Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 117


Đọc truyện Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ – Chương 117

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Nói về Trạm Bác Thiệp. Ngày đó hắn lấy được đồng hồ từ chỗ Trạm Vân Tiêu, trở về luôn coi như chí bảo mà nâng niu. Ngay cả ban đêm đi ngủ cũng không nỡ tháo đồng hồ trên tay xuống.

Vài lần đang khi nói chuyện, Nhiễm Huệ Ngữ nhận ra hắn luôn lơ đễnh, không yên lòng. Mặc dù nàng cũng cảm thấy thứ được gọi là đồng hồ này rất thần kỳ, từ lúc trượng phu đeo nó, nếu ban đêm nàng bất giác tỉnh lại cũng không cần mở miệng hỏi giờ nào rồi, chỉ cần liếc nhìn đồng hồ là tất sẽ biết chính xác thời gian. Nhưng thấy trượng phu trân trọng coi nó như bảo bối như thế, trong tâm nàng tuy cảm thấy buồn cười, chỉ là hai người đã là vợ chồng nhiều năm nên nàng sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà cảm thấy không vui.

Ngày hôm sau đi làm, Trạm Bác Thiệp cố ý để Nhiễm Huệ Ngữ tìm hai cái hộp gỗ chạm khắc tinh xảo tới. Hắn thận trọng lấy bốn chiếc đồng hồ còn lại ra khỏi hộp đóng gói, và nhẹ nhàng bỏ vào hai chiếc hộp gỗ kia. Hôm nay, hắn cố ý đi ra ngoài sớm hơn mọi ngày, vì muốn đuổi kịp trước lúc thay ca đưa đồng hồ cho cấp trên của hắn, tức là thị vệ tổng quản Triệu đại nhân.

Rốt cuộc là tặng lễ, nên không thể ở trước mặt mọi người mà đưa được, như vậy sẽ dẫn tới chỉ trích. Nên Trạm Bác Thiệp muốn tìm khe hở, lặng lẽ kéo Triệu đại nhân đến một chỗ kín.

Bởi vì xuất thân của Trạm Bác Thiệp nên ngày thường thị vệ tổng quản đối với hắn rất tốt. Mặc dù hầu hết những người có thể trở thành ngự tiền thị vệ đều là công tử nhà huân quý, nhưng Trạm tướng quân thế nhưng là Trấn Quốc tướng quân tay cầm thực quyền. Nếu không phải trước đó Trạm Bác Thiệp vẫn luôn đóng tại biên quan kiếm quân công, thì chức vị của hắn khẳng định sẽ cao hơn bây giờ. Dù sao có Trạm tướng quân đứng đó, phân lượng của con cháu Trạm gia tất nhiên sẽ khác với người khác.

Lúc Trạm Bác Thiệp tặng lễ không quên giải thích cho Triệu đại nhân biết thứ này là gì.

Nhìn thuộc hạ cầm đồng hồ trên tay, Triệu đại nhân gật đầu nói: “Chắc thứ này là vị đệ tức phụ chưa qua cửa nhà ngươi mang tới đúng không?”.

Triệu đại nhân đã thành gia. Hai ngày trước Trạm phủ đưa thiếp mời đến trong phủ, phu nhân hắn đã háo hức chờ đợi cho đến hôm nay. Lúc sáng hắn ra cửa, phu nhân hắn đã dậy và chuẩn bị trực tiếp đến cửa hàng để mua sắm lớn. Triệu đại nhân nghĩ đến nếu những thứ đó có hiệu quả như lời phu nhân nói, vậy giá cả chắc chắn sẽ không thấp. Nói không chừng hôm nay chỉ thoáng cái vốn liếng trong nhà sẽ mỏng đi hai phần.

Hắn nghĩ, hẳn chiếc đồng hồ này cũng là vị nữ tử ngoại tộc kia đưa tới Kinh thành cùng lúc với son phấn nữ nhân hay dùng.

Trạm Bác Thiệp vội vàng cúi đầu trả lời: “Đúng vậy. Chiếc đồng hồ này rất quý giá, tổng cộng chỉ có sáu chiếc. Hạ quan và đệ đệ mỗi người một cái, còn bốn cái còn lại đưa cho đại nhân một cái, ba cái kia chuẩn bị hiến cho Bệ hạ”.

Nghĩ đến bại gia nương trong nhà hôm nay còn chưa biết sẽ tiêu bao nhiêu tiền, nên Triệu đại nhân cũng không khách sáo với Trạm Bác Thiệp. Hắn sảng khoái cầm đồng hồ trong tay đối phương lên xem, sau vui vẻ nói: “Ngươi có lòng, đồng hồ này ta nhận. Ngươi cũng không cần phải tự mình đi bái kiến ​​bệ hạ đâu. Đợi lát nữa ta sẽ nói với Bệ hạ chuyện ngươi muốn dâng tặng lễ vật, ngươi cứ an tâm chờ được tuyên gọi đi”.

Trạm Bác Thiệp nghe vậy vội vàng nói tạ: “Đa tạ đại nhân”.

Có thể làm cho Thánh thượng chiêu hắn tiến lên dâng tặng lễ vật tự nhiên là tốt nhất. Dù sao nếu hắn ở trước mặt mọi người cản lại Hoàng Thượng, vậy nhất định sẽ khiến người chỉ trích nói hắn chỉ biết vì cái trước mắt.


Quân nhân phần lớn đều là người ngay thẳng, Triệu đại nhân đã chủ động nói tắc sẽ làm. Trong lúc hắn đang trực bên cạnh Hoàng Thượng, luôn vô tình hoặc cố ý nâng tay lên nhìn vào đồng hồ. Hành động khác thường của hắn tất nhiên cũng rơi vào trong mắt Hoàng Thượng, lấy làm kỳ quái. Chỉ là Hoàng Thượng thấy bên người còn đi theo nhiều người, nên cũng không có thời gian hỏi sao hôm nay hành vi của hắn lại kỳ quái như vậy.

Triệu đại nhân vốn còn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ vì hiếu kì mà mở miệng hỏi hắn tại sao cứ lâu lâu lại nhìn cổ tay, thế này hắn mới có thể thuận theo Bệ hạ mà nói ra chuyện đồng hồ đeo tay. Nhưng người tính không bằng trời tính, hôm nay không biết Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì mà lại chưa từng mở miệng hỏi thăm hắn. Khiến hắn như bị mèo cào trong lòng, rất khó chịu.

Cũng may trời không phụ người có lòng, cuối cùng hắn cũng đợi được cơ hội.

Cơ hội này là Hoàng Thượng thấy sắc trời có vẻ đã muộn, liền hỏi nội thị bên người hiện tại đã là giờ nào rồi.

Rốt cuộc cũng đợi được thời cơ thích hợp, Triệu đại nhân lập tức nhìn xuống đồng hồ, mở miệng nói trước: “Bệ hạ, bây giờ đã là buổi trưa một khắc”.

Triệu tổng quản là phụ tá đắc lực bên cạnh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ không vì chút thất lễ nho nhỏ này mà cảm thấy không vui. Ngược lại rất có hứng thú mà hỏi: “Ồ! Triệu tổng quản không nhìn sắc trời, cũng không nhìn bóng mặt trời, làm sao có thể biết được canh giờ nhanh như vậy?”

Triệu tổng quản vội vàng cúi đầu hành lễ: “Bẩm Bệ hạ”.

“Sở dĩ thần có thể nhanh chóng biết được canh giờ, tất cả là nhờ thứ gọi là đồng hồ thần đang đeo trên tay…..”.

Nói là bẩm, kỳ thật Triệu đại nhân cũng chỉ nói lại lời Trạm Bác Thiệp nói lúc trước cho Hoàng Thượng nghe.

Nghe Triệu đại nhân giới thiệu, Hoàng Thượng tán thưởng gật đầu, nói: “Đây quả là thứ tốt, có nó có thể thuận lợi hơn rất nhiều”.

Đoán chừng nam nhân khắp thiên hạ đều giống nhau—— đều không có sức chống cự với đồng hồ. Tựa như nữ nhân không có sức chống cự với túi xách hay đồ trang sức xinh đẹp.

Nhận ra sự yêu thích không che giấu được trong mắt Hoàng thượng, trong lòng Triệu đại nhân thoáng chốc dâng lên cảm giác nguy cơ. Sợ Hoàng Thượng sẽ mở miệng muốn chiếc đồng hồ hắn đang đeo, Triệu đại nhân vội vàng nói ra chuyện Trạm Bác Thiệp muốn tự mình hiến đồng hồ cho Bệ hạ.

Triệu đại nhân ngày thường không phải là người giỏi nói chuyện, lần này hắn vì bảo trụ chiếc đồng hồ đeo tay của mình mà nói ra một đoạn văn dài không nghỉ xả hơi. Rất sợ mình nói chậm một câu thì đồng hồ sẽ bị Hoàng Thượng đoạt mất.

Kỳ thật trong lòng Hoàng Thượng trước đó cũng động ý nghĩ này, nhưng đó là khi hắn nghĩ rằng chỉ có một chiếc đồng hồ. Hắn thấy, nếu đồng hồ chỉ có một cái vậy dĩ nhiên chỉ có hắn dùng mới phát huy tối đa giá trị của nó. Đương nhiên, Triệu đại nhân là tâm phúc của hắn, hắn tự nhiên sẽ không bạc đãi hắn ta. Trong kho riêng của hắn có rất nhiều đồ tốt, cùng lắm thì chọn ra một hai thứ thưởng cho hắn ta làm đền bù là được. Nhưng tình huống bây giờ lại khác, nếu Trạm Bác Thiệp vẫn còn đồng hồ muốn hiến cho hắn, vậy hắn không cần làm chuyện đoạt đồ tốt của người.


Tất cả chuyện tiếp theo liền thuận lý thành chương, Trạm Bác Thiệp dâng tặng cả ba chiếc đồng hồ cho Hoàng Thượng. Ngoại trừ đạt được rất nhiều lời khen ngợi từ Hoàng Thượng, còn mang về nhà một số trân bảo do Hoàng cung xuất phẩm.

Nhìn bảo bối Hoàng Thượng ban thưởng, trong lòng Trạm Bác Thiệp xót xa: Mấy bảo bối này hắn lấy về, không thiếu được phải đưa qua Kình Thương viện một hai món để đệ đệ tốt của hắn giữ “mặt mũi bên ngoài”.

Sau, Trạm Bác Thiệp nghe Triệu đại nhân nói ba chiếc đồng hồ hắn hiến cho Bệ hạ đã được Bệ hạ giữ lại một cái cho mình, một cái thưởng cho Thái tử lấy đó coi trọng, và cái cuối cùng Bệ hạ thưởng cho Thái sư.

Thái tử và Thái sư có được đồng hồ, bọn hắn tự nhiên rất vui vẻ. Nghe hạ nhân phủ Thái sư nói, hiện tại Thái sư mỗi sáng sớm tỉnh lại hay ban đêm trước khi ngủ đều sẽ muốn làm một việc chính là cầm khăn gấm cẩn thận, tỉ mỉ lau đồng hồ. Trong lúc nhất thời khắp Kinh thành phàm là người hơi có thân phận địa vị, dù nằm mộng cũng rất muốn sở hữu một chiếc đồng hồ. Sau khi thăm dò ra biết được đồng hồ này là từ Trạm phủ chảy ra, thiếp mời đưa tới mời Tần thị và Trạm Bác Thiệp tới phủ làm khách mỗi ngày nhiều thêm.

Nhiều người còn không ngần ngại đưa ra mức giá cao, hay người không thiếu tiền nói thẳng giá cả tùy bọn hắn ra. Chỉ cần có thể bán cho hắn một cái đồng hồ, thì dù ngàn vạn hoàng kim bọn hắn cũng nguyện ý đưa.

Trạm Vân Tiêu hiểu rõ đạo lý vật hiếm thì quý, hắn cố ý bàn giao với mẫu thân và huynh trưởng để hai người họ từ chối hết những người này. Bất kể là ai tới hỏi, đều chỉ có một câu—– Đồng hồ trân quý, trong hai năm tới chắc chắn sẽ không có.

Bởi vì một câu này của hắn, người cầu mua sau khi thất vọng, chỉ có thể hướng sự chú ý vào số ít người hiện đang sở hữu đồng hồ. Đồng hồ của Thánh nhân và Thái tử khẳng định không có ai dám ngấp nghé. Còn Thái sư quyền cao chức trọng lại không thiếu tiền bạc, còn xét thêm về mức độ yêu thích đồng hồ của hắn thì tự nhiên cũng không có kẻ không thức thời chạy tới trước mặt hắn nói chuyện muốn mua đồng hồ.

Vậy nên tất cả mọi người đem lực chú ý đặt ở trên người Triệu đại nhân và Trạm Bác Thiệp, ý đồ ra giá cao đả động bọn hắn từ bỏ thứ yêu thích. Kết quả tự nhiên không cần nói. Mặc dù mức giá mà những người đó đưa ra rất cao, nhưng Triệu đại nhân cùng Trạm Bác Thiệp đều biết rõ độ trân quý của chiếc đồng hồ này. Lại thêm Trạm Vân Tiêu đã nói trong mấy năm gần đây sẽ không có thêm cái đồng hồ nào nữa, nên độ trân quý của nó đã tăng lên gấp mấy lần.

Bọn hắn coi chiếc đồng hồ này như vật gia truyền còn chưa kịp đâu, thế nào có khả năng sẵn sàng bán nó đi.

Trạm Vân Tiêu căn bản không thèm để ý việc đồ hắn mang về đã đưa tới chấn động bao lớn. Sinh hoạt mỗi ngày của hắn ngoại trừ bồi tổ mẫu và mẫu thân Nhị tẩu đánh mấy ván mạt chược, thì việc đắc ý nhất là kiểm đếm chỗ rượu hắn lấy được từ chỗ Mẫn Nhuế nhã về. Vì lý do này, hắn còn đặc biệt sai người đào một cái hầm rượu ở trong sân. Tuy rằng công trình phần cứng không thể so với hầm rượu trong biệt thự, nhưng tốt xấu cũng đáp ứng hai điều kiện khuất bóng và ẩm ướt mới có thể cất giữ rượu.

Vào đêm trở về, hắn đã vụng trộm mở một bình ra nếm thử. Rốt cuộc là rượu ngon được cất giữ đặc biệt trong hầm rượu, mùi vị so với những loại rượu bán trong siêu thị của Tiểu Sơ quả thực một cái trên trời một cái dưới đất.

Hắn chọn ra mấy chai rượu đưa cho Vương thị cùng Tần thị. Bên Nhị phòng cũng đưa qua hai chai. Kết quả những người này sau khi uống xong cảm thấy hương vị quá ngon, từ đó liền ghi nhớ chỗ rượu ít ỏi trong hầm ngầm của hắn. Chẳng qua Trạm Vân Tiêu vẫn đứng vững dưới áp lực, ai mở miệng hắn cũng không cho. Lý do là loại rượu này rất hiếm, hắn muốn giữ lại chờ phụ thân cùng đại ca trở về, khi cả nhà quây quần bên nhau thì mới lấy ra uống.

Hôm nay lúc Trạm Vân Tiêu tới hầm rượu nhìn số rượu bảo bối của hắn, chợt nghĩ cách lần trước cửa gỗ xuất hiện đã mười ngày rồi. Nói không chừng trong một hai ngày này cửa gỗ sẽ lại xuất hiện, cho nên hắn bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị đồ để mang qua cho Vân Sơ. 


Bảo bối mà hắn “đổi” được từ chỗ Trạm Bác Thiệp, bảo bối Hoàng Thượng thưởng cho Trạm Bác Thiệp. Tất cả đều được hắn dùng gấm vóc thật dày gói kỹ lại và đặt chúng vào hòm gỗ. Lão bản mua thỏi vàng từ Vân Sơ lần trước đã nói sẽ không thu mua thỏi vàng trong khoảng thời gian ngắn tới, nên lần này hắn không định ôm hai hòm vàng chất đống đang đặt trong phòng qua. 

Trong khoảng thời gian này, Trạm Vân Tiêu đã sai Lâm Nghiêm và Quách Diệp ở bốn phía Kinh thành tìm kiếm đồ trang sức và vật trang trí từ ngọc thạch có phẩm tướng tốt. Hắn xem lần trước đến cửa hàng đồ cổ, Lâm lão bản rất thích chiếc vòng ngọc mà hắn tặng Vân Sơ. Nghĩ hẳn đối phương cũng sẽ rất vui mừng khi mua những thứ này.

Thời điểm đóng lại rương gỗ, Trạm Vân Tiêu linh cơ khẽ động đem bộ ấm trà Chuông vàng tráng men đỏ* trên bàn bỏ vào rương. Sau khi đóng nắp rương, hắn không ngừng tự hỏi: Thế giới hắn đang sống khác với thế giới cổ đại chỗ Tiểu Sơ, không biết chén trà chưa trải qua năm tháng tẩy lễ có được coi là đồ cổ không.

======

郎红釉金钟茶杯 – Ấm trà Chuông Vàng tráng men đỏ.

Cũng có loại khắc họa tiết lên như này.

======

Nếu đây có thể coi là đồ cổ, vậy ngoại trừ ngọc thạch, sau này hắn có thể tìm kiếm ít đồ cổ mang qua cho Tiểu Sơ. Vậy sau này nàng ấy không cần vì những thứ tầm thường như tiền bạc mà phải lo lắng.

Bởi vì lần trước cửa gỗ xuất hiện ở ngoài thành, nên Trạm Vân Tiêu muốn thử xem nơi xuất hiện cửa gỗ sẽ thay đổi không nếu hắn trở về Kình Thương viện. Do đó, khoảng thời gian kế tiếp hắn ở trong sân suốt. Nhưng tới ban đêm lúc ngủ lại bởi vì sợ mình ngủ say mà bỏ lỡ thời gian cửa gỗ xuất hiện, nên hắn chuyển chuông gió từ đeo trên cổ thành đeo trên đỉnh đầu.

Ngoại trừ Trạm Vân Tiêu. Mẫn Nhuế Nhã cũng một mình lái xe trở về biệt thự, đợi cánh cửa gỗ xuất hiện lần nữa.

Lần trước cô dùng một chiếc vòng tay kim cương vô giá trị để đổi lấy rất nhiều thức ăn ở chỗ Vân Sơ. Sau lại dùng rượu còn dư lại trong biệt thự đổi được mười mấy con con thỏ sống và hai con lợn rừng chừng ba trăm cân của Lỗ Bằng Thiên. Tới khi cánh cửa gỗ sắp biến mất, cô lại ở chỗ Quý Hòa nhặt được không ít hải sản. Hoàn toàn được coi là thắng lợi trở về.

Ngày đó trở lại biệt thự, chuyện đầu tiên cô làm là vào bếp lấy con dao phay và chạy ra sân chặt một cái cây chết. Loại cây chết này là cây chưa bị đột biến, vì không thể hút đủ chất dinh dưỡng và ánh nắng mặt trời dưới sự cướp đoạt của cây biến dị nên cây héo dần.

Mẫn Nhuế Nhã đã sử dụng cành cây chết này để đốt lửa trong sân, và nướng mấy con cua và tôm bự để lấp bụng. Hưởng thụ qua tiệc hải sản nguyên vị, Mẫn Nhuế Nhã thần thanh khí sảng đi trở về phòng bếp bắt đầu phân giải thịt heo rừng.

Giữa chừng cô còn lo lắng thỏ trong phòng tắm sẽ chết vì không thể thích nghi với môi trường mới. Nhưng cái túi lớn mà Lỗ Bằng Thiên đưa cho cô không chỉ chứa mấy con thỏ, mà còn chứa đầy cỏ dại anh nhân tiện nhổ và nhét vào túi. Hiện tại thỏ có đầy đủ đồ ăn, mặc dù trông chúng hơi không có tinh thần nhưng may mắn thay mỗi con vẫn còn sống.


Mẫn Nhuế Nhã tại tận thế đã sinh hoạt mấy năm nên cũng rèn ra được khí lực lớn. Tay cô cầm dao chặt xương đã mài sắc bén, chỉ một dao là đã chặt đứt các khớp của con lợn. Cô dành ra một giờ đồng hồ để phân giải hết con lợn, sau lại xé xuống màn cửa trong phòng và tách ra nhiều lần kéo thịt lợn chuyển về trên kho xe bán tải.

Hai con lợn chiếm một nửa khoang sau của chiếc xe bán tải, tới khi cô chất hết mì và gạo mang về từ chỗ Vân Sơ thì trong khoang đã chất cao thành đống.

Mẫn Nhuế Nhã chuyển đồ hộp cùng bánh quy có thể để lâu đến hầm rượu trống rồi đem giấu đi. Cửa gỗ xuất hiện trong biệt thự này nên chắc chắn lần sau cô sẽ quay lại. Cô cũng có tư tâm của chính mình, đồ hộp và đồ ăn bị cô giấu kín này là những thứ cô định giữ lại để về sau tới lấy.

Ở tận thế sinh sống nhiều năm, mọi chuyện luôn cần lưu lại đường lui đã ăn sâu vào cốt nhục của Mẫn Nhuế Nhã.

Cô dùng dị năng biến ra ít nước rửa sạch nội tạng lợn rừng, rồi tùy tiện dùng quần áo cũ tìm được trong một gian phòng và thô sơ giản lược gói chỗ nội tạng này lại và trực tiếp ném chúng dưới chân ghế chỗ tay lái phụ. Tiếp đó, cẩn thận sắp xếp gọn mười mấy con thỏ con và đặt chúng lên ghế tay lái phụ, sau cùng Mẫn Nhuế Nhã khởi động xe

Nửa đường, cô dừng lại rút xăng của một chiếc ô tô bỏ hoang bên đường trước khi thành công lái xe tới chỗ quảng trường tụ hợp.

Hiện tại vẫn là giữa buổi sáng, nên dù có người đã tìm kiếm chung quanh quảng trường nhưng vẫn có người không từ bỏ. Mọi người tứ tán tản ra ở các tòa nhà xung quanh quảng trường tìm kiếm vật tư có thể sử dụng. Tuy nhiên, kết quả tìm kiếm kiểu đó của đại bộ đội thật sự không đạt yêu cầu. Vì sáng mai là thời gian mọi người trở về, cho nên lúc chạng vạng tối không ngừng có người tới quảng trường nhìn tình huống. 

Những người này đại bộ phận đều không thu hoạch được vật tư, họ đến quảng trường trước vì đói quá không chịu được nữa nên nghĩ đến việc ghé qua xem đồng bạn có thu hoạch được gì không.

Phải nói rằng toàn bộ vật tư nguyên một xe Mẫn Nhuế Nhã mang về đã khích lệ tinh thần của mọi người rất nhiều. Trước khi những vật tư này tiến vào căn cứ, Mẫn Nhuế Nhã có tư cách lấy một phần nhỏ ra để nấu và ăn.

Dị năng giả trong căn cứ chừng trăm người, sau ngần ấy năm chiến đấu cùng nhau, tình cảm tất nhiên có. Thường ngày Mẫn Nhuế Nhã ít nhiều cũng được các đồng bạn trợ giúp một chút, nên cũng sẵn lòng nấu một ít đồ ăn để cho họ lót dạ. Đồ ăn ngon cô không nỡ động, chỉ lấy phần nội tạng của con lợn ra.

Sau khi rửa ráy sạch sẽ, trực tiếp cắt thành từng miếng nhỏ bằng con dao mà mọi người mang theo. Tiếp đó cho nước vừa đủ vào nồi, đổ nội tạng vào trong và nấu lên. Đợi đồ ăn chín lại cho thêm tí muối là có thể ăn rồi.

Nói thật, bởi vì mùi nội tạng khó chịu nên trước tận thế rất nhiều người đều không thích ăn. Nhưng hôm nay sẽ không ai không thích một nồi canh nội tạng lớn như này, vì họ đã rất đói rồi. Đến cả đũa cũng không buồn cầm, mà dùng tay trực tiếp gắp một miếng nội tạng trong nồi và nhanh chóng cho vào miệng. Họ không để ý tới việc nhấm nuốt, cứ thế nuốt thẳng xuống bụng. Lặp đi lặp lại mấy lần, tới khi cảm nhận được trong bụng có đồ, mọi người mới bắt đầu hãm lại tốc độ, từ từ ăn.

Khi ăn, tự nhiên có người thắc mắc Mẫn Nhuế Nhã tìm được bảo địa ở đâu mà kiếm được nhiều vật tư như thế.

Trên thực tế, có rất nhiều thông tin trên các túi dệt đựng mì, bao gồm cả địa chỉ sản xuất và tên thương hiệu của mì. Chẳng qua vào ban ngày, Mẫn Nhuế Nhã vì an toàn nên đã chạy đi tìm túi ở xung quanh quảng trường để thay thế các túi bao bì bên ngoài này. Thực ra thế giới này cùng thế giới của Vân Sơ khác nhau. Địa danh và ngày tháng cũng không khớp với thế giới bên này, nên dù chúng không thay đổi thì cũng không thành vấn đề. Nhưng Mẫn Nhuế Nhã cẩn thận đã quen, cô tình nguyện tốn ra nhiều công sức và thời gian cũng không muốn thu hút sự chú ý của người khác.

Tại tận thế, một cô gái yếu đuối nhưng lại sở hữu dị năng hệ Thủy như Mẫn Nhuế Nhã, đã xem như đầu rồng rồi! Muốn sống lâu ở thế giới này chỉ có thu mình lại.

– — HẾT CHƯƠNG 117 —


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.