Siêu quậy nổi loạn

Chương 12 phần 3


Bạn đang đọc Siêu quậy nổi loạn – Chương 12 phần 3

– Tôi đưa cậu ấy về kí túc xá. Tâm trạng này có lẽ hôm nay cậu ấy không học được đâu.
– Để tôi đưa cậu ấy về. – Hắn sốt sắng đứng bật dậy.
– Tôi thấy tâm trạng cậu cũng không tốt. Tốt nhất cậu cũng nghỉ buổi học này đi.
– Tôi… Hắn còn định nói gì đó nhưng Kiệt đã bế nó ra ngoài. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi. Việc Nhiên cư xử như vậy hoàn toàn không thể trách nhỏ được. Ai ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ vậy thôi. Nhưng có điều, có lẽ nếu nó biết điều này, nó sẽ vui. Đó là…việc hắn tới cứu khi nó bị đám người Hà Yên bắt đi là nhờ… Nhiên đã báo cho hắn. Điều này chứng tỏ nhỏ vẫn rất quan tâm tới nó. Nhưng… dù có thế thì… hắn vẫn là nguyên nhân cản trở tình bạn của bọn họ.
Thở dài một cái, hắn xách cặp, với lấy chiếc áo khoác rồi ra khỏi lớp.
“Cốp”. Hắn đụng phải một người thì phải. Phiền phức quá. Không ngẩng đầu lên, hắn tiếp tục bước đi.
– Sao tiết vừa rồi em bỏ học ?
Giọng nói vang lên làm bước chân hắn khựng lại. Hắn vẫn lạnh nhạt, giọng nói không chút cảm xúc :
– Không liên quan đến thầy.
– Hoàng Thiên Lâm ! – Thầy Minh bực bội kéo mạnh hắn lại. – Thái độ của em là gì thế ?
– Chẳng gì cả. – Hắn giật tay ra.
– Vậy còn Ngọc Du ? Sao cũng không thấy em ấy đâu ? – Thầy quan tâm làm gì ? – Hắn đột nhiên gắt lên. – Cũng đâu có gì liên quan đến thầy. – Sao lại không ? Các em là học sinh của tôi. Học sinh bỏ giờ học không lẽ tôi lại không quan tâm. – Không có gì quan trọng cả. Bạn ấy mệt, vậy thôi. Em cũng mệt rồi. Thầy để em về kí túc xá nghỉ ngơi.

Không đợi thầy Minh nói thêm điều gì, hắn đã vội vã bước đi. Thầy Minh nhìn theo, đôi lông mày nhíu lại. Có chuyện gì đó không ổn. Từ việc cả hắn và nó cùng bỏ tiết học, lại đến thái độ vừa rồi của hắn, chắc chắn có chuyện gì rồi. Liệu có nghiêm trọng không đây ? Chuyện này chỉ có người trong cuộc mới biết mà thôi.
* * * Kiệt lay nhẹ nó, giọng dịu dàng : – Du, về kí túc xá rồi. Cậu mở cửa vào trong nhé ! – Ừm.
Nó lười biếng dụi dụi mắt, vẻ còn rất ngái ngủ. Chợt nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay Kiệt, nó xấu hổ, đỏ bừng mặt, vội vã nhảy xuống.
– A, sao… sao… sao… tớ lại về đây ? – Tớ thấy cậu tâm trạng không tốt. Nên nghỉ ngơi thì hơn. Có gì tớ sẽ xin phép giúp cho.
– Tớ không sao mà. Tại vừa rồi hơi bất ngờ trước thái độ của Nhiên thôi. Giờ thì ổn rồi. – Nó cố nhe răng ra cười cho Kiệt xem, nhưng nhìn nụ cười lại hết sức méo mó. thà không cười còn hơn.
Kiệt cười xòa, xoa nhẹ đầu nó : – Được rồi, không sao đâu mà. Cạu cứ nghỉ đi. Nghỉ một buổi cho tâm trạng thoải mái đã. Chứ giờ cậu mà gặp Nhiên thì chắc chắn sẽ cảm thấy không tốt chút nào đâu. Nghỉ ngơi đi.
– Ừ, vậy tạm biệt.
Nó vậy vẫy tay chào Kiệt, vừa cười vừa quay về phía phòng mình.
“Cốp”. Ai da, hậu đậu vẫn hoàn hậu đậu =.=”. Đã mở cửa đâu mà cứ thế xông vào ? Chậc, xấu hổ quá ! May mà Kiệt đi rồi nên không nhìn thấy.
“Cạch”. Nó đẩy cửa, mệt mỏi ngã phịch luôn trên chiếc sofa. Mọi chuyện hôm nay khó hiểu quá. Bắt đầu cái vụ “bắt cóc” của cô nữ sinh tên Hà Yên gì đó, rồi lại đến thái độ của Nhiên. Mệt mỏi chết mất.
“Tít tít”. Âm báo tin nhắn vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Nó giật mình, vội với lấy cái điện thoại trên bàn. Hừm, hôm nay quên điện thoại ở nhà, thảo nào đến tìm không thấy đâu.
“Dug quen vu thach dau cua 2 chug ta. T0j *** cau 2 tuan chuan bj. Hen 2 tuan sau gap laj. Ha Y3n” (Đừng quên vụ thách đấu của hai chúng ta. Tôi cho cậu hai tuần chuẩn bị. Hẹn hai tuần sau gặp lại. Hà Yên). Nó ngồi bật dậy. Suýt chút nữa đã quên béng cái vụ này.. Híc, tính sao đây ? Nhiên đã không chịu giúp nó rồi. Nó biết nhờ ai đây ? Ôi chết mất ! Ôi, mệt quá đi mất ! Quăng cái điện thoại lên bàn, nó mệt mỏi nằm xuống chiếc sofa ấm áp. Sao số nó khổ thế không biết ? Hết rắc rối nọ đến rắc rối kia. Ôi cái cuộc đời này ! “Cộc cộc”. Bực mình quá ! Muốn ngủ chút mà không thể yên ổn. Nó bực bội, vác nguyên cái bộ mặt tức giận của mình ra mở cửa.

– A ! Em.. em… chào thầy ạ !
Nó cúi gập người xuống. Người trước mặt mỉm cười dịu dàng :
-Hôm nay em ốm sao ?
– Dạ ! – Nó ngẩng đầu lên. – Thầy tháy hôm nay em nghỉ cả buổi. Cả cậu nhóc Lâm nữa. Mấy đứa có chuyện gì hả ? – Thầy Minh khẽ nhíu mày. – A… không đâu thầy. Chỉ là em mệt thôi. Hì hì.
Thầy Minh cũng không hỏi gì thêm, chỉ dặn dò nó vài câu giữ gìn sức khỏe rồi đi vội. Nó đột nhiên nhớ đến tin nhắn vừa rồi cảu Hà Yên, vội vã gọi theo bóng dáng cao ráo đang bước đi :
– Thầy ơi !
Bước chân thầy Minh dừng lại. Thầy khẽ xoay gót chân, nụ cười vẫn giữ trên môi.
– Em… có thể… nhờ thầy giúp một việc không ạ. – Nó ngập ngừng.
– Có gì em cứ nói. – Thầy ơi, thầy biết chơi bóng rổ không ? – Nó người đôi mắt long lanh chờ đợi.
Vài giây im lặng bất ngờ, thầy Minh nhẹ nhàng : – Thầy biết, nhưng có việc gì không ? – Em… em… muốn nhờ thầy cùng em tập được không ạ ? – Nó nhắm tịt mắt, nói một lèo. Có cảm giác hơi ngượng. Không đâu tự dưng lại nhờ thầy giáo giúp đỡ thế này. Nó thực sự cảm thấy không ổn cho lắm. Nhưng thầy Minh vẫn cười, còn gật nhẹ đầu nữa. – Được. Việc này đâu có gì khó. Nhưng sao tự dưng em lại muốn học ?
– Em… là do em nhận lời quyết đấu với một người bạn. Vậy thầy có thể… cùng em thi đấu không ạ ? – Thầy sao ?

– Dạ !
– Để xem nào. Nếu hôm đó rảnh, nhất định thầy sẽ giúp em.
– Thật sao ạ ? – Gương mặt nó lộ rõ vẻ mừng rỡ.
– Ư. Được rồi. Thầy đi nhé ! Em nghỉ ngơi đi !
Thầy Minh xoa đầu nó rồi ôm chiếc cặp bên hông bước đi. Nó sung sướng nhảy câng lên. ha ha, xong rồi. Thế là ổn. Hắn đã hức giúp nó, thầy Minh cũng đồng ý rồi, còn Kiệt thì chắc không thành vấn dề. Đủ ba người. Vậy là ổn. Nghĩ đến Kiệt. nó vội vã xộc vào phòng, lôi điện thoại để cảm ơn và cũng để… nhờ vả. Và tất nhiên, không ngoài dự đoán, cậu đồng ý không chần chừ gì cả. Kiệt quả là người bạn tốt mà.
* * * – Phù phù ! Mệt chết mất ! Nó uể oải ngồi bên chiếc ghế cạnh sân tập. Cái cô Hà yên chết tiệt. Chọn thi cái gì không chọn lại chọn thể thao. Nó kém nhất môn này mà T_T. – Mới tập một lúc đã than vãn rồi. – Hắn chau mày đứng nhìn nó. – Thôi mà, cho tôi 5 phút nghỉ thôi. – Nó xuống nước năn nỉ, bộ mặt cún con đáng yêu hết mức.
– Để em ấy nghỉ một lát đi. Dù gì em ấy cũng là con gái mà. Mệt là điều dễ hiểu. – thầy Minh đặt nhẹ tay lên vai hắn.
– Cảm ơn thầy. – Nó đưa đôi mắt cảm kích nhìn thầy. – Cái cô nữ sinh Hà Yên gì đó cũng thật kì quặc. Sao tự nhiên lại muốn quyết đấu gì thế không biết.
– Hà Yên ? Em nói cô nữ sinh đó tên Hà Yên ? – Thầy Minh giật mình nhìn Kiệt.
– Có vấn đề gì sao thầy. – À không có gì đâu.
Vẻ mặt thầy Minh lập tức trở lại bình thường. Nếu như thật sự người muốn quyết đấu với nó là Hà Yên thì xem ra, nó đã gặp rắc rối lớn rồi.
– Mà bình thường, một đội bóng rổ phải có năm người chứ. Sao cô ta lại chỉ cho có bốn người nhỉ ? – Kiệt xoay xoay quả bóng trên tay, vẻ mặt khó hiểu.
– Ai mà biết được. – Hắn nhún vai.

Còn nó thì im thin thít. Nó có biết tí gì về bóng rổ đâu mà nói. Hay nói đúng hơn là nó chẳng biết gì về thể thao cả.
– Hết năm phút. Ra tập tiếp.
Nó còn định phản kháng thì đã bị hắn kéo ra giữa sân. Đồ đáng ghét ! Đồ hách dịch ! Không cho người ta nghỉ ngơi chút nào. Hắn khỏe hơn nên không thấy mệt, nhưng nó thì khác chứ. Đúng là… chẳng hiểu con gái gì cả.
“Bộp bộp”. Quả bóng di chuyển từ tay người nọ đến tay người kia. Nó cố gắng lắm nhưng chẳng sao chụp được. Hắn khẽ nhếch mép, vẻ coi thường. Kiệt cười an ủi. Thầy Minh gật nhẹ đầu động viên. Chết mất ! Sao ba mẹ lại sinh ra nó kém thể thao đến vậy chứ ?
– Du, bắt nhé ! Thầy Minh nói vọng sang bên nó rồi chuyền quả bóng qua. Nó gật đầu, đưa tay chụp lấy quả bóng. Hura ! Được rồi. Lần đâu tiên chụp bóng thành công =.=. Nó vui vẻ dị chuyển dần về phía rổ và… a lê hấp ! Vào rồi ! “Cốp”.
– Cậu làm ăn thế hả ? – Hắn gắt lên kèm theo cái cốc đầu đau điếng. – Tôi làm sao ? – Nó trợn mắt lên cãi. – Bóng phải vào từ trên xuống dưới chứ sao lại từ dưới lên trên hả ?
– Chẳng phải vào rổ rồi sao ? Vào là được rồi còn gì.
– Nếu ném vậy bóng sẽ không được tính điểm. – Kiệt cũng lắc đầu, thở dài. – Ơ…
Mặt nó ngơ ngác, nhìn ngố không chịu được. Ba người còn lại ngán ngẩm không còn gì để nói. Xem ra nó chẳng biết chút gì về bóng rổ cả. Kiểu này phải mất một buổi để tập huấn rồi. – Lâm Ngọc Du, buổi tập hôm nay kết thúc tại đây. Nhưng… – Nó còn chưa kịp vui mừng tì câu sau của hắn đã kéo nó từ thiên đàng rơi xuống địa ngục. – …cậu phải học xong những luật lệ cơ bản của bóng rổ trong buổi hôm nay. – Trong buổi hôm nay ? Mai học không được sao ? Có nhất thiết phải như vậy không ? Tôi mệt lắm rồi ! Hơn nữa chỉ còn hai tiếng rưỡi nữa là đến giờ đóng cửa phòng tập rồi.
– Thì học trong hai tiếng. Mai học tiếp. Tôi biết cậu không thể nhớ được hết ngay nên sẽ chia ra học nhiều lần, học đi học lại tự khắc sẽ nhớ.
Nó cứng họng vì hắn nói…đúng quá >…<.
– Tớ đi cùng cậu nhé ! – Kiệt như đọc được suy nghĩ của nó. – Còn 15 phút phòng tập đóng cửa rồi. Chúng ta đi nhanh có lẽ kịp. Nó gật đầu tỏ ý cảm ơn Kiệt.
Phòng tập này là của trường Thanh Phong nên giờ giấc rất nghiêm. Cứ đến đúng giờ là đóng cửa. Mặc kệ học sinh năn nỉ ỉ ôi đến mức nào, bảo vệ cũng không bao giờ cho vào. Bảo vệ trường này quả là vô tình mà >…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.