Đọc truyện Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ – Chương 147
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ngoài khoai lang và ngô phát triển rất tốt, thì dưa hấu trồng đầu tiên cũng đã ra quả. Vì để những quả dưa hấu trong đất mọc lên đẹp mắt hơn, Trạm quản gia còn cẩn thận đặt cỏ khô lót bên dưới từng quả dưa hấu nhỏ. Có đệm lót cỏ khô thì dù trời có mưa to hay ruộng dưa hấu bị đọng nước cũng không làm những quả dưa hấu bé nhỏ ấy bị chết đuối.
Lần này Trạm Vân Tiêu chỉ ở lại điền trang một buổi sáng, sau khi sắp xếp xong xuôi chuyện trồng đậu phộng và khoai tây về sau, hắn liền xách theo một ít hạt giống rau thu được từ điền trang trở về phủ. Những hạt giống rau này tất nhiên là Trạm Vân Tiêu chuẩn bị cho Agula, nhưng bất kể là loại rau gì thì nó đều cần có nước. Trước đó Agula nói bên chỗ hắn ta đang cực kỳ thiếu nước, do đó khi ấy Vân Sơ không chuẩn bị quá nhiều hạt giống rau cho hắn ta. Lại thêm, hắn nghĩ rằng hạt giống rau của cổ đại nói không chừng sẽ càng phù hợp với thổ nhưỡng của thời nguyên thủy hơn. Vừa hay năm nay trong trang trồng giống rau mới, nên những hạt giống rau lưu lại năm ngoái này có thể đưa cho Agula trồng.
Trở lại phủ, Trạm Vân Tiêu đương nhiên phải đi cáo tội với mẫu thân cùng tổ mẫu trước, vì trước đó chưa thông báo một tiếng mà đã rời Kinh thành suốt hơn mười ngày liền. Tuy trong lòng Tần thị có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cảm thấy đứa con trai nhà mình thật sự làm không được việc. Cũng đã đến tình trạng mỗi lúc mỗi nơi đều không thể cùng nha đầu Tiểu Sơ khó chia khó rời, thế mà đến tận bây giờ còn chưa thuyết phục được người ta đáp ứng thành thân.
Nhất là khi thấy quà cưới Vân Sơ chuẩn bị cho đại cô nương nhà Ngôn gia, sự bất đắc dĩ trong lòng càng là đạt đến đỉnh của chóp.
Ngôn gia đại cô nương người ta năm nay mới mười sáu tuổi, thế mà mắt thấy sắp làm đám cưới rồi đấy. Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ thế nhưng đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, Tần thị thật không hiểu sao hai người họ sao không thấy gấp thế.
Lần này Tần thị cùng Vương thị cũng hạ quyết tâm thuyết phục Trạm Vân Tiêu gấp gáp hơn. Thành thân cũng không phải là chuyện một hai ngày là có thể giải quyết xong, tam thư lục lễ là cần phải tuần tự theo từng bước hoàn thành, dù có nhanh lắm thì cũng cần nửa năm để chuẩn bị.
Có trời mới biết Trạm Vân Tiêu đã ở chủ viện ngồi bao lâu để nghe mẫu thân và tổ mẫu rót đầy một tai về chuyện thành thân sinh con. Đến lúc hắn trở lại Kình Thương viện, cả người đều thấy không tốt.
Chỉ bằng tâm ý của hắn dành cho Tiểu Sơ, chẳng lẽ hắn không muốn nhanh nhanh thành thân à? Nhưng dù muốn mà người ta lại không thì hắn biết nên làm sao đây.
Vân Sơ là một nữ tử hiện đại độc lập, nàng có ý nghĩ và chính kiến riêng của mình, hắn không biết khi nhắc tới chuyện thành thân thì liệu nàng có đồng ý không? Rồi hắn lại lo sợ lỡ Vân Sơ không nguyện ý, mà hắn cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần vậy không phải không duyên cớ chọc nàng phiền chán sao?
Hơn nữa, cùng với phương thức ở chung đặc biệt của hai người bọn hắn, Trạm Vân Tiêu có thể không lo được lo mất mà cứ thế thành thân được sao?
Chính hắn đây còn một bụng ủy khuất không có cách nào nói cùng người khác đây này.
Trạm Vân Tiêu nằm bệt trên giường suy nghĩ mông lung: Có lẽ lần sau gặp Vân Sơ, hắn có thể thử đề cập đến chuyện thành thân xem sao. Để xem nàng ấy có đồng ý hay không, ít nhất có thể thăm dò giọng điệu của nàng ấy trước.
Đã quen thuộc với cuộc sống hiện đại đầy phong phú, nên từ lúc trở lại Kinh thành do trên người không có chức quan đứng đắn, hắn ngày ngày đành giết thời gian vào việc chơi mạt chược. Ngẫu nhiên, hắn cũng sẽ nghĩ tới chuyện chính mình mấy ngày liền không thể truy cập vào game, vậy liệu cấp độ và lực chiến trong trò chơi có bị người khác ném văng ra một khoảng xa không.
Vân Sơ nếu mà biết người nào đó đang ở cổ đại nhưng tâm trí chỉ một lòng nghĩ về trò chơi, khẳng định sẽ bị làm tức chết.
Trạm Vân Tiêu nhẫn rồi nhẫn, chờ lại chờ, cuối cùng đợi được đến lúc cánh cửa gỗ lại xuất hiện.
Ngay lúc chuông gió treo trên đầu giường kêu vang, hắn lập tức vươn tay bật đèn lên. Tiếp đó, chỉ thấy hắn cầm lấy sợi dây chuyền chuông gió đang treo ở đầu giường đeo lên cổ, sau cúi người kéo túi vải đựng hạt giống rau ở dưới gầm giường ra và đẩy cửa phòng chạy ra ngoài.
Lúc hắn tới Vân Sơ còn chưa xuống lầu. Chẳng qua đã tới đây nhiều lần, Trạm Vân Tiêu cũng liền tùy ý. Hắn tiện tay ném túi vải trên tay lên quầy thu ngân, sau đi lên tầng hai tìm Vân Sơ.
Vân Sơ tình cờ gặp anh ở đầu cầu thang. Nếu không phải Trạm Vân Tiêu tay mắt linh hoạt cản lại cô, thì đoán chừng Vân Sơ đã ngã xuống sàn nhà vì trọng tâm không ổn định khi theo quán tính lui lại về sau rồi. Vân Sơ thở phì phò giáng cho anh hai quả đấm: “Anh vội vã như thế làm gì, xém tí nữa là đụng phải em rồi”.
Trạm Vân Tiêu bây giờ cũng học tinh hơn, hắn thuận theo động tác của Vân Sơ mà ôm lấy nàng, bên miệng cười lấy lòng nói: “Còn không phải do ta nhớ nàng sao? Vội vã muốn đi gặp nàng nên mới vậy, lần sau ta khẳng định sẽ cẩn thận”.
[LTH: Anh nhà tôi đã tiến bộ rồi…!!! Rớt nước mắt!!!]
Vân Sơ nhìn anh đầy hoài nghi, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được: “Anh chừng nào thì trở nên miệng lưỡi trơn tru như vậy rồi”.
Trong lúc hai người đang ôm nhau cười đùa tình tứ thân mật, tiếng chuông cửa ở tầng dưới chợt vang lên. Trạm Vân Tiêu chỉ đành lưu luyến buông Vân Sơ ra, sau hai người cùng nhau đi xuống lầu. Người đến là Agula, khi thấy Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu cùng xuống lầu, hắn có chút khẩn trương kéo kéo bộ quần áo vải bông đang mặc trên người.
Một thân áo váy vải bông trên người Agula là Ulan dùng thớt vải Lỗ Bằng Thiên đưa lâm thời làm ra. Người nguyên thủy không biết làm quần áo, bộ y phục này là Ulan làm dựa trên bộ quần áo bằng vải bông mà Lỗ Bằng Thiên đã đưa cho trượng phu lúc trước. Thủ nghệ của nàng cùng nữ nhân cổ đại chắc chắn không thể so sánh được, công cụ may y phục cũng là dùng xương làm kim và thân cây thu hái từ tự nhiên, do đó thành phẩm còn lâu mới đẹp mắt bằng bộ quần áo Lỗ Bằng Thiên đưa. Nhưng ngay cả y phục như thế cũng đã khiến những người còn lại trong bộ lạc ghen tị chết mất.
Agula đưa bộ quần áo hắn mặc chật cho nhi tử Boutu của mình mặc, và bây giờ mỗi khi hai cha con họ đi lại trong bộ lạc quả thực là một phong cảnh thu hút ánh mắt người nhìn. Người nguyên thủy cho tới giờ chưa từng thấy qua loại quần áo mỏng manh như vậy bao giờ, mỗi ngày phải kéo góc áo của Boutu sờ vài chục lần mới thỏa mãn.
Thớt vải Lỗ Bằng Thiên đưa cho Agula sau khi cắt một bộ quần áo vẫn còn thừa, Ulan thấy tiếc nên tính làm cho nữ nhi Tuya một bộ quần áo mới. Tuy nhiên, kiểu y phục nam nếu làm cho con bé mặc vậy trông không mấy dễ nhìn, Ulan suy nghĩ vài ngày vẫn chưa thể hạ thủ động kéo cắt vải được.
Lần này Agula tới đây, Ulan đặc biệt nhắc nhở hắn để hắn lưu ý một chút xem nữ hài tử bên chỗ sứ giả Thiên Thần mặc kiểu dáng quần áo gì. Còn dặn hắn nhất định phải ghi nhớ trong lòng và trở về nói cho nàng nghe, để nàng dựa theo đó mà cắt một bộ cho nữ nhi.
Trạm Vân Tiêu thấy Agula không ngừng nhìn bóng dáng Vân Sơ ngay khi vừa tới, trong lòng liền thấy không thoải mái. Hắn bước tới chặn lại tầm nhìn của Agula, và nhìn chằm chằm vào hắn ta với sắc mặt hết sức khó coi.
Agula rất nhạy cảm đã nhận ra sự không thích của Trạm Vân Tiêu. Hắn biết hai người là một đôi, và cũng hậu tri hậu giác phát hiện việc hắn nhìn chằm chằm vào Vân Sơ ban nãy đã khiến Trạm Vân Tiêu hiểu lầm.
Không phải Trạm Vân Tiêu đang hiểu lầm, mà là trong lòng đang không thoải mái nghĩ: Lát nữa hắn sẽ ném túi hạt giống rau kia vào thùng rác.
[Túi hạt giống rau: Tôi làm nên tội tình gì cơ chứ…..!!! ō_ō” (╥╥)]
Agula không phải loại người không xem không hiểu ánh mắt người khác. Hắn vội vàng giải thích rằng bản thân chỉ muốn xem kiểu dáng quần áo của Vân Sơ, vì vợ hắn muốn cắt cho nữ nhi một bộ quần áo mà không biết nên cắt sao. Đối với hành vi cảnh cáo của Trạm Vân Tiêu, Agula thật sự không hề thấy không vui chút nào.
Thế giới nguyên thủy luôn lấy thực lực đứng đầu, nữ nhân, hài tử và con mồi là thứ trong lòng các dũng sĩ tuyệt đối không thể ngấp nghé. Đừng nói là Trạm Vân Tiêu, mà nếu trong bộ lạc có người nhìn chằm chằm Ulan như hắn vừa nhìn chằm chằm Vân Sơ ban nãy, vậy nắm đấm của Agula sớm đã vung tới trên người đối phương rồi. Biết mình làm sai, hai mắt Agula chuyển sang cắm xuống đất và hoàn toàn không dám nhìn Vân Sơ nữa.
Vân Sơ vươn tay kéo Trạm Vân Tiêu một cái. Người ta chỉ là nhìn kiểu dáng quần áo thôi lại không có ý nghĩ xấu xa gì, đừng có lại nhìn chằm chằm Agula như vậy mãi chứ. Còn về Agula muốn xem kiểu dáng quần áo để quay lại may quần áo cho con gái mình, kỳ thật Agula không cần phải làm cho mọi thứ trở nên rắc rối như vậy.
Trong tủ quần áo của cô có rất nhiều quần áo mà Vân Sơ không hay mặc, hơn nữa trên tầng ba còn chất một đống quần áo lúc trước Tần thị chuẩn bị cho cô, cô chọn một ít đưa cho anh mang về làm quần áo không phải đơn giản hơn sao. Vân Sơ nói một câu bảo anh đợi lát, sau liền xoay người lên lầu gói một túi quần áo đưa cho Agula để anh cầm về cho vợ để từ từ nghiên cứu.
Lần này Vân Sơ đã chuẩn bị rất nhiều quần áo cho Agula, chỉ riêng vải bông đã có hai đống lớn. Thấy bầu không khí trong phòng có chút xấu hổ, cô vội vàng gọi Trạm Vân Tiêu và Agula đi khuân đồ.
Trạm Vân Tiêu cũng biết mình hiểu lầm, nên không thật sự ném túi hạt giống rau hắn mang qua vào thùng rác mà trực tiếp đưa túi vải đựng hạt giống rau cho Agula. Agula vốn là người thẳng tính, thấy Trạm Vân Tiêu nói chuyện với mình cũng liền cho rằng chuyện vừa rồi đã kết thúc, nên trong lòng cũng phần nào thả lỏng hơn.
Khi Lỗ Bằng Thiên trở mình trong giấc ngủ, tay hắn vô tình đập phải khung cửa mới phát hiện cửa gỗ đã xuất hiện. Đợi lúc hắn cùng Tiết Xuân Đào mặc quần áo tử tế đi qua thì đồ đạc của Agula cũng đã chuyển gần xong rồi, mấy người lại vây quanh quầy thu ngân ăn uống.
Nói thật, Vân Sơ không biết cánh cửa gỗ sẽ xuất hiện vào lúc nào nên việc gọi đồ ăn ngoài vào ban đêm đã trở thành tiết mục cố định. Dù sao mấy người ngồi tụ tập trong tiệm, nếu không ăn chút gì đó thì không khí sẽ không sôi động lắm.
Lúc thấy hai người Lỗ Bằng Thiên tới, Agula còn quen cửa quen nẻo lấy cho họ hai cái ghế nhựa ngồi. Đối với Lỗ Bằng Thiên, trong lòng Agula cũng rất cảm kích. Nhờ có hắn ta dạy hắn thiết kế bẫy, nên giờ bọn hắn mỗi khi đi săn cũng không còn khổ cực ở trong rừng rậm chạy đuổi theo sau con mồi như trước nữa. Giờ bọn hắn chỉ cần mỗi ngày đi quan sát mấy cái bẫy mình đặt là có thể kịp thời tóm gọn con mồi bị lọt vào bên trong.
Lỗ Bằng Thiên vừa ngồi xuống, Agula đã nhiệt tình đưa cho hắn hai xiên nướng. Lỗ Bằng Thiên cười vỗ vai Agula một cái, sau chuyển tay đưa xâu nướng ấy cho Tiết Xuân Đào đang ngồi bên cạnh. Tuy nhiên, Tiết Xuân Đào vừa mới cầm xâu nướng đã nhịn không được mà quay lưng lại và che miệng nôn khan.
Nhìn thấy bộ dạng đó của Tiết Xuân Đào, xâu nướng trên tay Vân Sơ ngay lập tức rơi xuống bàn. Cô vừa gấp gáp mở lon coca đưa qua vừa quay đầu nhìn Lỗ Bằng Thiên, miệng lẩm bẩm không thể tin được: “Đợi đã! Đợi đã! Đây là……”.
Tiết Xuân Đào cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn dâng lên, một tay với lon Coca mà Vân Sơ đưa qua, tay kia thì dịch cái ghế dưới người ra xa một chút. Đến khi xoang mũi không còn ngửi thấy mùi thịt nướng nữa mới đưa tay chạm vào bụng mình và gật đầu cười với Vân Sơ một cách ngượng ngùng.
Lỗ Bằng Thiên là hán tử cẩu thả, nên cách biểu đạt cao hứng của hắn càng đơn giản hơn. Chỉ thấy hắn ngẩng đầu rót nửa chai bia xuống bụng, sau mới vui vẻ nói với mọi người: “Đã gần hai tháng rồi”.
Có trời mới biết khi Lỗ Bằng Thiên nghe tin Tiết Xuân Đào mang bầu đã có bao nhiêu kích động. Hắn sống một mình đã gần nửa đời người, mãi đến hai mươi mấy tuổi mới thật vất vả được trải nghiệm cảm giác có vợ có con bên mình.
Nhìn Lỗ Bằng Thiên cười đến thấy răng không thấy mắt, Tiết Xuân Đào lắc đầu, bất lực nói: “Hắn đã biết mấy ngày rồi. Lúc mới biết phản ứng của hắn còn lớn hơn thế này nhiều, như hôm nay đã là tốt hơn nhiều rồi”.
Vân Sơ thật sự thay hai người họ thấy cao hứng, nhất là Tiết Xuân Đào. Những ngày tháng trước đây của cô ấy thật sự quá vất vả, nhưng bây giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai.
Agula cũng rất vui mừng cho Lỗ Bằng Thiên, miệng liên tục nói chỗ hắn có một miếng da sói tuyết thượng hạng, đợi lát nữa hắn sẽ quay về lấy cho Lỗ Bằng Thiên để hắn ta mang về làm áo khoác cho đứa con tương lai của mình. Bên kia, Agula kéo Lỗ Bằng Thiên luyên thuyên nói miếng da kia của mình hiếm đến mức nào, còn bên này, Vân Sơ lôi kéo Tiết Xuân Đào quan tâm đến sức khỏe của cô ấy, bầu không khí trong phòng nhất thời rất tốt. Chỉ có riêng Trạm Vân Tiêu ngồi giữa mấy người họ là cười không nổi.