Đọc truyện Siêu Thần Cơ Giới Sư – Chương 20: Nhập cư trái phép
Translator: Nguyetmai
Tinh Long, một trong sáu quốc gia còn tồn tại đến giờ, người da vàng chiếm phần lớn dân số tại quốc gia này, quốc huy là biểu tượng chín con rồng hướng lên trời sao.
Tinh Long có mối thù sâu đậm nhất với Manh Nha, ngược thời gian về thời kỳ chiến dịch Andia, tổ chức Manh Nha và quốc gia đối địch với Tinh Long từng âm thầm ký kết hiệp ước, trong giai đoạn chiến tranh quan trọng nhất chúng lại bắt tay để gây ra nhiều cuộc tập kích khủng bố với quy mô lớn trên lãnh thổ nước này. Nhân số thương vong lên đến hàng trăm nghìn người, quân đội lúc đó đang chiến đấu nơi tiền tuyến cũng phải quay về cứu viện, hại Tinh Long suýt nữa mất đi vị trí trong sáu nước hiện giờ.
Mỗi thành phố ở đây đều được vây bọc bởi một tấm lưới sắt giăng điện nhìn không thấy điểm cuối, trạm gác là lối vào duy nhất, nơi đây có quân đội đóng giữ rất nghiêm ngặt.
Xe lửa dừng trên sân ga ngoài lưới sắt, xung quanh đầy những lô cốt, lá chắn quân sự, tháp canh, đội bắn tỉa, các binh sĩ đồn trú nơi đây ai nấy đều nghiêm túc giám sát đoàn xe lửa vừa tới.
Hơn một nghìn người lang thang tụ tập tại quảng trường trước nhà ga, xếp thành một hàng dài dằng dặc, mọi người đều bị lục soát cẩn thận, sau khi xác nhận không mang theo vũ khí, không có lệnh truy nã cũng không mắc bệnh truyền nhiễm thì mới được phép đi qua trạm gác này.
Sáu nước vẫn có chính sách tiếp nhận người lang thang, nhờ việc thu hút các nhân tài lưu lạc bên ngoài để nâng cao tiềm lực trong nước.
Đương nhiên Hàn Tiêu không muốn bị kiểm tra, tổ chức Manh Nha chắc chắn đã treo thưởng cho cái đầu của anh, nếu kiểm tra thì sẽ lộ ngay. Tuy rằng mục tiêu của anh là tiếp xúc với Cục 13 – tổ chức tình báo của Tinh Long, nhưng cũng không thể lâm vào cảnh bị quân đội bao vây được.
Vừa hay có một cách để chuồn qua trạm kiểm soát an toàn.
Kiếp trước những game thủ bị truy nã, treo tên đỏ thì không thể đi qua trạm gác, nhưng chỉ cần tìm được NPC ẩn giấu chịu trách nhiệm dẫn dắt người nhập cư trái phép qua cửa, trả cho người đó chút tiền là có thể thoải mái vào trong thành phố.
Ở một góc hẻo lánh trên quảng trường có một người đàn ông không gây chú ý đang ngồi yên, người này không xếp hàng mà cũng không rời đi, rõ ràng chẳng có cảm giác tồn tại gì cả.
Hắn ta là đầu mối kinh doanh việc nhập cư trái phép ở đây, người bình thường không rõ về sự tồn tại của họ, các đầu mối này cũng chỉ nhận mối làm ăn do khách quen giới thiệu. Nhưng giờ lại có một thanh niên gầy yếu đi tới trước mặt hắn, mở miệng là hỏi: “Có an toàn không?”
Tên dẫn mối nghi hoặc ngẩng lên nhìn Hàn Tiêu, xác định anh là khách lạ nên giả vờ ngây ngô: “Cái gì an toàn cơ?”
“Dùng những thứ này thanh toán, đủ chưa?”
Hàn Tiêu không muốn nói nhảm, anh đưa chiếc ba lô đầy những súng ống đạn dược cho tên dẫn mối. Hắn mở khóa kéo nhìn thử xong lại vội vàng đóng lại, trời ạ, có kẻ lại dám xách theo cả đống vũ khí đi long nhong khắp nơi thế này sao, vị này rốt cuộc là hạng người gì đây?
Tây Đô quản lý súng ống rất chặt, hơn nữa Hàn Tiêu vào thành phố có chuyện cần làm, những vũ khí này với anh đều là thứ vô dụng.
“Đủ, tất nhiên là đủ rồi.”
Tên dẫn mối vẫn không khỏi nghi hoặc: “Ai cho cậu biết tôi làm nghề dẫn người nhập cư trái phép vào thế?”
“Anh không cần biết.”
Chỉ làm ăn chứ không hỏi lằng nhằng là quy củ của nghề này, tên dẫn mối nén tò mò xuống đáy lòng, đứng dậy dẫn đường cho anh.
Bên ngoài nhà ga có một chiếc xe tải đang chờ sẵn, trên xe đã có vài hành khách. Trước ánh mắt soi mói của mọi người, sắc mặt Hàn Tiêu vẫn thản nhiên như thường, anh bình tĩnh tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Cửa sổ dán băng keo đen kịt, bên trong xe không thể thấy rõ hoàn cảnh bên ngoài. Xe này sẽ đưa hành khách tới một con đường ngầm bên ngoài lưới sắt, quân nhân nơi đó đều đã ăn hối lộ của tên dẫn mối, chỉ cần mỗi lần số dân nhập cư trái phép đừng quá nhiều thì họ sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Trên xe.
Người đàn ông thấp bé ngồi cạnh vì chán quá nên quay sang bắt chuyện với Hàn Tiêu, dựa vào kinh nghiệm của hắn thì loại thanh niên trai trẻ này là dễ lừa phỉnh nhất.
“Anh bạn trẻ, lần đầu đến Tây Đô phải không?”
Hàn Tiêu liếc ông ta: “Đúng thế, không biết phải xưng hô thế nào đây.”
“Mã Kiệt, cậu thì sao?”
“Hàn Tiêu.”
Mã Kiệt cậy già mà lên mặt dạy đời: “Tiểu Hàn này, lần đầu cậu tới Tây Đô nên tôi sẽ giới thiệu cho cậu một chút nhé, Tây Đô này chia thành tám khu cả thảy, khu thứ nhất chính là trung tâm chính trị, cũng là địa bàn của đám quan lớn ấy, người ngoài không thể vào được. Bảy khu khác thì đều có điểm đặc sắc riêng, nơi đó có những nhân vật tai to mặt lớn kiểm soát, tôi phải nhắc cậu một câu, đừng chọc đến người mũ xám, nếu không cậu sẽ chẳng biết mình chết thế nào đâu.”
Hàn Tiêu thầm lắc đầu, mũ xám chính là đám buôn bán thuốc phiện, kinh doanh thân xác rồi buôn lậu súng ống đạn dược liên kết tạo thành một sợi xích ảnh hưởng lẫn nhau. Mỗi thành phố lại có một thế lực riêng, nhưng nếu so với quân đội thì đúng là chẳng bằng con muỗi.
Chẳng qua người thường đều sẽ sợ hãi đám người hung ác ấy theo bản năng, nhưng ngược lại bọn họ luôn coi thường tầng lớp lãnh đạo. Vì họ biết tầng lớp lãnh đạo sẽ không làm hại mình còn đám kia lại trái ngược hoàn toàn. Đây là chuyện thường tình mà thôi, giống như chuyện đang đi đường mà thấy cảnh vệ đeo súng bảo vệ xe chở tiền thì chẳng có ai thấy sợ, nhưng nếu đổi lại là một thằng ất ơ, người không mặc đồng phục mà cầm súng khơi khơi thì khẳng định ai cũng nhanh chân bỏ trốn cả thôi.
Mã Kiệt múa rìu qua mắt thợ nhưng Hàn Tiêu cũng chẳng buồn vạch trần làm gì, chỉ cười phối hợp với đối phương.
“Quân đội không để ý à?”
“Hừ, quân đội làm gì được chứ? Chẳng lẽ họ dám đánh thẳng vào nội thành sao?”
Sắc mặt Mã Kiệt tỏ rõ khinh thường, nhưng đối với bọn mũ xám thì lại cực kỳ tôn sùng. Ông ta có ý riêng nên cố bốc phét thêm: “Em họ tôi chính là cánh tay phải của một đại ca, tiền đồ rực rỡ vô cùng, lần này tôi vào thành phố chính là vì muốn tìm chỗ dựa, khụ, giúp cậu em tí việc.”
“Ngầu quá đi.”
Hàn Tiêu đáp lại qua loa.
Có người cổ vũ nên Mã Kiệt càng hăng hái hơn, nước miếng ông ta bay tứ tung: “Đương nhiên rồi, em họ tôi ở Tây Đô cũng là nhân vật có tiếng đấy. Đã nghe thấy đại danh Báo Đốm Vàng bao giờ chưa? À quên mất, Tiểu Hàn cậu còn chưa tới Tây Đô lần nào mà, lần này cậu vào thành phố là để tìm người thân sao?”
Hàn Tiêu tùy tiện bịa ra lý do: “Không, tôi muốn vào thành phố tìm một công việc ổn định.”
Mắt Mã Kiệt đảo láo liên, nếu kéo thêm một người còn trẻ khỏe đi nhờ cậy em họ thì may ra nó sẽ chịu liếc ông ta một cái, vậy nên ông ta toét miệng cười: “Thế nào, có muốn đi theo tôi làm việc không? Anh đây bảo đảm tiền đồ sau này của cậu tha hồ rộng mở nhé!”
Hàn Tiêu nhẹ nhàng khước từ, nhưng trong mắt Mã Kiệt lời từ chối ấy là vì tuổi trẻ kiêu ngạo thôi, bởi thế ông ta cười giễu: “Tôi nói cho cậu biết, người lang thang bình thường ở trong thành phố sống thế nào nhé, đều là ở xóm nghèo hết! Ăn uống thì toàn đồ đã mốc meo cả! Đừng thấy sáu nước rình rang tiếp thu người lang thang mà lầm, chỉ là làm bộ mà thôi, căn bản chẳng ai coi các người ra gì hết. Một thằng nhóc không có chỗ dựa như cậu thì có thể làm được việc gì chứ, chẳng bằng đi theo tôi. Cái khác không dám hứa chứ ít nhất cũng có thể giúp cậu được ăn no.”
“Không cần.”
Hàn Tiêu lắc đầu.
Mã Kiệt cảm thấy Hàn Tiêu đúng là đứa không biết điều, ông ta bất mãn châm chọc: “Không biết trời cao đất dày gì hết, để xem sau này cậu có hối hận chạy tới lấy lòng tôi cũng muộn rồi.”
Hàn Tiêu nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn nói nhảm nữa, Mã Kiệt xấu hổ trừng mắt lườm anh một cái rồi cũng im lặng.
Xe dừng ở một đoạn lưới sắt khá xa nhà ga, nơi này có treo cảnh báo nguy hiểm ngay cổng lớn, có vẻ là con đường chuyên dụng để vận chuyển súng ống đạn dược vào thành phố.
Một người quân nhân đã chờ sau cửa, tên dẫn mối nhét một cuộn tiền cho quân nhân qua khe lưới sắt. Quân nhân tỏ ý vừa lòng, sau đó mở ra cánh cửa dùng để vận chuyển súng ống, để mặc đám Hàn Tiêu trái phép vào trong.
“Đi theo ngài sĩ quan đi vào đi, anh ta sẽ dẫn các người tới vùng ngoại ô, không có kiểm tra gì đâu.”
Tên dẫn mối nói.
Quân nhân từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ yên lặng đi trước dẫn đường, nhóm người Hàn Tiêu đi vòng qua đủ loại công sự rồi mới ra khỏi trạm gác, cuối cùng cũng thấy bóng từng tòa nhà cao tầng nơi phương xa, phản xạ ánh mặt trời rạng rỡ.
Đám nhập cư trái phép tản ra như ong vỡ tổ, mỗi người đi một ngả. Mã Kiệt hung ác trừng Hàn Tiêu xong cũng xoay người bỏ đi.
Chỉ còn mình Hàn Tiêu đứng giữa đường, quần áo trên người rách tung tóe khiến người qua đường nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ, ai nấy đều tránh như tránh tà. Anh bôn ba trong rừng rậm mười ngày, sau đó lại ngồi trên xe lửa vận chuyển gia súc vài ngày nữa, thế nên mùi vị trên người đúng là lay trời động đất, khiến người ta muốn rơi lệ.
Không có tiền thì đi một bước cũng khó, khát nước chỉ có thể dùng suối phun trên quảng trường để giải quyết. Thứ đáng giá nhất trên người anh bây giờ là tấm thân trinh nguyên bảy ngày không tắm rửa này.
Đương nhiên, mấy vấn đề vừa nói đều chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
…
Ba mươi phút sau Hàn Tiêu ra khỏi trung tâm thương mại, trên người đã thay đổi một bộ quần áo mới, sơ mi sạch sẽ trắng tinh, quần tây đen thẳng thớm, miệng còn ngậm một điếu thuốc, nhả khói phì phèo.
[Bạn đã mở khóa kỹ năng [Móc túi] Level 1!]
[Móc túi: gia tăng xác suất trộm cắp thành công]
Trong đời thực bạn nắm giữ năng lực nào đặc sắc thì nhiều khả năng sẽ được phục chế trong game. Ví dụ như ngoài đời thực bạn là quân nhân thì trong game có khả năng sẽ tự động nắm giữ kỹ năng chiến đấu cơ bản và kỹ năng bắn súng cơ bản chẳng hạn.
Tục ngữ nói chẳng sai, nghề nhiều không sợ mệt, trước kia vì đấu trí đấu dũng với đám trộm cướp lưu manh tầng dưới thế nên anh mới tự học cách móc túi, mục đích đương nhiên là đi móc lại của kẻ móc túi, ừm, nói hay quá, chính anh cũng tin rồi.
Trộm á? Không có chứng cứ cẩn thận tôi kiện anh tội vu cáo bây giờ, tôi là một công dân sống và làm việc theo đúng hiến pháp và pháp luật đấy nhé. Từ cấp hai tới cấp ba điểm môn chính trị chưa bao giờ thấp hơn tám mươi đâu. Năm nào cũng được học bổng dành cho học sinh xuất sắc nữa đó, chỉ thiếu mỗi vào Đảng nữa là hoàn thành trọn vẹn ba danh hiệu Đội thiếu niên tiền phong, Đoàn thanh niên cộng sản và Đảng cộng sản rồi. Từng được gọi là bé Hồ Lô ghét ác như thù, tiểu lang quân dùng nhân đức thu phục lòng người, đừng nói ăn trộm, đến nhìn trộm người ta còn chưa bao giờ làm nữa là.
Còn hiện tại ăn trộm, khụ khụ, mượn tạm ví tiền của người qua đường thì đều là do cuộc sống ép buộc thôi, sách giáo khoa môn chính trị nói rất đúng, nếu phân tích cụ thể vấn đề thì có thể thông cảm mà.