Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 17: Phiên ngoại lạc viêm kiềm: Người đàn ông kia


Đọc truyện Siêu Sao, Tính Cái Gì? – Chương 17: Phiên ngoại lạc viêm kiềm: Người đàn ông kia

Mùa hè nên thời tiết luôn thay đổi rất nhanh, rõ ràng mới nãy trời còn tỏa nắng rực rỡ, thế mà giờ mây đen đã ùn ùn giăng kín cả bầu trời.

Từng giọt, từng giọt mưa lớn rớt xuống như nước mắt đau khổ của người phụ nữ, dày đặc, hung mãnh, lại không có quy luật gì.

Người qua đường đều chạy trốn cơn mưa, tài xế xe taxi cũng rất biết tận dụng cơ hội để làm ăn, rõ ràng đây cũng chẳng phải thành phố nhộn nhịp gì, thế nhưng vào thời điểm này, kiếm được một chiếc taxi so với thành phố lớn sầm uất còn khó hơn nhiều.

Lạc An có chút hoang mang, nên có chút kinh hoảng nhìn xung quanh, thấy trên phố hình như cũng không có nhiều người lắm, chiếc áo sơ mi mỏng bị mưa xối trở nên ướt đẫm, cộng thêm khí trời oi bức của mùa hè, dính lên người vô cùng khó chịu.

Thật không ngờ trốn nhà đi lại phải chết theo kiểu này, cậu thậm chí còn không biết phải về nhà thế nào nữa, trên người một xu cũng không có, nên chẳng có tiền mà gọi điện thoại.

Cậu không biết nếu nhờ cảnh sát giúp đỡ thì phải chăng tất cả mọi người đều biết rõ chuyện cậu chủ Lạc gia bỏ nhà đi bụi?

Hơn nữa, cậu thật sự không muốn nhìn thấy mặt của đám người giả nhân giả nghĩa đó.

Trốn nhà đi, tại thế giới lộn xộn này đúng là chuyện mất mặt. Cậu ghét nhất là những thần tượng thiếu não, những thiếu gia dường như chỉ biết đi tìm đàn bà. Những người đó, căn bản là không biết cái gì gọi là xã hội thượng lưu. Những người thừa kế thực sự trong xã hội thượng lưu, làm sao có thể đơn giản đi yêu những nàng lọ lem, những nội dung trong bộ phim mãi mãi không biết được cái gì gọi là ích lợi, cái gì gọi là thị trường, cái gì gọi hiện thực?

Giống như bố của mình lúc này, chẳng phải lại kết hôn với một cô gái nổi tiếng sao? Có lẽ không thể gọi là một cô gái được, mà chỉ có thể gọi là một người đàn bà đã từng ly hôn,

Mưa càng lúc càng lớn, hình như không có ý ngừng lại, cậu nhóc 14, 15 tuổi đang đi trên đường phố vắng vẻ đúng là làm cho người khác cảm thấy kì quái.

Một chiếc xe thể thao màu đen từ từ xuất hiện trên đường phố, người đàn ông ngồi phía sau vừa lúc nhìn cảnh phố đêm qua cửa số, nhìn thấy một cậu bé có vẻ chật vật trong cơn mưa, có chút bất ngờ mà nhướn mày lên, hỏi người trợ lý ngồi bên cạnh “Đứa trẻ này trông có phải là có chút quen mắt?”

Trợ lý nhìn kỹ một chút “An Tước, hình như là cậu chủ của Lạc gia, thằng nhóc sao lại ở chỗ này nhỉ?”


Người đàn ông nhìn kỹ cậu bé dưới cơn mưa, đúng là cậu chủ nhà họ Lạc lần trước tham gia bữa tiệc có nhìn thấy qua, hắn nhắm mắt lại “Không cần phải xen vào.”

“Vâng.” Viên trợ lý dường như đã biết rõ thói quen của người đàn ông này, sắc mặt không thay đổi trả lời, chỉ là khóe mắt lại liếc nhìn cậu bé trên phố.

Xe vừa vượt qua người cậu bé, thì tiếng sấm ầm ầm trên trời vang lên, người đàn ông mở đôi mắt mệt mỏi ra, nhìn thấy cậu bé té lăn xuống đất, hắn nhíu mày “Dừng xe lại.”

Trong thời tiết này, đám săn ảnh có nên chuyên nghiệp như thế không?

Hắn xuống xe, trong lòng cười mỉa mai nghĩ, trợ lý sau lưng mở dù ra che cho hắn, mặc dù vậy, thì ống quần của hắn vẫn dính đầy nước bùn bẩn.

Lạc An chớp mắt, mờ mịt nhìn người đàn ông đi đến trước mặt mình, trong khi những người trên đường đang vội vàng chạy qua, họ chỉ lo trốn cơn mưa mà chẳng ai thèm để ý tới người đàn ông cùng cậu bé.

Người đàn ông rất đẹp, bộ đồ trên người cũng rất vừa vặn, mỗi cử chỉ đều thể hiện hơi thở của một nhân vật trong giới thượng lưu. Lạc An bối rối nhìn người trước mặt mình, anh ta biết mình?

“Cậu Lạc” giọng nói người đàn ông có chút lạnh lùng, thậm chí là xa cách, hắn từ cao nhìn xuống dáng vẻ chật vật này, làm cho Lạc An cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Có thể đứng lên không?” Người đàn ông tỏ vẻ như không thấy vẻ bối rối của cậu, đưa tay ra nhẹ nhàng nói “Cùng tôi lên xe đi.”

Lạc An sợ hãi “Anh muốn gì?”

Người đàn ông nhìn cậu, cười lạnh nói “Bộ dạng cậu lúc này, cho dù tôi là tội phạm cũng sẽ không ra tay với cậu đâu.”


Lạc An suy nghĩ về người đàn ông gọi mình là “cậu Lạc”, thật không giống với những người khác cũng gọi mình là “cậu Lạc”, chính là thiếu sự nịnh nọt, cậu có chút ngập ngừng, chẳng lẽ người này biết bố cậu?

Nước mưa trên trán chảy xuống vào cả mắt, cậu cảm thấy có chút khó chịu, không nhịn được định lấy tay lau đi. Nhưng khi nhìn tay mình đầy bùn, động tác liền ngừng lại.

Người đàn ông kéo cậu lên, ném vào sau xe, đóng cửa lại, nói với tài xế “Giờ lái xe đến thành phố S, đầu tiên đưa cậu ta về nhà đã.”

“Nhưng mà đêm nay cậu còn có cảnh quay…”

“Gọi cho đạo diễn đổi cảnh quay đi” người đàn ông móc cái khăn trên người ra, ném cho Lạc An “Hôm nay tôi cần nghỉ ngơi.”

Trợ lý nhìn quầng thâm xung quanh mắt hắn, cũng biết hắn mệt mỏi cỡ nào, nên không nói gì thêm nữa, để hắn có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Lạc An cầm khăn tay, lau đi nước mưa trên mặt, trong lòng khinh thường nghĩ, chẳng qua chỉ là một ngôi sao nhỏ, có gì hơn người chứ.

Xe chạy gần như cả đêm, một đêm này Lạc An vẫn không chịu ngủ, nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh lại đã nhắm mắt ngủ, cậu nhìn một bên mặt của người đàn ông tuấn tú này, có chút bất mãn nghĩ, người này sao có thể lớn lên trông đẹp như thế này chứ?

Lạc An theo người đàn ông về tới nhà, bố cũng không quở trách cậu, nhưng cũng chẳng vui mừng bao nhiêu, nhưng là mẹ kế cậu giờ lại vô cùng vui mừng khi nhìn thấy người đàn ông đưa cậu về, thậm chí còn cùng hắn chụp ảnh lưu niệm. Cậu nhìn thấy ngày thường bà mẹ kế luôn lộ ra bộ mặt lạnh như băng, giờ lại chẳng còn động tác quý tộc nữa, khinh thường nghĩ, chẳng qua là kẻ dựa vào gương mặt để kiếm cơm ăn, có gì hay chứ?

“Tiểu An không hiểu chuyện, gây ra chuyện như vậy, gây phiền toái cho anh Cảnh rồi.” Ba đối xử rất thân thiện với người đàn ông này. Điều này khiến cho Lạc An vô cùng kinh ngạc, ba cậu từ trước đến nay luôn khinh thường người trong giới giải trí, sao lại có thể đối xử đặc biệt với người này như vậy?

“Ông Lạc khách khí rồi, chỉ là thuận đường thôi” người đàn ông cười như gió xuân, nhìn sang Lạc An “Huống chi cậu Lạc còn là đứa trẻ, mong ông đừng giận cậu ấy. Giờ cũng không còn sớm, tôi phải về phim trường đây.” Người đàn ông nói xong, mỉm cười rồi đứng lên.


“Anh Cảnh, về chuyện đại diện lần này…”

Lời của ba cậu còn chưa dứt, thì chuông điện thoại của người đàn ông vang lên. Người đó cười xin lỗi ba cậu “Thực xin lỗi ông Lạc, vấn đề đại diện trước tiên ông cứ bàn bạc với công ty đại diện của tôi đi, giờ tôi phải vội trở lại phim trường, xin phép ông.”

Lạc An thấy vẻ thất vọng trên mặt ba và cả nụ cười trừ, sự nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn, người đàn ông này cũng chỉ là một nghệ sĩ thôi, vì sao ba lại có thể nhún nhường anh ta như vậy?

Hơn nữa cậu thật không rõ, người này rõ ràng rất lạnh lùng với mình, sao lại có thể vui vẻ ấm áp như thế, làm cho người nào nhìn qua đều sẽ rơi sâu vào nụ cười ấy, khiến người khác cảm nhận được sự chân thành trong nụ cười đó?

Vẻ lạnh lùng, hay vẻ thanh lịch khi đứng trước mặt ba, rốt cuộc đâu mới là con người thật?

Lúc ăn tối, trên mặt mẹ kế vẫn là nét vui vẻ không hề tiêu tan, thật khiến cậu càng lúc càng hiếu kỳ về người đàn ông kia, nhịn không được nên trong lúc ăn cơm cậu đã mở miệng hỏi “Ba, người đàn ông kia là ai?”

Lúc này đây, ba cậu không mắng cậu vì tội khi ăn cơm mà còn nói chuyện, hơn nữa lại thiếu lễ phép, mà ngay cả mẹ kế cậu cũng vẫn đang cười, không có một chút biểu hiện nào là không vui cả.

“Anh ta là Cảnh An Tước, hiện đang là vua trong giới giải trí đấy.” Mẹ kế bỏ dao nĩa trong tay xuống, nhận lấy khăn từ người giúp việc đưa cho lau tay, mỉm cười nói “Là con át chủ bài, phát ngôn viên cho các thương hiệu” Bà thấy vẻ mặt khó hiểu của Lạc An “Đây là người đàn ông hoàn hảo nhất trong tâm trí của mọi phụ nữ.”

Mẹ kế hầu như không bao giờ đi khen ngợi trực tiếp một người nào, huống chi đây chỉ là một nghệ sĩ, người đàn ông này lại có thể được đánh giá tốt vậy sao?

“Không cần phải nghi ngờ địa vị của anh ta.” Mẹ kế duỗi ngón tay thon nhỏ, trắng nõn ra, nhẹ nhàng lắc, làm dáng vẻ không thể “Ngay cả một doanh nghiệp, nếu được anh ta làm phát ngôn viên thì tất cả đều cảm thấy tự hào.”

Lạc An bắt đầu hiểu người đàn ông này có địa vị cao đến cỡ nào, có thể là cậu vẫn nhớ rõ cảm giác khi bị người đó nhìn từ cao xuống, lạnh lùng, xa cách, còn có vẻ cao cao tại thượng. Cái người này, vì sao lại không phải là kiểu như trong miệng mẹ kế của cậu nói.

Sau đó cậu tiếp tục học tập tại trường quý tộc, cũng thường nghe được một vài đứa con gái trong trường bàn luận về người kia. Đám tiểu thư nhà giàu, lúc đang tâng bốc người nọ lên thì còn đâu dáng vẻ quý tộc nữa, giống y như người mẹ kế vẫn luôn tỏ vẻ thanh lịch của cậu.

Sinh nhật 14 tuổi của cậu, trong những món quà nhận được, còn có cả một bộ các tác phẩm của người đàn ông ấy.

Không nhịn được sự tò mò của mình, cậu bỏ cái đĩa vào máy tính, chờ hình ảnh trên màn hình xuất hiện.


Một hình ảnh đẹp hiện lên trên màn hình, ban công sạch sẽ, trên đó đặt một chậu sơn chi tử (*) trang nhã, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi trên ban công, tay cầm một quyển sách thật dày, mái tóc màu nâu có chút lộn xộn cắt đến mang tai, người này có vẻ ngoài gọn gàng và đẹp đẽ.

Màn ảnh gần hơn, người đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vào camera, đột nhiên mỉm cười, nụ cười dường như lọt vào trong tim của mọi người.

Màn ảnh lại chuyển, hóa ra là bông hoa sơn chi tử đã nở. Cánh hoa màu tuyết trắng nửa khép nửa mở, làm cho người khác có một cảm giác về sự xinh đẹp thuần khiết.

Ngón tay thon dài, sạch sẽ khẽ chạm vào vào cánh hoa trắng, giọng nói tràn đầy sự hoài niệm của người đó nhẹ truyền ra “Hoa em đưa cho anh đã nở rồi, sao em vẫn chưa trở lại?”

Màn hình biến thành màu đen, Lạc An tắt TV, trong bóng tối, trong mắt cậu có một cảm giác bất an, người kia thật sự không sợ cậu vạch trần bộ mặt thật ngày đó sao?

Cậu bắt đầu chú ý đến tin tức, những hoạt động người kia tham gia, thậm chí còn chú ý cả đời sống tình cảm của hắn nữa.

Scandal của người này không ngừng xuất hiện, nhưng cuối cùng người bị công kích luôn là những người phụ nữ bên cạnh hắn. Các crazy fans sẽ tấn công bất kì cô gái nào tới gần người đàn ông của họ, cậu nghĩ, người này nếu như kết hôn thì liệu sẽ có bao nhiêu phụ nữ sụp đổ đây?

Tiếp sau đó, truyền đến tin tức là người đàn ông đó bị một nữ minh tinh sát hại tại chính biệt thự của mình. Cậu còn tưởng đây chính là chuyện nực cười nhất thế gian này, người đàn ông đó không phải loại hình mà mọi phụ nữ đều thích sao, vậy tại sao lại bị giết chết?

Thế nhưng khi đó cậu cũng không hiểu rõ tình yêu là gì, càng không rõ cô gái kia đã yêu một cách điên cuồng tới chừng nào, người đó thật sự đã chết rồi.

Cậu vẫn luôn xem các tác phẩm của người đàn ông, rồi nhìn thế giới từ từ lãng quên đi người đó. Cho dù có là đế vương của cái nghề này, thì cũng bị nhấn chìm trong dòng chảy của thời gian đúng không?

Chờ đến khi cậu tiến vào giới giải trí rồi, lấy nghệ danh là Lạc Viêm Kiềm như bây giờ, cậu mới hiểu được, bộ mặt thật của cái thế giới tưởng chừng tốt đẹp đó, dù cho có thế lực gia tộc hậu thuẫn nhưng những bước đi của cậu vẫn không thể thuận buồm xuôi gió, vậy cái người từng sống là một đế vương kia, phải có bản lĩnh như thế nào mới có thể bước đi trên con đường như vậy?

Nhưng mà cả đời này cậu cũng sẽ không biết được câu trả lời, bởi người kia đã an nghỉ dưới mặt đất, từ từ từng chút một, bị người đời lãng quên.

(*) Hoa Sơn chi tử


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.