Bạn đang đọc Siêu quậy nổi loạn – Chương 19 phần 2
Hồi tưởng kết thúc, My khẽ cau mày suy nghĩ. Cô gái đó so với Nhiên thực sự là rất giống nhau. Đến cả cái tên. Cô ấy là Triệu Ngọc Nhiên, còn cô bạn này là Triệu Tĩnh Nhiên. Thực sự có thể trùng hợp đến thế không? Cầm lấy chiếc điện thoại, My bấm liêng một dãy số. Vừa nghe tiếng đầu dây bên kia có tín hiệu trả lời, My lập tức nói liền một hơi: – Bác giúp cháu điều tra về cô gái tên Triệu Tĩnh Nhiên, học sinh lớp 11A trường Thanh Phong, cùng lớp với Du. Điều tra tất cả về thân thế, đặc biệt là gia đình của cô gái đó, và kiểm tra giúp cháu xem nhà họ có ai tên Triệu Ngọc Nhiên hay không.
“Được, tôi sẽ đi điều tra ngay. Có kết quả tôi lập tức báo cho tiểu thư”.
– Cảm ơn bác!
My cúp máy, nhìn vào phòng bệnh của nó. Việc này mà đúng như nhỏ dự đoán thì có lẽ nó sẽ chấp nhận buông tay thực sự. – Tại sao tự nhiên lại điều tra thế? – Thầy Minh nhíu mày khó hiểu.
– Việc này…
– Mày cũng cảm thấy hai người đó giống nhau đúng không?
Cánh cửa phòng bệnh chợt bật mở, nó mệt mỏi bước ra ngoài, thần sắc còn khá nhợt nhạt. – Du! – Thầy Minh vội vàng chạy đến đỡ nõ, vẻ lo lắng. – Em chẳng phải đang ngủ sao? Sao lại…
– Em không ngủ được. – Nó khẽ cười.
– Ừ, tao thấy hai người đó thực sự rất giống. Lúc đầu nghĩ là trùng hợp nhưng cái tên bọn họ cũng rất giống nhau. – My vốn không định nói nhưng có vẻ nó cũng đã nhận ra.
– Cái tên? – Đôi lông mày nó chợt cau lại rồi lập tức giãn ra. Cười nhẹ một tiếng, nó tựa người vào cánh cửa, thở dài. – Sao tao không để ý điểm này nhỉ? Nếu thực sự họ có quan hệ, tao có lẽ đã có lí do để buông tay rồi.
– Du…
– Đừng lo, tao không sao!
“Vì sao đó xa mãi xa rồi Em cố với nhưng không gian kia chia xa cách dần
Và khi 1 lúc đêm buông xuống phía trời cao riêng 1 mình anh chờ Nhìn từ xa em vẫn ngước nhìn theo…”
(A lonely star – LK ft. Justatee ft. P.A ft. PDL)
Tiếng chuông điện thoại vang lên. My mở máy. Ồ nhanh thật đấy! Còn chưa đầy năm phút.
– Alo!
“Tiểu thư, tôi tra ra rồi. Gia đình cô gái trước đây sống ở Nga, vừa chuyển về Việt Nam từ hơn 4 năm trước. Hai vợ chồng họ Triệu đó có cô con gái cả tên Triệu Ngọc Nhiên, là du học sinh ở Việt Nam, đã mất từ 5 năm trước”.
“Ầm”. Quả không sai! Đúng như họ dự đoán. Nhiên chính là em gái của người con gái kia, người con gái mà bọn họ yêu quý như một người chị, người con gái đã hi sinh tính mạng vì nó. Tại sao? Trái Đất quả thực quá nhỏ bé! Bọn họ thật có duyên!
* * *
Trở lại với căn phòng bệnh của Nhiên. Khi My vừa đi, Nhiên lập tức mở mắt. Nhìn gương mặt đau khổ của hắn, nhỏ khẽ hỏi:
– Du bị thương sao? – Ừ. – Hắn đáp lời.
– Cậu không muốn đến thăm à? – Không!
– Nếu muốn cậu có thể đi. Tớ không sao đâu. Nhìn cậu như vậy, tớ thực sự… rất đau lòng.
– Không cần đâu! Tớ không muốn đi!
– Vậy à? – Nhiên khẽ cười. – Cậu có thể đi mua giúp tớ chút nước ngọt không? Tớ muốn uống một tí trà xanh.
– Được, chờ tớ một lát.
Hắn vớ lấy chiếc áo khoác, không nhiều lời mà đi thẳng. Nhiên cười, cầm điện thoại. bấm một dãy số. Đợi bên kia trả lời, nhỏ chậm rãi nói: – Hỏi giúp tôi, bệnh nhân Lâm Ngọc Du nằm phòng nào.
Đầu dây bên kia đáp một tiếng rồi có tiếng mở cửa xe, sau đó năm phút sau mới có tiếng trả lời:
– Dạ là phòng 302.
– Được, cảm ơn!
Đó là tài xế riêng của nhà Nhiên. Cũng may có bác ấy ở đây. Thở dài một tiếng, lật chăn, xỏ chân vào đôi dép để dưới sàng nhà, Nhiên khẽ nói bâng quơ:
– Có lẽ cậu vốn không bao giờ thuộc về tớ. Tớ có nên… buông tay cậu hay không?
* * *
– Vậy cậu định sao đây? – Trầm mặc nửa ngày, My cũng lên tiếng.
– Tớ không biết nữa. Có lẽ, tớ nên buông tay thôi. – Nó khẽ thở dài, giọng nói mang chút đua thương. – Tớ đã gián tiếp gây nên cái chết cho chị gái của Nhiên, bây giờ còn cướp đi tình yêu của cậu ấy. Như vậy, tớ thực sự…
– Cậu nói gì?
Một giọng nói hơi to vang lên đằng sau lưng họ. Cả ba giật mình quay đầu. Là Nhiên! Nhỏ đã nghe hết câu chuyện bọ họ vừa nói. Sự tức giận trong lòng dâng lên ngùn ngụt, Nhiên tức giận bước tới:
– Hóa ra chính là cậu sao? Cậu là người gây nên cái chết cho chị gái tôi. Tất cả là vì cậu. Cậu đã cướp đi người chị mà tôi yêu quý nhất. Tôi còn tưởng là ai. – Nhiên cười khan một tiếng, nước mắt bắt đầu rơi. – Hoá ra chính là cậu. Tôi thật không thể ngờ. Tìm kiếm bao nhiêu lâu, hóa ra kẻ đó ở ngay trước mắt tôi, tại sao tôi lại ngu ngốc không nhận ra cơ chứ. Tôi hận cậu, Lâm Ngọc Du! Chính cậu đã khiến người chị gái xuất sắc cảu tôi phải ra đi như thế! Đồ ác quỷ, cậu là đồ độc ác, Lâm ngọc Du!
Gương mặt nó tái mét. Cuối cùng sự thật vẫn là sự thật, không thể giấu kín mãi. Tất cả đã phơi bày trước mắt. Dù là cố ý hay không, chuyện của chị gái Nhiên… là do nó gây ra. Cắn chặt môi, nó nhắm mắt, rồi chỉ lặng lẽ thốt lên được hai từ: – Xin lỗi!
– Xin lỗi? Cậu nghĩ hai chữ đó là đủ sao? Việc cậu gây ra như thế mà chỉ hai chữ đó là xong sao? lâm Ngọc Du, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không để cậu yên đâu. Tại sao cậu luôn làm thế với tôi. Tại sao? Tại sao những người tôi yêu quý cậu đều cướp mất? Tại sao hả? Cậu nói đi!
Nó để mặc cánh tay Nhiên du rồi đẩy, không hề nói một lời. Là lỗi của nó. Dù là không cố ý, dù đó là một tai nạn, nhưng cái chết cảu chị ấy, thực sự là… do nó gây ra. Kí ức vùi chôn giờ tất cả đều cả gợi lại. Đau thương trở về. Kỉ niệm về một cô gái vốn ngỡ đã quên giờ hiện về rõ nét như tất cả mọi việc mới chỉ xảy ra hôm qua. Hận thù trong trái tim Nhiên chợt dâng lên. Nhỏ hận người con gái trước mặt. Vô tình hay cố ý, không còn quan trọng nữa. Chỉ cần biết cô gái này đã cướp mất người chị nhỏ yêu thương nhất. Vậy thì… nhỏ sẽ không thể buông tay. Nhỏ sẽ không bao giờ có thể giao người nhỏ yêu cho cô gái này, cô gái khiến nhỏ căm giận.
– Cô thôi đi. Đó không phải lỗi của cậu ấy!
My xông tới, hất mạnh tay Nhiên ra. Nhiên khẽ cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nhìn nó.
– Nhưng nếu không có cậu ta, chị tôi sẽ không chết.
– Đó… đó chỉ là một tai nạn. Điều này… không ai muốn cả.
Gương mặt My trầm xuống. Hình ảnh ngày hôm đó nhỏ còn nhớ như in. Người con gái thanh tú, xinh đẹp như thiên thần nằm yên trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền. Chiếc váy trắng đã bị nhuộm một màu huyết dụ. Nhưng gương mặt đó nhìn vẫn thanh bình, tựa như đang say ngủ, chỉ là một giấc ngủ mà thôi, không phải là… – Nhưng tại sao.. người chết lại là chị ấy? – Giọng nói nghẹn ngào của nó vang lên, kéo My ra khỏi dòng suy nghĩ. – Đáng lẽ… người chết nên là tớ.
– Cậu cũng biết điều đó sao? – Nhiên lạnh nhạt nhìn nó, cười trong dòng nước mắt. – Đúng thế! Đáng lí phải là cậu. Tại sao chị ấy đỡ cho cậu làm gì. Cậu là cái gì cơ chứ? Tại sao ai cũng vì cậu mà hi sinh? TẠI SAO?
– Thôi đi! Cậu nói đủ chưa? – My hết chịu nổi, nực tức đẩy mạnh vai Nhiên. – Tôi đã nói rồi, tại sao cậu không chịu hiểu. Dù cậu có đau buồn cho cái chết của chị cậu đến đâu, cậu cũng không nên đổ lỗi cho người khác như vậy chứ. Việc này đâu phải do cậu ấy. Cậu đổ lỗi cái gì hả? Cậu muốn kiếm nơi trút hận thì đi kiếm người khác đi. Đừng lôi Du vào đây! Nhiên chợt sững lại. Đúng là việc này không phải do nó gây ra. Nếu hôm đó không phải là nó mà là một người khác, có lẽ chị của nhỏ cũng sẽ làm như vậy. Đó không phải là lỗi của nó. Nhưng sự thực, nó là nguyên nhân gián tiếp gây nên tất cả. Vì thế, Nhiên đem tất cả đổ lên đầu nó, cũng chỉ bởi tâm trạng quá hỗn loạn mà thôi.
– Không phải! Đó chính là lỗi của cậu ta! – Nhiên đột ngột hét lên.
– Cậu… cậu rốt cuộc là không hiểu hay không muốn hiểu vậy hả?
My tức giận đưa tay lên, định tát thẳng xuống nhưng một bàn tay nhanh hơn đã nắm chặt lấy tay nhỏ.
– Cậu muốn làm gì?
Hắn nhíu mày nhìn My, trong đôi mắt ẩn chứa chút gì đó tức giận.
– Lâm! Giọng nói này làm nó sực tỉnh. Bao nhiêu ngày nhung nhớ, con người này cuối cùng đã xuất hiện trước mặt nó. Nhưng tại sao… lại có cảm giác xa vời như thế? Hắn đứng trước mặt nó nhưng lại lãnh đạm đến lạ, dường như là không quen biết. Đôi mắt ấy từng ấm áp biết bao, bây giờ tại sao chỉ còn lại một sự vô tình, lạnh lẽo. Không chút cảm xúc, ánh mắt ấy nhìn nó dường như không có chút gì gọi là tình cảm. Tại sao? Yêu thương trước kia là gì? Bây giờ chẳng lẽ một chút cũng không lưu lại. Đau! Trái tim chợt nhói, một nhịp tim bị lỗi. Mong muốn được gặp nhau nhiều như thế, nhưng đến giờ phút này, thực sự đối mặt rồi, lại cảm thấy quá đau khổ. Thà rằng không nhìn thấy nhau, có lẽ sẽ dễ chịu hơn.
– Đừng khóc nữa!
Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên, ánh mắt hướng về nó nhưng đôi tay lại đưa ra kéo Nhiên vào lòng. Mềm mỏng và dịu dàng, ôn nhu đến khó tin. Thái độ này chẳng phải là thái độ trước đây hắn đối với nó sao.
– Tớ…
Như đứa trẻ được người lớn dỗ dành, Nhiên lại càng khóc dữ dội hơn.
– Được rồi! Có tớ ở đây rồi. Không sao đâu!
– Hức, Lâm…
Trầm lặng. Tất cả đều yên lặng nhìn hai con người trước mặt. Gương mặt nó dần tái mét. Cảnh trước mặt, thực sự là đã khiến nó không chịu nổi rồi. Trái tim như muốn tan vỡ, vết thương trong đó vốn còn chưa lành lại bị hắn cứa thêm vết mới, chồng chất lên vết cũ. Vết dao rạch lần này quá sâu, không thể ngăn nổi dòng máu chảy ra. Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? Nó đã có lỗi gì? – Chúng ta về phòng đã!
Hắn dịu dàng vuốt mái tóc Nhiên. Nhiên gật nhẹ đầu. Cả hai dìu nhau bước đi, quay lưng lại với nó.
“Phịch”. Nó ngã khuỵu trên mặt đất. Cố gắng chống đỡ, không muốn mình yếu đuối trước mặt bọn họ, nhưng đến giờ phút này, chịu không nổi nữa rồi. Yêu thương vỡ vụn, từng đẹp đẽ, lấp lánh như pha lê dịu dàng, giờ đã tan vỡ chỉ vì chút sóng gió. Thầy Minh và My nhìn thấy nó như thế, ra sức lay vai, ra sức gọi. Nó vẫn vậy, không hề có phản ứng gì, dường như là còn không nghe thấy lời nói của hai người bên cạnh. Trong đôi mắt nó… chỉ còn hình bóng hắn… đang đi xa… ngày một xa dần… xa khỏi tầm tay…
* * * – Chuyện gì xảy ra thế? Hắn vừa dịu dàng lau nước mắt cho Nhiên, vừa hỏi.
– Cậu ấy chính là người gây nên cái chết cảu chị tớ. – Ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, Nhiên chầm chậm trả lời.
Bàn tay hắn chững lại. Trái Đất này cũng thật tròn, thật nhỏ bé. Không ngờ… Trùng hợp đến vậy sao? – Thực ra việc này không phải hoàn toàn lỗi của Du. Việc này…
– Tớ biết! – Nhiên cắt ngang lời hắn. – Nhưng lại không cách nào kiềm chế cảm xúc của mình khi nhắc đến chị ấy.
– Thôi nào! – Khẽ vuốt mái tóc Nhiên, hắn cười ấm áp, nhẹ nhàng bảo. – Chị ấy là một thiên sứ tuyệt vời. Cái chết của chị ấy đều khiến chúng ta nuối tiếc. Nhưng chị ấy vốn là thiên sức mà. Thiên sứ rồi cũng sẽ bay đi, trở lại nơi vốn thuộc về mình. Chị Ngọc Nhiên sẽ không vui nếu thấy em gái mình đau khổ đâu. Hãy để chị ấy được hạnh phúc trên thiên đường.
– Tớ…
“Chỉ cần có em hứa bên cạnh anh như ngày nao
Đặt bàn tay lên tim hứa sẽ yêu một đời…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn giật mình, vội lôi điện thoại ra.
– Ba!
– Lâm! Ngày mai, con và Nhiên lập tức bay về nhà!
– Tại sao vậy ba? Bọn con còn đang học. – Hắn nhíu mày.
– Việc rất gấp. Nếu con không về e rằng không kịp nữa. Mẹ con… bà ấy… e là không qua khỏi rồi…
“Cạch”. Chiếc điện thoại trong tay lập tức rơi xuống đất. Vừa rồi…
Lâm! Có việc gì sao?
Nhìn sắc mặt tái xanh của hắn, Nhiên chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn im lặng nhìn chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, dường như vẫn chưa dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Chẳng phải vẫn nói mẹ hắn đang dần hồi phục sao? Chẳng phải là sức khỏe của bà đang ổn dần lên sao? Tại sao…
– Lâm! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhiên lay mạnh vai hắn. Không muốn nhìn hắn ở trong tình trạng như vậy, thực sự là không muốn! Chuyện gì xảy ra vậy? Gia đình hắn có chuyện sao? Ba hắn đã nói những gì?
– Mẹ tớ… không ổn rồi!
Gương mặt hắn tràn ngập đau khổ. Nước mắt muốn rơi nhưng lại bị hắn lặng lẽ nuốt vào trong lòng. Con trai đâu dễ dàng rơi nước mắt. Mẹ hắn vẫn còn đó. Có thể có cơ hội thì sao? Không thể dễ dàng từ bỏ. Dù chỉ là còn một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng không thể dễ dàng như vậy mà từ bỏ.
– Cậu chuẩn bị đồ đi! Mai chúng ta sẽ bay sớm. Tớ đi đặt vé bây giờ. Bố tớ nói muốn cả cậu về cùng.
– Tớ sao?
Hắn lặng lẽ gật đầu. Nhiên ngạc nhiên giây lát rồi không nói gì thêm, nhanh ch-óng chuẩn bị đồ đạc.
– Cậu định cứ như vậy mà đi sao?
Cả hắn và Nhiên cùng quay đầu nhìn lại. Một gương mặt đẹp mang nét quỷ dị, đôi mắt ánh lên nét lạnh lùng cùng một chút tức giận nhìn bọn họ chằm chằm. Đó không phải Kiệt thì còn có thể là ai?
– Sao cậu lại vào đây? – Hắn nhíu mày. Thực sự Kiệt vào lúc nào hắn còn không hay biết.
– Tôi tới để hỏi tội cậu! Kiệt tựa lưng vào cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn hắn mang đầy lửa giận. Dám làm tổn thương đến nó, cậu nhất quyết không thể để yên. Hôm nay phải cho hắn một bài học mới được. Cũng may là đã hơn một tháng rồi. Xương của cậu cũng đã liền, chỉ cần bồi bổ tĩnh dưỡng nữa là ổn.
– Hỏi tội tôi?
Kiệt khẽ nhếch mép, cười lạnh. Cậu chẳng nói chẳng rằng, lập tức xông tới gần hắn.
“Bốp”. Máu từ khóe miệng hắn chảy ra.
– Cái này là vì Du! “Bốp”. Lại một cú đánh trúng mặt hắn.
– Cái này là vì sự hi sinh của tôi và thầy Minh!
“Bốp”.
– Cái này là cái giá cho sự bội bạc của cậu.
– Cậu làm gì thế? Dừng lại đi! Nhìn hắn chịu đánh mà không hề phản kháng, Nhiên không nhịn được bèn chạy tới cản Kiệt.
– Buông ra! Tôi còn chưa nói tới cậu đó! Cậu có phải là bạn của Du không vậy?
– Tôi…
Nhiên cắn chặt môi, thực sự không biết là phải nói như thế nào.
– hai người vốn không xứng đáng làm bạn của cậu ấy! – Kiệt cũng không thèm đánh nữa, chỉ cười lạnh, buông một câu. – Tốt hơn hết cậu nên biến đi! Đừng làm cậu ấy đau khổ thêm nữa.
Đút hai tay vào túi quần, Kiệt lạnh lùng bỏ đi, để lại đằng sau hai bóng hình đang rơi vào trầm tư.
* * * “Cộc cộc cộc”
– Mời vào!
Nó khẽ giọng nói, nhưng không hề quay đầu lại, mắt vẫn lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
– Sao thế? Có tâm sự gì sao?
Kiệt ngồi xuống cạnh nó, khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng dõi theo hướng nó đang nhìn.
– Không có gì! – Nó mỉm cười, nhưng là nụ cười gượng gạo. – Chỉ là tâm trạng có chút không được vui.
– Du! Cậu đừng như thế nữa được không? cậu đau lòng vì cậu ta thì có ích gì? Cậu ta đang ở bên cạnh Nhiên. Hai người đó đều không xứng làm bạn với cậu. Cậu không nên vì những người như vậy mà đau buồn.
– Tớ biết! Tớ đang cố… nhưng… vẫn không sao làm được.
Kiệt cười nhẹ, dịu dàng vòng tay ôm lấy nó, giọng nói êm dịu, hiền hòa:
– Cố lên! Tớ tin cậu nhất định sẽ làm được! Tớ rất muốn nhìn thấy nụ cười của cậu!
Nó tựa đầu vào vai Kiệt, mỉm cười tìm kiếm cảm giác yên bình. Thực sự là không muốn nghĩ tới điều gì nữa. Mệt mỏi quá rồi! Nhắm chặt đôi mắt, nó yên lặng chìm dần vào giấc ngủ. Kiệt nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai mình, khẽ cười rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống, kéo chăn đắp cẩn thận cho nó rồi nhón chân bước ra khỏi phòng.
Trời về khuya, trăng lên cao, tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Trời sau cơn mưa càng thêm trong vắt. Trời thật đẹp! Nhưng ngày mai vẫn sẽ đẹp như vậy chứ?
* * *