Bạn đang đọc Siêu Quậy Trở Về Quá Khứ: Chương 9
_Start_
“CHOANG”
“RẦM”
Không chỉ mọi người té xỉu đến cả hắn- Lam Nhược Thiên đã gặp biết bao mĩ nữ cũng phải đơ người khi thấy cảnh trước mặt.Còn người ngồi trên quán trọ đã sớm làm vỡ tách trà trên tay rồi.
Không thể tin được, đây là thật hay ảo giác là câu hỏi đang trong đầu mọi người.
Khoan, nếu đây là ảo giác tại sao tự nhéo, đánh, tát… họ cảm thấy đau. Vậy đây là thật sao?
Dù sao họ cũng là công tử con nhà quyền quý hay vương gia anh tuấn mĩ nam nên có rất nhìu cô nương xinh đẹp theo họ, họ cũng đã gặp đôu ít cô nương đẹp chim sa cá lặn vậy mà khi thấy cảnh trước mắt chỉ muốn chết đi vì quá hoàn hảo.
Các cô nương xinh đẹp ở đây đều muốn tự vẫn cho xong. Lâu nay, họ luôn tự nhận mình là đẹp nhất, hoàn mĩ nhất. Vậy mà đem mình so sánh với cô nương trước mắt đến một góc nhỏ cũng không bằng. Thật ghen tị mà.
Hôm nay nó để tóc tím bồng bềnh xoã ngang vai khẽ bay bay theo từng bước chân. Đeo chiếc khuyên tai bên trái hình bông tuyết bằng kim cương lấp lánh. Làn da mịn màng trắng như tuyết . Khuôn mặt không trang điểm làm tăng thêm vẻ đẹp tự nhiên của nó. Dưới hàng mi cong vút là đôi mắt màu lam trong như nước. Chếc mũi dọc dừa kết hợp với đôi môi đỏ hồng chúm chím như quả cheery khẽ mím.
Nó mặc chiếc váy mà trắng để lộ cái vai trắng nõn và ngang đùi. Đôi chân thon dài mang đôi bot có đính kim cương lấp lánh cao 10 phân.
Nó mang mang một vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết. Thuần khiết như một thiên thần vậy (chỉ thiếu mỗi đôi cánh). Đẹp nghiêng nước nghiêng thành không có bất kì người nào sánh bằng.
Ngoài sân cánh hoa anh đào rơi nhẹ bay theo làn gió xung quanh nó tạo nên một khung cảnh tuyệt mĩ.
Không khí bây giờ thực im lặng. Mọi người dõi theo từng bước chân của nó dần tới gần mà không dám thở mạnh như sợ nó sẽ tan vậy. Đang yên tĩnh chợt nghe tiếng nói mềm mại, trong như suối, nhẹ nhàng như làn gió vang lên làm tim tất cả mọi người chỉ muốn tan ra:
“-Anh hai! Mọi người sao vậy?”
Nó đi ra nhưng thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, ngồi im như bức tượng. Nó quay sang nhìn Hàn Dương ngây thơ hỏi.
Hàn Dương nhẹ lắc đầu ý nói với nó là không biết. Anh không ngờ đã lâu không gặp nó, bây giờ nó thật xinh đẹp. Đúng là nó đã trưởng thành rồi mà. Thật chất anh hỉu rõ mọi người như vậy là vì sao.
“-Ya, tại bà đẹp quá nên mọi người mới như vậy đó.”
Phương Nhi thấy cảnh này hoài nhưng nhỏ cũng phải tim đập nhanh , mặt đỏ. Nghe nó hỏi nên nhỏ bừng tĩnh nên quay đầu nói.
Nghe câu trả lời của Phương Nhi, nó bỉu môi trông cực cute.
Trời ơi, sao lại có người đáng yêu và xinh đẹp đến nỗi như thế này hả trời. Thật chỉ muốn bên cạnh tự nguyện phục vụ nó dù có chết cũng can lòng mà.
Đến lúc này, Nhược Thiên và người bí ẩn ở quán trọ mới thoát khỏi sự mê hoặc của nó. Ánh mắt hai người hiện lên tia nồng đậm ôn nhu nhìn nó và trong thân tâm hai người thầm quyết định là nó sẽ là của mình (ko có cửa đôu huynh).
“-Ảnh, hãy tìm hiểu nàng ấy”
Lời vừa nói xong, bóng dáng của người ở quán trọ đã biến mất chỉ trong chớp mắt.
Nó đi tới chiếc ghế gần nhỏ và anh, ngồi xuống rồi thở dài một hơi. Haiz, buồn ngủ quá đi. Nó quét đôi mắt màu lam nhìn mọi người bên dưới đang nhìn mình thấy chán. Chẳng có cái gì để quậy cả.
Nảy giờ Nhược Thiên luôn nhìn biểu cảm trên mặt nó, khẽ mĩm cười khi thấy nó thở dài, thật đáng yêu và trẻ con.
Thấy mọi người cứ nhìn từ lúc nó đi ra tới giờ, đôi mắt màu lục khinh thường nhìn mọi người mở miệng:
“-Thế nào? Bây giờ còn ai xem thường phu nhân tương lai và muội muội của tôi không?”
Nghe hỏi về thần tượng trong lòng mình, họ vội lắc lắc đầu. Xem xem, thiên thần xinh đẹp trong lòng mình yêu còn chưa hết mà xem thường cái nỗi gì.
*****
Bữa tiệc diễn ra rất thuận lợi và vui vẻ. Ai ai cũng nhìn nó và nhỏ rồi lấy lòng Hàn Dương để khi đem sính lễ tới hỏi cưới nó dễ dàng (mơ đi cưng).
Chỉ tội Hiên Viên Triệt- đương kim hoàng thượng không thấy được cảnh này. Nếu thấy thì sao nhỉ…? Hắn-Hiên Viên Triệt chỉ vừa mới đi là cảnh tuyệt mĩ xuất hiện. Chẹp chẹp, chắn hắn-Hiên Viên Triệt không có số nhìn thấy được đại sắc nữ rồi.
Bữa tiệc dần dần tàn, mọi người cũng dần dần ra về. Hắn-Lam Nhược Thiên cũng từ biệt ra về. Trước khi đi, hắn-Nhược Thiên liếc nhìn nó rồi cáo từ.
Tiệc tàn, nó và Phương Nhi đi ngủ sớm để chuẩn bị tinh thần cho ngày mai.
Ngày mai là một ngày kinh khủng đối với mọi người trong phủ Lãnh thừa tướng này…
~> Mong m.n ủng hộ mình nha.
_KAMSAM_