Đọc truyện Siêu Thần Cơ Giới Sư – Chương 39: Lần hành động đầu tiên (Thượng)
Translator: Nguyetmai
Nhện Đen? Đây là một nhân vật cấp Boss nhỏ.
Theo lý thuyết thì nhiệm vụ loại này hẳn có thể được phán định độ khó cấp D, bình thường phần thưởng ít nhất sẽ khoảng trên 30000 điểm kinh nghiệm.
Chế độ nhiệm vụ trong “Tinh Hải” cực kỳ chi tiết, cho dù là cả một đội ngũ cùng nhận một nhiệm vụ y hệt nhau nhưng yêu cầu của mỗi người vẫn sẽ có chênh lệch rất nhỏ, dựa vào cấp bậc của game thủ mà phần thưởng nhiệm vụ cũng khác nhau.
Có một số game thủ cày tiền không thích đánh Boss mà dốc lòng cho công việc hậu cần hoặc chế tạo. Khi tiểu đội họ gia nhập nhận nhiệm vụ thì thường sẽ được cắt giảm độ khó và phần thưởng. Ví như, trong một nhiệm vụ đánh Boss, game thủ phụ trách chiến đấu, trách nhiệm cao nhất sẽ được thưởng nhiều nhất, sau đó là game thủ phụ trợ chịu trách nhiệm trị liệu, game thủ hậu cần đi theo đội ngũ được thưởng ít nhất. Việc này cũng giảm bớt tình huống game thủ nhiều tiền bỏ chút tiền ra là có thể thuê người cày thuê kiếm điểm.
Kiếp trước Hàn Tiêu cực kỳ ghét chế độ phân định như thế, bởi nó khiến việc làm ăn của anh vắng như chùa bà Đanh, ngược lại thì công việc hút khách nhất lại là giúp người ta trả thù, nhờ đó luyện ra được kỹ thuật PK bậc nhất.
Hàn Tiêu giờ cũng đang gặp phải loại tình huống này, nguyên nhân phần thưởng ít đi hiển nhiên là vì lần này anh chỉ là nhân viên hậu cần, không cần tự tay giao chiến với Nhện Đen, phần thưởng có liên quan mật thiết tới độ khó khăn của nhiệm vụ.
“Haizz, dù ít một tí nhưng dẫu sao có cũng còn hơn không.”
Hàn Tiêu chỉ đành tự an ủi như vậy, ít ra cũng có thêm một nơi để thu hoạch điểm kinh nghiệm là được rồi.
Dựa vào hiểu biết của anh với Nhện Đen thì nhiệm vụ này chẳng khác gì tặng không 5000 điểm kinh nghiệm, tiểu đội Mật vụ của bọn Lý Nhã Lâm dù có nhắm mắt cũng hạ gục được Nhện Đen, điều khiến anh quan tâm nhất lúc này chính là phần thưởng thêm kia.
Không cần nghĩ nhiều, Hàn Tiêu cũng nhận ra yêu cầu ẩn giấu là gì rồi, giống như Lâm Diêu nói, truy nã Nhện Đen.
Nhện Đen cực khó chơi, việc truy nã gã có độ khó cao hơn so với đánh bại gã cả chục lần, mà giờ còn chẳng ai biết chuyện Nhện Đen là siêu năng giả, phải tới tận khi Open Beta mở ra mọi người mới biết chuyện này. Thế nhưng, Hàn Tiêu nắm rất rõ điểm yếu của gã.
Hệ thống là vật chết, chỉ có thể dùng bề ngoài phán đoán chênh lệch giữa đôi bên, thế nên mới cho rằng tỷ lệ anh hoàn thành được yêu cầu ẩn giấu hẳn là rất nhỏ.
Nếu tiểu đội nghe anh chỉ huy thì chắc tới tám mươi phần trăm có thể bắt được Nhện Đen cho xem.
“Có lẽ thử một lần được đấy.”
Hàn Tiêu thầm nghĩ.
Lý Nhã Lâm vẫn không quên chuyện cánh tay máy động lực, cô hỏi: “Đặt hàng cần bao tiền thế, sau bao lâu có thể lấy được hàng đây?”
“Một cánh tay máy động lực tôi thu hai mươi nghìn, đặt cọc trước mười nghìn, cô cung cấp nguyên liệu, tôi sẽ chế tạo cho cô, hai ngày là xong.”
Mặt mày Lý Nhã Lâm nhăn nhíu cả lại, thế này thì hết cả tháng tiền lương của cô mất rồi, nhưng mà cô vẫn quyết định đặt một cái. Có điều tối nay đã xuất phát rồi, sợ là không kịp, cô lại cố hỏi: “Anh còn máy móc gì khác không, loại có sẵn ấy.”
Hàn Tiêu nghĩ một lát, tạm thời không muốn để lộ đạn lửa vì thế anh lấy dao gấp ra, chuôi dao mười centimét màu đen bóng ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả ba người.
“Cái này có tác dụng gì?”
Giọng điệu Lý Nhã Lâm đầy vẻ hoài nghi.
Hàn Tiêu mỉm cười, ngón tay đè xuống nút ấn trên chuôi dao rồi vung mạnh một cái, một lưỡi dao gấp khúc nhanh chóng văng ra dưới lớp vỏ chuôi, trong nháy mắt đã biến thành một con dao hợp kim dài tới bảy mươi centimét, khí thế sắc bén.
“Cái này gọi là dao gấp.”
Mắt Lý Nhã Lâm sáng bừng lên, cô dùng côn làm vũ khí vì thích sự tiện dụng dễ cầm theo người của nó, nhưng con dao gấp này còn tốt hơn nhiều, không chỉ càng thêm bí mật mà lực công kích cũng mạnh. Cô giơ tay định sờ thử lưỡi dao nhưng lại bị Hàn Tiêu nghiêng người tránh.
“Một nghìn một con.”
Hàn Tiêu cười hì hì, chi phí làm dao gấp chỉ khoảng ba trăm, anh không báo giá hai nghìn đã là có lương tâm lắm rồi.
“Cái đồ vắt cổ chày ra nước! Chết cũng muốn tiền!”
Lý Nhã Lâm tức tối mở ví lấy một nghìn ra, lúc này Hàn Tiêu mới đưa dao gấp cho cô, rồi lại giải thích cặn kẽ cách dùng, cô lập tức thích thú sờ vuốt thử.
Lambert đột ngột lên tiếng: “Tôi muốn đặt hàng mười con, không biết có thể thu nhỏ lại tầm ba mươi centimét không.”
Chuyện làm ăn tới cửa! Hàn Tiêu vui vẻ ra mặt, gật đầu đáp: “Không thành vấn đề.”
“Tôi hi vọng trước khi xuất phát tối này có thể lấy được hàng.”
“Được, chỉ cần có đủ nguyên liệu là OK.”
Giai đoạn đầu chế tạo dao gấp có thể dùng máy tiện mài giũa, hiệu suất rất cao.
Lâm Diêu cũng do dự chen vào: “Tôi cũng muốn mua một con để phòng thân.”
Hàn Tiêu hơi ngạc nhiên, dao gấp là trang bị cho game thủ mới, không ngờ nó lại được đặc công yêu thích thế này đấy.
Anh không biết vì phòng nghiên cứu năm nào cũng chỉ làm ra mấy thứ cưỡi ngựa xem hoa, không có tính thực dụng nên tất cả các đặc công trong Cục 13 mới có nhu cầu bức thiết đối với trang bị kiểu mới như thế. Dù dao gấp khá đơn giản nhưng đối với đặc công mà nói thì lại rất thích hợp để dùng trong lúc làm nhiệm vụ do dễ mang theo người và tính bất ngờ của nó.
Vũ khí cận chiến của đặc công hầu hết đều là dao găm, nghĩ thử mà xem, nếu khi chiến đấu với đặc công của các thế lực khác, kẻ địch rút ra một con dao tầm mười centimét còn bạn lại rút phắt ra một lưỡi dao dài gần cả mét, chỉ tính khí thế thôi đã hơn người rồi. Cái này chẳng khác mấy với chuyện đám đàn ông thích ở trong nhà vệ sinh so đo dài ngắn cả.
…
Nguyên liệu được Lambert và Lâm Diêu cung cấp, Hàn Tiêu mượn xưởng chế tạo của phòng hậu cần, thiết bị ở đó rất hiện đại, có thể giảm bớt thời gian chế tạo dao gấp. Trước giờ xuất phát Hàn Tiêu đã thành công tạo ra mười một con dao theo đơn đặt hàng.
Mười một nghìn tệ vào tay, anh chỉ mất mỗi phí kỹ thuật, thậm chí còn được thêm không ít điểm kinh nghiệm chế tạo, ước chừng có khoảng tám nghìn điểm, cũng là một món lời nho nhỏ.
Điều này càng khiến anh xác định được, Cục 13 là một thị trường cực kỳ tiềm năng.
Ba người Lý Nhã Lâm nhận trang bị mới, bắt đầu xuất phát vây bắt Nhện Đen. Còn riêng Hàn Tiêu vẫn ở lại phòng hành động bí mật, phụ trách chỉ huy hậu cần, sắp xếp lại tài liệu chi tiết do phòng tình báo gửi tới.
Camera và tai nghe siêu nhỏ trên người ba đồng đội liên kết với ba màn hình máy tính đặt trước mặt Hàn Tiêu. Hình ảnh và âm thanh đồng bộ, anh có thể thấy rõ ràng hình ảnh mà ba người Lý Nhã Lâm đang nhìn thấy. Nhiệm vụ của anh là lúc nào cũng phải quan sát tình hình, sau đó đưa ra gợi ý và mệnh lệnh, tương đương với vị trí chỉ huy.
Đương nhiên vì Hàn Tiêu chỉ là người mới, dù ngoài miệng ba người Lý Nhã Lâm không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng phán đoán của anh, vì độ khó của nhiệm vụ này không cao mà chỉ là để rèn luyện đội ngũ thế nên họ mới để anh nhận vị trí chỉ huy. Có điều nếu muốn họ một mực nghe theo lệnh anh thì không thể nào, cả ba đều là những lính đặc công dày dặn kinh nghiệm, tự họ có những phán đoán riêng, chỉ thị của Hàn Tiêu cùng lắm cũng chỉ để tham khảo thêm thôi.
Ngược lại Hàn Tiêu rất bình tĩnh, không nhắc đến chuyện anh từng chỉ huy đội ngũ năm mươi người cày phó bản mà chỉ dựa vào ưu thế tin tức mà anh nắm giữ thì đã thừa sức đảm nhiệm công việc này rồi.
Nhện Đen, siêu năng giả hệ dị năng, cực kỳ khó giải quyết, được game thủ nhất trí xếp vào danh sách “Boss khó giết nhất Hải Lam Tinh bản 1.0”.
…
Nửa đêm, dưới bầu trời sao lấp lánh.
Xóm nghèo nằm trong khu Tám, khác biệt với chốn nội thành phồn hoa, nơi này có vẻ rất tiêu điều. Nhiều phòng không có cả nóc nhà mà chỉ dùng sắt vụn với vải bạt che lại, từng nhà chen nhau san sát khiến phố xá vô cùng chật chội. Ban công treo đủ loại quần áo vẫn còn ướt sũng đầy miếng vá, rác rưởi tràn ra đường mà không ai buồn dọn, rất nhiều kẻ buôn thuốc phiện, lưu manh, kẻ lang thang đều ở tại đây, xấu xa không thiếu phần nào, trị an cũng cực kỳ kém cỏi. Phòng tình báo xác nhận hiện giờ Nhện Đen đang lẩn trốn ngay trong chỗ này.
Ba người Lý Nhã Lâm đã chuẩn bị kỹ càng, dù Lâm Diêu chỉ là hacker nhưng cũng từng được huấn luyện bắn súng, có sức chiến đấu cơ bản.
Ba người khẽ khàng đi qua một con phố bẩn thỉu tầm trung, bởi điện áp không ổn định nên đèn đường cứ liên tục nhấp nháy, bầu không khí quái dị khó lường, trên đường không có một bóng người qua lại.