Đọc truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt – Chương 5: Lương Âm
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
– ——————
Bằng vào Nghịch Thiên Quyết, Mục Oanh thuận lợi bước vào nhất đoạn Vũ Lực đạt được tư cách khảo hạch tham gia võ đạo. Vì ngày hôm nay khảo hạch, nàng còn cố ý diện bộ trang phục xinh đẹp nhất.
– Bộ trang phục này do mẫu thân may cho ta trước khi lâm chung.
Mục Oanh rực rỡ cười nói:
– Mẫu thân trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ ta thông qua!
Mục Oanh xuất thân từ một gia đình nghèo, chỉ có thông qua võ đạo khảo hạch mới có thể bước vào học phủ cao cấp, được bồi dưỡng võ đạo rồi nhờ đó mà thay đổi vận mệnh của bản thân.
Vân Phi Dương đi đến trước mặt Mục Oanh, nắm lấy tay nàng nói:
– Ngốc nha đầu, võ đạo cần tự mình nỗ lực, không ngừng đột phá, không phải cứ có tiền nhân phù hộ là được, cho nên ngươi nhất định phải tin tưởng mình, vô luận xảy ra việc gì, dù mọi người có nói ra sao, ngươi cũng là xuất sắc nhất!
Trong tâm tư tên này hiện giờ không có ý chiếm tiện nghi gì của Mục Oanh, hắn có một khỏa tâm chính nghĩa, một khỏa tâm chững chạc đàng hoàng, bởi vì năm đó hắn cũng thông qua tàn khốc khảo hạch cùng ma luyện, trong ngàn hiểm vạn nguy mới có thể trở thành Thần Giới cường giả.
Mục Oanh nở nụ cười xinh đẹp, nói:
– Vân đại ca, ngươi giống như hiểu võ đạo rất nhiều, không hề giống người vừa xuất sơn nha.
Hiểu được rất nhiều?
Vân Phi Dương lắc đầu cười rộ lên, mắt buồn xa xăm nhìn về phía chân trời, nghĩ thầm:
– Đối với lý giải võ đạo, toàn bộ Thần Giới không có mấy người có thể hơn được ta.
Nói thật, trước đây hắn từng là Thần Giới Chiến Thần, đối võ đạo lý giải cũng là vạn người không một. Nhưng đây là vạn năm trước, còn hiện tại hắn chỉ là một võ giả nhất đoạn, nói hắn gà mờ tự cao cũng không sai.
– Ai nha.
Mục Oanh đột nhiên kêu thất thanh:
– Vân đại ca, thời gian không còn sớm, ta phải nhanh chạy đến diễn võ trường nếu không thì trễ mất.
Lời chưa nói xong đã hướng về ngoài cửa chạy đi.
– Oanh Oanh, chờ ta một chút!
Vân Phi Dương vội vàng đuổi theo.
Địa Sơn Trấn cũng không lớn, nhân khẩu chỉ có mấy ngàn, nhưng trung tâm cũng có một mảnh đất to để làm diễn võ trường, có một tòa kiến trúc khá uy nga hung vĩ.
Đây là Võ Đường.
Võ đạo khảo hạch mỗi tháng, đều cử hành ở chỗ này.
Giờ này khắc này.
Trên diễn võ trường, đứng mấy chục thiếu nam thiếu nữ.
Những người này đến từ các thôn trang xung quanh Địa Sơn Trấn, tuổi tác cũng không lớn, toàn bộ đều không tới mười tám, đều nắm giữ tu vi võ đạo đê cấp.
Nếu như được Vũ Sư tán thành, sẽ chân chính bước vào võ đạo, tương lai có thể trở thành Vũ Hoàng, Vũ Thánh hoặc trở thành anh kiệt danh chấn một phương.
Mấy chục thiếu niên ưỡn thẳng lưng, yên tĩnh chờ đợi sự xuất hiện của Vũ Sư. Trong đám người, tay nhỏ Mục Oanh có chút run rẩy. Nàng từng đứng xa xa nhìn vài lần khảo hạch, cũng tưởng tượng qua vô số lần bản thân sẽ biểu hiện xuất chúng như thế nào trên võ đài.
Bây giờ nàng đứng chỗ này, trở thành một thành viên chuẩn bị cho khảo hạch, không thể tránh khỏi kích động và khẩn trương, thậm chí nàng còn hoài nghi mình có phải đang nằm mơ?
– Nếu như thật sự là mơ, chỉ mong giấc mơ này có thể lâu một chút!
Ngay tại thời khắc Mục Oanh khẩn trương cùng bàng hoàng, một cánh tay đưa qua nhẹ nhàng đan bàn tay nàng lại, đồng thời, giọng nói ôn nhu của Vân Phi Dương truyền đến:
– Đừng sợ, có ta ở đây.
Cảm thụ ấm áp trong lòng bàn tay, sự khẩn trương trong lòng Mục Oanh hơi được buông lỏng, trong lòng lặng lẽ dâng lên một cỗ ấm áp, nàng ngượng ngùng quay người hỏi:
– Vân đại ca, ngươi làm sao lại tới?
– Cùng ngươi khảo hạch.
Vân Phi Dương mỉm cười, hắn thật không hứng thú đối với khảo hạch, nhưng rất hứng thú với lão bà của mình, cho nên cũng xuất hiện tại đội ngũ chuẩn bị khảo hạch.
Mục Oanh đè ép thanh âm:
– Vân đại ca, ngươi không phải cư dân Địa Sơn Trấn, không có chứng minh thân phận, không cách nào tham gia khảo hạch đâu.
– Ta có mà.
Vân Phi Dương lấy ra đại ấn chứng minh thân phận từ trong ngực.
Mục Oanh ngạc nhiên.
Hắn lúc nào có chứng minh thân phận, sao mình lại không biết?
Chứng minh thân phận của Vân Phi Dương cũng vừa mới lấy được, trên đó không phải tên của hắn mà tên của một thiếu niên khác – Lý Phi.
– Kỳ quái.
Cách đó không xa, một thiếu niên tham gia khảo hạch võ đạo đang tìm kiếm trên người, mặt mày nhăn nhó.
– Chứng minh thân phận của ta đâu rồi? Không lẽ làm rơi trong nhà xí khi nãy?
– Oanh Oanh, có phải nếu thông qua khảo hạch võ đạo sẽ được cử đến Đông Lăng thành học viện để bồi dưỡng?
Vũ Sư phụ trách khảo hạch còn chưa tới, Vân Phi Dương đứng trong đám người nhàm chán hỏi.
Nếu như không phải vì Mục Oanh, hắn sẽ không đứng chỗ này, dù sao đường đường Thần Giới đệ nhất cao thủ, tham gia loại khảo hạch hạ cấp này thực sự rất quá mất thân phận.
– Đúng thế.
Mục Oanh gật đầu.
– Chỉ cần thông qua khảo hạch có thể tiến vào đại thành thị lớn nhất Đông Lăng Quận
– Đại thành thị lớn nhất?
Vân Phi Dương hiếu kỳ:
– Oanh Oanh, Đông Lăng thành rất lớn sao?
– Cái này
Mục Oanh hơi hơi trầm ngâm, hàm hồ đáp:
– Đông Lăng thành rất rất lớn!
Nàng từng nghe người khác nói Đông Lăng thành là thủ phủ Đông Lăng Quận, đồng thời cũng là thành trấn lớn nhất, cho tới bây giờ nàng cũng chưa đi qua, cho nên không biết nó đến cùng lớn đến bao nhiêu.
– Ừm…
Vân Phi Dương ứng một tiếng.
Nhưng vào lúc này, có người cả kinh hô lên:
– Đại tiểu thư Lương gia đến!
Xoát!
Các thiếu niên tại diễn võ trường nhao nhao sinh động.
Vân Phi Dương rất tò mò quay người nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài diễn võ trường, một nữ tử xinh đẹp thân mặc trang phục tử sắc, phối hợp cùng màu giày bó cùng mái tóc đuôi ngựa mượt mà, chậm rãi tiến đến.
Nàng này chừng mười sáu, tướng mạo xinh đẹp, da trắng nõn, khuôn mặt trứng ngỗng, con ngươi sáng ngời lộ ra một vẽ đẹp thanh xuân thuần khiết.
Khóe miệng Vân Phi Dương mỉm cười, thầm nghĩ:
– Tốt cho một tiểu mỹ nhân.
Thiếu nữ bím tóc đuôi ngựa không nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người mà cứ nhẹ nhàng một đường đi tới, cuối cùng đứng trước mặt Vân Phi Dương, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chuyển động, nhìn kĩ hắn, giống như một công chúa cao cao tại thượng nhìn xem thần dân của mình.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Tiểu mỹ nữ này chẳng lẽ đến tìm mình?
Nghĩ đến vẻ đẹp trai nghịch thiên của bản thân, một vẽ đẹp trai trời đất còn ganh tỵ, nhất định rất hấp dẫn mỹ nữ, trong lòng Vân Phi Dương nhất thời thoải mái.
– Vóc người đẹp trai cũng thật không dể sống nha. Như vậy sẽ dễ chiêu phong dẫn điệp, hổ thẹn, hổ thẹn. Nhân sinh thật cực khổ quá mà.
– Uy!
Thiếu nữ chống nạnh ngọc thủ, mắt hạnh trừng trừng:
– Là ngươi đánh đệ đệ ta?
Đám thiếu niên chung quanh nhao nhao sửng sốt, Lương gia là nhà giàu có tiếng tại Địa Sơn Trấn, nhiều người nịnh bợ còn không kịp, không ai dám đắc tội. Cô bé này lại là Lương gia đại tiểu thư Lương Âm, đệ đệ của nàng không phải Lương Nhân à? Con trai duy nhất trong nhà nay lại còn có người dám đánh hắn, không phải muốn chết à?!
– Sạc.
Khóe miệng Vân Phi Dương hơi rút.
Nguyên lai không phải mình đẹp trai hấp dẫn cô bé, nàng vốn tìm đến mình để hỏi tội!
Ở khoảng cách gần thưởng thức, Vân Khinh Dương không thể không thừa nhận, da thịt nàng này trắng như tuyết, dáng người cao gầy, thanh lệ thoát tục, lời nói và cử chỉ lại tản ra một cỗ ngạo khí, cùng Mục Oanh lại ôn nhu hoàn toàn trái ngược nhau.
– Sạc cái gì sạc…
Lương Âm nguýt hắn một cái, hung dữ nói:
– Đệ đệ ta có phải bị ngươi đánh?
Câu nói này nhìn như đang chất vấn, nhưng theo giọng nói có thể nghe ra, nàng khẳng định chính Vân Khinh Dương đã đánh đệ đệ mình.
Tiểu nha đầu thật điêu ngoa bá đạo, có điều ca thích
Vân Phi Dương cười:
– Cô nương, đời ta đánh qua rất nhiều người, xin hỏi đệ đệ ngươi là ai?
Trên diễn võ trường một mảnh hư thanh.
Đời này đánh rất nhiều người? Thật oách nha.
Vân Phi Dương nói thật, tại Thần Giới tu luyện mấy ngàn năm, hắn đánh người không có 10 ngàn cũng có chín ngàn, ngày hôm nay đánh, ngày mai quên mất hôm qua đã đánh ai.
Lương Âm đại mi cau lại, lãnh đạm:
– Lương Nhân
– Lương Nhân?
Vân Phi Dương nhớ kỹ người này, dù sao một tên mặt rỗ xấu xí rất có đặc điểm nhìn gai mắt, nhưng trong lòng chợt không khỏi run rẩy, tiểu thí hài kia lớn lên rất khó coi, thế mà có tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, đáng đánh, đánh là đúng.
– Không tệ. Là ta đánh!
Hắn gật đầu đáp.