Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 134


Đọc truyện Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ – Chương 134

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Lỗ Bằng Thiên thực sự là một vị khách may mắn, ngoại trừ Trạm Vân Tiêu ra thì anh là vị khách quang lâm siêu thị nhỏ với số lần nhiều nhất. Vốn Vân Sơ đã đoán trong đầu rằng sau lần trước có thể cửa gỗ ở bên chỗ anh sẽ biến mất. Vì cô tới giờ chỉ giúp hai vị khách di chuyển vị trí cửa gỗ, một người là Ngô Bảo Tú, một người khác chính là Lỗ Bằng Thiên. Sau khi cửa gỗ bên chỗ Ngô Bảo Tú được chuyển, cô bé ấy chỉ xuất hiện hai lần thì cửa gỗ liền biến mất và cô bé ấy không bao giờ còn xuất hiện trong siêu thị nữa. Cho nên lần trước Vân Sơ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, rằng đó có lẽ sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào.

Nếu nói không thấy tiếc nuối chắc chắn là gạt người, dù sao Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào chính là cặp tình nhân đầu tiên nhờ Vân Sơ và cửa gỗ tác hợp thành. Đúng vậy, Vân Sơ khẳng định đây tuyệt đối là đôi đầu tiên. Trong cuốn nhật ký bà ngoại quyển để lại, cũng từng xuất hiện tình cảnh có hai hoặc ba cánh cửa gỗ cùng xuất hiện trên một thế giới. Nhưng những người đó sau khi mua đồ trong siêu thị và trở lại thế giới của mình, ngoại trừ ngầm hiểu và dựa vào những vật kia để kiếm lời trong thế giới của chính mình thì họ chưa từng tiếp xúc riêng hay liên hệ với những vị khách khác. Thậm chí trong lòng còn đề phòng lẫn nhau, nên căn bản sao sinh ra được thứ gọi là tình cảm.

Cũng là Lỗ Bằng Thiên vận khí tốt, anh thế mà lại gặp phải cái tình huống có tỷ lệ một phần trăm, thậm chí là một phần nghìn khi hai cánh cửa gỗ cùng xuất hiện trong cùng một thế giới. Lại còn vừa lúc quan hệ của Tiết Xuân Đào cùng với nhà chồng mình đã là tro tàn nguội lạnh, ngay cả tâm muốn tìm chết cô ấy cũng đã nghĩ tới. Nhờ thế, mới để cho hắn rước được người vợ hiền lành lại kiều diễm như Tiết Xuân Đào về nhà.   

Lần trước khi Vân Sơ tặng họ mỹ phẩm dưỡng da và hạt giống rau, chính là cho rằng có lẽ mình không thể tham gia hôn lễ của hai người họ nên mới đưa cho họ quà tân hôn trước. Nói sao, mọi người cũng là đã quen biết một thời gian mà.

Nhưng lúc hai người họ trở lại siêu thị, đến đồ còn chưa kịp dọn lên lầu hai đã bắt gặp đôi tiểu phu thê chưa cưới nào đó tay trong tay, vai kề vai đến đây.

Trạm Vân Tiêu không quá giỏi chuyện mở miệng nói chuyện phiếm cùng người khác, cho nên Vân Sơ hướng anh vẫy tay ra hiệu anh đem đồ mang từ cổ đại của hai người lên tầng hai trước. Nhìn Trạm Vân Tiêu xách đồ lên lầu, Vân Sơ đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, cô rướn cổ về phía bóng lưng anh không yên lòng bàn giao: “Anh không cần dọn dẹp đâu, cứ đặt đồ trên sô pha ý. Lát nữa em sẽ tới thu thập”.

“Nhân tiện, anh xem có gì ăn được trong tủ lạnh thì nhớ lấy xuống nhé”.

Trạm Vân Tiêu gật đầu biểu thị mình biết rồi.

Nhìn bóng người nào đó biến mất hoàn toàn ở góc cầu thang, Vân Sơ mới có thời gian quay đầu nhìn hai người Lỗ Bằng Thiên.

Thấy Vân Sơ nhìn mình, Lỗ Bằng Thiên sờ sờ đầu, lúng ta lúng túng mở miệng nói: “Tình cảm của Vân cô nương cùng Trạm lão đệ thật tốt”.

“Hai chúng tôi cũng coi như là vợ chồng già rồi, còn cái gì mà tốt với không tốt. Ngược lại Lỗ đại ca anh với Xuân Đào, ừm, tình cảm tiến triển có chút nhanh nha”.

Nếu giữa hai người họ không có phát sinh gì gì đó, vậy y theo tác phong hàm súc của cổ nhân là không thể nào làm được chuyện tay nắm tay cùng đến chỗ cô như vậy.

Trước khi Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào cùng đến cửa gỗ vừa rồi, họ đúng là đang cùng ngủ trên một cái giường. Nguyên nhân là cày bừa vụ xuân đã gần kết thúc rồi, hai người họ đã định vào ngày kia sẽ bày tiệc rượu để xin mọi người làm lễ. Bởi vậy, trong lòng Lỗ Bằng Thiên không khỏi ngứa nên hai ngày trước đã nửa thật nửa giả ôm eo mình nói: “Ta đã nằm trên bàn cơm ở nhà bếp lâu rồi, thắt lưng giờ thật đau”.

Tiết Xuân Đào thấy vẻ mặt khó chịu của hắn không giống làm bộ, lại nghĩ tới không đến hai ngày nữa là ngày thành thân rồi nên cũng liền đỏ mặt đồng ý thỉnh cầu ngủ trong phòng buổi tối của hắn.

Đến lúc này, mọi chuyện còn không thuận theo tự nhiên sao.

Vân Sơ giả vờ giận hỏi: “Nên hôm nay hai người tới là đặc biệt khoe khoang với tôi đó hả?”.

Trong nội tâm cô thật có chút biệt khuất, cô và Trạm Vân Tiêu đã ở bên nhau lâu như vậy mà vẫn là quan hệ đắp chăn bông thuần khiết ngủ. Thế mà hai người kia mới quen biết có mấy ngày, đã…… Ài! Quả là không biết nói gì nữa.


Dựa theo cái tiến triển này, Vân Sơ không khỏi có chút hoài nghi. Có khi tới lúc con của Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào đã biết chạy nhảy khắp nơi, mà tình huống của bọn cô vẫn chưa có tiến triển thực tế ấy chứ.

Lần này mở miệng là Tiết Xuân Đào, nàng không ngừng lắc đầu giải thích: “Không phải, không phải. Chúng ta tới là muốn đưa kẹo mừng cho ngươi và Trạm đại ca”.

Dứt lời, nàng từ trong ngực móc ra một gói kẹo mừng được bọc trong vải đỏ. Thật ra ở lúc Tiết Xuân Đào nói muốn đưa kẹo mừng cho Vân Sơ, Lỗ Bằng Thiên còn từng mở miệng khuyên nàng: “Vân cô nương muốn bất kỳ kẹo ngon nào mà không có, kẹo chúng ta chuẩn bị lấy ra liệu được không?”.

Lỗ Bằng Thiên cảm thấy đồ ăn đồ dùng bên chỗ Vân Sơ đều khá tinh xảo, mà gói kẹo mừng này là hắn dùng một lượng bạc mua được ở phủ thành nên chỉ sợ không vào được mắt Vân Sơ. Nhưng Tiết Xuân Đào cảm thấy Vân Sơ chính là người tốt, kẹo mừng này là đồ ăn dính hỉ khí. Dù Vân Sơ không thích ăn vậy chắc cũng sẽ không ghét bỏ, nên nói cái gì cũng muốn đưa một phần tới cho Vân Sơ.

Vân Sơ quả nhiên không làm Tiết Xuân Đào thất vọng, cô mở túi vải đỏ ra nhón lấy một viên đường cho vào miệng ngậm.

Thành thật mà nói, công nghệ làm đường ở cổ đại còn lạc hậu nên vị ngọt của loại kẹo này không ngon bằng kẹo hiện đại. Vân Sơ vốn cũng không thích đồ ăn ngọt quá, nhưng không hiểu sao kẹo này rất hợp khẩu vị Vân Sơ, có lẽ do kẹo này ăn vào miệng không hề có cảm giác quá dính.

Vân Sơ cắn viên kẹo trong miệng rồi nuốt xuống, cô giơ túi vải đỏ trong tay lên nói với hai người: “Cám ơn kẹo mừng của hai người, vừa hay tôi có thể dùng nó nấu canh nấm tuyết”.

Đang khi nói chuyện, Trạm Vân Tiêu cũng đi xuống, Vân Sơ nhanh chóng đưa túi vải đựng kẹo trong tay cho anh. Nghe đây là kẹo mừng của hai người Lỗ Bằng Thiên, vẻ mặt hắn hiếm khi nhu hòa. Sau khi nghiêm túc nói lời chúc mừng hai người, hắn cũng nhón một viên đường nếm thử.

– —-

银耳汤 – Canh nấm tuyết: là một món ăn nhẹ tráng miệng phổ biến của Trung Quốc với hương vị dịu ngọt. Nó có giá trị dinh dưỡng và tác dụng chăm sóc sức khỏe cũng như làm đẹp cực kỳ cao.  Nguyên liệu bao gồm đường phèn, súp nấm trắng và súp táo tàu nấm trắng

– —-

Vân Sơ cất chiếc túi vải đỏ vào ngăn kéo, rồi quay lại hỏi hai người họ: “Ngày kia hai người sẽ bày tiệc đãi khách rồi, vậy mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”.

Nói tới cái này, Tiết Xuân Đào ngượng ngùng cười nói: “Đây cũng là lý do lần này chúng ta tới, Thiên ca nói muốn mua ít rượu cho ngày kia bày tiệc yến khách. Nhưng hắn nói rượu bán trong huyện hương vị không ngon, lại không nỡ dùng chỗ rượu hắn cất giữ trước đó để chiêu đãi khách nhân nên chúng ta lần này tới là muốn mua ít rượu giá rẻ ở chỗ ngươi”.

Rượu giá rẻ tự nhiên chỗ Vân Sơ có, bốn mươi nhân dân tệ một thùng lớn mười can bằng tiền năm cân bột mì loại tốt. Đây cũng là hàng tồn để khá lâu rồi trong siêu thị Vân Sơ, vừa hay giờ còn trọn một thùng. Tính ra những mười can và nặng chừng năm mươi cân. Cũng không biết đây là bà ngoại Vân Sơ chuẩn bị để bán cho vị khách của thế giới nào.

Dù sao loại rượu giá rẻ như vậy, khách hàng bình thường vào siêu thị sẽ không mua. Nguyên nhân chính là giá quá rẻ, lại được đóng trong can lớn để đựng dầu khiến cho người ta không khỏi thắc mắc không biết rượu này có phải dùng cồn pha chế ra không. Vân Sơ dẫn Lỗ Bằng Thiên đi đến dãy kệ trong cùng trong siêu thị, và chỉ vào hai thùng rượu phía dưới nói: “Chính là nó. Một can chỉ bằng giá hai chai loại trước đây anh mua”.

“Hơn nữa, rượu này vẫn là rượu có độ cao sáu mươi hai độ. Anh mua về có thể pha thêm ít nước suối vào, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến mùi vị đâu”.

Lỗ Bằng Thiên vừa mở nắp ngửi một chút liền biết độ cay của loại rượu này. Hắn gật đầu nói: “Được, rượu này khá được. Ta muốn mua năm can”.


Rượu mạnh như vậy, ngày mốt mở tiệc cứ một can lại đổ thêm một thùng nước vào. Vậy năm can tuyệt đối đủ cho mấy người trong thôn uống bét nhè.

Năm can rượu Vân Sơ chỉ lấy của Lỗ Bằng Thiên hai lượng bạc. Tuy bạc này vào tay cô không có bao nhiêu tác dụng, nhưng cô có thể dùng nó làm tiền đặt cược khi chơi mạt chược với mấy người Vương thị khi tới thế giới của Trạm Vân Tiêu. Vân Sơ không vội để hai người Lỗ Bằng Thiên trở về ngay, nghĩ không biết lần sau mọi người còn có thể gặp mặt nhau nữa không nên cô như thường lệ lại gọi một bàn lớn đồ ăn ngon. Tính toán tối nay tất cả cùng ăn thống khoái, uống sảng khoái.

Lỗ Bằng Thiên thấy về sớm hay về muộn cũng như nhau cả. Tuy nhiên, ở chỗ Vân Sơ chẳng những có đồ ăn ngon lại còn có Trạm Vân Tiêu bồi hắn cùng uống rượu nên khi Vân Sơ mở miệng giữ hắn, hắn cũng liền thuận nước đẩy thuyền xách mấy can rượu ném qua cửa gỗ. Tiếp đó, quen đường quen nẻo kéo cái ghế nhựa tới ngồi ở trước quầy thu ngân. Lúc ngồi còn không quên kéo Tiết Xuân Đào ngồi xuống bên người mình.

Lúc người giao đồ ăn gọi đến, còn không đợi Vân Sơ đứng dậy Trạm Vân Tiêu đã cướp lấy điện thoại di động của cô, nói: “Nàng ngồi nói chuyện với hai người họ đi, ta đi lấy thức ăn cho”.

Dứt lời, cũng không đợi Vân Sơ trả lời đã tự mình từ cửa nhỏ bên cạnh chỗ thang máy đi ra ngoài.

Vân Sơ sửng sốt hồi lâu mới nghĩ: Sẽ không phải vì cô và cậu em trai giao đồ ăn trò chuyện vui vẻ mà trong lòng anh không vui đấy chứ?

Mang theo loại hoài nghi này, ở lúc Trạm Vân Tiêu xách đồ ăn trở về, Vân Sơ không kìm được mà trêu chọc anh hai câu. Trạm Vân Tiêu cũng không nói có phải mình không vui không, hắn chỉ yên lặng đeo găng tay không ngừng bóc tôm cho nàng, nhưng trên mặt lại đỏ bừng đã bán đứng hắn. 

Nhìn đống thịt tôm đã được bóc đặt trước mặt, Vân Sơ nhún vai: Được rồi, cô thấy tốt thì nên thu thôi. Bằng không người nào đó lại thẹn quá thành giận, tới lúc đó cô muốn ăn thịt tôm đã được bóc sẵn cũng khó nha.

Bốn người đang ăn đến thơm ngào ngạt thì tiếng chuông gió treo trên cửa gỗ bất ngờ lại vang lên.

Nghe được tiếng chuông gió vang, Vân Sơ không khỏi bật thốt lên: “Chẳng lẽ là Mẫn Nhuễ Nhã hay Quý Hòa à?”.

Nghe được người tới có khả năng là Mẫn Nhuễ Nhã, Tiết Xuân Đào không thể ngồi yên được nữa. Nàng vội vàng đứng dậy khỏi ghế nhựa, dáng vẻ trịnh trọng như ngay lập tức đối mặt với đại ân nhân. Tuy nhiên, người tới không phải là một khách hàng nào đó mà Vân Sơ quen thuộc, mà là một gương mặt hoàn toàn xa lạ với cô.

Nhìn trên mặt đối phương râu ria xồm xoàm và mái tóc dài bù xù, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Vân Sơ là: Người nước ngoài, người nước ngoài hả?

Không trách Vân Sơ lại nghĩ thế. Vì đối phương có một đôi mắt màu xanh lam chứ không phải màu mắt đen người Trung Quốc, lại thêm tóc có màu vàng nhạt. Tuy không thể thấy rõ ràng ngũ quan của đối phương, nhưng chỉ nhìn vào mắt, lông mày và mũi là đã biết đây là xương tướng của người ngoại quốc.

Ngay tại lúc mấy người Vân Sơ có đủ loại suy đoán trong lòng, thì người tới nhanh chóng đảo mắt nhìn vị trí hoàn cảnh chung quanh mình. Sau đó, anh ta nhấc chân lên và bước tới, nhưng mới đi được hai bước đã ngã ngửa ở trước mặt bọn họ vì thể lực chống đỡ hết nổi.

Nghe tiếng vang trầm nặng nề ngã sấp xuống đất của người tới, Vân Sơ thay anh thấy đau ót. Với sức lực cùng với quán tính của cú ngã ban nãy, chấn động não nhẹ khẳng định chạy không thoát. Nhưng sau khi người kia ngã xuống đất, anh ta phớt lờ cơn đau trên người mà chỉ thì thào nói: “Nước, nước, cho tôi nước”.

Tiết Xuân Đào bởi vì đang ngồi gần cửa gỗ nhất nên thanh âm lẩm bẩm trong miệng người kia nàng nghe rất rõ ràng. Nàng vội vàng quay đầu nói với mọi người: “Hắn nói hắn muốn nước”.


Vân Sơ nghe vậy liền vội vàng chạy đến chỗ kệ hàng lấy một bình nước khoáng xuống, mở nắp rồi ngồi xổm xuống tính đút nước cho anh. Tuy nhiên, đầu ngón tay cô chỉ mới đụng phải đầu gối người kia, thì bình nước suối khoáng trong tay đã bị Trạm Vân Tiêu lấy mất. 

Chỉ thấy Trạm Vân Tiêu duỗi tay đỡ người đàn ông ngã trên mặt đất dậy, lại đưa chai nước khoáng tới bên miệng đối phương. Người kia hẳn vẫn còn chút ý thức, miệng bình vừa kề đến miệng anh, anh ta đã không kìm được mà nuốt từng ngụm lớn nước khoáng đổ vào miệng.

Thấy động tác nuốt gấp gáp của đối phương, Vân Sơ đang muốn mở miệng định nhắc nhở anh uống từ từ thôi, thì bên kia đã bị nước khoáng chưa kịp nuốt xuống trong miệng làm cho sặc. Nhìn thấy người gần như không thở nổi vì ho, Trạm Vân Tiêu cũng không cần Vân Sơ nhắc nhở liền giơ bàn tay không nhẹ không nặng vỗ lên lưng đối phương mấy cái. Ho ra nước trong cổ họng, anh ta cũng dừng lại tiếng ho khan. Nhưng vừa mới hòa hoãn hơi thở, anh ta đã đoạt lấy bình nước suối trong tay Trạm Vân Tiêu ngửa đầu ừng ực ừng ực một hơi uống sạch sành sanh nửa bình còn lại.

Lúc đối phương đoạt bình nước suối, biểu cảm của anh ta quá dữ tợn như thể ai dám ngăn cản anh ta vậy anh ta sẽ cùng người đó liều mạng. Sợ đối phương sẽ làm Trạm Vân Tiêu bị thương dưới những cảm xúc như vậy, Vân Sơ thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng liền kéo Trạm Vân Tiêu về phía mình.

Thấy đối phương uống hết một bình nước rồi nhưng có vẻ chưa uống đủ, Vân Sơ nhanh chóng lấy thêm một chai nước khoáng khác từ trên kệ và ném nó vào tay anh. Cô nghĩ muốn mượn việc đưa nước khoáng để cho thấy mình không hề có ác ý.

Bởi vì bộ râu và mái tóc bù xù của người kia che gần hết khuôn mặt, nên Vân Sơ không thể nhìn thấy biểu cảm hiện tại của anh ta là gì. Vì vậy cô đương nhiên không thể phân tích suy nghĩ hiện tại của anh ta thông qua biểu cảm trên mặt anh được. Thừa dịp người bên kia đang lúng túng vặn nắp chai, Vân Sơ đã tuyên bố trước: “Anh trước đừng hấp tấp, hãy nói cho tôi biết anh cần gì. Nếu có gì giúp được tôi sẽ giúp”. 

Vân Sơ quan sát một hồi thấy đối phương quả thực rất cao, ước chừng vị khách mới tới này phải cao chừng hai mét ấy chứ. Còn may hiện tại anh ta đang ngồi dưới đất, nếu không sau khi anh ta đứng lên vậy cô chắc chắn sẽ cảm thấy rất có cảm giác áp bách. Nếu không phải từ lúc vào cửa đối phương chỉ thực hiện mỗi hành động đoạt nước chứ chưa làm ra chuyện gì quá đáng, chứ không Vân Sơ đã mở cơ cấu bảo vệ của cánh cửa gỗ rồi. Hoặc có khi sẽ bị hai người Trạm Vân Tiêu và Lỗ Bằng Thiên sớm ném người đàn ông ra khỏi cánh cửa gỗ.

Đối phương một hơi uống hết năm chai nước khoáng, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn đám người Vân Sơ. Người đàn ông trân trọng le lưỡi liếm những giọt nước dính bên miệng, rồi đứng dậy vô cùng trịnh trọng cúi chào với mấy người Vân Sơ.

“Cảm ơn nước của mọi người, là mọi người đã cứu mạng tôi”.

Vốn Vân Sơ còn cho rằng đối phương có thể là người ngoại quốc nên anh ta nói chuyện cô sẽ nghe không hiểu. Nhưng hiện tại lại nghe đối phương nói tiếng phổ thông. Chẳng qua cách phát âm của đối phương tuy tốt tiếng phổ thông nhưng khuôn miệng lại không đúng, Vân Sơ lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới Quý Hòa trước đây cũng vậy. Triều đại của cô bé ấy cách rất xa nên ngôn ngữ nói ra hẳn sẽ khác với bên này, tuy nhiên lúc các cô giao lưu với nhau lại hết sức thông thuận.

Không lẽ cửa gỗ còn có công năng tự phiên dịch hả? Mặc kệ là vị khách tới từ thế giới nào, lời đối phương nói ra sẽ tự động phiên dịch thành loại ngôn ngữ Vân Sơ có thể nghe hiểu. Nhắc mới nhớ, lúc trước khi Vân Sơ tới thế giới của Ngô Bảo Tú hay Trạm Vân Tiêu, lúc giao lưu cùng những người khác quả thật có điều gì đó kỳ lạ. Chỉ là khi đó cô cho rằng đối phương đang nói tiếng địa phương, dù sao cô nửa nghe nửa đoán cũng có thể đoán được ý muốn biểu đạt của đối phương.

Nếu không phải vị khách lần này tới có bộ râu quá dài và rậm rạp, nên khi anh nói chuyện Vân Sơ luôn muốn tìm thấy miệng anh trong đống râu ấy thì cô thật sự sẽ không phát hiện được khẩu hình của đối phương có vấn đề. Tuy nhiên, đối với việc có thể hiểu được những gì khách nói cũng khiến Vân Sơ thấy thuận tiện hơn rất nhiều. Khi điều này đã được nắm chắc, cô cũng không còn tâm tư đi đắn đo việc này nữa.

Thấy đối phương vẫn đang lo lắng đứng tại chỗ chờ đợi phản ứng của bọn họ, Vân Sơ nhanh chóng gác lại tất cả những câu hỏi bâng quơ trong đầu mà xua tay đáp: “Chỉ là mấy chai nước mà thôi, anh không cần khách khí như vậy”.

Lỗ Bằng Thiên vô cùng thưởng thức dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của người tới. Lúc trước mỗi lúc hắn vào núi đi săn phải cũng thường thường ở lại trong núi mấy ngày, tới lúc xuống núi là y rằng bộ dạng sẽ giống thế, bởi vậy hắn nhìn đối phương thấy rất thân thiết. Loại thân thiết này hắn đối với quý công tử Trạm Vân Tiêu là chưa từng có.

Nhìn đối phương đứng đó luống cuống tay chân, Lỗ Bằng Thiên còn quan tâm thay Vân Sơ giới thiệu: “Vị đại ca này, ngươi không cần khẩn trương như vậy. Tất cả chúng ta ở đây đều là người tốt, vị cô nương này chính là chủ cửa hàng này, nếu ngươi có cái gì cần cứ trực tiếp mua ở chỗ nàng ấy”.

Nghe Lỗ Bằng Thiên nói đến mình, Vân Sơ chậm rãi tiến lên giới thiệu tình hình hiện tại cho đối phương biết.

Khi nghe Vân Sơ nói nơi này là siêu thị, và anh ta có thể mua bất cứ hàng hóa nào trong cửa hàng của cô, ánh mắt anh khi đó đã sáng bừng lên và vội vã hỏi lại: “Vậy tôi có thể ở chỗ cô mua nước không? Chính là loại nước vừa rồi tôi uống ý, tôi cần mua rất nhiều nước”.

Vân Sơ ngượng ngùng nói: “Có thể. Nhưng anh có thể nói cho tôi biết anh mua nhiều nước như thế để làm gì được không?”.

Nước khoáng này vốn giá không đắt, hai tệ một chai. Nhưng chai đựng nước này đối với người cổ đại mà nói lại có giá trị không nhỏ. Đối phương vừa mở miệng đã nói muốn mua rất nhiều nước, đây lại là lần đầu tiên anh tới tiệm nên Vân Sơ còn chưa biết rõ chi tiết về anh nên làm sao có thể yên tâm bán cho anh nhiều nước như vậy. Lỡ anh mua nước về nhưng không y theo yêu cầu của cô đốt sạch hết chỗ chai nhựa đó thì sao.


Nghe Vân Sơ nói muốn biết rõ tình huống của mình, đối phương không có kháng cự mà rất dứt khoát ngồi bệt lại trên sàn nhà, từ từ nói về những khốn cảnh mà bản thân gặp phải. Vị khách này nói mình gọi là Agula, thủ lĩnh của một bộ lạc nhỏ. Vì chỗ họ sống đã nửa năm rồi không có mưa, mà dòng suối nhỏ nơi bộ lạc họ ngày thường lấy nước  cũng khô cạn theo, vì vậy anh ta đã dẫn theo cả bộ lạc đi về phía Nam để tìm kiếm nguồn nước.

Kết quả là bởi vì hạn hán phạm vi quá lớn, Agula cùng bộ lạc của mình cứ đi về phía Nam đã hơn nửa tháng, dọc theo đường đi, đừng nói có nguồn nước cho cả bộ lạc của họ sinh hoạt mà đến một rãnh nước nhỏ để họ bổ sung nước cũng không gặp được. Dưới tuyệt cảnh như vậy, Agula không khỏi bắt đầu tự hỏi liệu con đường đi về phía Nam của mình có bị chệch đường ray hay không. Cho tới hôm qua, mọi người đã uống gần hết lượng nước mang theo trước khi lên đường.

Nhìn những túi nước gần như cạn sạch, Agula ngay lập tức quyết định dồn hết chỗ nước còn sót lại, sau đó, cử ra mười dũng sĩ thân thể khoẻ mạnh của bộ lạc ra mỗi người lấy một nửa nhỏ lên đường đi tìm kiếm nguồn nước. Với tư cách là thủ lĩnh của bộ lạc, Agula coi mỗi người trong bộ lạc như thân nhân của anh. Vậy nên trước lúc xuất phát, anh đã phân phần nước của mình cho các người già và trẻ em, những người đã quá khát không thể cầm được nữa.

Tuy chỗ nước của anh không nhiều lắm, nhưng tóm lại cũng có thể để bọn họ làm ẩm miệng. Nếu may mắn hơn thì có thể đợi đến khi các dũng sĩ tìm được nguồn nước rồi quay lại. Nhưng, Agula bước về phía trước với cái túi nước trống trên lưng và cổ họng khô rát cả ngày. Đến buổi tối đó vì thân thể mất nước quá nhiều đã khiến tinh thần anh rơi vào trạng thái mê man. Anh chỉ nhớ rõ bản thân vẫn luôn đi về phía trước, cũng không biết chính mình đã đi được bao xa nữa. Thế mà tại giữa mảnh hoang nguyên ấy lại gặp được một cánh cửa gỗ kỳ quái.

Lúc ấy, Agula chỉ muốn thử vận ​​may của mình. Vì anh biết rõ nếu bản thân còn không được uống nước, vậy lấy tình huống thân thể của anh hiện tại là trăm phần trăm không thể trở lại nơi tộc nhân mình đang chờ. Có lẽ Thiên thần phù hộ, sau cánh cửa gỗ này sẽ có nước. Vì ôm một ý nghĩ gần như bất khả thi như vậy, Agula đã bước tới và đẩy cánh cửa gỗ ra.

“Mọi chuyện là vậy đó. Tộc nhân của tôi vẫn còn khát nên tôi cầu ngài hãy bán cho tôi một ít nước. Đợi sau khi trở về, tôi nhất định sẽ trả cho ngài tài vật tương ứng. Da thú, thịt khô, những thứ này lúc rời đi chúng tôi có mang theo rất nhiều, cô muốn bao nhiêu tôi đều có thể đáp ứng”.

Vân Sơ nghe vậy có chút buồn cười, da thú và thịt khô, cô cần những cái này để làm gì?

Dùng da thú làm thảm hay thịt khô làm đồ ăn vặt?

Vẫn là thôi đi. Ở thế giới nguyên thủy nhất định không có bất kỳ gia vị phong phú gì, có muốn làm thịt khô chắc cũng dùng ít muối mà xoa lên.

Đồ ăn vặt Vân Sơ thường ăn khi theo đuổi các bộ phim truyền hình thường phải có vị, vậy nên…vẫn là thôi đi.

Thấy Agula còn muốn khoa trương, phóng đại da thú cùng thịt khô do bộ tộc của mình sản xuất, Vân Sơ vội vàng mở miệng nói: “Được rồi, tôi đã biết tình huống của anh. Anh cần nước đúng không? Tôi sẽ cho anh hai thùng nước, vì anh không có tiền nên tôi chỉ có thể cho anh được ngần đó. Nhưng chỗ tôi còn có nước máy, nước này không cần tiền mà anh vẫn có thể uống. Nếu anh muốn, vậy muốn lấy bao nhiêu thì lấy”.

Vân Sơ dẫn Agula đến chỗ cầu thang, cô ở trước mặt anh vặn vòi nước ra.

Dòng nước trong vắt từ vòi chảy ra, Agula nhìn chằm chằm vào vòi nước với đôi mắt nóng rực và nói: “Vậy tôi không lấy nước khoáng đó nữa, tôi muốn thứ nước trong vắt không cần tiền này”.

Agula biết rõ Vân Sơ đã giúp mình rất lớn rồi, dù sao nước khoáng kia cô có thể giữ lại bán lấy tiền, còn anh đã thấy rất hài lòng với nước máy không cần tiền này rồi. Hơn nữa, nước máy này trông rất trong, trong hơn cả nước trong sông ở chỗ anh nữa. Anh thấy nước này tuyệt đối có thể uống được.

Vân Sơ không quan tâm lắm việc đối phương muốn lấy loại nước nào, mà có một vấn đề khác khiến cô tương đối lo lắng hơn: “Anh muốn lấy nước này cũng được, nhưng hẳn trên người anh không có mang theo nhiều túi nước như vậy. Vậy anh tính dùng cái gì để đựng nước máy này?”.

Agula chỉ mang theo đúng một túi nước trên người. Nếu anh không nghĩ ra cách kiếm thứ gì đó để đựng nước, vậy với cái túi nước nhỏ này của anh chỉ sợ cũng không đủ cung cho cả một bộ lạc. Hơn nữa, cánh cửa gỗ sẽ biến mất vào lúc rạng sáng và không đủ thời gian để anh chạy trở về chỗ tộc nhân đang tạm dừng chân để lấy túi nước.

Bởi vì Agula vừa rồi đã nói, anh ấy đã đi bộ về phía trước được một ngày rồi. Cho dù lúc đó thân thể của anh rất kém, nhưng bây giờ đã gần mười hai giờ đồng hồ, coi như chân anh có nhanh hơn nữa vậy cũng không có khả năng một lần cả đi cả về sẽ hoàn thành lộ trình hai ngày đường được. Điểm này Agula xác thực không có nghĩ tới, nhưng anh cũng không muốn lấy không hai thùng nước khoáng kia của Vân Sơ nên anh lấy hết toàn bộ đồ trên người mình ra và đặt chúng lên quầy thu ngân. Đặt đồ lên bàn, anh vươn tay về phía Vân Sơ, ý kia là để cô cứ tùy ý lấy thứ mình thích.

Thành thật mà nói, khi Agula đặt đồ lên quầy thu ngân, Vân Sơ thật không cảm thấy mình có hứng thú với những thứ trên người anh. Bởi vì đó chỉ là một số đồ trang sức được mài từ răng và xương động vật. Nhưng tới lúc thấy Agula từ trong ngực lôi ra một viên hồng ngọc to bằng nắm tay của một người phụ nữ trưởng thành, Vân Sơ thừa nhận mình thực sự không thể bình tĩnh được nữa.

Hy vọng mới, kế hoạch mới, hiệu quả mới, cảm nhận mới, cam kết mới. Chào mừng năm 2021 với một thái độ tươi mới. Happy New Year!

– — HẾT CHƯƠNG 134 —


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.