Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 20: Lời nói dối thiện ý


Đọc truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt – Chương 20: Lời nói dối thiện ý

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Đại Tông Hùng quấy rầy chuyện tốt khiến Vân Phi Dương cảm thấy rất khó chịu. Và cái giá mà nó phải trả rất lớn, bị đánh một trận tơi bời, da lông bị lột, tay gấu cùng thịt gấu bị chế biến thành bữa ngon. Đây là cái giá cho việc quấy rầy chuyện tốt của người khác.

– Vân đại ca!

Ngày hôm sau, Mục Oanh cúi đầu từ trong động đi ra, ngượng ngập nói.

– Ta …. chúng ta lên đường thôi.

Tiểu ny tử da mặt mỏng vẫn còn cảm thấy xấu hổ.

– Ừm.

Vân Phi Dương hung hăng cắn một miếng thịt gấu đã nướng chín, lúc này mới dẫn theo Mục Oanh lên đường.

Trên đường.

Hai người một trước một sau đi tới, nhưng không ai nói gì cả.

Bầu không khí có vẻ hơi cứng ngắc.

Một màn đêm qua, đối với Mục Oanh mà nói, tất nhiên thẹn thùng đến cực điểm, cho nên hôm nay hành tẩu trên đường nàng thủy chung cúi đầu, đỏ mặt như táo chín mọng.

Còn loại gia hỏa không cần mặt mũi như Vân Phi Dương, lại một điểm cũng không thèm để ý.

Ước chừng đi một canh giờ.

Mục Oanh rốt cục mở miệng:

– Vân đại ca, hôm qua huynh nói thật sao?

Vân Phi Dương ngừng chân, quay người nhìn nàng:

– Là thật, trở thành nữ nhân ta, ta sẽ phụ trách tới cùng.

– …

Mục Oanh cúi đầu, e thẹn:

– Vân đại ca, ý ta là đột phá Vũ Sư có thể hóa giải nguyền rủa trên thân ấy.

– Cái này hả.

Vân Phi Dương nhếch miệng cười:


– Đương nhiên là thật.

Đôi bàn tay Mục Oanh trắng như phấn nắm chặt:

– Ta nhất định sẽ nỗ lực, nhất định sẽ đột phá Vũ Sư!

Nàng muốn sống sót.

Đây là dục vọng cầu sinh của sinh mệnh.

Vân Phi Dương cười khích lệ:

– Oanh Oanh, muội có thể làm được, ta chờ ngày muội thành Vũ Sư!

– Ừm!

Mục Oanh cười rộ lên.

Giai nhân mặt tươi cười như hoa, nhưng trong lòng Vân Phi Dương truyền đến từng trận đau nhói.

Hắn đang lừa gạt nữ hài thuần khiết này.

Thứ Thần nguyền rủa, Vũ Sư há có thể hóa giải.

Trong phàm nhân nếu bị thần nguyền rủa, tuyệt đối rất khó giải trừ phi đột phá Vũ Thần thì mới có thể tự giải được.

Mục Oanh bây giờ 17 tuổi.

Nguyền rủa có hiệu lực còn thời gian 3 năm, từ nhất đoạn Vũ Lực đột phá đến Vũ Thần khả năng bằng không!

Biết rõ khó giải, nhưng Vân Phi Dương vẫn nguyện ý nói dối.

Hắn hi vọng Mục Oanh có động lực sống sót.

– Oanh Oanh, không ai có thể cướp đi sinh mệnh ngươi, dù là Thần cũng không thể, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi!

Vân Phi Dương âm thầm thề.

Mục Oanh là nữ nhân đầu tiên sau khi hắn sống lại gặp được, đơn thuần cùng thiện lương như vậy, hắn quyết không cho phép bi kịch phát sinh.

– Nguyền rủa Thứ Thần Cấp tuy cực kỳ cùi bắp, nhưng bằng vào thực lực ta bây giờ còn không cách nào hóa giải, biện pháp duy nhất là dựa vào dược vật đến loại trừ.

Vân Phi Dương vô cùng hối hận, khi xưa tại Thần Giới sao không tu luyện dược đạo.

Phải biết, lấy Thần Giới dược thuật, phương pháp loại trừ nguyền rủa không có 1000 cũng có 900 loại nha.

– Ai.


Vân Phi Dương âm thầm thở dài một hơi.

Kế hoạch hôm nay, hắn chỉ có thể tiến về Đông Lăng học phủ tìm hiểu dược đạo tại Phàm Giới hi vọng có thể có phương pháp giải trừ nguyền rủa.

Đi một ngày.

Vân Phi Dương cùng Mục Oanh thuận lợi ra khỏi khu vực Địa Sơn Trấn, trên đường mặc dù gặp rất nhiều dã thú, nhưng nhờ có thủ đoạn hóa giải nên đều hữu kinh vô hiểm mà qua.

Đi ra địa vực Địa Sơn Trấn, sẽ là khu vực sở thuộc khu Đông Lăng thành.

Đến đây, cũng không có nghĩa an toàn, thậm chí càng thêm nguy hiểm, bời vì mãnh thú tiềm phục trong rừng càng nhiều.

Suốt đoạn đường không có tiếng động.

Vân Phi Dương đột nhiên cảnh giác dừng lại.

Mục Oanh mở miệng nói:

– Vân đại ca

– Xuỵt.

Vân Phi Dương làm dấu tay chớ lên tiếng.

Mục Oanh lúc này không dám nói nữa, cẩn thận từng li từng tí cúi người, trong khoảng thời gian này, tiểu ny tử đã có giác ngộ núi rừng nguy hiểm và luôn cảnh giác trước mọi hiểm nguy.

Chỉ là, hướng mắt nhìn quanh trừ cây cối bụi cỏ, cũng không có phát hiện chỗ dị thường nào.

– Không ổn nha.

Vân Phi Dương đè ép thanh âm:

– Phía trước giống như có một đầu mãnh thú rất cường đại.

Vừa mới dứt lời, một tiếng rống vang lên.

Một con hung thú từ xa xông tới, ánh mắt âm u khóa chặt trên thân hai người.

Một đầu Bạch Mao Hổ, tên Bạch Vũ Hổ, thể trạng mặc dù không bằng Đại Tông Hùng trước đó gặp được, nhưng thực lực lại cao hơn rất nhiều, nhất phẩm sơ cấp.

Nhân loại có bảy cảnh giới, dã thú tương tự cũng có bảy cảnh giới, nhất đến thất phẩm, mỗi cấp độ đều giống như nhân loại.

Nhất phẩm sơ cấp Bạch Vũ Hổ, thực lực bằng nhân loại Vũ Đồ sơ kỳ.

Nghe nói cấp bậc hung thú còn có bát phẩm cùng cửu phẩm, chỉ là sinh vật cường đại như vậy hiện tại chỉ xuất hiện trong truyền thuyết cổ lão của người xưa.


Rống!

Bạch Vũ Hổ gầm nhẹ một tiếng, lá cây chung quanh bị chấn xoát xoát rung động.

– Chúng ta gặp phiền phức rồi.

Vân Phi Dương nhíu mày.

Giờ phút này, hắn đoán ra được đầu này Bạch Hổ tuyệt không đơn giản, không phải mãnh thú dễ khi dễ trước kia, hiện tại xem như chạy cũng chưa chắc đã chạy thoát nó.

– Hả?

Đột nhiên, Vân Phi Dương nheo mắt, hắn phát hiện Bạch Hổ tuy uy phong lẫm liệt, nhưng phía chi sau lại có vết thương bắt mắt.

Thụ thương?

Trong lòng Vân Phi Dương vui vẻ.

Rống!

Nhưng vào lúc này, Bạch Hổ gào thét đánh tới.

Tuy thụ thương, nhưng tốc độ đầu hung thú này vẫn rất nhanh.

– Oanh Oanh, chạy mau!

Vân Phi Dương song quyền ngưng tụ tam đoạn chi lực, ngang nhiên phóng tới.

Hắn phải tranh thủ cho Mục Oanh thời gian chạy trốn, Mục Oanh không để hắn thất vọng, nàng nhanh chóng rút lui, rất nhanh đã kéo dài khoảng cách cùng Bạch Hổ.

Thấy Mục Oanh đã né tránh, Vân Phi Dương phóng tới. Trong nháy mắt, quyền pháp đột biến, nhảy qua một bên né công kích của Bạch Vũ Hổ.

Biến chiêu cực kỳ đột nhiên, lại cực kỳ thành thạo, Bạch Vũ Hổ ngoài ý muốn chụp vào khoảng không.

Rống!

Bạch Vũ Hổ phẫn nộ quay người.

Lúc này, Vân Phi Dương đã đào tẩu, giễu cợt nói.

– Mèo đần, đến bắt ta đi.

Rống!

Hai mắt Bạch Vũ Hổ phun lửa, tứ chi mở ra đuổi theo.

Nháy mắt.

Một người một thú đã biến mất.

– Vân đại ca

Mục Oanh núp trong bóng tối, thấy Vân Phi Dương dẫn hung thú đi, nhất thời khẩn trương lên.

Nơi núi rừng phía xa.


Vân Phi Dương nhìn tại tứ phương, linh lực cuồn cuộn dồn vào hai chân một đường phi nước đại, tốc độ tăng đến cực hạn, hắn cũng không có cách nào khác, Bạch Vũ Hổ rít gào đuổi theo sau mông, vô số đại thụ bị thân thể cường tráng của nó va phải nhap nhao sụp đổ, nếu bị đuổi kịp, chính mình không chết cũng bị thương.

– Thụ thương còn chạy nhanh như vậy?

Vân Phi Dương im lặng.

Hắn may mắn, gặp được nhất phẩm hung thú thụ thương, nếu không hắn sớm đã bị đuổi kịp.

– Không được. Tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng hao hết Linh lực.

Vân Phi Dương mới đến Vũ Lực tam đoạn, đan điền chứa đựng Linh lực cũng không nhiều, không cách nào tiêu hao trong thời gian dài.

– Nhất định phải nghĩ biện pháp.

Vân Phi Dương chạy, không ngừng dò xét cảnh vật chung quanh.

Đã từng là Chiến Thần, mặc dù tiến thân trong nghịch cảnh, hắn vẫn duy trì tỉnh táo.

Đột nhiên.

Hắn phát hiện phía trước không xa, có một tòa sơn phong thẳng tắp, giữa sơn lâm như hạc giữa bầy gà.

– Có rồi.

Trong mắt Vân Phi Dương lóe lên một tia xảo trá, phóng tới sơn phong phía trước.

Hắn biến hóa phương vị, Bạch Vũ Hổ cũng theo đuổi theo không bỏ.

Chậm chạp không thể bắt lấy tên nhân loại trướcm ặt, Bạch Vũ Hổ cảm thấy càng lúc càng tức giận, tốc độ cũng tăng lên một chút.

Rốt cục.

Ngay khi Vân Phi Dương vừa chạy đến sơn phong, khoảng cách giữa cả hai chưa đến một trượng.

Hô!

Chân trước Bạch Vũ Hổ bỗng nhiên xoẹt qua, nanh vuốt sắc bén hình thành khí lãng.

Phốc.

Vân Phi Dương không tránh kịp, sau lưng xuất hiện hai đạo vết thương, máu tươi nhuộm áo.

Xoát!

Bạch Vũ Hổ lần nữa vươn vuốt.

Trong tíc tắc này, Vân Phi Dương vỗ vách đá, thân thể theo quán tính chếch đi hướng sơn phong, miễn cưỡng né tránh một chiêu này.

Bạch Vũ Hổ vồ hụt, điều chỉnh thân thể, đuổi theo Vân Phi Dương.

Xoát xoát!

Sưu sưu!

Vân Phi Dương chịu đựng đau đớn truyền đến, không ngừng né tránh xung quanh sơn phong, dựa vào thân pháp và không ngừng chuyển đổi phương vị, khiến cho Bạch Vũ Hổ trong nhất thời không thể bắt được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.