Đọc truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt – Chương 170: Thập Vũ Chi Tinh
Thiên tài Đông Lăng Quận và Thiên Vũ Quận luận bàn đại biểu cho vinh dự các quận, cũng đại biểu cho vinh dự học phủ.
Cho nên lần xuất chinh này, Đông Lăng học phủ phái ra đội hình vô cùng hào hoa.
Phó viện trưởng Cao Viễn Chúc dẫn đoàn.
Vài cao thủ Vũ Sư đỉnh phong hộ tống.
Còn có một nhân vật quan trọng đi theo, Bảo Lỵ!
Bọn người Vân Phi Dương ra khỏi Đông Lăng thành, nữ nhân này đã đuổi theo, hắn hớn hở nói:
– Lão sư, ngươi làm sao tới?
Bảo Lỵ cười quyến rũ nói:
– Tại học phủ không có ý nghĩa, ra ngoài giải sầu một chút.
Ngày hôm nay nàng không mặc đồng phục đạo sư.
Lúc này, một thân trang phục màu đen, phác hoạ dáng người lồi lõm cực kỳ hoàn mỹ.
Bộ ngực được bó căng cứ, mỗi khi đi một bước, đều nãy lên từng nhịp!
Càng nguy hiểm hơn là.
Nàng mang một đôi giày bó, lộ ra chân dài tinh tế, cực kỳ có lực trùng kích!
Vân Phi Dương nuốt nước miếng một cái, thầm đắc ý.
Tiến về Thiên Vũ Quận, lộ trình rất dài, có mỹ nữ đạo sư đi theo, nhất định không tịch mịch.
Hắn vui.
Vân Lịch và Vân Hoa lại sầu.
Khi hai người nhìn thấy Bảo Lỵ, nhao nhao tránh xa, sợ bị nàng nhìn thấy rồi lại bị đánh hung hăng một hồi.
– Sắc tức thị không!
Pháp Tể nhắm mắt tiến lên, trong miệng lẩm bẩm, nhưng nhịn không được vụng trộm liếc một cái.
Hắn thề cũng chỉ nhìn một chút! Nhưng vẫn bị Bảo Lỵ phát hiện, nàng nâng chân hung hăng đạp một cước trên mặt hắn, cả giận quát
– Không hảo hảo tu Phật còn nhìn loạn cái gì!
Bành!
Pháp Tể bay ra ngoài, ngã chổng vó, trong bụi cỏ truyền đến thanh âm yếu ớt:
– A di đà phật!
Cả đám người trùng điệp xuất phát, nhưng bọn họ không biết từ một nơi bí mật gần đó, vài đôi mắt âm u thông qua khe hở của bụi cỏ, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Phi Dương. Những người này, chính là sát thủ do Thanh nhi phái ra!
Bọn họ không đơn giản.
Mỗi người đều là sát thủ Ám Bộ Giáp Tử Hào. Ám Bộ sát thủ chia làm Giáp Ất Bính Đinh, Đinh Tự Hào kém nhất, thuộc về loại sát thủ vừa mới huấn luyện có chút thành tựu, sát thủ Giáp Tử Hào là tối cao.
Trên tay bọn họ nhiễm đầy máu tươi, hai con ngươi không còn cảm tình, âm u giống như đầu sói đói hung tàn.
Sát thủ Giáp Tử hào hành động chưa từng thất thủ qua, thân kinh bách chiến, máu lạnh vô tình, mặc dù tu vi chỉ có Vũ Sư đỉnh phong nhưng lại làm cho rất nhiều Vũ Tông nhức đầu.
Bởi vì, bọn hắn ẩn núp từ một nơi bí mật như độc xà tùy thời xuất kích trí mệnh, thường khiến người ta khó lòng phòng bị!
Mà lần này, vì giết Vân Phi Dương, Thanh nhi phái ra năm tên sát thủ Giáp Tử hào, đây tuyệt đối là đội hình ám sát mạnh nhất được phái ra từ khi Ám Bộ thành lập đến nay.
Bất quá.
Kỳ quái là chỗ tối, có một đôi mắt cũng rất thanh tịnh, sáng ngời.
Đó là một thân ảnh nhỏ nhắn.
Nàng ẩn nấp trên đại thụ, nhìn Vân Phi Dương xa xa, khóe miệng hơi giương lên, nói:
– Đại ca ca, chúng ta lại gặp mặt!
Nữ hài mày liễu, mặt trái xoan, nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt xinh đẹp mang theo mỉm cười ngòn ngọt.
Nàng gọi Lăng Sa La!
Đương nhiên.
Nàng cũng không phải sát thủ Ám Bộ, nhưng mục tiêu của nàng cũng là Vân Phi Dương giống như bọn họ.
– Hừ hừ.
Lăng Sa La bĩu môi.
– Đại ca ca, lần này ngươi không thoát, ta nhất định sẽ tra tấn ngươi đến chết!
Nàng vốn tính lẫn vào Đông Lăng học phủ nhưng không thành công, sau cùng chỉ có thể ẩn cư trong thành, một mực nghiên cứu độc dược, dù Vân Phi Dương cùng Trương Hằng đối chiến, nàng cũng không đi xem.
– Hắc hắc.
Lăng Sa La cười rộ lên.
– Hả?
Đi trong núi rừng, Vân Phi Dương lẩm lẩm.
– Có loại dự cảm bất thường.
Đông Lăng Quận và Thiên Vũ Quận cách nhau ba ngàn dặm, là một lộ trình dài dằng dặc.
Mọi người đi được một ngày đường.
Cho đến khi đêm tối, Cao Viễn Chúc dừng tại một khu vực vắng vẻ, hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống.
Thần Thần từ trong ngực xông ra, ngồi trên bả vai hắn, hiếu kỳ đánh giá cảnh vật chung quanh.
– Thiên Tượng Quyết này, không hổ là tứ phẩm vũ kỹ
Trên đường, Vân Phi Dương một mực lĩnh hội Thiên Tượng Quyết, chỉ hiểu được một chút xíu, không thể hoàn toàn hiểu rõ.
– Tiểu gia hỏa!
Bảo Lỵ đi tới, ném cho hắn một cái bánh bao, nói:
– Có hiểu biết chút nào về Thiên Vũ Quận?
– Không.
Vân Phi Dương xé bánh bao ra, ném cho Thần Thần một nửa, mình gặm một nữa đáp.
Bảo Lỵ ngồi xuống nói:
– Thiên Vũ Quận là một địa phương rất thượng võ, diện tích còn lớn hơn Đông Lăng Quận.
Vân Phi Dương nhai bánh bao, tử tế nghe.
Đã đi địa bàn người ta, phải hiểu biết một phen.
Bảo Lỵ tiếp tục lên tiếng:
– Chủ Thành Thiên Vũ Quận là Thiên Vũ Thành, học phủ bên trong tên Thiên Vũ học phủ, niên đại còn lâu hơn cả Đông Lăng học phủ chúng ta, thiên tài nhiều vô số kể.
– Thật sao?
Vân Phi Dương cười hỏi.
Thiên tài xưa nay không thiếu.
Bảo Lỵ nói:
– Đông Lăng học phủ chúng ta có Thiên Địa nhị bảng, Thiên Vũ học phủ lại có Thập Vũ Chi Tinh.
– Thập Vũ Chi Tinh?
Vân Phi Dương cười nói:
– Giống như rất lợi hại.
– Vô cùng lợi hại!
Thần sắcBảo Lỵ nghiêm nghị.
– Có thể đi vào Thập Vũ Chi Tinh, tu vi mỗi người đều không kém Trương Hằng.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Mười thiên tài không kém gì Trương Hằng, chẳng phải nói bọn họ đều đạt tới Vũ Tông!
– Ai.
Bảo Lỵ thở dài một hơi.
– Hi vọng lần thiên tài luận bàn này, Thiên Vũ học phủ sẽ không phái Thập Vũ Chi Tinh xuất chiến.
Vân Phi Dương không hiểu.
– Lão sư cho rằng ta sẽ thất bại?
Bảo Lỵ trầm mặc, con ngươi lấp lóe lên trí nhớ quá khứ, nàng ngưng trọng nói:
– Hai năm trước, Thiên Vũ học phủ từng tới khiêu chiến, trong nhóm bọn họ có một thiên tài Thập Vũ Chi Tinh, một chiêu đánh bại Trương Hằng.
– Thật sự?
Vân Phi Dương có chút mộng.
Hắn tuy đem Trương Hằng đánh bại, nhưng không thể phủ nhận, đối phương tại Phàm Giới, đã là thiên tài rất không tệ rồi.
Có người có thể một chiêu đánh bại hắn, sau hai năm đến hiện tại, chẳng phải càng mạnh hơn sao!
Ba!
Đột nhiên, Vân Phi Dương đứng lên, nắm tay, nói:
– Lão sư nói như vậy, ta thực sự muốn cùng tên kia đọ sức.
Có thể miểu sát Trương Hằng.
Để hắn nỗi lên hứng thú.
Nếu như Thập Vũ Chi Tinh đã rất mạnh, như vậy giải đấu thiên tài ba năm sau, khẳng định còn có thiên tài mạnh hơn.
Rất tốt, rất tốt!
Nhiệt huyết Vân Phi Dương sôi trào, hắn muốn gặp thiên tài Phàm Giới một lần, hắn muốn nhìn một chút trình độ thiên tài của bọn hắn tới cỡ nào!
Bảo Lỵ vũ mị cười một tiếng.
Gia hỏa này vẫn trước sau như một – cuồng, bất quá, dạng này cũng thật đáng yêu.
Bầu trời sao lốm đốm.
Mấy tên cao thủ học phủ cảnh giác quan sát bốn phía, chức trách bọn họ là bảo vệ tốt 5 học sinh.
Bốn người Pháp Tể đã lần lượt chìm vào giấc ngủ.
Vân Phi Dương xếp bằng chỗ đống lửa, âm thầm tìm hiểu Thiên Tượng Quyết.
Biết được Thập Vũ Chi Tinh Thiên Vũ Quận, bất kỳ một người nào đều không kém gì Trương Hằng, làm chiến hỏa trong xương hắn thiêu đốt lên.
Xoát!
Đột nhiên, chỗ tối có hắc ảnh xuất hiện.
Bọn họ thân pháp quỷ dị, lướt nhẹ cũng không làm cao tầng học phủ chú ý, Vân Phi Dương chuyên tâm tu luyện cũng không phát giác.
Năm tên sát thủ Giáp Tử Hào dần tới gần, tế ra dao găm sắc bén.
Quả nhiên là tinh anh Ám Bộ, đối mặt Cao Viễn Chúc tọa trấn cùng mấy Vũ Sư đỉnh phong xung quanh cảnh giác, cũng dám hành động!
Bọn họ cúi lưng lặng lẽ tiến lên, sau cùng đứng bên ngoài hơn mười trượng, khoảng cách này đã rất gần, đồng loạt ra tay, tuyệt đối có thể chém giết Vân Phi Dương.
Hô!
Nhẹ gió thổi tới.
Năm người vẫn tiềm phục tại chỗ tối vô cùng nghiêm chỉnh, dù cuồng phong bạo vũ, bọn hắn cũng sẽ vững như thái sơn.
Nhưng
Gió thổi qua không bao lâu, bọn họ cảm giác thân thể dâng lên một cảm giác bất lực, khóe miệng co giật ngã trên mặt đất.
– Không tốt
Sắc mặt cao thủ Đông Lăng học phủ đại biến, cũng nhao nhao ngã xuống đất!