Đọc truyện Siêu Phẩm Vu Sư – Chương 9: Có một con chó vàng
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn:
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
—————————–
Trấn Sa Xuyên.
Một thành trấn có dân cư chủ yếu là người từ nơi khác tới, đây là khu LC mà trước mắt chưa được Thượng Hải tập trung khai phá, đại đa số dân sống ở đây đều là công nhân ở thuê, còn người địa phương hầu hết đã chuyển đi nơi khác.
Âu Dương Tuyết Tình nhìn Phương Minh đang đi phía trước, Phương Minh lúc này không còn vẻ chững chạc trước đó, đặc biệt là mấy phút trước anh vừa huýt sáo xong, chân bước vui vẻ như một đứa trẻ.
Dáng vẻ và hành động này, giống y như cậu bé con kích động khi sắp được gặp người thân lâu ngày không gặp vậy.
Một lúc sau, đôi mắt đẹp của Âu Dương Tuyết Tình đột nhiên trợn to, bởi vì cô nhìn thấy từ trong ngõ nhỏ có một con chó vàng lao ra, vội vàng hướng về phía Phương Minh la to: “Phương Minh cẩn thận.”
Nhưng Phương Minh chẳng những không nghe Âu Dương Tuyết Tình dừng bước lại, ngược lại còn đi nhanh hơn, khiến tim Âu Dương Tuyết Tình muốn rớt cả ra ngoài, nhất là khi cô thấy con chó núi vàng sắp bổ nhào vào Phương Minh, quá khẩn trương đến nỗi nhắm tịt cả mắt lại.
“Ha ha, tao nói này anh bạn, bao nhiêu năm rồi vẫn chỉ thích chơi mỗi chiêu này.”
“Được rồi được rồi, đừng quậy nữa, mau lấy đầu chó của mày ra đi.”
Âu Dương Tuyết Tình nghe thấy tiếng cười sang sảng của Phương Minh mới dám mở mắt ra, kết quả lại nhìn thấy một màn mà cô không biết nên nói gì.
Ở đằng trước, Phương Minh đang ngồi trên đất, còn con chó vàng đang gác hai chân trước lên vai Phương Minh, đầu không ngừng cọ lên người Phương Minh, thỉnh thoảng còn le lưỡi liếm mặt Phương Minh.
Giống chó vàng này Âu Dương Tuyết Tình đã nhiều năm không gặp, chỉ nhớ hồi nhỏ ở nhà ông nội từng thấy giống chó này, có một cái tên rất hay là chó điền viên Trung Hoa, dân gian gọi là chó núi.
Từ khi Thượng Hải trở thành đô thị phồn hoa, giống chó núi này càng ngày càng ít, cho dù một vài người bạn thân của cô thích nuôi chó cũng chỉ nuôi những giống thú cưng.
Chó núi, cứ như vậy mà dường như đã biến mất khỏi thành phố lớn.
Hơn nữa, khiến Âu Dương Tuyết Tình không thể chịu được chính là nhìn con chó vàng này là biết lâu rồi không được tắm rửa, tuy bộ lông trông cũng không dơ lắm, nhưng chắc chắn có không ít ký sinh trùng hay bọ chét, con chó đó đừng nói ôm, cho dù bảo cô lại gần cô cũng không muốn.
Thế nhưng, thấy dáng vẻ Phương Minh thân thiết khăng khít với con chó vàng này, nhất là nụ cười trên mặt Phương Minh khiến cô vốn muốn khuyên Phương Minh coi chừng bọ chét đành nuốt ngược vào trong.
“Lão Hoàng, đừng quấn quýt nữa, mang tao đi tìm Đại Trụ đi.”
Phương Minh đứng dậy gỡ chân Lão Hoàng ra, đứng lên, vừa vỗ đầu Lão Hoàng vừa hướng Âu Dương Tuyết Tình: “Sĩ quan Âu Dương, xin lỗi đã dọa cô sợ, Lão Hoàng là bạn già mười mấy năm với tôi, nếu tôi đã đến nơi vậy sĩ quan Âu Dương có thể về được rồi, cảm ơn cô.”
Nghe thấy lời Phương Minh nói, mặt cười của Âu Dương Tuyết Tình trở nên cứng lại, hết cả buổi mới nở nụ cười ngại ngùng: “Nếu Phương tiên sinh đã tìm được bạn, vậy tôi về đây.”
Âu Dương Tuyết Tình đi rồi, chỉ là cho đến tận khi đi đến xe sắc mặt của cô vẫn không tốt lên chút nào, bởi vì cô không ngờ sẽ có một ngày lại bị người ta không đếm xỉa gì đến mình như vậy.
“Tên chết tiệt Phương Minh, tôi đây vất vả đưa anh về, đã không biết mời tôi vào nhà ngồi chơi, cũng không thèm lưu số điện thoại lần sau mời tôi một bữa cảm ơn nữa.”
Vèo!
Chiếc BMWs Z4 trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người, gầm lên một tiếng rồi phóng đi, cho thấy chủ xe đang rất khó chịu.
……
“Đây là nơi Đại Trụ ở sao?”
Phương Minh đi theo Lão Hoàng đến một cái sân, gọi là sân, chẳng qua cũng chỉ là túp lều đơn sơ được dựng bên hông nhà chính nhà người ta, bên hông có mở một cái cửa, rất tiện để người ra vào.
Cửa khép hờ không khóa, Lão Hoàng lấy đầu mở cửa ra, Phương Minh đi theo bước vào.
Bên trong lều vô cùng đơn sơ, một cái giường, một cái bàn, còn có một căn bếp giản dị sát bên trong, nói là bếp chứ cũng chỉ là một băng ghế dài trên đó bày mấy đồ dùng linh tinh như xoong nồi chén đũa mà thôi.
“Tên Đại Trụ này, vậy mà kể với mình sống ở thành phố khá hơn thế này nhiều.”
Phương Minh chợt bật cười, Đại Trụ mỗi lần về làng, đều sẽ khoe khoang khắp làng cuộc sống của mình ở thành phố tốt cỡ nào, nhưng nhìn bây giờ xem, mấy lời đó cũng chỉ toàn là bịa đặt.
Nói đi cũng phải nói lại, không ai nói mình khổ, không ai thích bị người trong làng khinh thường, cho dù ra ngoài khổ cỡ nào, về lại quê nhà cũng phải giữ mặt mũi.
“Nhưng mà tên Đại Trụ này tuy sống khổ cực, đối xử với Lão Hoàng mày không tệ đấy.”
Phương Minh mắt sắc bén nhìn thấy mấy cục xương to ở trong góc, rõ ràng là Đại Trụ mua cho Lão Hoàng ăn, có lẽ thịt này cũng không đắt lắm, nhưng anh ta biết khẩu vị Lão Hoàng, không có thịt sẽ không vui, hơn nữa con chó này ăn nhiều như vậy, vậy mà vẫn còn chừa lại mấy cục xương, chứng tỏ là ăn không hết.
Trong trí nhớ của Phương Minh, Lão Hoàng là do cậu nhặt được lúc tám tuổi, hôm đó trời mưa, anh ở cửa đạo quan nhìn thấy một con chó con ướt sũng thế là liền ôm vào đạo quan nuôi.
Đến bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, tính theo tuổi đời của chó thì Lão Hoàng cũng được xem là sống lâu rồi, nên mới có tên Lão.
Lão Hoàng lúc mới sinh chưa được ba tháng đã bắt đầu thích ăn thịt, hơn nữa không có thịt sẽ không vui, khi đó trên núi toàn là mấy món thú rừng chim rừng, Lão Hoàng liền thường xuyên tha về mấy món dân dã thỏ hoang, gà rừng cho anh làm thịt, tất nhiên, cuối cùng mấy món này đều rơi vào bụng cả hai.
Chó bình thường sống khoảng mười năm lông sẽ bắt đầu rơi rụng, nhưng Lão Hoàng không có bệnh này, hai mươi năm trôi qua vẫn khỏe như hổ, vẫn cứ hay chạy xuống núi gây tai họa cho mấy con chó cái trong làng.
“Tao nói mày đừng lấy đầu cọ tao nữa, có phải nhớ mấy món dân dã trên núi không, ở thành phố lớn này chỉ sợ không ăn được ấy chứ.”
Nhìn thấy Lão Hoàng mặt nịnh nọt cứ cọ đầu vào người mình, Phương Minh trực tiếp chụp lấy kéo ra, chút tâm tư này của Lão Hoàng làm sao có thể qua mắt được anh.
Con Lão Hoàng này cái gì cũng được, duy chỉ có hai điểm chính là háo sắc và tham ăn, nhưng hình như đây là bệnh chung của chó thì phải.
Đem Lão Hoàng cho Đại Trụ nuôi cũng là do Phương Minh rơi vào đường cùng mới đưa ra quyết định này, bởi vì khoảng thời gian đó sư phụ vừa mới hạ táng, mà anh thì có việc phải đi nơi khác, không có cách nào mang Lão Hoàng theo nên mới gửi Đại Trụ nuôi.
Đương nhiên, Phương Minh quyết định như vậy không phải do sợ Lão Hoàng không có người chăm sóc sẽ bị đói, đối với hai chữ bị đói này, anh tin chắc chắn sẽ không thể xảy ra trên người Lão Hoàng, mà anh sợ khi không có anh ở đây, tất cả thú rừng chim rừng sẽ bị Lão Hoàng ăn sạch hết.
Anh bạn này cũng không để ý nhiều lắm, trèo cây móc trứng chim, xuống nước bắt cá thậm chí đào đất bắt rắn đều đã từng làm, có đôi khi Phương Minh cũng hoài nghi không biết anh bạn này có phải thực sự là một con chó không nữa.
Nửa tiếng sau, Lão Hoàng đang nằm dưới chân Phương Minh liếm ống quần thì đột nhiên đứng dậy, sau đó chạy ra cửa, Phương Minh nhìn hành động của Lão Hoàng hướng mắt về cửa thì thấy xuất hiện ở cửa sắt một người, trên mặt cũng nở nụ cười.
“Tao nói này Lão Hoàng… Ơ, Phương Minh, cậu đến hồi nào vậy?”
“Vừa đến chưa được bao lâu.”
Phương Minh bước lên trước, ôm lấy chàng trai trẻ tuổi dáng người khỏe khoắn có nước da ngăm đen này.
Chàng trai trẻ tuổi tất nhiên chính là Đại Trụ, tên thật là Vương Đại Trụ, được xem là một trong số ít bạn bè trong thôn của anh.
“Cậu đó, đến đây cũng không báo trước với tôi một tiếng, tôi còn biết mà đón tiếp cậu, nhưng mà sao cậu lại tìm được chỗ này của tôi?”
Vương Đại Trụ đấm vào ngực Phương Minh một cái, vẻ mặt có chút kích động, không có gì vui mừng bằng việc ở nơi tha hương gặp được người cùng quê, đã vậy người đó còn là bạn thân nhất.
“Tôi đi hỏi bác Vương trước, nghe bác nói cũng biết đại khái chỗ của mày, hơn nữa còn có Lão Hoàng, không lẽ còn sợ không tìm được cậu?”
“Cũng đúng, mũi của con Lão Hoàng này linh lắm, không nói nữa, cậu chưa ăn uống gì phải không, đi, tôi dẫn cậu đi ăn cơm.”
“Gâu gâu.” Lão Hoàng đứng bên cạnh sủa theo mấy tiếng.
“Yên tâm, không quên phần của mày đâu, nhưng mà mấy nhà hàng ngoài này không cho mang chó vào, đến lúc đó tao cho mày chút đồ mang về ăn.” Vương Đại Trụ nhìn Lão Hoàng nói.
“Đừng ăn cơm nhà hàng, lúc tôi tới hình như có một quán ven đường cách đây không xa, vào đó ăn là được rồi.”
Phương Minh lắc lắc đầu, mới nãy anh có chú ý lúc Đại Trụ vào có cầm trong tay một cái túi to, tuy rằng sau khi thấy mình liền giấu cái túi sau lưng, nhưng anh vẫn kịp nhìn thấy đồ trong đó.
Bên trong chiếc túi có mấy hộp thức ăn nhanh, rõ ràng Đại Trụ mua thức ăn nhanh mang về làm bữa tối, nhưng lại không ngờ mình sẽ xuất hiện ở đây.
Thời đại bây giờ, đi nhà hàng ăn sơ sơ cũng mất mấy trăm tệ, hơn nữa mình đến đây, lấy tính cách Đại Trụ chắc chắn sẽ gọi không ít món, lại tiêu tốn một khoản không nhỏ.
Đại Trụ nhìn Phương Minh, do dự một lúc, cười khổ nói: “Anh em với nhau tôi cũng không gạt cậu, mấy bữa nay chưa phát lương nên thật sự cũng không có bao nhiêu, vậy đợi đến khi tôi nhận lương sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn nhé.”
“Được thôi.”
Phương Minh vỗ vỗ vai Đại Trụ, đối với tình hình trong nhà Đại Trụ anh biết rất rõ, bác Vương mấy năm trước ở công trường bị chặt đứt tay, không thể làm công việc chân tay, gánh nặng gia đình đều đặt lên vai Đại Trụ, hơn nữa cậu ta còn có một cô em gái đang học đại học ở Thượng Hải, tất cả chi phí sinh hoạt đều do Đại Trụ gánh hết.
“Để tôi gọi cho em gái tôi, nếu nó biết cậu tới Thượng Hải nhất định sẽ vui đến ngất mất, con bé hồi nhỏ toàn quấn lấy cậu.”
Đại Trụ lấy di động ra, nhưng Phương Minh lại đè tay anh ta lại.
“Thôi, để lần sau đi, giờ đã trễ thế này, hơn nữa ở đây cách làng đại học khá xa, giờ tôi cũng sẽ ở Thượng Hải một thời gian, ngày mai không phải cuối tuần sao, ngày mai chúng ta lại tìm Kỳ Kỳ.”
Nghe thấy Phương Minh nói vậy, Đại Trụ ngẫm nghĩ lại cũng thấy có lý, lập tức bỏ đồ xuống tiễn Phương Minh ra cổng sắt.
Hai chàng trai trẻ đi phía trước, kể lại những chuyện nghịch ngợm phá phách hồi nhỏ, tiếng cười sang sảng không dứt, phía sau, một con chó vàng chậm chạp đi theo, thi thoảng lại chạy vào góc tường nâng chân lên run hai cái, để lại vết tích ô uế.