Bạn đang đọc Siêu Quậy Trở Về Quá Khứ: Chương 11
_Start_
“Á!!!~”
“BINH”
“RẦM”
Mới sáng sớm mà trong phủ của Lãnh thừa tướng rất nhộn nhịp. Người người đều la hét .Vâng, đó là tác phẩm của nó và nhỏ.
Hậu quả rất khủng khiếp. Các nha hoàn vừa mở mắt ra là đã thấy mấy chú sâu nhỏ nhỏ xinh xinh bò quanh người. Chạy ra ngoài thì trượt té do giẫm lên dầu rồi trượt bi tung vào cột nhà. Khi nhìn nhau thấy mặt toàn dính lọ nhem nhuốc. Ôi trời, mấy anh cận vệ canh cửa do ngủ gật mà mặt bị tô son đánh phấn như con gái. Chạy dô nhà vệ sinh thì trượt vỏ chuối té thẳng vào hố *** luôn (hố gì m.n tự hiểu nha). Chạy ra rửa nước thì nước toàn là mực xanh.
Tưởng đôu hết, các nha hoàn đi thay y phục, ai ngờ y phục bị rách te tua như bang chủ cái bang.
Ai ai cũng khóc thét hết. Họ không biết tại sao lại như vậy. Càng không thủ phạm là ai.
Còn thủ phạm của chúng thì nằm trên giường ngủ ngon lành. Như những việc này không liên quan gì đến nó và nhỏ cả.
***
“KẼO KẸT~”
Tiếng mở cửa vang lên, một nha hoàn khoảng mười lăm mười sáu tuổi bước vào. Khuôn mặt tròn trĩnh, mắt to trong rất đáng yêu. Bước tới bên giường, chợt ngớ người nhìn chằm chằm người trên giường.
Nha hoàn này chỉ mới vào phủ hồi sáng thôu, cũng nghe dân làng nói rằng trong phủ Lãnh Thừa tướng có hai vị cô nương mới đến. Một người là phu nhân tương lai, một người là muội muội của thừa tướng. Và cả hai cô nương đều xinh đẹp cả. Còn nghe nói một cô nương đẹp bằng mĩ nhân Nhược Vân của kinh thành. Một cô nương thì xinh đẹp đến nổi cả Tứ quốc không ai sánh bằng.
Người trên giường trong như thiên thần vậy. À không, còn hơn cả thiên thần. Mái tóc màu tím hơi rối, có vài sợi dính ở khuôn mặt trắng không tỳ vết. Hai hàng mi dài và cong vút, đôi mắt nhắm lại vì đang ngủ. Chiếc mũi dọc dừa nhỏ và thon, đôi môi đỏ hồng chúm chím như quả cheery chín. Làn da trắng như tuyết, mịm màng. Ôi, nhìn kiu quá đi.
Nha hoàn được nhiệm vụ là vào đánh thức nó dậy, nào ngờ đôu. Vừa thấy nó như muốn điên, lo đứng ngắm nó. Tâm trí đôu mà gọi nó dậy.
Cũng giống nha hoàn này, cũng có rất nhìu người đánh thức nó dậy. Khổ nỗi, họ đều bị nó đánh lừa chỉ biết nhìn nó ngủ. Vậy nên chỉ có vài người kêu nó thức dậy được thôu.
***
Nằm giữa trung tâm thành phố Paris của nước Pháp. Có toà nhà cao khoảng 20 tầng, nếu nói khác hơn là công ty. Trước cổng có vài chục nhân viên ra vào. Và trên tầng cao nhất của công ty, có một căn phòng được coi là to nhất. Có một chàng trai khoảng 20t, mái tóc màu nâu được đánh rối bồng bềnh hợp với phong cách của người sở hữu nó. Bên tai trái có đeo chiếc khuyên hình đầu lâu bằng kim cương lấp lánh. Đôi mắt màu hổ phách lạnh lùnh đang nhìn cái loptop trên bàn làm việc. Chiếc mũi thon dài, môi bạc mỏng nhẹ nhếch lên. Bàn tay thon dài lướt nhẹ trên bàn phím loptop. Mặc bộ vest màu đen, dáng người hoàn hảo đến từng milimét. Trong như tác phẩm điêu khắc hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không ai sánh bằng. Dae, tác phẩm này không ai khác là hắn-Lâm Thiên Vĩ, vị hôn thê của nó.
Hắn đang chăm chú làm việc để công việc hết cho nhanh còn trở về với nó. Bỗng cửa phòng bị mở nhẹ, một người đàn ông khoảng 45t đi vào. Nhìn người đang ngồi định mở miệng nói rồi lại khép lại không dám nói. Chợt, một giọng nói lạnh lùng vang lên làm người đàn ông giật bắn mình:
“-Có chuyện gì?”
“-D…ạ, con chip trên đt tiểu thư Hà…n Tuy…ết…”
Người đàn ông đổ mồ hôi hột, lắp bắp không dám nói trọn vẹn câu.
Nghe tên Hàn Tuyết, bàn tay đang đánh trên bàn phím khựng lại. Hắn quay đầu, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng tiệt đẹp bắn tia lạnh hướng người đàn ông rồi cất chất giọng lạnh hơn cả băng:
“-Hàn Tuyết có chuyện gì?”
Tay chân người đàn ông bủn rủn, cả người như đang run lên khi ánh mắt như giết người của hắn nhìn mình. Ông nhắm chặt đôi mắt lại không dám nhìn hắn, liều mạng nói đủ câu:
“-Dạ con chip trên điện thoại của tiểu thư Hàn Tuyết có tín hiệu nhưng vẫn không xác định là ở chỗ nào”
“-Cái gì?”
Hắn bật dậy ra khỏi ghế. Vội vàng đi ra khỏi phòng. Chiết tiệc, hắn luôn luôn bình tĩnh điềm đạm không bao giờ quan tâm đến bất kì thứ gì. Vậy mà chuyện gì có liên quan tới nó là hắn không thể giữ bình tĩnh nổi.
Thấy hắn đi ra, người đàn ông vội theo sau.
Bước vào cửa thang máy vip dành cho cấp trên đi. Hắn lấy điện thoại gọi cho Anh Tuấn bảo anh ta đặt vé máy bay về Hàn Quốc.
Anh Tuấn là trợ lí của hắn, anh ta cũng rất trung thành. Anh ta luôn giải quyết mọi việc thành công khi hắn đưa ra. Lần này về Hàn Quốc, hắn giao công việc bên này lại cho anh ta xử lí. Dù gì công việc của hắn bây giờ cũng không có gì quan trọng với cũng ổn thoã rồi nên không cần lo lắng gì cả.
~> Mong m.n ủng hộ suzi nha
_KAMSAM_