Siêu quậy nổi loạn

Chương 1 phần 1


Bạn đang đọc Siêu quậy nổi loạn – Chương 1 phần 1

Cuộc chạm trán của những siêu quậy
– Oáp.
Nó đưa tay lên che miệng, đôi mắt dán chặt vào quyển truyện, chân đặt lên thành ghế, nhìn rất nhàn nhã.
– Ngọc Du.
– Hô, ba à – Nó không ngẩng đầu lên nhưng vẫn biết giọng nói quen thuộc này là của ai.
– Ba vừa mới nhận điện thoại của…
– Vâng.
Chưa cần đợi ba nói hết câu nó cũng biết là điện thoại của ai rồi. Ngày nào cũng như ngày nào, không biết mới gọi là lạ. Ba nó thở dài, chán nản nhìn cô con gái cưng không sợ trời, không sợ đất này. – Con càng ngày càng bỏ học nhiều, ý thức ngày càng kém. Ba tuyệt đối không thể để con tiếp tục thế này. Vì thế…
– Sao hả ba? – Miệng nói nhưng mắt không rời quyển truyện lấy một giây.
– Ba quyết định chuyển trường cho con.
– Dạ…
1 giây… 2 giây…
3 giây…
– AAAAAAAAAAAAAAA… – Một tiếng thét “thảm thiết” vang lên, làm chim đang bay trên trời cũng phải đau tim mà đâm bổ nhào xuống đất (=.=) – Ba…ba…ba…ba nói cái gì cơ?
– Ba muốn con chuyển trường.
– Sao tự dưng lại phải chuyển trường. Con học trường này rất tốt mà.
– Tốt? Tốt mà ngày nào cô cũng phải gọi điện về ca thán về chuyện nề nếp của con?
– Thì…thì…con… Nhưng ba muốn con chuyển đến trường nào?
– Trường Thanh Phong.
BỊCH
Nó té luôn từ trên ghế xuống đất khi nghe tin “động trời” từ miệng của ba. Lồm cồm bò dậy, nó méo mặt hỏi:
– Ba. Tại sao lại là trường đó?
– Không được sao?
– Không…không được – nó lắc đầu nguầy nguậy, rồi lấp tức trưng ra bộ mặt cún con cực kì đáng yêu – Trường đó chán lắm ba ơi, cho con ở lại trường cũ đi mà.
– Không được.
– Ba… Nó cố dùng hết sức nũng nịu, cố gắng làm ba nó mềm lòng. Nhưng xem ra chiêu này dùng quá nhiều nên “nhờn” luôn rồi. Gương mặt ba nó vẫn nghiêm nghị, không có ý thay đổi “thánh chỉ” vừa ban bố. Nó xịu mặt, đá chân vào chiếc ghế.
Cuộc đời nó thế là xong. Vào ngôi trường ấy nó biết quậy sao đây. Nghe nói ngôi trường này đã trị không biết bao nhiêu siêu quậy rồi. Kiểu này nó không sống nổi mất. Nó thầm kêu trời, trong lòng gào thét: “Ba bất công, hu hu, con ghét ba. Ba thật quá đáng”. Nhưng tất nhiên, nó đâu dám nói ra miệng. Nếu nói ra có khi nó đi thỉnh kinh cùng Đường Tăng luôn cũng nên (=.=). Liệu ở trường Thanh Phong có siêu quậy nào dám làm loạn không nhỉ? Nếu không có thì có thể nó sẽ là người đầu tiên. Để xem ai có thể trị được nó nào?
* * *
– Ngọc Du, dậyyyyyyyyyyyyyyyyy…
Một tiếng gọi “nhẹ nhàng” cất lên làm nó lăn một phát từ trên giường xuống đất. Nó nhăn nhó đưa tay ngoáy ngoáy tai, miệng càu nhàu:
– Mẹ, có cần vặn volume to thế không? Con sắp thủng màng nhĩ rồi. – Không nói to một tí thì con có dậy không?
Mẹ nó đứng tựa vào tường, miệng cười rất ranh mãnh. Nhiều lúc nó thật không hiểu, tại sao tính mẹ nó rõ trẻ con mà lại có thể lấy người chín chắn như ba nó nhỉ? Nó đưa tay lên che miệng, ngáp dài, leo tót lên giường, trùm kín chăn:

– Mẹ để con ngủ thêm chút nữa. Trước giờ con có bao giờ đi sớm vậy đâu.
– Sớm gì nữa, gần 6 rưỡi rồi. – Mọi khi 8 giờ con mới đi.
– Nhưng bây giờ khác rồi.
– Vẫn như mọi khi mà mẹ. Bản tính con lười từ bé. Có bao giờ dậy sớm được đâu.
– Hôm – nay – con – tới – trường – mới.
Mẹ nó nhấn mạnh từng chữ, làm cho cái con người lười biếng đang nằm ườn kia bật ngay dậy, phóng vào nhà vệ sinh với tốc độ ánh sáng. Mẹ nó mỉm cười, ngồi xuống giường, đưa tay lên nhìn đồng hồ. – WAO, 1 phút 12 giây. Kỉ lục nha. Mọi khi thấy con phải ở trong nhà vệ sinh tới nửa tiếng cơ mà, còn tưởng con ngất luôn trong đó chứ. – Mẹ đừng đùa nữa – Nó nhăn nhó vớ lấy bộ quần áo trong tủ – Mới có ngày đầu tiên. Con chưa muốn bị liệt vào danh sách các học sinh đen của các “sếp” trong trường đâu. Bị chú ý thế thì bày trò sao được.
– Trước giờ con vẫn là tâm điểm chú ý của mấy giáo viên mà.
– Nhưng ở trường này khác.
– Mẹ tưởng con không biết sợ là gì. – AAAAAAA, mẹ ơi, tiếng tăm ngôi trường này kinh khủng đến thế, con làm sao không sợ được. Với lại, con phải thăm dò tình hình trước đã rồi mới tính kế quậy chứ. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.
– Hà hà, đúng là con gái mẹ. Giống mẹ ngày xưa quá – Mẹ nó tỏ vẻ hoan hỉ – Ngày xưa mẹ cũng là siêu quậy nổi tiếng. Còn bố con lại là một hot boy cực kì gương mẫu, thế mà lại thích mẹ mới lạ chứ. – Thế mẹ tán bố con à? – Nó chống tay vào cằm, mở đôi mắt to tròn nhìn mẹ. BỐP
Một quyển sách bay vèo trong không trung và đáp cánh rất “nhẹ nhàng” trên cái trán tội nghiệp của nó (_ _”). Nó vội đưa tay xoa xoa trán, mặt nhăn nhó nhìn rất đáng thương:
– Mẹ, sao mẹ toàn dùng chiêu này thế?
– Thế con muốn mẹ phi gì? Chổi nhá?
– Á không. Mẹ phi chổi thì con chỉ có nước u đầu.
– Biết thế là tốt. Cho con chừa cái tội phát ngôn linh tinh – Mẹ nó khẽ cốc nhẹ lên đầu nó, cười rất tinh nghịch.
– Mẹ. Thế mẹ nói đi, tại sao bố thích mẹ?
– Mẹ sao biết được – Mẹ nó thở dài bất đắc dĩ – Hỏi bố con, bố con cũng chẳng nói gì, chỉ cười thôi.
Khẽ liếc mắt nhìn lên đồng hồ. Kim dài sắp chỉ 7 giờ kém 15. Nó hốt hoảng, nhảy cẫng lên, mau chóng ôm lấy cái cắp. Chạy một mạch xuống dưới nhà nhanh như được gắn tên lửa đằng sau =)) sau khi ném lại câu nói:
– Mẹ con đi học đây.
Mẹ nó đứng dựa lưng vào tường, hai tay vòng trước ngực, nở nụ cười dịu dàng, khẽ lắc đầu:
– Con bé này, bao giờ mới lớn được đây?
– Tiểu thư.
Vị quản gia già cúi đầu mở cửa xe. Nó mỉm cười gật đầu, chui vội vào trong xe. – Cảm ơn bác. Cháu đi đây.
Ôm cái cặp trong tay, nó không ngừng lẩm nhẩm cầu nguyện. Hy vọng hôm nay đến trường không muộn. Chiếc xe lướt nhanh qua đường phố đông vui náo nhiệt và dừng lại trước cổng một ngôi trường khang trang. Nó choáng suýt ngất khi nhìn thấy trường Thanh Phong. Thật là rộng kinh khủng khiếp. Ngôi trường trước đây nó học đã thuộc loại quý tộc rồi, ai ngờ trường này còn đẹp hơn thế. Khuôn viên rộng đến vài nghìn mét chứ chẳng chơi. Tòa nhà 3 tầng hình chữ U được xây dựng rất sang trọng. Sơn màu trắng toát, cửa kính dài chạm đất, trông rất giống mấy ngôi nhà giàu có trong phim Hàn. Nó thầm nghĩ nếu trường nó mà dùng cái cửa kính kiểu này, đảm bảo đã phải thay không dưới 100 lần với nó. Xung quanh sân trường đặt rất nhiều cây cảnh, toàn là loại giá lên tới trên chục triệu chứ không ít. Ngôi trường này đúng là giàu đến đáng sợ. Cũng dễ hiểu thôi, ở đây tập hợp toàn con của những quan chức cấp cao, những nhà kinh doanh nổi tiếng, toàn là những dân chơi nổi tiếng một thời nhưng một khi đã vào trường Thanh Phong thì lại trở thành con ngoan trò giỏi hết lượt. Nó ngẩn ngơ ngắm nhìn đến mức bác tài xế phải lên tiếng nhắc nhở:
– Tiểu thư, sắp đến giờ vào lớp rồi.
– A! – Nó chợt sực tỉnh – Cảm ơn bác.
Nó lập tức đẩy cửa xe, chạy biến vào trong với một tốc độ cứ phải gọi là nhanh như báo đốm (Tg có dùng biện pháp nói quá =))). Chạy được đến giữa sân trường nó mới chợt nhớ ra, nó còn chưa biết mình học lớp nào (Em bó tay với chị rồi =.=). Tính sao nhỉ? Nó gãi đầu gãi tai trông rất khổ sở. Hay là đi tìm ban giám hiệu? Nhưng mà nó còn chưa thấy cái văn phòng hiệu trưởng ở chỗ nào.
“AAAAAAAAAAA…”
Nó hét thầm trong lòng. Tất nhiên chỉ dám hét thầm thôi chứ đâu dám mở mồm ra, không có người lại chỉ trỏ bảo nó là con điên thì khổ (_ _”). Mà cái trường chết tiệt này, sao sân trường vắng tanh vắng ngắt thế này? Hình như học sinh ngồi trong lớp hết rồi. A, chết nó thật rồi!
Còn đang lo lắng nhìn đông nhìn tây, chợt một giọng nói vang lên làm nó giật thót:
– Em đang làm gì thế? Giờ này còn chưa vào lớp sao? – Dạ…em…

Nó quay lại định giải thích. Nhưng vừa mới nhìn thấy khuôn mặt đằng sau, nó đông cứng ngay lập tức. “Á, mĩ nam. Chết mất, sao trường này lại có người đẹp dữ vậy trời. Sắp chảy máu mũi rồi, aaaaaaaa…” Lòng nó không ngừng than. Nó từng thấy nhiều mĩ nam ở trường cũ. Người theo đuổi nó cũng không hiếm kẻ đẹp trai, nhưng đẹp như cái người trước mặt kia thì…hình như không có. – Tôi hỏi em không trả lời à? Hay muốn quy vào tội thiếu tôn trọng giáo viên?
– Dạ, không phải…
Mà khoan, cái gì cơ? Giáo viên á? Nhìn cái mặt búng ra sữa thế kia mà là giáo viên sao? Không phải đấy chứ.
– Dạ, em là học sinh mới ạ.
– À… – Ông thầy trẻ vỡ lẽ, nở một nụ cười thiên thần khiến cái đứa đối diện suýt trào máu cam =)) – Vậy em tới phòng hiệu trưởng hỏi lớp xem. – Nhưng em không tìm thấy phòng hiệu trưởng ở chỗ nào.
– Em đi thẳng đường này, rẽ bên trái, đến cuối hành lang rẽ phải là đến.
– Dạ, cảm ơn thầy. Nó mừng húm, ôm vội cái cặp chạy hộc tốc đi. Chưa đầy 3 phút sau, nó đã có mặt ở trước cửa phòng hiệu trưởng. Phải công nhận một câu là hôm nay nó làm cái gì cũng nhanh gấp mấy lần bình thường =.=.
“Cộc cộc cộc”
– Vào đi! Một giọng nữ giới vang lên lạnh lùng. Nó vuốt mồ hôi lạnh. Hiệu trưởng trường này xem chừng cũng không dễ đối phó.
“Cạch”
Cánh cửa được đẩy ra. Nó đưa mắt liếc nhìn bên trong. Trên ghế, một người phụ nữ trung niên đang cắm cúi ghi chép cái gì đó. Người này có lẽ là hiệu trưởng chăng? Người phụ nữ ngước mắt lên, đẩy gọng kính đen:
– Tên?
– Dạ…
– Tên em là gì?
– A, em là Lâm Ngọc Du ạ. – Có việc gì? – Em là học sinh mới ạ, em muốn… – Học sinh cũ của trường Lam Kiều.
– Dạ…
– Được rồi.
Bà hiệu trưởng lật giở cuốn sổ màu đen bóng, đặt ngón trỏ di theo từng dòng chữ. – Em vào 11A.
– Dạ…nhưng…
– Còn chưa đi à?
– Dạ em không rõ lớp ở chỗ nào ạ.
– Tòa nhà ở giữa, tầng 2.
– Dạ…em…em chào cô ạ…
Nó cúi đầu, bước vội ra khỏi phòng. Thở phảo nhẹ nhõm. Đã thoát khỏi tầm mắt hiệu trưởng. Híc, hiệu trưởng gì nhìn lạnh thấy ớn. Hỏi thì vô cùng ngắn gọn súc tích. Ngôi trường này đúng là…thật kinh khủng.
Sau một hồi bò lê bò lết (vì quá mỏi khi cuốc bộ trong cái trường rộng quá mức ạ =]]~), cuối cùng nó cũng đã đến phòng học 11A. Nuốt nước bọt cái “ực”, nó vuốt ngực, lấy tinh thần, đứng trước cửa lớp học.
– Dạ, thưa cô, em…
– Em đến muộn? – Vị giáo viên già nghiêm khắc nhìn nó. – Dạ, không ạ. Em là học sinh mới – Nó vội vã xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.
– À, tôi vừa được thông báo. Em là Lâm Ngọc Du, học sinh trường Lam Kiều?
– Dạ.

– Được rồi, em vào đây.
Nó nhanh chóng bước vào.
– Em ngồi bàn kia.
Nhìn theo tay giáo viên, nó thấy vị trí chiếc bạn mà nó sẽ ngồi. Vị trí cuối lớp, còn khá khuất nữa. Hà hà, hay lắm, rất thuận lợi cho bản tính quậy phá của nó.
– Em vào chỗ đi. Chúng ta sẽ bắt đầu bài học. – Dạ…
Trường này kì quá. Học sinh mới mà không để người ta giới thiệu gì cả. Mà mọi người trong lớp dường như cũng chẳng để tâm chút nào. Thật hết hiểu nổi.

15 phút học trôi qua nhàm chán. Nếu như bình thường, nó đã lôi ipod ra nghe nhạc rồi. Nhưng vấn đề là sáng nay đi vội, nó đã quên mang. Thế là xong, ngồi nghe giảng kiểu này chắc nó chết mất. Suy đi tính lại, giải pháp cuối cùng là…ngủ o_o. Nó thận trọng dịch người sang mép bàn, tránh tầm mắt giáo viên. Vừa gục đầu xuống bàn, còn chưa kịp nhắm mắt thì…
“Vèo”, “cộp”
– Ái.
Hình như có cái gì vừa đụng vào trán nó. Cái gì đây? Sao lại là viên phấn nhỉ?
– Lâm Ngọc Du, em không biết nội quy trường cấm học sinh ngủ trong giờ à? – Ơ, dạ…dạ…
– Đứng dậy. Cả giờ này em đứng học cho tôi.
Oài, gì thế này? Sao mà bà giáo này mắt tinh quá vậy. Đến là khổ. Mà phải công nhận một điều, bà giáo này giống mẹ nó thật. Lúc bực mình toàn vớ lấy mấy thứ đồ xung quanh mà…phi (Ẹc). Nó tự hỏi hai người này có quan hệ gì không nhỉ? Sao bà ấy không đến ở với mẹ nó luôn cho hợp cạ =)).
– Đừng tưởng tôi không biết em nghĩ gì. Ngẩng đầu lên nhìn bảng. Nếu không tôi đảm bảo sẽ có thêm một viên phấn vào trán em đấy. Ác, gì thế? Bà giáo này đọc được suy nghĩ của học sinh à? Oa, số nó thật là thảm. Tại sao không đâu lại phải chôn thân trong cái ngôi trường vô cùng đáng ghét này? Đành ngậm ngùi mở to mắt nhìn bảng vậy. Quả thực là từ bé đến giờ, đây là giờ học đầu tiên nó nghe trọn vẹn. Từ lúc mới đi học đã thích quậy phá rồi.
“Renggg…”
Tiếng chuông cứu tinh vang lên, báo hiệu đã hết giờ học. A, cuối cùng cũng thoát khỏi tiết học “tra tấn” rồi. Nó rất muốn nhảy cẫng lên thoải mái nhưng không thể để hành động này lọt vào mắt giáo viên được rồi =)). Mà khoan, có cái gì đó là lạ. Ây, biết rồi! Giờ ra chơi mà các học sinh không ai ra khỏi lớp mà còn cầm một quyển sách dày cộp đọc. Sao lạ vậy trời? o_0 – Lâm Ngọc Du, sách của em đâu?
– Dạ? – Mặt nó ngơ ra, chẳng hiểu cái mô tê gì.
– Điều thứ 116 nội quy của trường, mỗi giờ ra chơi, các học sinh đều phải có một cuốn tiểu thuyết dày trên 400 trang của các nhà văn nổi tiếng để đọc. Cuối năm viết bài báo cáo thu hoạch về nội dung, ý nghĩa của cuốn sách đó. Lại gì nữa đây? Quy định gì kì quá vậy? Trường này còn có thể có quy định gì kì quặc hơn nữa không? Còn điều thứ 116 nữa chứ. Cái nội quy ấy có bao nhiêu điều vậy? Cứ đà này nó chết sớm với cái trường này mất. Hức.
– Dạ thưa cô, em không biết quy định này. Em là học sinh mới ạ. – Em chưa đọc nội quy trường?
– Chưa ạ.
– Này!
Bà cô đi xuống đặt trước mặt nó một cuốn sách, chắc dày tầm hơn 100 trang, đề tên “Nội quy trường Thanh Phong”. Ách, nội quy nhiều dữ vậy sao. Lật trang cuối, đập vào mắt nó là con số 300. 300 điều nội quy, sao lắm dữ vậy?
– Em cầm quyển này về, đọc hết cho tôi. Tiểu thuyết thì em có thể xuống thư viện trường để lấy. Trang đầu cuốn nội quy có sơ đồ trường. Nếu em còn vi phạm lần nào nữa thì đừng trách tôi.
– Dạ…
Nó trả lời lí nhí, mắt vẫn không rời quyển sách đỏ chót trước mặt. Chắc chưa đến nỗi học thuộc hết cái chỗ này đấy chứ? Thật là biết cách tra tấn học sinh mà! Quả nhiên là ngôi trường nổi tiếng về việc trị các siêu quậy. Không có điểm nào là bình thường cả. “Renggg..”
Oái, đã vào lớp rồi. 5 phút nhanh dữ. Giờ sau là gì vậy? Giờ nó mới nhớ ra một điều, nó còn chưa có thời khóa biểu (_ _”). Đừng nói lại là giờ của bà cô này nha. Chịu một tiết là đủ lắm rồi đó.
Bà giáo đứng dậy, xách chiếc cặp đen ra khỏi lớp. Nó thở phào. Thoát rồi! Ngồi phịch xuống ghế, gục đầu xuống bàn, vừa nhắm mắt lại thì…
– Cả lớp đứng!
Tiếng bạn nữ lớp trưởng vang lên dõng dạc. Thật là bực mình nha. Hôm nay toàn bị quấy phá, chẳng ngủ được chút nào.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mắt, lập tức bao nhiêu bực bội trong nó tan biến. Thật có duyên. Kia chẳng phải là…
– Chào các em! – Ánh mắt thầy giáo trẻ lướt khắp lớp, dừng lại ở chỗ nó – Ồ, hôm nay chúng ta có bạn mới à?
– Dạ, thầy ơi, thầy hát một bài mừng bạn mới nha – Một nữ sinh hét lên. – Đúng đấy thầy ơi, thầy hát đi. – Thầy ơi hát đi mà.
– … Gì đây? Sao vừa rồi lớp còn trật tự ngoan ngoãn, ngồi im phăng phắc, mà giờ thì… Híc, chẳng ngờ cái ông thầy gặp hồi sáng lại dạy đúng lớp nó.
– Ê hềm. Cả lớp trật tự để thầy nói nào.
Chưa đầy một giây, tất cả đã ngồi im lặng, ngoan ngoãn khoanh tay trên bàn, mắt chăm chú nhìn thầy.

Thầy giáo mỉm cười – nụ cười có sức sát thương cực lớn với các nữ sinh.
– Chào em. Vì em là học sinh mới, thầy sẽ giới thiệu về mình một chút. Thầy là Hạ Tử Minh, năm nay 22 tuổi, giáo viên dạy nhạc của 11A.
– Ơ…ơ…dạ…em …em chào thầy… Nó nói hết sức ấp úng. Cũng chỉ tại ai kia, cười làm cái gì để ba hồn bảy vía của nó bay tuột lên mây =)). Có cười cũng đừng có kiểu “mặt trời tỏa nắng” thế chứ (ẹc =.=). Cứ thế thì đảm bảo chả mấy chốc, nó sẽ phải xuống phòng y té nằm vì chảy quá nhiều máu mũi mất ^o^.
– Em giới thiệu một chút về mình chứ?
Giọng nói dịu dàng cộng thêm cái nháy mắt tinh nghịch làm tim nó cứ phải gọi là đập 100 nhịp/1 phút =)). Ai, người đâu đẹp trai dữ nha. Kiểu này thì đánh cắp trái tim của bao nhiêu nàng rồi.
– Dạ…em là Lâm Ngọc Du, học sinh cũ của trường Lam Kiều ạ. – Ồ, rất vui được biết em. Em hát một bài tặng các bạn mới chứ nhỉ? – Ơ…dạ…
– Hát đi, đừng ngại. Nhiều học sinh mới vào lớp cũng hát rồi mà.
– Đúng đấy, hát đi bạn, không có gì phải lo đâu – Một cô bạn dễ thương bàn trên kéo áo nó. Nháy mắt tinh nghịch.
“Ực”
Nó nuốt nước bọt, cố nở một nụ cười đáng yêu, nhẹ nhàng cất giọng hát oanh vàng. Nói không ngoa đâu nha, giọng hát của nó có thể sánh ngang với mấy ca sĩ đình đám đấy. Nhưng có điều, nó chỉ có mỗi tài này thôi (_ _”).
“Từng ngày qua trong lòng em vẫn nhiều lúc mơ
Một giấc mơ luôn có anh trong vòng tay
Ngồi kề bên nhau cùng nhau ngắm sao lung linh
Thầm nguyện ước có nhau tọng đời.
Và rồi anh đi xa vòng tay của em
Tình yêu giờ đã vụt mất
Như cánh chim cuối trời không nói thêm một lời
Bỏ lại con tim xót xa từng ngày.
Từng giọt nước mắt đắng vẫn thấm ướt trên môi
Vì trong lòng em chỉ có riêng một mình anh thôi Cũng không thể xóa hết nỗi buồn, cũng không thể xóa hết nỗi nhớ
Trong con tim em vụn vỡ.
Phải làm sao để quên đi hết những kí ức năm xưa
Dù em đã cố níu kéo bước anh trong mưa
Thôi đành ôm riêng mình em nỗi xót xa từ đây”
(Nỗi đau xót xa – Minh Vương)
– Oa, hay quá! – Một cô bạn kinh ngạc thốt lên.
“Bộp bộp bộp”
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên làm nó xấu hổ ,mặt đỏ chẳng khác gì quả gấc chín. Thầy Minh mỉm cười (lại cười. Thầy ơi em nói nghe nè, thầy làm ơn ngậm hàm răng trắng sáng như dùng P/S lại đi, không là có người sắp chết rồi đó =.=).
– Hay lắm. Rất có năng khiếu. Được rồi, em ngồi xuống đi. Chúng ta bắt đầu bài học. Nó ngồi thụp xuống, khều khều vai cô bạn dễ thương bàn trên, hỏi nhỏ:
– Ê, bạn ơi, ình hỏi chút. Sao nãy thấy lớp im dữ mà giờ thoải mái thế?
– Tại thầy minh dễ tính lắm. Trong trường thầy cô nào cũng đeáng sợ, chỉ có mỗi thầy Minh là tâm lý, lại còn đẹp trai. Thầy cũng học giỏi lắm ý, nghe đâu nhảy cóc mấy lớp liền.
Nhảy cóc mấy lớp liền? Thảo nào làm giáo viên mà mới có 22 tuổi. Đẹp trai? Cái này thì phải công nhận rồi. Còn tâm lý? Để xem xét xem sao đã. Với nó, cứ thầy cô nào thả cho nó quậy, không nói câu nào thì tức là tâm lý rồi =)).

Tiết học này có vẻ thích hơn tiết trước. Một là vì giáo viên thoái mái hơn, còn hai là…giáo viên nhạc…siêu đẹp trai (=.=).
– Bài học của chúng ta đến đây là kết thúc. Mời các em nghỉ.
Thầy Minh mỉm cười, xách cặp. Mọi khi câu này là câu nó thích nhất, thế mà hôm nay tự dưng lại thấy tiếc. Nói thật nha, đây là lần đầu tiên nó cảm thấy tiếc một tiết học thì phải. Oa, đúng là điên thật rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.