Siêu quậy nổi loạn

Chương 34 phần 4


Bạn đang đọc Siêu quậy nổi loạn – Chương 34 phần 4

Lâm phu nhân ôm chặt chiếc vali trong tay, vẻ mặt bà hiện lên sự căng thẳng hiếm thấy. Bình thường tính tình bà rất thoải mái, lại có phần giống trẻ con, thật chẳng mấy khi bắt gặp nét lo lắng trên gương mặt bà như thế này.
– Chàng trai trẻ! – Người đàn ông đột nhiên nhìn về phía hắn, mỉm cười lên tiếng. Thấy hắn nhướn mày, anh ta nói tiếp. – Có thể tự giới thiệu về mình chút không?
– Hoàng Thiên Lâm. Phu ra ba chữ ngắn gọn, hắn lại im lặng, tuyệt không nói thêm một tiếng. Người đàn ông nhíu mày đôi chút, hỏi:
– Cậu có quan hệ gì với nhà họ Hoàng của tập đoàn Denka không?
– Anh hỏi làm gì? Liên quan gì đến anh không? – Tò mò thôi mà. – Người đàn ông mỉm cười. – Cảm thấy cậu rất có phong thái cao quý, nên cho rằng thân thế cậu không bình thường.
– Vậy thì sao? – Hắn bình thản hỏi.
– Không có gì! Vậy cô gái trong kia là thế nào với cậu? Vì sao phải mạo hiểm cứu cô ấy thế?
Hắn khẽ mỉm cười, mái tóc đỏ rực khẽ nghiêng nghiêng.
– Vợ chưa cưới.
Lại là ba chữ ngắn gọn, không chút thừa thãi. Người đàn ông cũng không hỏi gì nữa, im lặng thưởng thức tách trà trước mặt. Hắn cũng không có vẻ gì lo sợ khi ở trong tay địch, ngược lại còn rất ung dung, bình tĩnh. Hắn đang đánh giá ngôi nhà này, tính kế để lát chạy trốn. Nhiều khả năng bọn bắt cóc sẽ không để ba người trở về.
– Mẹ…
Một giọng nói run rẩy kèm theo sự kích động vang lên. Lâm phu nhân sững người, cánh tay ôm vali của bà lập tức thả lỏng. Bà run run quay người lại. Khi hình ảnh của cô gái đằng sau vừa lọt vào tầm mắt bà, bà lập tức lao tới, ôm chầm lấy con gái.
– Du…
– Mẹ…
Nó cũng ôm chầm lấy mẹ, đôi môi anh đào nở nụ cười rạng rỡ. Hắn vẫn ngồi yên trên ghế, nhưng đôi mắt luôn nhìn nó, mỉm cười ấm áp. Nó cũng nhìn hắn, đôi mắt ánh lên chút hạnh phúc ngọt ngào.
– Con không sao chứ? Lâm phu nhân nhìn con gái từ trên xuống dưới, còn xoay nó mấy vòng. Nó cười một cách gượng gạo:
– Con không sao mà.
– Không đúng!
Lâm phu nhân đột nhiên au mày, kéo con gái lại gần. Chiếc váy trắng của nó đã lấm lem, bẩn một cách thảm hại. Mái tóc vốn được cặp gọn gàng, uốn xoăn một cách cẩn thận giờ cũng rối tung lên, trông chẳng ra hình thù gì. Lâm phu nhân cau mày đẩy bàn tay của nó đang cố nắm giữ cánh tay phái ra. – Mẹ…
Nó thốt lên một tiếng khe khẽ, nhưng vẫn bị Lâm phu nhân gạt tay ra. Trên cánh tay phải của nó là những vết dao còn mới, máu vẫn còn đang chảy. Lâm phu nhân đau xót ôm con gái vào lòng, quắc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế:
– Thế này là thế nào? Các người chẳng phải đã nói con gái tôi được an toàn.
Người đàn ông có vẻ cũng bất ngờ, cau mày một chút. sau đó quay sang nói với một tên đàn em:
– Gọi tiểu thư tới đây!
Tên dàn em “dạ” một tiếng rồi vội vã chạy đi. Người đàn ông tiến lại gần, định xem xét vết thương của nó.
– Tránh!

Hắn đứng chắn trước mặt anh ta, giọng nói lạnh lùng, sắc bén khiến những người xung quanh không lạnh mả run. – Các người không biết chữ tín viết như thế nào sao? – Hắn nhíu mày, vẫn là giọng nói lạnh lùng đó.
– Tôi thực sự không hề biết chuyện này. – Người đàn ông tỏ ý xin lỗi. – Trước giờ chúng tôi làm việc luôn lấy chữ tín làm trọng, chưa từng thất hứa với ai. Lần này là tôi sơ suất, thật xin lỗi.
– Nếu đã như thế… Các người nhận tiền rồi để chúng tôi đi.
– Được! – Người đàn ông gật đầu. – Kiểm tra số tiền đó.
ấy tên đàn em lập tức bước tới lấy chiếc vali Lâm phu nhân đặt trên ghế. Xong xuôi, bọn chúng quay lại báo cho người đàn ông. Anh ta gật đầu, nói với hắn:
– Các người có thế đi!
Hắn nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt. Không đơn giản thế chứ?
– Tôi là người luôn giữ chữ tín. – Người đàn ông mỉm cười. – Thực sự lần này chỉ là muốn báo chút thù cho em gái. Nhưng đối tượng báo thù chính cũng không phải là cô gái bé nhỏ này.
Người đàn ông nhìn sang nó. Hắn không nói gì, lặng lẽ bước tới, ôm lấy nó, dìu ra ngoài.
– Khoan!
Một cô gái đứng chắn trước mặt ba người. Hắn ngẩng đầu, cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc nhưng không thể nhớ ra là ai.
– Em muốn làm gì nữa?
Người đàn ông đi tới bên cạnh cô gái đó, nhíu mày hỏi. Cô gái nhếch mép cười, nhìn chằm chằm vào nó:
– Gia đình chúng ta bị như ngày hôm nay tất cả là do nó. Có thể để yên cho nó như thế sao? Mới chỉ gây cho nó vài vết thương, thật sự chẳng đáng gì.
– Hà Yên! – Người đàn ông quát. – Việc này cũng không phải do cô ấy làm. Hơn nữa, nguyên nhân cũng bắt đầu từ em mà ra, không phải sao? Chúng ta nhận tiền rồi cũng nên thả người. Cả gia đình chúng ta ra nước ngoài gây dựng lại. Đừng gây thêm phiền phức nữa!
– Không! – Hà Yên vẫn nhìn nó chằm chằm. – Vì nó mà ra, vì nó mà em từ một tiểu thư trở thành một con bé bình dân. Em không cam lòng! Gia đình chúng ta cũng vì nó mà mắc khoản nợ lớn như vậy, chật vật như vậy. Em không thể bỏ qua!
– Hà Yên! Đừng gây thêm rắc tối nữa! Số tiền này đủ để trả nợ rồi. Em nghe lời chút đi. hà Yên, em…
Hà Yên nhanh như cắt rút ra khẩu súng lục đen từ thắt lưng. Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì…
“Đoàng”. Một tiếng súng nổ vang lên. Viên đạn xé gió lao về phía nó. Tất cả diễn ra rất nhanh, chỉ trong vòng vài giây. Viên đạn vẫn bay với tốc độ cao, nhắm thẳng hướng tim nó mà tới.
– Á!
Nó hét lên một tiếng, đôi mắt to tròn lúc này càng mở to hơn. Là hắn… hắn… đang chắn trước mặt nó. Viên đạn ghim vào lưng hắn. Máu trong phút chốc đã chảy ra. Hắn đau đớn ngã khuỵu xuống. Nó hốt hoảng cúi người xuống ôm lấy hắn. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, không thể kìm được.
Hắn cười. Vô cùng đau đớn nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, hắn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nó, dịu dàng lau đi dòng nước mắt của người con gái mình yêu thương:
– Du, đừng khóc! Xin em… đừng khóc!
Đôi bàn tay run run nắm chặt lấy tay hắn, nó nói không nên lời. Từ vế thương của hắn, một thứ chất lỏng ấm nóng bắt đầu chảy ra, trượt dần trên đôi bàn tay bé nhỏ của nó. Hắn vẫn cười, nụ cười rạng ngời và bình thản, tựa như người bị thương không phải là hắn vậy. Cánh tay vẫn dịu dàng lau nước mắt trên gương mặt nó:

– Đừng khóc… nào! Trông em… khóc… thực sự là… rất xấu.
– Anh… hức… còn không phải.. hức… tại anh sao… hức…?
– Được rồi! Là tại anh… được chưa?
Nó cúi đầu nhìn hắn, rồi vòng tay ôm ghì lấy hắn. Ôm rất chặt. Giống như một đứa trẻ cố gắng níu lấy mẹ khi lần đầu đến một nơi xa lạ vậy.
– Mau dìu cậu ấy dậy! Đưa cậu ấy đến bệnh viện!
Người đàn ông áo đen bước tới, cố gắng kéo hắn dậy. Nó cũng vội vàng đứng dậy, gạt nước mắt, hỗ trợ người đàn ông dìu hắn đi. Gương mặt hắn lúc này đã trắng bệch, nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng với nó. Nó cắn chặt răng, vẻ đau xót hiện rõ trên mặt. Máu trên lưng hắn càng lúc càng chảy nhiều. Nó vội vã dùng chiếc khăn ren của mình bịt chặt lại.
– Không sao… Em đừng lo… Sẽ… ổn thôi!
Hắn vẫn cười, trấn an nó. Nó nhẹ nhàng gật đầu, mắt vẫn không dám rời khỏi vết thương của hắn. Hắn chắc chắn đang rất đau, nhưng tại sao vẫn cười như thế? Muốn để nó không lo lắng sao? Đồ ngốc! Anh đúng là đồ ngốc! Chỉ cần anh bị thương, em có thể không lo hay sao? Cần gì phải nén đau để trấn an em? Ba người nhanh ch-óng đặt hắn lên xe. Người đàn ông áo đen ngồi vào vị trí tài xế. Nó cùng mẹ ngồi ghế sau, giữ hắn. Chiếc xe khởi động một cách vội vã rồi lập tức lao đi với tốc xé gió. Nó cẩn thận điều chỉnh tư thế nằm thoải mái cho hắn, để đầu hắn tựa lên vai mình, nhẹ nhàng lau vết máu cho hắn, cố gắng giữ chặt hắn tránh khỏi ảnh hưởng chuyển động của chiếc xe qua những khúc cua. Hắn ngồi yên, vẫn cố nén đau, gương mặt trắng bệch nhưng tuyệt đối không kêu một tiếng nào. Nhưng cũng không còn đủ sức để nói một câu nào nữa, thậm chí không thể nở nụ cười an ủi nó như vừa rồi. Nó đau xót nhìn hắn, thầm cầu mong… mọi việc rồi sẽ ổn.
“Kéttttt”.
Chiếc xe đỗ lại trước cổng bệnh viện. Người đàn ông lập tức mở cửa xe, xông ra ngoài, mở cửa xe bên nó, dìu hắn xuống. Nó đỡ lấy một bên vai hắn. Nhìn hắn khó nhóc bước từng bước một, nó có cảm giác trái tim mình đau nhói, tựa như có ai đó cầm dao đâm thẳng vào ngực mình. Nước mắt nó lại không tự chủ trào ra ngoài, liền bị nó vội vã gạt đi. Bình tĩnh nào! Khóc cái gì chứ? Đã có chuyện gì đâu. Không được phép yếu đuối như vậy!
Bước chân hắn càng lúc càng yếu dần, tựa hồ sắp gục xuống. Nó phải dùng hết sức bình sinh mới có thể giữ cho hắn đứng thẳng. Người đàn ông hét to, thu hút mọi sự chú ý:
– Bác sĩ! Cứu người!
Một đội ngũ bác sĩ cùng y tá vội vàng chạy tới, chuyển hắn lên xe đẩy, đưa vào phòng cấp cứu. – Xin mọi người hãy ở ngoài!
Một vị bác sĩ đưa tay chặn ba người ở lại phía bên ngoài. Đôi bàn tay nó vẫn nắm chặt lấy tay hắn, không hề có ý định buông ra.
– Đừng lo! Anh.. sẽ ổn thôi!
Hắn mỉm cười, đôi môi đã trắng bệch nhưng nụ cười vẫn rất dịu dàng. Nó chậm rãi buông tay, ánh mắt vẫn nhìn theo gương mặt hắn cho tới khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại.
– Con đừng lo! Cậu ấy phúc lớn mệnh lớn, sẽ ổn thôi!
Lâm phu nhân dịu dàng nắm tay con gái, mỉm cười an ủi. Nó khẽ gượng cười, giọng nói nhẹ tựa làn gió thoảng qua:
– Con cũng hi vọng như vậy…
Thời gian chầm chậm trôi qua. Ba người lặng im ngồi trên chiếc ghế chờ ngoài phòng cấp cứu. Thế giới xung quanh trở nên an tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường.
Kim đồng hồ quay đều…
Thời gian đều đều trôi đi…
“Tinh”.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, cánh cửa phòng cấp cứu vốn đang đóng chặt bỗng “tinh” một tiếng mở ra. Cả ba người đang ngồi bất động kia đột nhiên như bừng tỉnh, vội vã đứng dậy.
– Mọi việc đã ổn, không còn nguy hiểm gì nữa! Mọi người chỉ cần chú ý chăm sóc cậu ấy vài ba tuần là ổn. – Vị bác sĩ mỉm cười thông báo.
Cả ba người thở phào như trút được gánh nặng. Nụ cười rạng rỡ cuối cùng cũng đã nở trên đôi môi nó. Hắn được đẩy ra ngoài, vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Nó vội vàng bước tới, cùng y tá đẩy hắn đến phòng bệnh.
– Lâm phu nhân! – Người đàn ông áo đen lên tiếng.
Lâm phu nhân mỉm cười quay đầu.
– Có chuyện gì sao?
– Thật xin lỗi! – Người đàn ông cúi thấp đầu. – Vốn dĩ lần này tôi chỉ muốn trả chút thù cho em gái cùng gia đình, không nghĩ tới con bé lại quá quắt như thế. Viện phí lần này của cậu ấy xin hãy để tôi chi trả. Còn nữa, tôi muốn thỉnh cầu bà một chuyện. – Tôi biết cậu định nói gì. – Lâm phu nhân cắt ngang lời người đàn ông. – Việc viện phí cậu không cần lo. Gia đình của chàng trai đó là gia tộc họ Hoàng của Denka, không thiếu tiền để chi trả cho việc này. Còn việc cậu muốn thỉnh cầu, tôi cũng đã đoán ra. Nếu tôi đoán không lầm, cậu muốn chúng tôi tha cho Hà Yên?
– Đúng thế! – Người đàn ông không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu trả lời.
– Cậu là anh trai cô ta?
– Phải, tôi là Võ Hà Lập, anh trai Hà Yên.
– Cậu và em gái cậu rất khác biệt. – Lâm phu nhân mỉm cười dịu dàng. – Mặc dù cậu đã bắt cóc con gái tôi, nhưng xét cho cùng cũng chỉ vì muốn trút giận cho em gái, hơn nữa cũng đã đồng ý thả chúng tôi. Cậu là người rất giữ chữ tín, lại giúp Lâm đến bệnh viện. Việc này tôi sẽ coi như không có gì, bỏ qua cho cậu. Nhưng… – Lâm phu nhân trong phút chốc bỗng trở nên nghiêm nghị. – … em gái cậu thì không được.
– Lâm phu nhân…
– Đừng nói nhiều. Nếu không tôi sẽ đổi ý đấy. Em gái cậu làm nhiều việc hại con gái tôi, tôi đều đã biết. Lần này thực sự là quá lắm rồi. Chúng tôi đã cố gắng nhẫn nhịn, bỏ qua cho cô ta bao nhiêu lần. Nhưng sự việc lần này giống như một giọt nước làm tràn li, đã quá sức chịu đựng của chúng tôi. Tôi không thể bỏ qua nữa. Nếu để yên cho cô ta, người không được yên chính là con gái của tôi.
Lâm phu nhân lạnh lùng bỏ đi. hà Lập thở dài, nhưng cũng không nói thêm lời nào nữa, chỉ lặng lẽ đứng nhìn Lâm phu nhân bỏ đi.
– Anh không tự ăn được, bón cho anh đi!
Lâm phu nhân vừa bước chân vào phòng đã nghe thấy giọng nói tinh nghịch của hắn vang lên. Không biết hắn đã tỉnh từ lúc nào. Chỉ thấy nó ngồi bên cạnh giường bệnh, tay cầm một cặp lồng cháo cùng với chiếc thìa nhỏ, có lẽ vừa mua về.
– Anh tự ăn đi! Đừng có lợi dụng bị thương mà bắt nạt em!
– Anh là bị thương vì em mà. – Hắn cười khổ. – Bảo em bón cho anh ăn một chút cũng không được sao?
Nó ra vẻ miễn cưỡng, múc một thìa cháo bón cho hắn.
– A! Nóng! Em không thể thổi trước khi bón cho anh sao?
Nó bất mãn lườm hắn. Nhưng vẫn ngoan ngoãn thổi từng thìa cháo bón cho hắn. Mẹ nó đứng bên ngoài cửa mỉm cười nhìn cảnh tượng này, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp. Con gái bà đã có nơi có chốn, bà cũng cảm thấy an tâm rồi.
– Hai đứa định bao giờ sẽ làm đám cưới?
Lâm phu nhân mỉm cười ngồi xuống bên cạnh nó. Nó đỏ mặt không nói gì. Còn hắn lại cười nhăn nhở:
– Con dự định sau khi con ra viện, bọn con sẽ lập tức tổ chức.
– Gì chứ?
Nó trợn mắt nhìn hắn. Hắn tự mình quyết định không hỏi ý kiến nó một tiếng sao. Đáp lại cái nhìn của nó, hắn chỉ nhún nhún vai, cười cười.
– Vậy được! mẹ đã hỏi bác sĩ rồi. Hai tuần nữa là Lâm có thể xuất viện. Mẹ sẽ cùng gia đình thông gia bàn bạc, chuẩn bị mọi thứ. Hai đứa chỉ cần vào vai cô dâu và chú rể là được rồi.
– Dạ! Cảm ơn mẹ! – Hắn vẫn hết sức nhăn nhở.

– Ai là mẹ anh? – Nó trợn mắt. – Đằng nào cũng phải gọi vậy mà. – Hắn nhún nhún vai, vẻ bất đắc dĩ. – Gọi dần cho quen cũng được chứ sao? Nó không nói gì, lập tức đặt cặp lồng cháo xuống:
– Anh tự ăn đi!
– A! Em nỡ bỏ lại anh như vậy sao?
Nó không thèm ngoảnh đầu nhìn hắn, lập tức bỏ đi. Nhưng thực ra, trên đôi môi anh đào đó, nụ cười rạng rỡ như tỏa nắng đang mang một thứ hương vị lan tỏa dần, hương vị của hạnh phúc…
* * *
– Oa! cậu thực sự là đẹp quá đi mất!
My hét toáng lên, đem ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía nó. Nó mỉm cười ngắm mình trong gương. Một cô dâu xinh đẹp mặc chiếc váy bồng trắng muốt đang nở nụ cười hạnh phúc trên môi.
– Không biết bao giờ tớ mới có thể được như cậu? My xịu mặt xuống, hâm mộ nhìn nó. Nhiên mỉm cười, bước tới vừa giúp nó chỉnh lại khăn cưới, vừa nói với My: – Vậy thì cậu mau mau bảo Minh cưới đi!
– Gí chứ? Tớ… tớ…
My đỏ bừng mặt, muốn cãi lại cái gì đó nhưng lại chẳng biết nói gì.
– Được rồi! Sắp đến giờ rồi. Cô dâu xinh đẹp, chuẩn bị ra ngoài thôi. À còn cái này! – Nhiên chài trước mặt nó một lá thư. – Là… Kiệt gửi cho cậu.
Nó đón lấy lá thư, nhìn Nhiên với vẻ mặt khó hiểu. Nhiên vẫn trầm tĩnh đón lấy ánh mắt đó. Nó cầm lá thư, xé phong bì, chầm chạm mở ra. “Du thân mến!
Có lẽ giờ này êm đang rất hạnh phúc, phải không? Cuối cùng thì hai người cũng đã thành đôi rồi. Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, hai người nhất định phải hạnh phúc nhé!
Anh rất tiếc vì không thể ở bên em, chia sẻ niềm vui với em! Không phải anh không muốn thế. Mà ngược lại, anh rất muốn có thể chứng kiến em được đón nhận hạnh phúc của mình. Nhưng mà, anh không thể. Anh xin lỗi! Anh đã cố gắng, nhưng lại phát hiện ra, anh không có cách nào bình thản đối mặt với em và cậu ấy. Lại càng không có cách nào thản nhiên nhìn em bước lên lễ đường kết hôn cùng người khác, không thể nào thực lòng chúc phúc cho em được. Nhìn thấy cảnh tượng đó, anh chỉ có thể cảm thấy đau lòng, rất đau lòng, giống như bị ai đó xé tan trái tim vậy.
Vì thế, anh phải đi. Em đừng lo, anh sẽ không đi lâu đâu. Anh sẽ đi tìm ình một nửa thực sự, anh sẽ tìm kiếm ình một niềm hạnh phúc thực sự. Đến một lúc nào đó, khi anh tìm được cô ấy, và khi anh có thể bình thản đối diện cùng em, anh sẽ trở về.
Em hãy hạnh phúc nhé! Hạnh phúc của em là do bao nhiêu người xây đắp nên. Trong đó cũng có phần của anh. Thế nên, nếu em không sống hạnh phúc là có lỗi với anh đấy. Đừng buồn khi anh ra đi. Hãy mừng cho anh, vì anh đã có thể quyết tâm chấm dứt thứ tình cảm tuyệt vọng này. Anh sẽ đem trái tim mình trao tặng ột người con gái khác, một nửa thực sự của anh.
Chúc em hạnh phúc! Yêu em ngàn lần,
Kiệt.”
Đôi bàn tay nó nắm chặt lấy lá thư. Gương mặt không biết từ lúc nào đã ướt đẫm nước.
– Du! My lo lắng bước tới, liền bị Nhiên cản lại.
– Đừng lo! Cậu ấy không sao đâu.
My nghi hoặc nhìn Nhiên, nhưng cũng không tiến thêm nữa. Tuy nhiên, chỉ vài phút sau đó, nó đã lại nở nụ cười rạng rỡ:
– Chúng ta đi thôi!
Nhiên mỉm cười, gật đầu, giúp nó nâng chiếc khăn cưới, đầu khăn cưới bên kia do My phụ trách.
Trước cửa nhà thờ, ba nó nở nụ cười dịu dàng, đưa tay lên. Nó cũng khẽ mỉm cười, đặt bàn tay bé nhỏ lên tay ba. Tiếng nhạc hôn lễ vang lên trong nhà thờ đông người. Nhìn hắn với nụ cười hạnh phúc ở phía trước, nó cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Kiệt! Em nhất định sẽ hạnh phúc! Hi vọng anh cũng như vậy! Dù anh ở nơi đâu, em vẫn sẽ mãi cầu chúc cho anh! Cảm ơn anh, người con trai từng đi qua cuộc đời em!
The end


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.