Cân nhắc đến Hoàng Cù rất có thể sẽ muốn cùng đầu bếp móc nối, Vân Sơ còn vơ vét đủ loại hạt giống và cây non cho hầu hết các loại gia vị hiện có trên thị trường. Một điều may mắn là Vân Sơ sinh ra ở thời hiện đại nên hầu hết gia vị đều có thể mua được ở chợ. Loại nào hiếm có ở chợ không hay bán vậy có thể lên Taobao đặt mua. Nói thực, chuyện thu thập những gia vị này cũng chẳng tốn của cô bao nhiêu thời gian và sức lực mấy.

Ngày mai Hoàng Cù còn muốn dậy sớm làm việc nên không thể ở lại siêu thị quá muộn. Mà cho dù hắn có nguyện ý ở lại siêu thị thì Vân Sơ cũng không đồng ý. Bởi, Hoàng Cù bây giờ chính là đang tuổi phát triển, thức khuya nhiều sẽ có ảnh hưởng tới sự trưởng thành của cậu bé.

Lúc Hoàng Cù đi đã là hai giờ sáng. Vốn Vân Sơ cho rằng hôm nay hẳn sẽ không có thêm vị khách nào tới nữa, nên đang tính cùng Trạm Vân Tiêu lên tầng đi ngủ thì chuông gió treo trên cửa gỗ bất chợt vang lên.

Lần này tới một cặp cha con.

Nói đến mới nhớ, cánh cửa gỗ này có rất ít ví dụ về hai người cùng đến với nhau. Trước đây thì có hai chị em Quý Hòa, sau thì…. Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào cũng miễn cưỡng xem như là cùng nhau đi.

Chị em, vợ chồng, bố con. Vân Sơ cảm thấy rằng cô sắp tập hợp đủ bộ cặp rồi đấy.


Hai vị khách đến lần này không phải là người cổ đại. Vì chỉ từ trang phục hai cha con họ mặc cũng nhìn ra được thế giới của họ gần với thế giới của Vân Sơ. Tuy nhiên, cô không có nhiều thời gian để cùng đối phương trò chuyện kỹ, vì tình trạng của đứa bé trên vai người đàn ông kia đang không tốt lắm. Cô chỉ kịp hỏi tên của hai người. Đôi bố con này người bố gọi là Thang Nguyên Trung, còn con gái gọi là Thang Khả Lan. Cô con gái khi được bố cõng vào, cả khuôn mặt lẫn phần cổ lộ ra đều đang đỏ bừng cho thấy cô bé đang bị sốt khá cao.

Trạm Vân Tiêu nhanh chóng lên tầng lấy hộp thuốc xuống, và Vân Sơ từ bên trong lấy ra nhiệt kế điện tử đo thân nhiệt cho Thang Khả Lan. 38 độ 9, sốt khá cao. Xem ra cơn sốt này của Thang Khả Lan chính là nguyên nhân khiến cô bé và Thang Nguyên Trung vẫn còn lang thang bên ngoài vào giữa đêm khuya thế này.

Đây là lần thứ hai trong đời Thang Nguyên Trung lo lắng, nóng lòng như vậy. Lần đầu tiên là khi vợ anh bị khó sinh và xuất huyết nhiều. Khi đó trong nhà có mời bà đỡ tới hỗ trợ nhưng vẫn không có bất kỳ biện pháp cứu vãn nào. Lần thứ hai chính là lần này khi con gái của anh và vợ mình Đích Lỗ Miêu bị sốt cao và hôn mê.

Mọi chuyện bắt đầu từ tối hôm qua. Thang Khả Lan vì ham chơi đã cùng mấy đứa nhỏ trong thôn chạy ra sông nghịch nước. Đến lúc về lại bị gió lạnh thổi khiến cho cả người bắt đầu ỉu xìu, uể oải. Lúc ấy Thang Nguyên Trung chưa coi trọng việc này lắm. Thứ nhất, vì anh là một tên đàn ông không mấy tỉ mỉ, vợ thì mất đã được vài năm nên khó tránh khỏi sẽ không chú ý tới mấy tiểu tiết nhỏ nhặt này. Thứ hai, người ta hay nói con gái ở trong nhà luôn không được coi trọng. Bố mẹ anh thuộc dạng người trọng nam khinh nữ, do đó con gái anh ở nhà thường hay bị các anh chị em họ của mình bắt nạt. Cũng bởi chính nguyên nhân xung đột giữa bọn trẻ mà vào năm ngoái anh đã dẫn theo con gái dọn ra ngoài ở.

Bởi vì Thang Khả Lan đã sáu bảy tuổi rồi nên hai bố con đều có phòng riêng của chính mình. Cũng bởi thế mới làm cho Thang Trung Nguyên không ngay lập tức phát hiện ra chuyện con gái mình bị sốt. Mãi cho tới sáng hôm sau anh làm xong bữa sáng và đi gọi con gái dậy thì mới phát hiện con gái bị sốt.

Buổi sáng đó, Thang Khả Lan sốt không cao lắm. Tuy nhìn sắc mặt con bé khá tệ nhưng ít nhiều gì vẫn còn đáp lại lời của Thang Nguyên Trung. Khi đó Thang Nguyên Trung không quá coi trọng nên sau khi đưa con gái đến trạm y tế của thôn tiêm thuốc hạ sốt, lại lấy thêm hai viên thuốc hạ sốt thì đưa con bé trở về nhà.

Nhưng Thang Khả Lan đã uống thuốc hạ sốt hai lần mà vẫn không thấy tốt lên tí nào, tới nửa đêm hôm nay thì đã sốt đến hôn mê luôn rồi. Ngay lúc đó, Thang Nguyên Trung đã lập tức cõng con gái trên lưng chạy đến trạm y tế thôn. Nhưng bác sĩ ở đó lại cho biết con gái anh sốt cao quá, tình trạng của con bé quá hung hiểm và trạm y tế thôn không thể chữa được, họ bảo anh cần nhanh chóng đưa con bé đến bệnh viện của huyện.

Thang Nguyên Trung nghe xong nào còn do dự gì, anh ngay lập tức cõng theo con gái chạy về nhà. Sau đó lại chạy đi mượn một chiếc xe đẩy của thôn rồi vội vã đẩy con gái chạy lên huyện khám bệnh trong đêm. Tuy nhiên, hầu hết các con đường núi từ thôn anh ở chạy đến trong huyện đều rất khó đi, cộng thêm ban đêm trời rất tối. Vì mải chú ý đẩy xe chạy nhanh mà anh thiếu chút nữa cả người cả xe ngã xuống vách núi.

Tình huống lúc đó khá cấp bách, Thang Nguyên Trung chỉ kịp ôm chặt lấy con gái, còn chiếc xe đẩy mượn được kia lại không có may mắn như vậy. Nó trực tiếp rơi xuống vách núi. Không cần nghĩ anh cũng biết, chiếc xe kia sợ rằng đã bị vỡ thành từng mảnh rồi.


Không có xe đẩy, Thang Nguyên Trung chỉ có thể cõng con gái đi đường. Bởi vì chuyện vừa rồi xảy ra nên anh không dám lại ham tốc độ nữa, mà chỉ cố cầm đuốc trên tay chạy chậm tới trong huyện. Nhiệt độ trên người con gái càng ngày càng cao, Thang Trung Nguyên cũng càng ngày càng lo lắng. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại sợ mình sơ sẩy như hồi nãy, nếu vậy hai bố con sẽ rơi xuống vách núi đến hài cốt cũng không còn. Vì vậy, dù có gấp hơn nữa thì anh cũng không dám chạy quá nhanh.

Đang trong lúc người cha già lòng nóng như lửa đốt thì anh chợt thấy một cánh cửa gỗ đang đứng thẳng trên vách núi. Nơi Thang Nguyên Trung ở là một vùng núi, và trong mấy hang động chỗ sườn núi gần quanh thôn anh sống cũng có người ở. Hơn nữa, vì lúc này là ban đêm không thấy quá rõ nên sau khi nhìn thấy cửa gỗ, anh không có mấy hoài nghi thậm chí còn tiến lên lịch sự gõ một cái rồi đẩy cửa ra đi vào.

Trước lúc tiến vào, Thang Nguyên Trung chỉ nghĩ muốn mượn chủ nhà này một một chút rượu trắng hoặc nước lã để chườm vào nách và gáy cho con gái. Đây chính là phương pháp dân gian thường hay dùng khi trẻ bị sốt, vì nó có thể khiến cho cơ thể bớt nóng hơn. Tuy nhiên, Thang Nguyên Trung không ngờ rằng một cánh cửa gỗ bề ngoài trông rất bình thường, nhưng bên trong lại có càn khôn.

Dọc theo con đường tối đen này anh chỉ có thể dựa vào một bó đuốc lờ mờ và ánh trăng để chiếu sáng. Do đó, ngay lúc mới tiến vào cửa gỗ đã bị ánh sáng rực rỡ bên trong làm cho chói mắt. Nhưng vì tình thế cấp bách, nên anh chẳng kịp suy nghĩ nhiều. Sau khi nói cho đối phương biết tên của mình, anh lập tức nói muốn mượn ít rượu hoặc nước lã để hạ hỏa cho con gái.

Mạng người quan trọng, hơn nữa nền tảng của trẻ con khá yếu nên nếu để đứa nhỏ sốt cao quá sẽ rất dễ bị tổn thương não. Vân Sơ lập tức lấy hỗn dịch uống Ibuprofen* có thành phần tương đối an toàn ra, và dựa theo giấy hướng dẫn đút cho Thang Khả Lan một lượng phù hợp. Tất nhiên, xoa rượu lên người cũng là một cách khác để hạ nhiệt. Vân Sơ bảo Trạm Vân Tiêu tìm giúp cô một tấm giấy bìa cứng và trải nó ra đất, sau đó cầm lấy rượu và khăn mặt sạch giúp cô bé làm mát cơ thể.

HỖN DỊCH IBUPROFEN.

Vân Sơ không dám khinh thường nên sau khi cho Thang Khả Lan uống thuốc và xoa rượu lên người, cô trực tiếp ngồi ngay bên cạnh lâu lâu kiểm tra thân nhiệt cho cô bé và thầm tính toán thời gian. Bởi đối với trẻ con mà nói, sốt cao là một căn bệnh nguy hiểm chết người. Cô nhẩm tính nếu một tiếng sau Thang Khả Lan vẫn không có dấu hiệu hạ sốt, vậy cô sẽ đề nghị Thang Nguyên Trung cõng đứa trẻ đi tìm bác sĩ bên chỗ anh.

Thật may là tác dụng của hỗn dịch Ibuprofen thực sự rất tốt. Thang Khả Lan sau khi uống thuốc được nửa tiếng, thân nhiệt của cô bé đã giảm nhẹ. Vân Sơ còn lên mạng tìm hiểu, thấy bác sĩ nói lúc trẻ sốt cao có thể để trẻ ngâm nước nóng để làm dịu triệu chứng. Thấy thế, Vân Sơ lập tức bảo Thang Nguyên Trung ôm Thang Khả Lan lên bồn tắm trên tầng hai để ngâm nước nóng hạ nhiệt.

Cả Thang Nguyên Trung và Trạm Vân Tiêu đều là đàn ông, cho nên vấn đề tắm cho Thang Khả Lan liền rơi vào trên người Vân Sơ. Vân Sơ ngồi bên cạnh thành bồn tắm một tay giữ Thang Khả Lan đang suy yếu bất lực trong bồn tắm, một tay khác duỗi ra lau mồ hôi trên trán mình mà yên lặng thở dài một cái.

Thật là một đêm gà bay chó chạy, rốt cuộc nên gọi tình huống này là gì đây!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.